Chương 9
Phoenix
19/09/2014
Hôm qua…
Khi hắn hôn nó…
Kỳ Vy đẩy An Phong ra khiến hắn xém ngã ra đất, nó lấy tay chùi chùi môi.
- Anh.. anh làm gì vậy hả ? – Nó vừa nói vừa lùi lại về góc giừơng và ôm lấy cái chăn.
An Phong tỏ ra điềm tĩnh và tiến gần lại nó, với ánh mắt xét nét:
- Nàng là Cô Dâu của ta... ta muốn làm gì là chuyện của ta. Ta nghĩ nàng cũng hiểu mà… ?
- Tôi..tôi… - Nó ấp úng, dù biết nếu như lấy chồng thì… - Nhưng tôi..tôi chưa chuẩn bị…
Hắn khẽ nhếch môi cười trêu Kỳ Vy, làm con bé nhíu mày : “ Cười gì mà cười chứ ?”
- Ta đùa thôi, chúc nàng ngủ ngon…- Nói rồi quay lưng bỏ đi ra ngòai.
Kỳ Vy ngồi trong phòng nhìn hắn với ánh mắt tức giận, đơn giản là hắn làm nó xém nữa rớt tim ra ngòai luôn rồi ấy chứ, một con người đẹp trai như thế mà lại có cái tính tình “ quái dị” thật…!
Giờ đây trong căn phòng trống và lạnh lẽo, khi đầu óc con người không có gì để nghĩ thì sẽ nghĩ đến những gì vừa xảy ra, hay những gì quan trọng…
Kỳ Vy nghĩ về mẹ, về ba của nó, không biết họ làm sao rồi ? Có lẽ họ rất đau đớn vì sự ra đi của nó, Kỳ Vy tự trách mình ngốc quá, nếu như nó cẩn thận khi qua đừơng thì sẽ không có gì xảy ra rồi.
Nhưng có ai biết cho dù nó có tránh được vụ tai nạn này, thì trời cũng sẽ sắp đặt một vụ khác. Vì nó đã được định sẵn phải như thế.
Ngồi ôm lấy hai chân úp mặt vào mà khóc nức nở, nó nhớ mẹ quá… Ở đây, nó cảm thấy cô độc biết chừng nào, làm sao nó có thể đối mặt với những gì sắp xảy ra đây ? Trước mắt nó là một tên Thái Tử với tính cách kì lạ....
Kỳ Vy cứ thế mà khóc, thế rồi ngủ mất lúc nào không hay, với cái tư thế ngủ của nó hiện giờ thì bất cứ nam nhân nào nhìn thấy cũng lắc đầu “Cô ta có phải là nữ nhi không chứ !”.
Khổ nổi tiếng khóc của nó không lớn nhưng cũng đủ để Thái Tử nghe thấy, khi mở cánh cửa phòng, trước mắt đã thấy Kỳ Vy với tư thế ngồi mà đầu thì dựa vào từơng ngủ ngon lành, trên má còn những làn nước mắt chưa kịp khô.
Khẽ đưa tay gạt làn nước mắt, chỉ cười khẩy nhìn nữ nhi trước mặt đang đau khổ vì nhớ những con người ở hạ giới kia…
An Phong vội bế Kỳ Vy sửa lại tư thế ngủ, đặt nó nằm ngay ngắn trên giừơng và đắp chăn lại. Rồi ra khỏi căn phòng nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng qua cũng như khi đến.
Hiện tại…
- Sao ? - Kỳ Vy to mắt nhìn An Phong “ Làm sao hắn…hắn lại biết mình…khóc ?”
Thoáng chốc cảm giác nặng nề ngập tràn tâm trí, cơ thể thì như bị một tảng đá nặng hàng tấn đè phải, nó loạng choạng và rồi không giữ lấy thăng bằng và bắt đầu ngã mình rơi xuống làn mây trắng.
