Chương 67: Chỉ nói anh nghe
Dịch Phấn Hàn
18/06/2013
Tuy tôi đã biết mật mã
của Hứa Lật Dương từ lâu, nhưng trước khi “pháo hoa” xuất hiện tôi chỉ duy nhất
có một lần trộm đăng nhập vào nick chat của anh, ngoài việc tò mò, tôi không hề
có bất cứ lí do nào khác. Nhưng sau chuyện “pháo hoa”, cứ cách hai ba hôm, tôi
lại đăng kí vào nick chat của anh một lần. Sau khi chửi mắng cho “pháo hoa” kia
một trận, tôi đã xoá sạch hết tất cả các nick con gái ở trong danh sách của Hứa Lật Dương đi. Lúc anh vào đó, nhìn
thấy danh sách nick chat trống rỗng, anh đã rất kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi nói vẻ rất đắc ý: “Anh tưởng là em không có cách để đối phó với lũ bạn trên mạng của anh sao? Anh tưởng là em không biết mật mã của anh à? Em nó để anh biết, em đã biết lâu rồi, chỉ đó điều anh đã làm uổng phí lòng tin của em. Từ giờ trở đi anh không được đổi mật mã, nếu anh đổi, điều đó có nghĩa là anh đang làm việc gì đó xấu xa, dối gạt em.”
Hứa Lật Dương ngẩn người ra không biết nói gì.
Hứa Lật Dương, lúc đó chắc anh cảm thấy giật mình và rất sợ hãi đúng không? Nếu không thì ánh mắt của anh đã không ảm đạm và tuyệt vọng đến thế kia. Đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in ánh mắt của anh ngày hôm đó.
Chắc anh rất thất vọng về tôi. Chắc anh cảm thấy tôi hoàn toàn xa lạ. Chắc anh cũng tự hỏi bản thân mình hàng nghìn lần: liệu tình yêu của chúng ta có còn tồn tại không?
Tôi nghĩ rằng lúc đó anh vẫn còn đang yêu tôi, chỉ có điều anh cảm thấy thất vọng và sợ hãi.
Anh chỉ muốn tìm được lối thoát yên bình hoặc có lẽ anh muốn thử một lần nữa, thử xem rốt cuộc tôi yêu anh đến mức nào, liệu có tha thứ cho anh nữa không? Đúng thế không? Đến tận bây giờ tôi vẫn không dám tin lần thứ hai anh phản bội tôi là bởi vì anh đã không còn yêu tôi nữa rồi.
Chắc là có rất nhiều lời anh đã không nói rõ với tôi. Nhưng chúng ta đã không còn cơ hội nữa rồi. Chúng ta không thể quay lại được nữa.
Anh còn nhớ hôm đó, tôi đã nhìn thấy bức ảnh đó trong hộp thư anh mới đăng kí chứ? Đúng thế, chính tấm ảnh đó đã làm tan nát tình cảm năm năm của chúng ta, chính tấm ảnh đó đã làm chúng ta đi đến những đoạn cuối cùng. Đó là tấm ảnh khoả thân của một người con gái. Cô ta còn viết cho anh một bức thư sướt mướt, đầy tình cảm. Trong thư, cô ta gọi anh là “anh yêu”. Cô ta mới dịu dàng làm sao, tôi từ trước đến giờ chỉ gọi anh bằng cả tên lẫn họ - Hứa Lật Dương.
Trong thư, cô ta an ủi anh, cô ta nói những gì người yêu anh không cho anh được, em sẵn sàng cho anh. Trong thư, cô ta hù doạ anh, cô ta nói, người yêu của anh đúng là bị điên thật rồi, đáng sợ quá. Trong thư cô ta khen ngợi anh, cô ta nói, anh là người con trai tuyệt nhất mà em từng gặp, anh mới đẹp trai và dịu dàng làm sao. Cô ta hứa hẹn với anh, cô ta nói cô ta có thể đến Vũ Hán để ở bên cạnh anh, không bao giờ rời xa anh. Cô ta dụ dỗ anh, cô ta nói kĩ năng làm tình của cô ta rất tuyệt, người cô ta rất đẹp. Anh không tin nên cô ta đã gửi cho anh một bức ảnh khoả thân để anh xem, lại còn viết rõ cả thời gian và địa điểm hẹn gặp.
