Chương 70: Bố Hứa Lật Dương bị bệnh
Dịch Phấn Hàn
18/06/2013
Cuộc đời luôn luôn biến
động khôn lường. Trước vận mệnh tương lai, chúng ta luôn chỉ là một đứa trẻ
không tấc sắt. Nghèo đói, thất bại, sự ức hiếp, sự bon chen, chúng ta đều có
thể chiến thắng, chỉ có những thiên tai, tai hoạ mà ông Trời giáng xuống là
chúng ta không thể chiến thắng.
Trong lúc tôi đang dũng cảm tự trị liệu vết thương của mình, mọi thứ đều diễn ra rất thuận lợi, thì một buổi chiều, tôi nhận được tin của Tiếu Ảnh rằng bố Hứa Lật Dương bị bệnh. Nhưng thứ vốn đã ở rất xa tôi phút chốc lại sừng sững hiện ra trước mắt. Tôi cứ luôn cho rằng một số khó khăn của cuộc sống phải đến lúc già mình mới phải đối diện. Nhưng thực tế thì không phải thế.
Tôi có gặp bố Hứa Lật Dương một lần. Đó là kì nghỉ tết mà Hứa Lật Dương đang ôn thi lại, có hôm chúng tôi hẹn nhau ở gần nhà anh, bỗng nhiên trời mưa, cả hai chúng tôi đều không mang theo ô. Tôi hỏi anh xem có ai ở nhà không, anh nói không và tôi theo anh về nhà.
Kết quả là khi mở cửa ra thì bố anh đang ở nhà. Đó là một người đàn ông trung niên tính tình khá hoà nhã, khuôn mặt tròn, hơi béo. Nhìn thấy tôi và Hứa Lật Dương cùng xuất hiện trước cửa nhà, ông ngẩn người ra rồi nói: “Bạn con à? Ướt hết cả rồi. Mau vào nhà đi!” Sau khi giục chúng tôi thay giày, thay quần áo, ông vào thư phòng ngồi và không đi ra, cho đến lúc quần áo tôi đã hong khô, đang định về thì bác mới đi ra và hỏi tôi có muốn ở lại ăn cơm tối không? Ấn tượng của tôi về bố anh rất tốt, hoàn toàn không giống với mẹ anh.
Tôi bỗng cảm nhận được cảm giác yếu đuối, bất lực và nhỏ bé của con người. Một cảm giác mà từ trước đến nay tôi chưa bao giờ có.
Từ trước đến giờ, tôi luôn cho rằng có rất nhiều thứ đều là do mình tự làm chủ, tôi tin là cách quyết định vận mệnh, tôi tin là chỉ cần nỗ lực cố gắng sẽ có được thành quả, tôi tin là hạnh phúc do chính bản thân mình cố gắng. Sách vở cũng vẫn dạy chúng ta thế. Nhưng giây phút đó, tôi cảm thấy mọi lời nói đó đều giả tạo, đều là những lời nói suông của nhân loại để tự an ủi chính mình. Trước cuộc đời chưa biết trước tương lai, chúng ta luôn là một kẻ yếu đuối, chúng ta luôn không biết ngày mai sẽ xảy ra điều gì.
Những người đang tính toán, đang chèn ép, đang bon chen với chúng ta, chúng ta đều có thể thắng họ nhưng chúng ta không thể thắng nổi ông Trời và vận mệnh.
Giống như người chơi cờ, nếu đối thủ của bạn là người, thì bạn có thể đoán được mấy phần xem nước cờ tiếp của họ là gì; còn nếu như đối thủ là ông Trời thì bạn sẽ chẳng biết nước cờ kế tiếp sẽ như thế nào, bởi vì ông trời luôn đi những nước cờ đột biến.
“Sao Hứa Lật Dương lại kể cho cậu nghe?” Tôi biết là Hứa Lật Dương với Giả Tếu Ảnh và Trịnh Thường không thân nhau lắm. Anh vốn là một người con trai có tính cách hướng nội.
“Cậu ấy muốn vay tiền. Tớ cũng nghĩ mãi mới bảo với cậu. Bệnh của bố cậu ấy hình như đã tiêu hết rất nhiều tiền, tiền học phí kì trước và kì này cậu ấy vẫn chưa đóng, nhà trường mấy hôm trước đã dán thông báo rồi đó! Những học sinh chưa nộp tiền học phí sẽ không được tham gia thi cuối kì. Nếu như không được tham gia thi cuối kì thì học phần chắc chắn không đủ, sẽ không được nhận bằng tốt nghiệp và bằng học vị. Bốn năm đi học coi như uổng phí” Tếu Ảnh vừa nói vừa đưa mắt dò nhìn tôi.
