Chương 25
Phoenix
19/09/2014
Tại nhà Việt Anh, vì thức dậy muộn nên anh chỉ ăn qua loa điểm tâm rồi nhanh chóng sửa sọan đi học.
Đang định ra mở cổng để chạy xe ra thì chợt có ai đó đang nhấn chuông cửa ở ngòai, Việt Anh vội đi đến mở cửa và hơi bực bội, gặp trễ học mà lại có người nhấn chuông đúng lúc như vậy.
Việt Anh to mắt bất ngờ:
- Gì đây? - Trước mặt anh là Tuyết Ni, hình như khi nhìn thấy Việt Anh thì cô ta có vẻ không vui, có lẽ cô ta đang bắt đầu bực mình…
- Tôi đến đây không được à ? - Tuyết Ni chu mỏ quát
Việt Anh mặc kệ cô ta nói gì, vội bỏ vào trong để lấy xe chạy, Tuyết Ni bực tức trước thái độ đó của Việt Anh:
- Tôi còn chưa tính sổ anh hôm qua…
Nghe xong câu nói, Việt Anh quay phắt sang, nhìn nó với ánh mắt “đằng đằng sát khí”:
- Cô còn nói… - Đi ngay đến, những tửơng sẽ cho cô ta một tát tay
- Sao hả ? Tôi không ngờ anh là loại người như vậy, bạn gái vừa mất đã có ngay bạn gái mới… Tôi nhìn lầm anh rồi…
Việt Anh nhếch môi tức giận, mặc kệ hôm nay đi học trễ, nghĩ luôn một ngày cũng chẳng có chết chốc gì, chủ yếu phải “ xử” xong cô ta.
- Tôi còn chưa nói… Hôm qua cô còn dám nói cô là “ vợ chưa cưới” của tôi là thế nào hả ?
- Sự thật là đúng như vậy mà – Tuyết Ni khẽ cười hòng chọc tức Việt Anh.
Việt Anh tức giận đi thẳng vào nhà, tiến thẳng vào nhà bếp để gặp ông Lâm, lúc này ông Lâm chuẩn bị đi làm nhưng chỉ thấy bà Lâm ở đó, bà đang dọn đồ ăn xuống:
- Mẹ! Ba đâu rồi ? – Việt Anh nhìn mẹ
Bà mẹ ngạc nhiên xoay người lại:
- Con chưa đi học sao ?
- Dạ, con… à mà con có chuyện gắp muốn nói chuyện với ba, đi trễ một chút cũng không sao đâu mẹ…Mà… ba đâu ?
Vừa lúc đó Tuyết Ni cũng đuổi theo Việt Anh vào nhà, xem thử anh ta đang định làm trò gì đây.
- Ba con để quên đồ nên vào phòng lấy đồ rồi – Nhìn thấy Tuyết Ni, bà Lâm to mắt bất ngờ - Tuyết Ni, con đến bao giờ thế ?
Việt Anh giật mình khi nghe mẹ nói, quay sang liếc Tuyết Ni rồi vội đi tìm ông Lâm.
- Dạ - Tuyết Ni chỉ vội gật đầu chào bà Lâm, rồi lại chạy theo Việt Anh.
- Cái con bé này…. – Bà Lâm mỉm cười, “coi bộ Tuyết Ni có vẻ rất thích Việt Anh, nó cứ bám lấy thằng bé”
Nhưng hình như ông Lâm vừa ra khỏi phòng, Việt Anh vội chạy nhanh ra ngòai cổng, lúc này ông Lâm vừa lên chiếc xe ô tô và xe bắt đầu lăng bánh.
Việt Anh chạy đến trước mũi xe, ông Lâm hỏang hồn dừng xe lại, ánh mắt vừa ngạc nhiên mà vừa tức giận nhìn Việt Anh, ông Lâm vội bước ra khỏi xe:
- Con làm sao vậy ? Sao bây giờ còn chưa đến trường ? – Ông Lâm nhíu mày nhìn nó
- Dạ, con sẽ đi ngay.. Chỉ cần ba dành 5 phút để nói chuyện với con
Đúng lúc Tuyết Ni vừa chạy ra, thở hổn hểnh, không ngờ Việt Anh chạy nhanh thật.
- CÁI GÌ ? – Ông Lâm giật mình – Con nói muốn hủy hôn à ?
Tuyết Ni nghe đến to mắt giật mình quay sang nhìn Việt Anh “ Anh ta hủy hôn ư ?”
