Cô Dâu Nhà Nông Bưu Hãn (Bản Dịch)
Chương 1512: Xắn Tay Áo Đập Gáo (6)
Thư Trường Ca
09/05/2024
Năm nay không có Chu thị ở đó cằn nhằn, cũng coi như thoải mái hơn.
Đến ngày ba mươi Tết, Cố Đại Hà cuối cùng cũng hạ mình đi tìm Trương thị, hơn nữa còn bình vỡ không sợ nát, làm ra vẻ vô lại, mặc kệ Trương thị đuổi thế nào, hắn cũng không đi, cứ chết bám ở nhà.
Như vậy Trương thị cũng không có cách nào với hắn, cũng không thể nổi giận với hắn, đành mặc kệ hắn.
Cố Đại Hà ở nhà ăn Tết, vui nhất phải kể đến giá đỗ nhỏ, sau khi ăn Tết giá đỗ nhỏ sẽ mười tuổi, giá đỗ nhỏ bây giờ đã rất hiểu chuyện, lại thêm việc đọc nhiều sách thánh hiền, trông như một người lớn, cơ bản không cần phải lo lắng gì cho hắn.
Nhìn thấy giá đỗ nhỏ như vậy, Cố Đại Hà không khỏi thở dài, cảm thấy mình đã bỏ lỡ rất nhiều.
Nhìn lại Trương thị dường như trẻ ra đôi chút, tim Cố Đại Hà đập thình thịch, cảm thấy như quay trở lại lúc mới gặp Trương thị, đối mặt với Trương thị lại hơi ngượng ngùng, mặt đỏ bừng không dám nói chuyện với nàng.
Nhưng Trương thị không thấy mình có gì thay đổi, nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của Cố Đại Hà, thế nào cũng thấy không vừa mắt, cho rằng bởi vì Cố Đại Hà ăn Tết ở nhà nên mới thấy ngượng ngùng khó chịu, tức thì lửa giận bùng lên trong ngực.
Vừa xắn tay áo vừa nhìn trái nhìn phải, thấy một cái gáo lớn, tiện tay cầm lấy đập qua.
“Nếu ngươi thấy ta khó chịu thì đừng ở đây nữa, đỡ phải cứ nhìn ta bằng ánh mắt kỳ lạ đó.” Hóa ra Trương thị đã hiểu lầm, cho rằng Cố Đại Hà không ưa nổi ánh mắt của nàng.
Nhưng không biết rằng đúng là có một chút không ưa nổ, có điều không ưa nổi này là vì Trương thị đã đẹp hơn rất nhiều, khiến hắn có cảm giác tim đập nhanh như hồi mới gặp nhau.
Cũng chính vì vậy, khi bị một gáo nước đập tới, Cố Đại Hà lại không hề né tránh.
Bốp!
Cố Đại Hà bị đập ngã ngửa, ngã xuống đất với tư thế chân tay dang rộng.
Trương thị lập tức ngẩn người, nhìn tay mình, không ngờ sức lực của mình lại lớn đến vậy, thấy Cố Đại Hà có vẻ choáng váng, cơn tức trong lòng lập tức tan biến.
“Này, ngươi không sao chứ?” Trương thị nhỏ giọng hỏi.
Cố Đại Hà ngồi dậy, sờ đầu, cười ngây ngô: “Không sao, không sao.”
Còn nói không sao, người này đã bị đập thành ngốc rồi.
Cố Lưu Nhi liếc nhìn Cố Đại Hà và Trương thị, lại cúi đầu khắc chuỗi hạt Phật, không biết lão hòa thượng lấy đâu ra một chậu hạt bồ đề, bắt nàng khắc lên đó những chữ nhỏ hơn cả kiến, khiến Cố Lưu Nhi cảm thấy lão hòa thượng không phải bị điên thì cũng là đang cố tình hành hạ nàng.