Tôi định nói chuyện này chẳng can hệ gì đến mình nhưng cuối cùng lại không nói. Bọn họ nghĩ là tim tôi đã thành sắt đá, không gì lay chuyển được.
Nhưng đêm đó tôi không ngủ được.
Hơn một năm qua tôi và Hứa Lật Dương hầu như không có bất cứ liên lạc gì. Chúng tôi như con diều bị đứt mất dây, trong biển người mênh mông không hề gặp lại.
Tôi bắt đầu cuộc sống một mình, chăm chỉ học tập, phấn đấu, bắt đầu cuộc sống một mình mạnh mẽ chống chọi với cuộc sống đầy u buồn tăm tối, đi tìm được mục tiêu và phương hướng riêng. Tất bật với những ý nghĩ về một tương lai chưa đến và những lợi ích trước mắt đã làm che chắn hết mọi phiền muộn khác. Dường như tôi đã quên Hứa Lật Dương, quên người con trai đã cùng tôi đi hết cả quãng đời thiếu nữ. Thậm chí tôi còn thấy những nỗi đau lúc trước thật đáng buồn cười.
Câu nói: “Không ai không sống được nếu thiếu một người khác” quả là đúng. Ai mà lại đau buồn cả một đời chỉ vì một người chứ? Những lời yêu ngọt ngào, những câu nói thề non hẹn biển rồi sẽ có một ngày bạn nhận ra chúng thật nực cười, thật giả dối.
Thế nhưng, lúc này, tại sao tôi lại cảm thấy đau lòng đến thế? Tôi tưởng tượng ra sự tuyệt vọng của Hứa Lật Dương. Chắc chắn là anh cũng có nhiều đêm không ngủ, ngửa mặt nhìn trần nhà và suy nghĩ. Bao trùm lên anh bây giờ là nỗi sợ hãi và một gánh nặng vô cùng to lớn. Dưới chân anh chắc chắn có đầy tàn thuốc lá. Chắc ai đã tự hiểu hơn ai hết sự tàn khốc của cuộc đời, và nỗi khổ đau của cuộc sống này. Chắc anh cũng đã từng thầm rủa ông Trời sao bất công? Có thể anh muốn thay quả thận của mình cho bố. Có thể anh sẽ vì việc chưa đóng học phí mà bị trường cấm thi, rồi dẫn đến đuổi học. Một năm qua chắc chắn anh đã chịu nhiều nỗi đau, chắc là anh đã tuyệt vọng lắm rồi nên mới nghĩ đến việc vay tiền Tếu Ảnh. Để làm việc đó chắc anh đã rất quyết tâm và dũng cảm. Tất cả những điều đó tôi đều không hay biết.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy mình nhói đau.
Trong lúc tôi đang dũng cảm tự trị liệu vết thương của mình, mọi thứ đều diễn ra rất thuận lợi, thì một buổi chiều, tôi nhận được tin của Tiếu Ảnh rằng bố Hứa Lật Dương bị bệnh. Nhưng thứ vốn đã ở rất xa tôi phút chốc lại sừng sững hiện ra trước mắt. Tôi cứ luôn cho rằng một số khó khăn của cuộc sống phải đến lúc già mình mới phải đối diện. Nhưng thực tế thì không phải thế.
Tôi có gặp bố Hứa Lật Dương một lần. Đó là kì nghỉ tết mà Hứa Lật Dương đang ôn thi lại, có hôm chúng tôi hẹn nhau ở gần nhà anh, bỗng nhiên trời mưa, cả hai chúng tôi đều không mang theo ô. Tôi hỏi anh xem có ai ở nhà không, anh nói không và tôi theo anh về nhà.
Kết quả là khi mở cửa ra thì bố anh đang ở nhà. Đó là một người đàn ông trung niên tính tình khá hoà nhã, khuôn mặt tròn, hơi béo. Nhìn thấy tôi và Hứa Lật Dương cùng xuất hiện trước cửa nhà, ông ngẩn người ra rồi nói: “Bạn con à? Ướt hết cả rồi. Mau vào nhà đi!” Sau khi giục chúng tôi thay giày, thay quần áo, ông vào thư phòng ngồi và không đi ra, cho đến lúc quần áo tôi đã hong khô, đang định về thì bác mới đi ra và hỏi tôi có muốn ở lại ăn cơm tối không? Ấn tượng của tôi về bố anh rất tốt, hoàn toàn không giống với mẹ anh.
Tôi bỗng cảm nhận được cảm giác yếu đuối, bất lực và nhỏ bé của con người. Một cảm giác mà từ trước đến nay tôi chưa bao giờ có.