Trông cô ta như thế nào thì tôi không còn nhớ rõ nữa rồi bởi vì cô ta không phải là một người con gái đẹp nhưng những lời cô ta nói tôi vẫn nhớ như in. Thật dịu dàng và tình cảm, nếu tôi là anh chắc tôi động lòng rồi. Đáng nhẽ anh không nên giải thích với tôi rằng đó chỉ là trò chơi đùa giỡn, đó chỉ là vì anh rỗi rãi nên tìm người nói chuyện tán phét. Anh đã phụ lòng tôi. Nếu như người con gái đó đã viết cho anh một bức thư tình cảm đến vậy, thì sao tôi lại có thể không tin rằng anh đã từng ngọt ngào, đã từng thề non hẹn biển với cô ta cơ chứ.
Chắc anh cũng rất băn khoăn và thấy kì lạ vì sao tôi lại biết được tên hòm thư mới của anh. Mỗi lần anh đăng kí vào anh đều xoá sạch, không để chế độ tự đăng kí, vậy tại sao tôi lại phát hiện ra hòm thư mới của anh. Chẳng nhẽ anh quên thật rồi sao? Sau lần đầu tiên chúng ta quan hệ, anh nói nếu như chúng ta có con, thì chúng ta sẽ đặt tên tiếng Anh cho nó là LOVE SHE SHE - Yêu Tha Tha. Tôi chỉ muốn thử xem cái tên đó có phải anh chỉ bâng quơ nói vậy hay không? Tôi chỉ muốn biết, liệu anh có thật sự để trong tim cái tên “Yêu Tha Tha” đó không, thật sự là tôi không hề cố ý tìm nick chat mới của anh. Tôi chỉ vào trang web mà anh hay vào nhất, đánh vào dòng tên người đăng kí là “LOVE SHE SHE”, sau đó đánh ngày sinh của mình vào.
Sau đó tôi biết cái tên “Yêu Tha Tha” đó quả thực là được cất giữ ở trong tim anh. Nhưng sau đó tôi cũng biết rằng, hoá ra anh lại phản bội tôi thêm lần nữa. Có thể sự phản bội lần này, lúc đầu chỉ là muốn tìm một nơi để xả stress, xả những nỗi khổ tâm và phiền muộn, xả những thái độ lạnh lùng của tôi. Nhưng rồi anh đã rơi vào đó lúc nào không hay.
Anh thật là ngốc. Tại sao lại cứ dùng ngày sinh của tôi làm mật mã? Nếu như anh quên ngày sinh của tôi đi thì có phải tôi và anh đã mãi mãi ở bên nhau rồi không? Từ năm mười sáu tuổi, mỗi lần sinh nhật, anh đều ở bên cạnh tôi. Anh nhìn thấy tôi lớn lên từng năm một, từ một cô bé cô đơn và hay sợ hãi đã trưởng thành đến ngày hôm nay, thành một thiếu nữa hai mươi mốt tuổi, tự tin và xinh đẹp. Tôi đã từng nghĩ rằng đến năm một trăm tuổi, anh vẫn sẽ ở bên cạnh tôi, chúng ta sẽ dắt tay nhau đi dạo vào các buổi tối.
Thế nhưng anh đã không còn cơ hội nữa rồi, tôi cũng không còn. Tôi đã không cần anh nữa vì anh đã không cần tôi trước.
Liệu cả đời này anh có nhớ ngày sinh của tôi? Hoặc nếu nhớ, liệu anh có còn cơ hội được cùng tôi đón sinh nhật? Những sinh nhật sau này sẽ có ai cùng tôi đón mừng đây? Sinh nhật năm hai mươi hai tuổi, sinh nhật năm hai mươi ba tuổi… anh nói sẽ cùng tôi đón tất cả các sinh nhật của tôi suốt cuộc đời này. Anh đã không giữ lời. Anh đã phụ bạc tôi.
Thế là chúng tôi chia tay nhau. Tôi khao khát có những năm tháng vô tư của tuổi thanh xuân, đẹp đẽ như trong thơ, trong văn. Nhưng tôi không làm được. Hứa Lật Dương, anh hãy nhớ lấy, tôi hận anh, Thuỷ Tha Tha này sẽ cả đời hận anh.
Sau khi chúng tôi chia tay, tôi đón sinh nhật một mình. Hôm đó đúng là anh vẫn nhớ, sau bao nhiêu lượt hỏi thăm, anh mới tìm ra được số điện thoại của tôi. Sau khi chia tay chúng tôi cắt đứt mọi liên lạc, số di động, hòm thư đều thay đổi. Nhưng một người chỉ cần họ chưa biến mất trong tim bạn thì sẽ không bao giờ biến mất trong cuộc sống của bạn. Cho dù người đó có chết đi.