Gương mặt thất thần nhìn bóng hình nữ nhân kia đang từ từ rời xa mình, không nghĩ cô ấy lại để tâm chuyện hôm qua đến vậy, cảm giác có chút hối hận vì câu nói vừa nảy của mình.
An Phong vội gạt hết tất cả những suy nghĩ đang cứ quanh quẩn trong đầu, và lao về phía Kỳ Vỳ thật nhanh, Kỳ Vy rơi nhanh đến độ trong phút chốc không còn nhìn thấy người nữa, xa xa chỉ nhìn thấy một bóng hình mập mờ của một nữ nhi yếu đuối với y phục màu hồng hồng.
An Phong lao nhanh như bay về phía Kỳ Vy, trên lưng giờ đây là một đôi cánh trắng muốt tuyệt đẹp, đẹp hơn cả những vị thiên thần kia…
Vội đưa tay bế lấy Kỳ Vy, gương mặt mang chút lo lắng.
- Kỳ Vy ! – An Phong khẽ gọi tên nó, nhưng dừơng như nó đã ngất đi, có lẽ là do quá sợ hãi khi bị rơi ở độ cao thế này.
Lại như một cơn gió, An Phong bế Kỳ Vy về phòng rồi lại nhanh chóng tan biến không một dấu vết.
Chẳng lâu sau thì Kỳ Vy lại giật mình tỉnh dậy, lấy cổ tay ấn ấn phần giữa hai chân mày. Đang cố nghĩ đến chuyện gì đã xảy ra với nó thì chợt giật mình không thấy cây trâm ngọc đang cài trên đầu đâu.
Loay hoay tìm cây trâm, cảm giác lo lắng lại xuất hiện “ Chết rồi, nếu hắn biết cây trâm mất…thì…”
Kỳ Vy sực nhớ, chắc khi nó nằm trên giường rồi cây trâm rơi ra và nằm đâu đó trên giừơng.
Nhưng tìm mãi vẫn không thấy “ Làm…sao…đây?…làm..sao..? Nó mất rồi…” Kỳ Vy như muốn bật khóc và lục tung giừơng ngủ lên…
Khi hắn hôn nó…
Kỳ Vy đẩy An Phong ra khiến hắn xém ngã ra đất, nó lấy tay chùi chùi môi.
- Anh.. anh làm gì vậy hả ? – Nó vừa nói vừa lùi lại về góc giừơng và ôm lấy cái chăn.
An Phong tỏ ra điềm tĩnh và tiến gần lại nó, với ánh mắt xét nét:
- Nàng là Cô Dâu của ta... ta muốn làm gì là chuyện của ta. Ta nghĩ nàng cũng hiểu mà… ?
- Tôi..tôi… - Nó ấp úng, dù biết nếu như lấy chồng thì… - Nhưng tôi..tôi chưa chuẩn bị…
Hắn khẽ nhếch môi cười trêu Kỳ Vy, làm con bé nhíu mày : “ Cười gì mà cười chứ ?”
- Ta đùa thôi, chúc nàng ngủ ngon…- Nói rồi quay lưng bỏ đi ra ngòai.
Kỳ Vy ngồi trong phòng nhìn hắn với ánh mắt tức giận, đơn giản là hắn làm nó xém nữa rớt tim ra ngòai luôn rồi ấy chứ, một con người đẹp trai như thế mà lại có cái tính tình “ quái dị” thật…!
Giờ đây trong căn phòng trống và lạnh lẽo, khi đầu óc con người không có gì để nghĩ thì sẽ nghĩ đến những gì vừa xảy ra, hay những gì quan trọng…
Kỳ Vy nghĩ về mẹ, về ba của nó, không biết họ làm sao rồi ? Có lẽ họ rất đau đớn vì sự ra đi của nó, Kỳ Vy tự trách mình ngốc quá, nếu như nó cẩn thận khi qua đừơng thì sẽ không có gì xảy ra rồi.
Nhưng có ai biết cho dù nó có tránh được vụ tai nạn này, thì trời cũng sẽ sắp đặt một vụ khác. Vì nó đã được định sẵn phải như thế.
