Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
Chương 15:
Kiều Ngọc Liên
04/01/2021
Mỗi sáng đến trường tôi đều được nhà họ Tô cho người đưa đón tận nơi. Quần áo tôi mặc luôn là hàng hiệu xa xỉ, ô tô đưa đi học cũng thuộc loại đắt đỏ nhất thế giới. Đám học sinh trong trường không khỏi bàn tán xôn xao.
Thế rồi một ngày, tôi bị một đám con gái đầu gấu chặn đánh trong nhà vệ sinh. Nhìn những khuôn mặt quá đỗi quen thuộc, trong lòng phiền muộn. Mấy bà chị hổ báo này lại muốn gì nữa đây?
“Con ranh con này, thứ lẳng lơ này! Mồm thì nói mày với anh Nhất Long chỉ là bạn, vậy mà loáng cái đã quyến rũ anh ấy, leo lên làm thiếu phu nhân nhà họ Tô rồi!”
Tôi nghi hoặc không hiểu chị ta đang nói gì, tôi với Nhất Long đã kết thúc từ lâu rồi! Chẳng lẽ… bọn họ nhầm Tô Nhất Long với Tô Uy Long?
Bà chị hổ báo này dáng người cao to, khuôn mặt hung ác, theo sau chị ta là năm sáu đàn em cũng cao to hung ác như thế. Tôi nhận ra mình đang bất lợi.
Nhà họ Tô phái vệ sĩ đi theo bảo vệ tôi, nhưng tất nhiên họ đang ở xa chứ không thể kè kè đứng ở cửa nhà vệ sinh nữ được! Tôi không đến nỗi yếu ớt trói gà không chặt, nhưng bọn họ nguyên một đám người, tôi không đấu lại được!
“Chị hiểu lầm rồi, tôi không liên quan gì đến Tô Nhất Long.”
Tôi chỉ có thể nói vậy, tay lén cầm điện thoại bấm gọi cho mấy người vệ sĩ. “Bụp” một tiếng, cổ tay tôi truyền đến cảm giác đau đến nhe răng. Bà chị hổ báo kia túm lấy tay tôi, giật lấy cái điện thoại, ném vào góc tường.
Tôi lạnh lùng nhìn cái điện thoại đã vỡ nát, máu trong người sôi lên.
“Còn chả treo cãi láo, không phải mày mới được anh Nhất Long cưới làm vợ sao? Ơ, cái gì đây?”
Đám người họ trợn tròn mắt nhìn chiếc nhẫn màu đen huyền bí trên tay tôi, khuôn mặt vặn vẹo khó coi vô cùng.
“Cái nhẫn đẹp quá! Con ranh con này, nhất định là anh Nhất Long tặng cho mày! Mày còn không biết xấu hổ đeo nó đi khoe à!”
Tôi không thể nhịn nổi nữa, giằng tay ra giáng cho chị ta một cái tát. Chị ta không thể tin nổi ôm mặt, giọng nói the thé vang vọng khắp nhà vệ sinh:
“Con khốn này!!! Chúng mày còn không mau đánh nó cho tao!”
Bà chị cầm đầu đứng chỉ đạo, cả đám còn lại lao vào vây lấy tôi. Tôi cố gắng chống cự trong khi chờ mấy người vệ sĩ tới cứu, nhưng bỗng một tiếng hét chói tai vang lên khiến tất cả mọi người có mặt trong nhà vệ sinh đều giật bắn người. Đám người họ buông tôi ra.
“ÁAAAA…”
Tiếng hét the thé của bà chị cầm đầu vang lên chói tai. Tôi căng mắt nhìn cơ thể chị ta đang bị kéo lê vào trong một ngăn nhà vệ sinh, bằng một tốc độ nhanh như chớp, nên không thể nhìn rõ người kéo chị ta là ai.
Tất cả chúng tôi vội vã đuổi theo, chỉ thấy cánh cửa ngăn đó vừa hay đóng lại. Tiếng hét từ bên trong mới đầu còn lớn nhưng càng về sau càng nhỏ dần, cuối cùng là im bặt không nghe thấy gì nữa.
Đám đàn em của chị ta đập cửa gọi ầm ĩ nhưng không có ai trả lời.
Cả đám tái mét mặt nhìn nhau. Một lúc sau họ thử phá cửa xông vào, thì một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt chúng tôi. Chị gái khi nãy nằm gục trên bồn cầu, đầu cắm thẳng vào trong, tóc tai rũ rượi không thấy mặt mũi đâu.