Anh vừa gọi điện cho tôi, tôi vừa nghe đã biết ngay là anh. Chắc anh sẽ chẳng bao giờ quên được những lời tôi nói với anh hôm đó? Nó ác độc thế ai mà quên được chứ. Tôi nói: “ Không phải anh đã chết rồi à? Chết rồi thì nằm yên ở trong quan tài đừng có trèo ra ngoài hù doạ người khác nữa? Không phải anh đã chết rồi sao? Chết rồi thì chôn cho chặt vào. Đừng có nửa đêm bới đất chui ra.”
Đầu dây bên kia, anh im lặng, rồi nói: “Anh chỉ muốn nói: Chúc em sinh nhật vui vẻ!”
Tôi tỏ ra không hề xúc động, nói lại: “Tôi rất vui, tôi nằm trên giường của người khác vui lắm.”
Sau đó anh dập điện thoại. Nghe mấy tiếng tút tút ở đầu dây bên kia, tôi oà khóc, từ ngày chia tay nhau, tôi vẫn suốt ngày khóc. Hứa Lật Dương, sau khi em và anh chia tay nhau, anh có khóc không? Anh có nằm mơ thấy em không? Anh có biết là lúc chia tay anh, em không khóc, nhưng sau đó em đã khóc suốt không? Em không thể chịu đựng được. Em thường xuyên nghĩ đến anh, thư viện lớp học, kí túc xá, ở đâu cũng có hình bóng anh, cứ nghĩ đến anh là em lại khóc.
Trước đây chúng ta thường hay cùng nhau đến thư viện. Ở thư viện cứ mùa hè đến là có rất nhiều muỗi, em ngồi bên cửa sổ đọc sách, còn anh cầm trong tay lọ chống muỗi, cứ vài phút lại xịt xịt lên tay và chân em. Anh đã từng bị cô thủ thư mắng cho hai lần. Một là vì nước xịt chống muỗi đã hết, nhưng lũ muỗi vẫn bâu vào đốt em, thế là anh gục đầu lên bàn thổi vào chỗ tay em bị cắn cho bớt ngứa. Cô thủ thư nhìn thấy vậy thì chạy lại nói đây là nơi công cộng, đề nghị hai bạn không làm những hành động quá khích… Còn một lần là do quạt bị hỏng, em ngồi đó đọc sách còn anh cầm tờ tạp chí của thư viện quạt cho em, anh quạt mạnh đến nỗi cuốn tạp chí bị rách tơi tả. Cô thủ thư vô cùng tức giận. Thấy thế chúng ta liền co giò chạy. Ở thư viện bây giờ vẫn còn rất nhiều người đến học, nhưng em không đến đó nữa rồi. Em sợ muỗi cắn, em sợ chúng làm em nhớ đến những điều tốt đẹp về anh.
Anh sẽ không còn giúp em đi lấy nước nóng nữa. Lúc ăn cơm, anh sẽ không còn đi lấy phần cơm trước cho em ăn. Nếu như em thấy chán, anh lại đi lấy một phần cơm khác còn anh sẽ anh nốt cái phần mà em chê là không ngon kia. Chúng ta chia tay nhau, em không còn ngồi ở dưới nhà ăn cơm nữa. Em đã không quen với việc ngồi ăn một mình, em cũng sợ trong nhà ăn đông người kia, nhỡ đâu em lại gặp anh.
Sau khi chúng ta chia tay, em không còn tham gia bất cứ hoạt động đoàn thể nào của trường nữa, em sợ sẽ gặp anh hoặc gặp bất kì ai biết anh và em. Nhìn thấy họ, em lại nhớ, em lại sợ người ta sẽ nhắc đến anh và em, nhắc đến mối tình của chúng mình.