Chỉ là Nam Vô hòa thượng có vẻ rất nghiêm túc, Cố Lưu Nhi đành phải chọn cách im lặng.
Đến Tết mà vẫn phải khắc, trong lòng Cố Lưu Nhi cũng hơi bực tức, ghi một khoản nợ cho Nam Vô hòa thượng.
Ngay cả giá đỗ nhỏ cũng không rảnh rỗi, đến tận bây giờ vẫn đang viết câu đối, đây là viết cho dân làng. Vì chữ của giá đỗ nhỏ đẹp nên dân làng đều thích nhờ giá đỗ nhỏ viết câu đối. Ban đầu định nhờ Cố Thanh, nhưng nghĩ đến việc Cố Thanh đã thi đỗ giải nguyên, phải chuẩn bị lên kinh, dân làng không tiện làm phiền Cố Thanh, đành phải nhờ người khác.
Khi Cố Đại Hà ngã xuống đất, giá đỗ nhỏ vừa viết xong câu đối cuối cùng, đang định đưa cho người bạn nhỏ đang đợi bên cạnh, không ngờ lại thấy cha mình ngã xuống đất mất mặt, người bạn nhỏ ở bên cạnh lén cười, cố nhịn cười rất vất vả.
Giá đỗ nhỏ thấy vậy thì không nói nên lời, vội đuổi người bạn nhỏ về. Đợi người bạn nhỏ đi rồi, giá đỗ nhỏ mới nói với Cố Đại Hà: “Hôm nay là Ba mươi Tết đấy, sao cha lại mất mặt thế chứ? Cha không phải là đứa trẻ ba bốn tuổi, cha đã gần bốn mươi tuổi rồi, còn ngồi dưới đất, mau đứng lên đi.”
Cố Đại Hà nghe vậy thì cười trừ, đứng dậy khỏi mặt đất.
Trương thị trừng mắt nhìn Cố Đại Hà, nhặt cái gáo lên, quay đầu đi vào bếp.
Lúc này Cố Đại Hà mới cẩn thận đến gần giá đỗ nhỏ, nhỏ giọng nói: “Bảo ca nhi, con có thấy nương con đẹp hơn nhiều không?”
Giá đỗ nhỏ gật đầu: “Cha mới phát hiện ra sao? Nương không chỉ đẹp hơn mà còn trẻ ra nhiều. Cha không biết đâu, không biết có phải năm nay độc thân và góa chồng nhiều hơn không, nương đi đến đâu cũng chọc đào hoa, ngày nào cũng có rất nhiều người đến hỏi thăm nương, muốn cưới nương đấy!”
Cố Đại Hà nghe vậy thì trong lòng giật mình, vội vàng nói: “Con phải cẩn thận, nương con là người thiếu tâm nhãn, con còn không hiểu sao? Thời buổi này chẳng có mấy người tốt, có khi những người đó không nhìn trúng nương con, mà là nhìn trúng điều kiện gia đình này, muốn chiếm lợi đấy!”
Giá đỗ nhỏ lập tức phản bác: “Nói bừa, không ít người còn là người có tiền, có không ít người còn mạnh hơn nhà chúng ta.”
Cố Đại Hà giật thót trong lòng, vô lại nói: “Đó cũng là không có ý tốt.”
Giá đỗ nhỏ tỏ vẻ kỳ lạ: “Có ý tốt hay không thì con thực sự không biết, nhưng ai nhìn thấy nương cũng đều nói mười dặm tám hương cũng không tìm ra được mấy người đẹp như nương.”
“Bảo ca nhi, con không hiểu rồi, nhìn người tuyệt đối không thể chỉ nhìn mặt. Chỉ nhìn mặt thì chắc chắn không phải là thứ tốt lành gì, cũng không sống được lâu.” Cố Đại Hà nói rất nghiêm túc, chỉ sợ giá đỗ nhỏ không giữ được cửa, để Trương thị gả đi mất.