Tôi nhanh mắt nhìn đến cái giật nước, thoáng chốc da đầu tê rần. Một tay của chị gái này đặt lên cái giật nước, khiến nước xả đầy bồn cầu, còn đầu của chị ta thì cắm vào trong.
“AAAA…”
Một người trong số đám đàn em của chị ta gào lên thất thanh. Đúng lúc này mấy người vệ sĩ của nhà họ Tô đã đứng trước cửa nhà vệ sinh, nghe thấy tiếng hét này, không chút do dự xông vào.
“Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?”
“Tôi không sao, các anh đừng gọi tôi là thiếu phu nhân có được không?”
Cái danh xưng này khiến tôi rất khó xử.
“Không sao là tốt rồi, chúng tôi đưa cô về!”
Tôi do dự nhìn vào ngăn nhà vệ sinh kia, chuyện chẳng liên quan gì đến tôi, nhưng dù gì tôi cũng là nhân chứng, cứ thế bỏ đi liệu có ổn không?
“Mày không thể đi! Chính mày đã giết chị Lan!!”
Đám đàn em của chị gái nọ gào hét ầm ĩ như mấy kẻ điên, sống chết không cho tôi đi. Tôi cảm thấy chuyện này rất không bình thường, nhưng tôi không giết người thì chẳng việc gì phải sợ cả.
Tất cả những người có mặt trong nhà vệ sinh lúc đó đều bị mời đến đồn cảnh sát. Cái chết của chị gái đó quá quái dị, trên người chị ta không có vết thương, khám nghiệm tử thi kết luận chết do bị sặc nước.
Đám chúng tôi đều chỉ là học sinh cấp ba, vả lại cũng chẳng có chứng cứ gì, cảnh sát điều tra mấy ngày không thu được gì cũng chỉ có thể thả chúng tôi về nhà thôi. Họ tạm kết luận nạn nhân chết do tự sát, cần điều tra thêm.
Tôi suy nghĩ mãi, có ai bị điên mà tự sát bằng một cái chết kỳ cục như thế không? Hơn nữa chính mắt tôi thấy chị ta bị ai đó kéo đi mà! Tôi nghi ngờ chuyện này do Tô Uy Long gây ra, nên không nói với cảnh sát chi tiết chị ta bị kéo đi.
Thế rồi một ngày, tôi bị một đám con gái đầu gấu chặn đánh trong nhà vệ sinh. Nhìn những khuôn mặt quá đỗi quen thuộc, trong lòng phiền muộn. Mấy bà chị hổ báo này lại muốn gì nữa đây?
“Con ranh con này, thứ lẳng lơ này! Mồm thì nói mày với anh Nhất Long chỉ là bạn, vậy mà loáng cái đã quyến rũ anh ấy, leo lên làm thiếu phu nhân nhà họ Tô rồi!”
Tôi nghi hoặc không hiểu chị ta đang nói gì, tôi với Nhất Long đã kết thúc từ lâu rồi! Chẳng lẽ… bọn họ nhầm Tô Nhất Long với Tô Uy Long?
Bà chị hổ báo này dáng người cao to, khuôn mặt hung ác, theo sau chị ta là năm sáu đàn em cũng cao to hung ác như thế. Tôi nhận ra mình đang bất lợi.
Nhà họ Tô phái vệ sĩ đi theo bảo vệ tôi, nhưng tất nhiên họ đang ở xa chứ không thể kè kè đứng ở cửa nhà vệ sinh nữ được! Tôi không đến nỗi yếu ớt trói gà không chặt, nhưng bọn họ nguyên một đám người, tôi không đấu lại được!
“Chị hiểu lầm rồi, tôi không liên quan gì đến Tô Nhất Long.”
Tôi chỉ có thể nói vậy, tay lén cầm điện thoại bấm gọi cho mấy người vệ sĩ. “Bụp” một tiếng, cổ tay tôi truyền đến cảm giác đau đến nhe răng. Bà chị hổ báo kia túm lấy tay tôi, giật lấy cái điện thoại, ném vào góc tường.
Tôi lạnh lùng nhìn cái điện thoại đã vỡ nát, máu trong người sôi lên.
“Còn chả treo cãi láo, không phải mày mới được anh Nhất Long cưới làm vợ sao? Ơ, cái gì đây?”