Sau khi chúng ta chia tay, em thậm chí không dám ốm nữa. Bởi vì em biết ngoài anh ra không ai chăm sóc em lúc ốm cả. Mẹ chẳng bao giờ, cứ em ốm là mẹ lại cáu gắt, kêu em ẻo lả, khó nuôi, tốn mất bao nhiêu tiền của mẹ. Chỉ có anh, cho dù em chỉ hơi cảm một chút thôi, anh cũng sẽ lo lắng hơn cả em, đi mua thuốc cho em uống, cặp nhiệt độ cho em. Anh còn nhớ đợt SARS em bị sốt cao không? Không ai dám đến gần em, em cũng không dám đi bệnh viện, vì em sợ bị cách ly. Chỉ có anh luôn ở bên cạnh, ôm em. Anh nói em không sao cả đâu. Anh nói nếu như em có làm sao thì anh cũng bị lây rồi, như thế cả hai chúng ta sẽ cùng bị nhốt lại, như thế anh vẫn có thể chăm sóc em. Đến giờ em vẫn nhớ cảm giác khi anh hôn lên chiếc trán nóng rực của em. Cứ như là chuyện đó đã xảy ra từ kiếp trước vậy. Sau đó, Trời Phật phù hộ, chúng mình không ai bị SARS cả. Nhưng sau đợt sốt cao đó, em lại bị viêm ruột thừa. Trước khi vào phòng phẫu thuật, em khóc suốt. Anh nắm lấy tay em mà bảo em ngốc, sẽ chẳng có chuyện gì đâu. Sau khi phẫu thuật xong, em nằm trên giường bệnh ngủ ngon lành, lúc thức dậy phát hiện ra chỉ có anh bên cạnh. Bệnh viện không cho người nhà nằm trên giường trống, nên anh cứ thế ngồi bên cạnh em. Nhìn thấy em tỉnh dậy, anh vô cùng mừng rỡ, cười suốt. Được một lúc, anh mới nói với em, anh đói muốn ra ngoài mua chút gì để ăn. Em ngạc nhiên hỏi:
“Tại sao lúc em ngủ anh không tranh thủ đi ăn đi?”
Anh có nhớ anh đã nói gì không? Anh nói rằng:
“Anh ngồi bên cạnh em suốt từ lúc em mổ xong vì anh sợ nếu như em tỉnh dậy không nhìn thấy anh, em sẽ sợ. Vì thế nên mười mấy tiếng đồng hồ em ngủ, anh không rời em nửa bước, chẳng dám đi đâu cả.”
Anh nói xong thì em nghe thấy tiếng bụng anh đang sôi lên. Lúc đó em chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Anh thật ngốc quá!”, nhưng anh có biết trong lòng em vui đến thế nào không? Lúc đó em thầm cảm ơn ông Trời đã ban tặng anh cho em.
Thế nhưng mọi thứ đã đều là quá khứ…
Em lại trở về như ngày trước, một đứa trẻ cô đơn.
Em biết, có thể cả cuộc đời này em sẽ không còn tìm được cảm giác được một người nâng niu, chăm sóc và chiều chuộng em như anh. Lúc em đi đường, anh luôn nhắc nhở em phải cẩn thận, buổi tối khi đi đường, nếu có xe ô tô đi tới, anh sẽ dùng tay che mắt em lại, vì anh sợ ánh đèn xe sẽ làm chói mắt em. Cho dù thời tiết có thảm hại đến thế nào đi nữa anh cũng đều đến kí túc đón em đi học.
Em rất hay nằm mơ. Mơ thấy mình mặc chiếc váy ngủ có cái túi hình gấu Pooh màu hồng mà anh thích nhất, đứng đó nhìn anh, kéo anh lại gần, ôm lấy anh, nhưng anh cứ đẩy em ra, đẩy mãi, nhưng em không buông ra. Đẩy đến nỗi tóc tai em xõa sượi, còn khuôn mặt thì ướt đẫm nước mắt.
Hứa Lật Dương, em còn rất nhiều điều muốn nói cho anh nghe. Những điều mà em không muốn người khác biết. Trước đây em luôn đối xử với em không được tốt hoặc anh có đối xử với em tốt thế chứ tốt nữa cũng là một việc hoàn toàn đương nhiên. Đợi đến lúc mình chia tay nhau rồi, em mới biết, có những tình cảm, đã mất đi thì không bao giờ lấy lai được.
Em yêu anh bao nhiêu thì em hận anh bấy nhiêu. Còn hận anh bao nhiêu thì em thấy khó mà quên được nỗi đau và sự sỉ nhục mà anh mang lại cho em bấy nhiêu.