- Đúng vậy ba, con không muốn lấy người con không yêu. Vã lại Kỳ Vy vẫn bình an vô sự, cô ấy vẫn còn sống… - Việt Anh chưa nói hết câu, thì Ông Lâm chen vào
- KHÔNG ĐƯỢC !– Ông Lâm chợt nhìn thấy Tuyết Ni đang đứng sau lưng Việt Anh, vội hạ giọng – Cho dù Kỳ Vy vẫn không có gì, thì Ba cũng không thể hủy hôn, lời nói của người lớn như đinh đóng cột, không thể nào nói hủy là hủy. Ba nghĩ con nên chấp nhận nó dần dần đi.
Nói rồi ông Lâm lên xe và chạy mất.
Tuyết Ni có lẽ phải rất vui khi mọi thứ không như Việt Anh mong muốn nhưng sao nó không thể nào mỉm cười nỗi, thậm chí cảm thấy vui trong lòng, mà mọi thứ dường như là ngược lại. Khi thấy Việt Anh thất vọng, nó chẳng biết phải làm gì, thay vì Việt Anh sẽ tức giận mà quay sang quát mắn nó, nhưng anh chỉ đứng im lặng, hay vì anh không hề hay biết nó đang đứng sau lưng ?
Nó sực nhớ, lúc nãy Việt Anh nói với ông Lâm rằng cô gái mang tên cái gì Vy gì đó vẫn bình an vô sự, Vậy tức là cô gái hôm qua sao ? Cô ấy là bạn gái Việt Anh ? Vậy ra, nó đã sai khi tát cho anh ta một cái tát tay… Trong lòng nó cảm thấy rất rất hối hận, không tìm hiểu kỷ mà đã hành động lỗ mãng như vậy.
Việt Anh đứng thần người một lát thì chợt quay người lại với Tuyết Ni, nó ngỡ Việt Anh sẽ mắn nó té tát, vậy mà anh không thèm nhìn nó mà đi thẳng vào nhà, chẳng khác nào xem nó như người tàn hình.
Tuyết Ni lại cảm thấy tại nó mà Việt Anh mới ra thế này, nó tự trách mình. Rõ ràng là Việt Anh và người yêu của anh ấy đang hạnh phúc, thì bỗng dưng nó xuất hiện và phá tan sự yên bình đó và nó cảm nhận được rằng Việt Anh rất rất yêu Kỳ Vy…
Nhưng suy cho cùng là Việt Anh hôm nay vì một con nhỏ như nó mà lại phải nghỉ học.
Đang định ra mở cổng để chạy xe ra thì chợt có ai đó đang nhấn chuông cửa ở ngòai, Việt Anh vội đi đến mở cửa và hơi bực bội, gặp trễ học mà lại có người nhấn chuông đúng lúc như vậy.
Việt Anh to mắt bất ngờ:
- Gì đây? - Trước mặt anh là Tuyết Ni, hình như khi nhìn thấy Việt Anh thì cô ta có vẻ không vui, có lẽ cô ta đang bắt đầu bực mình…
- Tôi đến đây không được à ? - Tuyết Ni chu mỏ quát
Việt Anh mặc kệ cô ta nói gì, vội bỏ vào trong để lấy xe chạy, Tuyết Ni bực tức trước thái độ đó của Việt Anh:
- Tôi còn chưa tính sổ anh hôm qua…
Nghe xong câu nói, Việt Anh quay phắt sang, nhìn nó với ánh mắt “đằng đằng sát khí”:
- Cô còn nói… - Đi ngay đến, những tửơng sẽ cho cô ta một tát tay
- Sao hả ? Tôi không ngờ anh là loại người như vậy, bạn gái vừa mất đã có ngay bạn gái mới… Tôi nhìn lầm anh rồi…
Việt Anh nhếch môi tức giận, mặc kệ hôm nay đi học trễ, nghĩ luôn một ngày cũng chẳng có chết chốc gì, chủ yếu phải “ xử” xong cô ta.
- Tôi còn chưa nói… Hôm qua cô còn dám nói cô là “ vợ chưa cưới” của tôi là thế nào hả ?
- Sự thật là đúng như vậy mà – Tuyết Ni khẽ cười hòng chọc tức Việt Anh.
Việt Anh tức giận đi thẳng vào nhà, tiến thẳng vào nhà bếp để gặp ông Lâm, lúc này ông Lâm chuẩn bị đi làm nhưng chỉ thấy bà Lâm ở đó, bà đang dọn đồ ăn xuống:
- Mẹ! Ba đâu rồi ? – Việt Anh nhìn mẹ
Bà mẹ ngạc nhiên xoay người lại:
- Con chưa đi học sao ?