Ngồi ôm lấy hai chân úp mặt vào mà khóc nức nở, nó nhớ mẹ quá… Ở đây, nó cảm thấy cô độc biết chừng nào, làm sao nó có thể đối mặt với những gì sắp xảy ra đây ? Trước mắt nó là một tên Thái Tử với tính cách kì lạ....
Kỳ Vy cứ thế mà khóc, thế rồi ngủ mất lúc nào không hay, với cái tư thế ngủ của nó hiện giờ thì bất cứ nam nhân nào nhìn thấy cũng lắc đầu “Cô ta có phải là nữ nhi không chứ !”.
Khổ nổi tiếng khóc của nó không lớn nhưng cũng đủ để Thái Tử nghe thấy, khi mở cánh cửa phòng, trước mắt đã thấy Kỳ Vy với tư thế ngồi mà đầu thì dựa vào từơng ngủ ngon lành, trên má còn những làn nước mắt chưa kịp khô.
Khẽ đưa tay gạt làn nước mắt, chỉ cười khẩy nhìn nữ nhi trước mặt đang đau khổ vì nhớ những con người ở hạ giới kia…
An Phong vội bế Kỳ Vy sửa lại tư thế ngủ, đặt nó nằm ngay ngắn trên giừơng và đắp chăn lại. Rồi ra khỏi căn phòng nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng qua cũng như khi đến.
Hiện tại…
- Sao ? - Kỳ Vy to mắt nhìn An Phong “ Làm sao hắn…hắn lại biết mình…khóc ?”
Thoáng chốc cảm giác nặng nề ngập tràn tâm trí, cơ thể thì như bị một tảng đá nặng hàng tấn đè phải, nó loạng choạng và rồi không giữ lấy thăng bằng và bắt đầu ngã mình rơi xuống làn mây trắng.
Gương mặt thất thần nhìn bóng hình nữ nhân kia đang từ từ rời xa mình, không nghĩ cô ấy lại để tâm chuyện hôm qua đến vậy, cảm giác có chút hối hận vì câu nói vừa nảy của mình.
An Phong vội gạt hết tất cả những suy nghĩ đang cứ quanh quẩn trong đầu, và lao về phía Kỳ Vỳ thật nhanh, Kỳ Vy rơi nhanh đến độ trong phút chốc không còn nhìn thấy người nữa, xa xa chỉ nhìn thấy một bóng hình mập mờ của một nữ nhi yếu đuối với y phục màu hồng hồng.
An Phong lao nhanh như bay về phía Kỳ Vy, trên lưng giờ đây là một đôi cánh trắng muốt tuyệt đẹp, đẹp hơn cả những vị thiên thần kia…
Vội đưa tay bế lấy Kỳ Vy, gương mặt mang chút lo lắng.
- Kỳ Vy ! – An Phong khẽ gọi tên nó, nhưng dừơng như nó đã ngất đi, có lẽ là do quá sợ hãi khi bị rơi ở độ cao thế này.
Lại như một cơn gió, An Phong bế Kỳ Vy về phòng rồi lại nhanh chóng tan biến không một dấu vết.
Chẳng lâu sau thì Kỳ Vy lại giật mình tỉnh dậy, lấy cổ tay ấn ấn phần giữa hai chân mày. Đang cố nghĩ đến chuyện gì đã xảy ra với nó thì chợt giật mình không thấy cây trâm ngọc đang cài trên đầu đâu.
Loay hoay tìm cây trâm, cảm giác lo lắng lại xuất hiện “ Chết rồi, nếu hắn biết cây trâm mất…thì…”
Kỳ Vy sực nhớ, chắc khi nó nằm trên giường rồi cây trâm rơi ra và nằm đâu đó trên giừơng.
Nhưng tìm mãi vẫn không thấy “ Làm…sao…đây?…làm..sao..? Nó mất rồi…” Kỳ Vy như muốn bật khóc và lục tung giừơng ngủ lên…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.