Có thế, Hứa Lật Dương, những lời này bây giờ anh chỉ có thể đọc được ở đây. Anh đã không biết được em còn lưu luyến anh thế nào, và em còn yêu anh bao nhiêu. Anh không biết được rằng mỗi lần đọc sách, cứ bắt gặp chứ “Hứa” là mắt em lại thấy cay cay. Anh sẽ chẳng biết gì cả. Anh chỉ biết em ghét anh, em hận anh. Anh chỉ biết em đã từng nói vào mặt anh rằng: Anh là một thằng đê tiện, anh cút đi cho khuất mắt tôi. Và lúc nói câu này, tôi đã lạnh lùng nhìn anh với con mắt vô cùng khinh bỉ.
Tôi nói vẻ rất đắc ý: “Anh tưởng là em không có cách để đối phó với lũ bạn trên mạng của anh sao? Anh tưởng là em không biết mật mã của anh à? Em nó để anh biết, em đã biết lâu rồi, chỉ đó điều anh đã làm uổng phí lòng tin của em. Từ giờ trở đi anh không được đổi mật mã, nếu anh đổi, điều đó có nghĩa là anh đang làm việc gì đó xấu xa, dối gạt em.”
Hứa Lật Dương ngẩn người ra không biết nói gì.
Hứa Lật Dương, lúc đó chắc anh cảm thấy giật mình và rất sợ hãi đúng không? Nếu không thì ánh mắt của anh đã không ảm đạm và tuyệt vọng đến thế kia. Đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in ánh mắt của anh ngày hôm đó.
Chắc anh rất thất vọng về tôi. Chắc anh cảm thấy tôi hoàn toàn xa lạ. Chắc anh cũng tự hỏi bản thân mình hàng nghìn lần: liệu tình yêu của chúng ta có còn tồn tại không?
Tôi nghĩ rằng lúc đó anh vẫn còn đang yêu tôi, chỉ có điều anh cảm thấy thất vọng và sợ hãi.
Anh chỉ muốn tìm được lối thoát yên bình hoặc có lẽ anh muốn thử một lần nữa, thử xem rốt cuộc tôi yêu anh đến mức nào, liệu có tha thứ cho anh nữa không? Đúng thế không? Đến tận bây giờ tôi vẫn không dám tin lần thứ hai anh phản bội tôi là bởi vì anh đã không còn yêu tôi nữa rồi.
Chắc là có rất nhiều lời anh đã không nói rõ với tôi. Nhưng chúng ta đã không còn cơ hội nữa rồi. Chúng ta không thể quay lại được nữa.
Anh còn nhớ hôm đó, tôi đã nhìn thấy bức ảnh đó trong hộp thư anh mới đăng kí chứ? Đúng thế, chính tấm ảnh đó đã làm tan nát tình cảm năm năm của chúng ta, chính tấm ảnh đó đã làm chúng ta đi đến những đoạn cuối cùng. Đó là tấm ảnh khoả thân của một người con gái. Cô ta còn viết cho anh một bức thư sướt mướt, đầy tình cảm. Trong thư, cô ta gọi anh là “anh yêu”. Cô ta mới dịu dàng làm sao, tôi từ trước đến giờ chỉ gọi anh bằng cả tên lẫn họ - Hứa Lật Dương.
Trong thư, cô ta an ủi anh, cô ta nói những gì người yêu anh không cho anh được, em sẵn sàng cho anh. Trong thư, cô ta hù doạ anh, cô ta nói, người yêu của anh đúng là bị điên thật rồi, đáng sợ quá. Trong thư cô ta khen ngợi anh, cô ta nói, anh là người con trai tuyệt nhất mà em từng gặp, anh mới đẹp trai và dịu dàng làm sao. Cô ta hứa hẹn với anh, cô ta nói cô ta có thể đến Vũ Hán để ở bên cạnh anh, không bao giờ rời xa anh. Cô ta dụ dỗ anh, cô ta nói kĩ năng làm tình của cô ta rất tuyệt, người cô ta rất đẹp. Anh không tin nên cô ta đã gửi cho anh một bức ảnh khoả thân để anh xem, lại còn viết rõ cả thời gian và địa điểm hẹn gặp.
Trông cô ta như thế nào thì tôi không còn nhớ rõ nữa rồi bởi vì cô ta không phải là một người con gái đẹp nhưng những lời cô ta nói tôi vẫn nhớ như in. Thật dịu dàng và tình cảm, nếu tôi là anh chắc tôi động lòng rồi. Đáng nhẽ anh không nên giải thích với tôi rằng đó chỉ là trò chơi đùa giỡn, đó chỉ là vì anh rỗi rãi nên tìm người nói chuyện tán phét. Anh đã phụ lòng tôi. Nếu như người con gái đó đã viết cho anh một bức thư tình cảm đến vậy, thì sao tôi lại có thể không tin rằng anh đã từng ngọt ngào, đã từng thề non hẹn biển với cô ta cơ chứ.