- Dạ, con… à mà con có chuyện gắp muốn nói chuyện với ba, đi trễ một chút cũng không sao đâu mẹ…Mà… ba đâu ?
Vừa lúc đó Tuyết Ni cũng đuổi theo Việt Anh vào nhà, xem thử anh ta đang định làm trò gì đây.
- Ba con để quên đồ nên vào phòng lấy đồ rồi – Nhìn thấy Tuyết Ni, bà Lâm to mắt bất ngờ - Tuyết Ni, con đến bao giờ thế ?
Việt Anh giật mình khi nghe mẹ nói, quay sang liếc Tuyết Ni rồi vội đi tìm ông Lâm.
- Dạ - Tuyết Ni chỉ vội gật đầu chào bà Lâm, rồi lại chạy theo Việt Anh.
- Cái con bé này…. – Bà Lâm mỉm cười, “coi bộ Tuyết Ni có vẻ rất thích Việt Anh, nó cứ bám lấy thằng bé”
Nhưng hình như ông Lâm vừa ra khỏi phòng, Việt Anh vội chạy nhanh ra ngòai cổng, lúc này ông Lâm vừa lên chiếc xe ô tô và xe bắt đầu lăng bánh.
Việt Anh chạy đến trước mũi xe, ông Lâm hỏang hồn dừng xe lại, ánh mắt vừa ngạc nhiên mà vừa tức giận nhìn Việt Anh, ông Lâm vội bước ra khỏi xe:
- Con làm sao vậy ? Sao bây giờ còn chưa đến trường ? – Ông Lâm nhíu mày nhìn nó
- Dạ, con sẽ đi ngay.. Chỉ cần ba dành 5 phút để nói chuyện với con
Đúng lúc Tuyết Ni vừa chạy ra, thở hổn hểnh, không ngờ Việt Anh chạy nhanh thật.
- CÁI GÌ ? – Ông Lâm giật mình – Con nói muốn hủy hôn à ?
Tuyết Ni nghe đến to mắt giật mình quay sang nhìn Việt Anh “ Anh ta hủy hôn ư ?”
- Đúng vậy ba, con không muốn lấy người con không yêu. Vã lại Kỳ Vy vẫn bình an vô sự, cô ấy vẫn còn sống… - Việt Anh chưa nói hết câu, thì Ông Lâm chen vào
- KHÔNG ĐƯỢC !– Ông Lâm chợt nhìn thấy Tuyết Ni đang đứng sau lưng Việt Anh, vội hạ giọng – Cho dù Kỳ Vy vẫn không có gì, thì Ba cũng không thể hủy hôn, lời nói của người lớn như đinh đóng cột, không thể nào nói hủy là hủy. Ba nghĩ con nên chấp nhận nó dần dần đi.
Nói rồi ông Lâm lên xe và chạy mất.
Tuyết Ni có lẽ phải rất vui khi mọi thứ không như Việt Anh mong muốn nhưng sao nó không thể nào mỉm cười nỗi, thậm chí cảm thấy vui trong lòng, mà mọi thứ dường như là ngược lại. Khi thấy Việt Anh thất vọng, nó chẳng biết phải làm gì, thay vì Việt Anh sẽ tức giận mà quay sang quát mắn nó, nhưng anh chỉ đứng im lặng, hay vì anh không hề hay biết nó đang đứng sau lưng ?
Nó sực nhớ, lúc nãy Việt Anh nói với ông Lâm rằng cô gái mang tên cái gì Vy gì đó vẫn bình an vô sự, Vậy tức là cô gái hôm qua sao ? Cô ấy là bạn gái Việt Anh ? Vậy ra, nó đã sai khi tát cho anh ta một cái tát tay… Trong lòng nó cảm thấy rất rất hối hận, không tìm hiểu kỷ mà đã hành động lỗ mãng như vậy.
Việt Anh đứng thần người một lát thì chợt quay người lại với Tuyết Ni, nó ngỡ Việt Anh sẽ mắn nó té tát, vậy mà anh không thèm nhìn nó mà đi thẳng vào nhà, chẳng khác nào xem nó như người tàn hình.
Tuyết Ni lại cảm thấy tại nó mà Việt Anh mới ra thế này, nó tự trách mình. Rõ ràng là Việt Anh và người yêu của anh ấy đang hạnh phúc, thì bỗng dưng nó xuất hiện và phá tan sự yên bình đó và nó cảm nhận được rằng Việt Anh rất rất yêu Kỳ Vy…
Nhưng suy cho cùng là Việt Anh hôm nay vì một con nhỏ như nó mà lại phải nghỉ học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.