Nhưng sắc mặt của giá đỗ nhỏ càng kỳ lạ hơn, nói: “Chẳng lẽ không phải lúc trước cha nhìn trúng khuôn mặt của nương sao?”
Đến ngày ba mươi Tết, Cố Đại Hà cuối cùng cũng hạ mình đi tìm Trương thị, hơn nữa còn bình vỡ không sợ nát, làm ra vẻ vô lại, mặc kệ Trương thị đuổi thế nào, hắn cũng không đi, cứ chết bám ở nhà.
Như vậy Trương thị cũng không có cách nào với hắn, cũng không thể nổi giận với hắn, đành mặc kệ hắn.
Cố Đại Hà ở nhà ăn Tết, vui nhất phải kể đến giá đỗ nhỏ, sau khi ăn Tết giá đỗ nhỏ sẽ mười tuổi, giá đỗ nhỏ bây giờ đã rất hiểu chuyện, lại thêm việc đọc nhiều sách thánh hiền, trông như một người lớn, cơ bản không cần phải lo lắng gì cho hắn.
Nhìn thấy giá đỗ nhỏ như vậy, Cố Đại Hà không khỏi thở dài, cảm thấy mình đã bỏ lỡ rất nhiều.
Nhìn lại Trương thị dường như trẻ ra đôi chút, tim Cố Đại Hà đập thình thịch, cảm thấy như quay trở lại lúc mới gặp Trương thị, đối mặt với Trương thị lại hơi ngượng ngùng, mặt đỏ bừng không dám nói chuyện với nàng.
Nhưng Trương thị không thấy mình có gì thay đổi, nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của Cố Đại Hà, thế nào cũng thấy không vừa mắt, cho rằng bởi vì Cố Đại Hà ăn Tết ở nhà nên mới thấy ngượng ngùng khó chịu, tức thì lửa giận bùng lên trong ngực.
Vừa xắn tay áo vừa nhìn trái nhìn phải, thấy một cái gáo lớn, tiện tay cầm lấy đập qua.
“Nếu ngươi thấy ta khó chịu thì đừng ở đây nữa, đỡ phải cứ nhìn ta bằng ánh mắt kỳ lạ đó.” Hóa ra Trương thị đã hiểu lầm, cho rằng Cố Đại Hà không ưa nổi ánh mắt của nàng.
Nhưng không biết rằng đúng là có một chút không ưa nổ, có điều không ưa nổi này là vì Trương thị đã đẹp hơn rất nhiều, khiến hắn có cảm giác tim đập nhanh như hồi mới gặp nhau.
Cũng chính vì vậy, khi bị một gáo nước đập tới, Cố Đại Hà lại không hề né tránh.
Bốp!
Cố Đại Hà bị đập ngã ngửa, ngã xuống đất với tư thế chân tay dang rộng.
Trương thị lập tức ngẩn người, nhìn tay mình, không ngờ sức lực của mình lại lớn đến vậy, thấy Cố Đại Hà có vẻ choáng váng, cơn tức trong lòng lập tức tan biến.
“Này, ngươi không sao chứ?” Trương thị nhỏ giọng hỏi.
Cố Đại Hà ngồi dậy, sờ đầu, cười ngây ngô: “Không sao, không sao.”
Còn nói không sao, người này đã bị đập thành ngốc rồi.
Cố Lưu Nhi liếc nhìn Cố Đại Hà và Trương thị, lại cúi đầu khắc chuỗi hạt Phật, không biết lão hòa thượng lấy đâu ra một chậu hạt bồ đề, bắt nàng khắc lên đó những chữ nhỏ hơn cả kiến, khiến Cố Lưu Nhi cảm thấy lão hòa thượng không phải bị điên thì cũng là đang cố tình hành hạ nàng.
Chỉ là Nam Vô hòa thượng có vẻ rất nghiêm túc, Cố Lưu Nhi đành phải chọn cách im lặng.