Chắc anh cũng rất băn khoăn và thấy kì lạ vì sao tôi lại biết được tên hòm thư mới của anh. Mỗi lần anh đăng kí vào anh đều xoá sạch, không để chế độ tự đăng kí, vậy tại sao tôi lại phát hiện ra hòm thư mới của anh. Chẳng nhẽ anh quên thật rồi sao? Sau lần đầu tiên chúng ta quan hệ, anh nói nếu như chúng ta có con, thì chúng ta sẽ đặt tên tiếng Anh cho nó là LOVE SHE SHE - Yêu Tha Tha. Tôi chỉ muốn thử xem cái tên đó có phải anh chỉ bâng quơ nói vậy hay không? Tôi chỉ muốn biết, liệu anh có thật sự để trong tim cái tên “Yêu Tha Tha” đó không, thật sự là tôi không hề cố ý tìm nick chat mới của anh. Tôi chỉ vào trang web mà anh hay vào nhất, đánh vào dòng tên người đăng kí là “LOVE SHE SHE”, sau đó đánh ngày sinh của mình vào.
Sau đó tôi biết cái tên “Yêu Tha Tha” đó quả thực là được cất giữ ở trong tim anh. Nhưng sau đó tôi cũng biết rằng, hoá ra anh lại phản bội tôi thêm lần nữa. Có thể sự phản bội lần này, lúc đầu chỉ là muốn tìm một nơi để xả stress, xả những nỗi khổ tâm và phiền muộn, xả những thái độ lạnh lùng của tôi. Nhưng rồi anh đã rơi vào đó lúc nào không hay.
Anh thật là ngốc. Tại sao lại cứ dùng ngày sinh của tôi làm mật mã? Nếu như anh quên ngày sinh của tôi đi thì có phải tôi và anh đã mãi mãi ở bên nhau rồi không? Từ năm mười sáu tuổi, mỗi lần sinh nhật, anh đều ở bên cạnh tôi. Anh nhìn thấy tôi lớn lên từng năm một, từ một cô bé cô đơn và hay sợ hãi đã trưởng thành đến ngày hôm nay, thành một thiếu nữa hai mươi mốt tuổi, tự tin và xinh đẹp. Tôi đã từng nghĩ rằng đến năm một trăm tuổi, anh vẫn sẽ ở bên cạnh tôi, chúng ta sẽ dắt tay nhau đi dạo vào các buổi tối.
Thế nhưng anh đã không còn cơ hội nữa rồi, tôi cũng không còn. Tôi đã không cần anh nữa vì anh đã không cần tôi trước.
Liệu cả đời này anh có nhớ ngày sinh của tôi? Hoặc nếu nhớ, liệu anh có còn cơ hội được cùng tôi đón sinh nhật? Những sinh nhật sau này sẽ có ai cùng tôi đón mừng đây? Sinh nhật năm hai mươi hai tuổi, sinh nhật năm hai mươi ba tuổi… anh nói sẽ cùng tôi đón tất cả các sinh nhật của tôi suốt cuộc đời này. Anh đã không giữ lời. Anh đã phụ bạc tôi.
Thế là chúng tôi chia tay nhau. Tôi khao khát có những năm tháng vô tư của tuổi thanh xuân, đẹp đẽ như trong thơ, trong văn. Nhưng tôi không làm được. Hứa Lật Dương, anh hãy nhớ lấy, tôi hận anh, Thuỷ Tha Tha này sẽ cả đời hận anh.
Sau khi chúng tôi chia tay, tôi đón sinh nhật một mình. Hôm đó đúng là anh vẫn nhớ, sau bao nhiêu lượt hỏi thăm, anh mới tìm ra được số điện thoại của tôi. Sau khi chia tay chúng tôi cắt đứt mọi liên lạc, số di động, hòm thư đều thay đổi. Nhưng một người chỉ cần họ chưa biến mất trong tim bạn thì sẽ không bao giờ biến mất trong cuộc sống của bạn. Cho dù người đó có chết đi.