Đám người họ trợn tròn mắt nhìn chiếc nhẫn màu đen huyền bí trên tay tôi, khuôn mặt vặn vẹo khó coi vô cùng.
“Cái nhẫn đẹp quá! Con ranh con này, nhất định là anh Nhất Long tặng cho mày! Mày còn không biết xấu hổ đeo nó đi khoe à!”
Tôi không thể nhịn nổi nữa, giằng tay ra giáng cho chị ta một cái tát. Chị ta không thể tin nổi ôm mặt, giọng nói the thé vang vọng khắp nhà vệ sinh:
“Con khốn này!!! Chúng mày còn không mau đánh nó cho tao!”
Bà chị cầm đầu đứng chỉ đạo, cả đám còn lại lao vào vây lấy tôi. Tôi cố gắng chống cự trong khi chờ mấy người vệ sĩ tới cứu, nhưng bỗng một tiếng hét chói tai vang lên khiến tất cả mọi người có mặt trong nhà vệ sinh đều giật bắn người. Đám người họ buông tôi ra.
“ÁAAAA…”
Tiếng hét the thé của bà chị cầm đầu vang lên chói tai. Tôi căng mắt nhìn cơ thể chị ta đang bị kéo lê vào trong một ngăn nhà vệ sinh, bằng một tốc độ nhanh như chớp, nên không thể nhìn rõ người kéo chị ta là ai.
Tất cả chúng tôi vội vã đuổi theo, chỉ thấy cánh cửa ngăn đó vừa hay đóng lại. Tiếng hét từ bên trong mới đầu còn lớn nhưng càng về sau càng nhỏ dần, cuối cùng là im bặt không nghe thấy gì nữa.
Đám đàn em của chị ta đập cửa gọi ầm ĩ nhưng không có ai trả lời.
Cả đám tái mét mặt nhìn nhau. Một lúc sau họ thử phá cửa xông vào, thì một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt chúng tôi. Chị gái khi nãy nằm gục trên bồn cầu, đầu cắm thẳng vào trong, tóc tai rũ rượi không thấy mặt mũi đâu.
Tôi nhanh mắt nhìn đến cái giật nước, thoáng chốc da đầu tê rần. Một tay của chị gái này đặt lên cái giật nước, khiến nước xả đầy bồn cầu, còn đầu của chị ta thì cắm vào trong.
“AAAA…”
Một người trong số đám đàn em của chị ta gào lên thất thanh. Đúng lúc này mấy người vệ sĩ của nhà họ Tô đã đứng trước cửa nhà vệ sinh, nghe thấy tiếng hét này, không chút do dự xông vào.
“Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?”
“Tôi không sao, các anh đừng gọi tôi là thiếu phu nhân có được không?”
Cái danh xưng này khiến tôi rất khó xử.
“Không sao là tốt rồi, chúng tôi đưa cô về!”
Tôi do dự nhìn vào ngăn nhà vệ sinh kia, chuyện chẳng liên quan gì đến tôi, nhưng dù gì tôi cũng là nhân chứng, cứ thế bỏ đi liệu có ổn không?
“Mày không thể đi! Chính mày đã giết chị Lan!!”
Đám đàn em của chị gái nọ gào hét ầm ĩ như mấy kẻ điên, sống chết không cho tôi đi. Tôi cảm thấy chuyện này rất không bình thường, nhưng tôi không giết người thì chẳng việc gì phải sợ cả.
Tất cả những người có mặt trong nhà vệ sinh lúc đó đều bị mời đến đồn cảnh sát. Cái chết của chị gái đó quá quái dị, trên người chị ta không có vết thương, khám nghiệm tử thi kết luận chết do bị sặc nước.
Đám chúng tôi đều chỉ là học sinh cấp ba, vả lại cũng chẳng có chứng cứ gì, cảnh sát điều tra mấy ngày không thu được gì cũng chỉ có thể thả chúng tôi về nhà thôi. Họ tạm kết luận nạn nhân chết do tự sát, cần điều tra thêm.
Tôi suy nghĩ mãi, có ai bị điên mà tự sát bằng một cái chết kỳ cục như thế không? Hơn nữa chính mắt tôi thấy chị ta bị ai đó kéo đi mà! Tôi nghi ngờ chuyện này do Tô Uy Long gây ra, nên không nói với cảnh sát chi tiết chị ta bị kéo đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.