Đến Tết mà vẫn phải khắc, trong lòng Cố Lưu Nhi cũng hơi bực tức, ghi một khoản nợ cho Nam Vô hòa thượng.
Ngay cả giá đỗ nhỏ cũng không rảnh rỗi, đến tận bây giờ vẫn đang viết câu đối, đây là viết cho dân làng. Vì chữ của giá đỗ nhỏ đẹp nên dân làng đều thích nhờ giá đỗ nhỏ viết câu đối. Ban đầu định nhờ Cố Thanh, nhưng nghĩ đến việc Cố Thanh đã thi đỗ giải nguyên, phải chuẩn bị lên kinh, dân làng không tiện làm phiền Cố Thanh, đành phải nhờ người khác.
Khi Cố Đại Hà ngã xuống đất, giá đỗ nhỏ vừa viết xong câu đối cuối cùng, đang định đưa cho người bạn nhỏ đang đợi bên cạnh, không ngờ lại thấy cha mình ngã xuống đất mất mặt, người bạn nhỏ ở bên cạnh lén cười, cố nhịn cười rất vất vả.
Giá đỗ nhỏ thấy vậy thì không nói nên lời, vội đuổi người bạn nhỏ về. Đợi người bạn nhỏ đi rồi, giá đỗ nhỏ mới nói với Cố Đại Hà: “Hôm nay là Ba mươi Tết đấy, sao cha lại mất mặt thế chứ? Cha không phải là đứa trẻ ba bốn tuổi, cha đã gần bốn mươi tuổi rồi, còn ngồi dưới đất, mau đứng lên đi.”
Cố Đại Hà nghe vậy thì cười trừ, đứng dậy khỏi mặt đất.
Trương thị trừng mắt nhìn Cố Đại Hà, nhặt cái gáo lên, quay đầu đi vào bếp.
Lúc này Cố Đại Hà mới cẩn thận đến gần giá đỗ nhỏ, nhỏ giọng nói: “Bảo ca nhi, con có thấy nương con đẹp hơn nhiều không?”
Giá đỗ nhỏ gật đầu: “Cha mới phát hiện ra sao? Nương không chỉ đẹp hơn mà còn trẻ ra nhiều. Cha không biết đâu, không biết có phải năm nay độc thân và góa chồng nhiều hơn không, nương đi đến đâu cũng chọc đào hoa, ngày nào cũng có rất nhiều người đến hỏi thăm nương, muốn cưới nương đấy!”
Cố Đại Hà nghe vậy thì trong lòng giật mình, vội vàng nói: “Con phải cẩn thận, nương con là người thiếu tâm nhãn, con còn không hiểu sao? Thời buổi này chẳng có mấy người tốt, có khi những người đó không nhìn trúng nương con, mà là nhìn trúng điều kiện gia đình này, muốn chiếm lợi đấy!”
Giá đỗ nhỏ lập tức phản bác: “Nói bừa, không ít người còn là người có tiền, có không ít người còn mạnh hơn nhà chúng ta.”
Cố Đại Hà giật thót trong lòng, vô lại nói: “Đó cũng là không có ý tốt.”
Giá đỗ nhỏ tỏ vẻ kỳ lạ: “Có ý tốt hay không thì con thực sự không biết, nhưng ai nhìn thấy nương cũng đều nói mười dặm tám hương cũng không tìm ra được mấy người đẹp như nương.”
“Bảo ca nhi, con không hiểu rồi, nhìn người tuyệt đối không thể chỉ nhìn mặt. Chỉ nhìn mặt thì chắc chắn không phải là thứ tốt lành gì, cũng không sống được lâu.” Cố Đại Hà nói rất nghiêm túc, chỉ sợ giá đỗ nhỏ không giữ được cửa, để Trương thị gả đi mất.
Nhưng sắc mặt của giá đỗ nhỏ càng kỳ lạ hơn, nói: “Chẳng lẽ không phải lúc trước cha nhìn trúng khuôn mặt của nương sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.