Anh vừa gọi điện cho tôi, tôi vừa nghe đã biết ngay là anh. Chắc anh sẽ chẳng bao giờ quên được những lời tôi nói với anh hôm đó? Nó ác độc thế ai mà quên được chứ. Tôi nói: “ Không phải anh đã chết rồi à? Chết rồi thì nằm yên ở trong quan tài đừng có trèo ra ngoài hù doạ người khác nữa? Không phải anh đã chết rồi sao? Chết rồi thì chôn cho chặt vào. Đừng có nửa đêm bới đất chui ra.”
Đầu dây bên kia, anh im lặng, rồi nói: “Anh chỉ muốn nói: Chúc em sinh nhật vui vẻ!”
Tôi tỏ ra không hề xúc động, nói lại: “Tôi rất vui, tôi nằm trên giường của người khác vui lắm.”
Sau đó anh dập điện thoại. Nghe mấy tiếng tút tút ở đầu dây bên kia, tôi oà khóc, từ ngày chia tay nhau, tôi vẫn suốt ngày khóc. Hứa Lật Dương, sau khi em và anh chia tay nhau, anh có khóc không? Anh có nằm mơ thấy em không? Anh có biết là lúc chia tay anh, em không khóc, nhưng sau đó em đã khóc suốt không? Em không thể chịu đựng được. Em thường xuyên nghĩ đến anh, thư viện lớp học, kí túc xá, ở đâu cũng có hình bóng anh, cứ nghĩ đến anh là em lại khóc.
Trước đây chúng ta thường hay cùng nhau đến thư viện. Ở thư viện cứ mùa hè đến là có rất nhiều muỗi, em ngồi bên cửa sổ đọc sách, còn anh cầm trong tay lọ chống muỗi, cứ vài phút lại xịt xịt lên tay và chân em. Anh đã từng bị cô thủ thư mắng cho hai lần. Một là vì nước xịt chống muỗi đã hết, nhưng lũ muỗi vẫn bâu vào đốt em, thế là anh gục đầu lên bàn thổi vào chỗ tay em bị cắn cho bớt ngứa. Cô thủ thư nhìn thấy vậy thì chạy lại nói đây là nơi công cộng, đề nghị hai bạn không làm những hành động quá khích… Còn một lần là do quạt bị hỏng, em ngồi đó đọc sách còn anh cầm tờ tạp chí của thư viện quạt cho em, anh quạt mạnh đến nỗi cuốn tạp chí bị rách tơi tả. Cô thủ thư vô cùng tức giận. Thấy thế chúng ta liền co giò chạy. Ở thư viện bây giờ vẫn còn rất nhiều người đến học, nhưng em không đến đó nữa rồi. Em sợ muỗi cắn, em sợ chúng làm em nhớ đến những điều tốt đẹp về anh.
Anh sẽ không còn giúp em đi lấy nước nóng nữa. Lúc ăn cơm, anh sẽ không còn đi lấy phần cơm trước cho em ăn. Nếu như em thấy chán, anh lại đi lấy một phần cơm khác còn anh sẽ anh nốt cái phần mà em chê là không ngon kia. Chúng ta chia tay nhau, em không còn ngồi ở dưới nhà ăn cơm nữa. Em đã không quen với việc ngồi ăn một mình, em cũng sợ trong nhà ăn đông người kia, nhỡ đâu em lại gặp anh.
Sau khi chúng ta chia tay, em không còn tham gia bất cứ hoạt động đoàn thể nào của trường nữa, em sợ sẽ gặp anh hoặc gặp bất kì ai biết anh và em. Nhìn thấy họ, em lại nhớ, em lại sợ người ta sẽ nhắc đến anh và em, nhắc đến mối tình của chúng mình.