Từ trước đến giờ, tôi luôn cho rằng có rất nhiều thứ đều là do mình tự làm chủ, tôi tin là cách quyết định vận mệnh, tôi tin là chỉ cần nỗ lực cố gắng sẽ có được thành quả, tôi tin là hạnh phúc do chính bản thân mình cố gắng. Sách vở cũng vẫn dạy chúng ta thế. Nhưng giây phút đó, tôi cảm thấy mọi lời nói đó đều giả tạo, đều là những lời nói suông của nhân loại để tự an ủi chính mình. Trước cuộc đời chưa biết trước tương lai, chúng ta luôn là một kẻ yếu đuối, chúng ta luôn không biết ngày mai sẽ xảy ra điều gì.
Những người đang tính toán, đang chèn ép, đang bon chen với chúng ta, chúng ta đều có thể thắng họ nhưng chúng ta không thể thắng nổi ông Trời và vận mệnh.
Giống như người chơi cờ, nếu đối thủ của bạn là người, thì bạn có thể đoán được mấy phần xem nước cờ tiếp của họ là gì; còn nếu như đối thủ là ông Trời thì bạn sẽ chẳng biết nước cờ kế tiếp sẽ như thế nào, bởi vì ông trời luôn đi những nước cờ đột biến.
“Sao Hứa Lật Dương lại kể cho cậu nghe?” Tôi biết là Hứa Lật Dương với Giả Tếu Ảnh và Trịnh Thường không thân nhau lắm. Anh vốn là một người con trai có tính cách hướng nội.
“Cậu ấy muốn vay tiền. Tớ cũng nghĩ mãi mới bảo với cậu. Bệnh của bố cậu ấy hình như đã tiêu hết rất nhiều tiền, tiền học phí kì trước và kì này cậu ấy vẫn chưa đóng, nhà trường mấy hôm trước đã dán thông báo rồi đó! Những học sinh chưa nộp tiền học phí sẽ không được tham gia thi cuối kì. Nếu như không được tham gia thi cuối kì thì học phần chắc chắn không đủ, sẽ không được nhận bằng tốt nghiệp và bằng học vị. Bốn năm đi học coi như uổng phí” Tếu Ảnh vừa nói vừa đưa mắt dò nhìn tôi.
Tôi định nói chuyện này chẳng can hệ gì đến mình nhưng cuối cùng lại không nói. Bọn họ nghĩ là tim tôi đã thành sắt đá, không gì lay chuyển được.
Nhưng đêm đó tôi không ngủ được.
Hơn một năm qua tôi và Hứa Lật Dương hầu như không có bất cứ liên lạc gì. Chúng tôi như con diều bị đứt mất dây, trong biển người mênh mông không hề gặp lại.
Tôi bắt đầu cuộc sống một mình, chăm chỉ học tập, phấn đấu, bắt đầu cuộc sống một mình mạnh mẽ chống chọi với cuộc sống đầy u buồn tăm tối, đi tìm được mục tiêu và phương hướng riêng. Tất bật với những ý nghĩ về một tương lai chưa đến và những lợi ích trước mắt đã làm che chắn hết mọi phiền muộn khác. Dường như tôi đã quên Hứa Lật Dương, quên người con trai đã cùng tôi đi hết cả quãng đời thiếu nữ. Thậm chí tôi còn thấy những nỗi đau lúc trước thật đáng buồn cười.
Câu nói: “Không ai không sống được nếu thiếu một người khác” quả là đúng. Ai mà lại đau buồn cả một đời chỉ vì một người chứ? Những lời yêu ngọt ngào, những câu nói thề non hẹn biển rồi sẽ có một ngày bạn nhận ra chúng thật nực cười, thật giả dối.
Thế nhưng, lúc này, tại sao tôi lại cảm thấy đau lòng đến thế? Tôi tưởng tượng ra sự tuyệt vọng của Hứa Lật Dương. Chắc chắn là anh cũng có nhiều đêm không ngủ, ngửa mặt nhìn trần nhà và suy nghĩ. Bao trùm lên anh bây giờ là nỗi sợ hãi và một gánh nặng vô cùng to lớn. Dưới chân anh chắc chắn có đầy tàn thuốc lá. Chắc ai đã tự hiểu hơn ai hết sự tàn khốc của cuộc đời, và nỗi khổ đau của cuộc sống này. Chắc anh cũng đã từng thầm rủa ông Trời sao bất công? Có thể anh muốn thay quả thận của mình cho bố. Có thể anh sẽ vì việc chưa đóng học phí mà bị trường cấm thi, rồi dẫn đến đuổi học. Một năm qua chắc chắn anh đã chịu nhiều nỗi đau, chắc là anh đã tuyệt vọng lắm rồi nên mới nghĩ đến việc vay tiền Tếu Ảnh. Để làm việc đó chắc anh đã rất quyết tâm và dũng cảm. Tất cả những điều đó tôi đều không hay biết.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy mình nhói đau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.