Sau khi chúng ta chia tay, em thậm chí không dám ốm nữa. Bởi vì em biết ngoài anh ra không ai chăm sóc em lúc ốm cả. Mẹ chẳng bao giờ, cứ em ốm là mẹ lại cáu gắt, kêu em ẻo lả, khó nuôi, tốn mất bao nhiêu tiền của mẹ. Chỉ có anh, cho dù em chỉ hơi cảm một chút thôi, anh cũng sẽ lo lắng hơn cả em, đi mua thuốc cho em uống, cặp nhiệt độ cho em. Anh còn nhớ đợt SARS em bị sốt cao không? Không ai dám đến gần em, em cũng không dám đi bệnh viện, vì em sợ bị cách ly. Chỉ có anh luôn ở bên cạnh, ôm em. Anh nói em không sao cả đâu. Anh nói nếu như em có làm sao thì anh cũng bị lây rồi, như thế cả hai chúng ta sẽ cùng bị nhốt lại, như thế anh vẫn có thể chăm sóc em. Đến giờ em vẫn nhớ cảm giác khi anh hôn lên chiếc trán nóng rực của em. Cứ như là chuyện đó đã xảy ra từ kiếp trước vậy. Sau đó, Trời Phật phù hộ, chúng mình không ai bị SARS cả. Nhưng sau đợt sốt cao đó, em lại bị viêm ruột thừa. Trước khi vào phòng phẫu thuật, em khóc suốt. Anh nắm lấy tay em mà bảo em ngốc, sẽ chẳng có chuyện gì đâu. Sau khi phẫu thuật xong, em nằm trên giường bệnh ngủ ngon lành, lúc thức dậy phát hiện ra chỉ có anh bên cạnh. Bệnh viện không cho người nhà nằm trên giường trống, nên anh cứ thế ngồi bên cạnh em. Nhìn thấy em tỉnh dậy, anh vô cùng mừng rỡ, cười suốt. Được một lúc, anh mới nói với em, anh đói muốn ra ngoài mua chút gì để ăn. Em ngạc nhiên hỏi:
“Tại sao lúc em ngủ anh không tranh thủ đi ăn đi?”
Anh có nhớ anh đã nói gì không? Anh nói rằng:
“Anh ngồi bên cạnh em suốt từ lúc em mổ xong vì anh sợ nếu như em tỉnh dậy không nhìn thấy anh, em sẽ sợ. Vì thế nên mười mấy tiếng đồng hồ em ngủ, anh không rời em nửa bước, chẳng dám đi đâu cả.”
Anh nói xong thì em nghe thấy tiếng bụng anh đang sôi lên. Lúc đó em chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Anh thật ngốc quá!”, nhưng anh có biết trong lòng em vui đến thế nào không? Lúc đó em thầm cảm ơn ông Trời đã ban tặng anh cho em.
Thế nhưng mọi thứ đã đều là quá khứ…
Em lại trở về như ngày trước, một đứa trẻ cô đơn.
Em biết, có thể cả cuộc đời này em sẽ không còn tìm được cảm giác được một người nâng niu, chăm sóc và chiều chuộng em như anh. Lúc em đi đường, anh luôn nhắc nhở em phải cẩn thận, buổi tối khi đi đường, nếu có xe ô tô đi tới, anh sẽ dùng tay che mắt em lại, vì anh sợ ánh đèn xe sẽ làm chói mắt em. Cho dù thời tiết có thảm hại đến thế nào đi nữa anh cũng đều đến kí túc đón em đi học.
Em rất hay nằm mơ. Mơ thấy mình mặc chiếc váy ngủ có cái túi hình gấu Pooh màu hồng mà anh thích nhất, đứng đó nhìn anh, kéo anh lại gần, ôm lấy anh, nhưng anh cứ đẩy em ra, đẩy mãi, nhưng em không buông ra. Đẩy đến nỗi tóc tai em xõa sượi, còn khuôn mặt thì ướt đẫm nước mắt.
Hứa Lật Dương, em còn rất nhiều điều muốn nói cho anh nghe. Những điều mà em không muốn người khác biết. Trước đây em luôn đối xử với em không được tốt hoặc anh có đối xử với em tốt thế chứ tốt nữa cũng là một việc hoàn toàn đương nhiên. Đợi đến lúc mình chia tay nhau rồi, em mới biết, có những tình cảm, đã mất đi thì không bao giờ lấy lai được.
Em yêu anh bao nhiêu thì em hận anh bấy nhiêu. Còn hận anh bao nhiêu thì em thấy khó mà quên được nỗi đau và sự sỉ nhục mà anh mang lại cho em bấy nhiêu.
Có thế, Hứa Lật Dương, những lời này bây giờ anh chỉ có thể đọc được ở đây. Anh đã không biết được em còn lưu luyến anh thế nào, và em còn yêu anh bao nhiêu. Anh không biết được rằng mỗi lần đọc sách, cứ bắt gặp chứ “Hứa” là mắt em lại thấy cay cay. Anh sẽ chẳng biết gì cả. Anh chỉ biết em ghét anh, em hận anh. Anh chỉ biết em đã từng nói vào mặt anh rằng: Anh là một thằng đê tiện, anh cút đi cho khuất mắt tôi. Và lúc nói câu này, tôi đã lạnh lùng nhìn anh với con mắt vô cùng khinh bỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.