Chương 12
Mana
28/10/2019
Anh đi vào rồi bác sĩ theo sau vào. Bác sĩ khám tổng quát cho cô.
- Cô đã hồi phục rồi. Chỉ cần chú ý đừng làm việc quá sức nữa là được. Bác sĩ nói.
- vâng, cảm ơn ạ. Cô nói.
- Mẹ ơi, nước của mẹ đây. Kim Ly cẩn thận đi vào đưa ly nước cho cô.
- Cảm ơn con. Cô nhận lấy ly nước rồi uống.
- Kim Ly, con đi ra ngoài cổng mua cái này cho mẹ nha. Bác có chuyện cần nói với mẹ con. Anh đưa cô bé 1 tờ giấy mà một ít tiền.
- Vâng. Kim Ly nghe lời chạy đi.
Cô đặt cốc nước lên bàn kia rồi nhìn anh. Anh đóng cửa lại rồi quay lại lấy ghế ngồi cạnh giường cô.
- Cô biết Hạ Lâm Vũ tại sao lại nói là mẹ hắn muốn gặp cô không?
- Tôi biết tôi đã không khó chịu như bây giờ. Cô thở dài.
- Nếu như thật sự cô có mẹ, liệu cô có chấp nhận không? Anh lấy hoa quả gọt cho cô ăn.
- Không, tôi sẽ không bao giờ tha thứ vì họ đã bỏ rơi tôi. Tôi ghét phải nói điều này nhưng, với tôi vậy là đủ rồi, khi họ bỏ rơi tôi mà muốn tôi quay lại là điều không bao giờ. Cô lạnh nhạt nói.
- Có lẽ lần này cô đúng. Tôi sẽ nói với anh ta tránh xa cô ra. Anh đưa miếng táo cho cô.
- Nè, cảm ơn anh. Cảm ơn đã tốt với tôi vậy. Cô nhìn anh nở 1 nụ cười tươi.
Mặt anh tự nhiên đỏ lên, tim đập thình thịch.
- K... Không có gì... Việc nên làm mà. Anh quay mặt đi.
Cô thấy hành động và biểu hiện của anh thì bật cười thành tiếng.
- Giám đốc vương có lúc thú vị ghê.
- N... Này, cô ăn đi, tôi đi tìm Kim Ly. Anh đặt đĩa lên bàn rồi đi ra ngoài.
Cô nhìn cái đĩa rồi lấy xiên ra ăn.
" Cảm ơn"
Kim Ly chạy xuống căn tin đưa cho cô bán hàng tờ giấy. Cô bán hàng đó lấy hàng cho Kim Ly. Kim Ly đưa tiền cho cô bán hàng.
- Con ơi, không đủ tiền rồi! Cô bán hàng nói.
- Ơ... Hay mình làm rơi rồi? Kim Ly ngây ngốc nói.
- Để tôi trả tiền cho cô bé. 1 cô gái đi đến nói.
Kim Ly nhìn cô gái, cô gái này tầm 22 tuổi. Tóc ngang vai và mặc 1 bộ đồ đen.
- Của con đây! Cô gái đó nhận rồi đưa Kim Ly.
- Con cảm ơn cô. Kim Ly nhận lấy cúi đầu lễ phép nói.
- Cái này là con mua cho ai vậy?
- Mẹ con. Mẹ con bị ốm ạ. Kim Ly cười nói.
- Được rồi, về đưa cho mẹ đi. Cô gái cười.
- Cảm ơn cô, tạm biệt. Kim Ly cầm cái túi chạy đi.
" Nếu con mình còn chắc nó cũng tầm tuổi con bé nhỉ."
Kim Ly đi nửa đường thì gặp Anh. Cả 2 quay lại phòng cô. Đồ anh nhờ Kim Ly mua là 1 hộp bánh. Kim Ly kể chuyện cho cô nghe. Anh đi có việc gì đó.
Đến tối, cô cho Kim Ly lên ngủ cùng mình. Kim Ly ngủ ngon lành như ở nhà, cô khó ngủ vì luôn suy nghĩ về chuyện mà Lâm Vũ nói. Khó khăn lắm cô mới ngủ được.
Đến ngày hôm sau, cô được cho xuất viện về nhà. Anh đưa cô về nhà rồi mua 1 đống đồ khô về để nhà cô. Nhà cô không có tủ lạnh nên anh chỉ có thể mua đồ khô.
Nhân An vẫn nhận hàng về làm, còn việc kia cô bị đuổi do nghỉ quá lâu và nhiều. Kim Ly quay lại đi học như bình thường.
Buổi sáng, cô dậy và đưa Kim Ly đi học xong về nhà.
Về đến nhà cô thấy có 1 chiếc ô tô lớn đang đứng sát cửa nhà mình. Có vẻ có người mới chuyển tới sát nhà cô. Cô ngó sáng xem vị hàng xóm mới.
Đó là 1 cô gái có mái tóc ngang vai và mặc cái đầm trắng.
- A, chào chị. Cô gái đó thấy cô liền cười.
- Em mới chuyển đến đây sao?
- Vâng ạ. Vậy là chị ở nhà bên ạ?
- Ừm.
- Em tên là An Di, em đang là sinh viên năm cuối. Cô gái mỉm cười.
- Tôi là Nhân An. Tôi 24 tuổi, rất vui được gặp. Cô bắt tay với cô gái kia.
Sau khi nhưng nhân viên dọn hết đồ vào rồi họ về. Cô giúp vị hàng xóm mới của mình dọn đồ. Đến trưa xong thì cô ở lại ăn trưa cùng cô gái này.
Không hiểu sao cô lại có cảm tình tốt với cô gái lần đầu gặp mặt này.
Đến chiều, cô đang ngồi làm thú bông thì cô nghe đâu có tiếng gì đó trong đám hàng của cô. Cô mới bới tung đám đó lên thì cô thấy 1 cái điện thoại cảm ứng. Cô loay hoay mở cái màn hình lên. Khi mở lên thì cô thấy nguyên ảnh của cô khi cô đang ngồi trong viện.
Bất chợt 1 cuộc gọi đến và có gì tên anh làm cô giật mình. Cô làm rơi nó xuống đống hàng. Cô đâu biết dùng nên cô đã bấm đại. Cô gạt nút xanh sang rồi thấy nút loa thì bấm vào đó.
- Alo, Nhân An.
- Đừng nói đây là điện thoại của anh cho tôi nha?! Nhân An đoán ra được trò này.
- Nó đó, tí tôi đón Kim Ly cho. Chuẩn bị đồ, tối nay đi ăn cùng tôi để cho em tôi đi anh. Anh nói.
- Không cần, tôi.... Cô chưa nói hết thì anh cắt ngang.
- không thì tối nay tôi và em tôi đến nhà cô. Anh nói
- Thôi đừng! Vậy tôi đi.
Cô đâu muốn họ đến đây làm loạn đâu. Thà đi còn hơn.
Đến giờ Kim Ly về, cô vẫn ngồi làm đống gấu bông đó. Anh không thể đi xe vào ngõ nên đã để bên ngoài đường. Vừa lúc An Di đang đứng ngoài đường để trồng mấy cây hoa xuống ô đất nhỏ nhoi đó.
- A... Cô tốt bụng! Kim Ly nhận ra được cô gái kia.
An Di giật mình nhìn qua tiếng gọi.
- Con chào cô. Kim Ly chạy lại.
- Nhà con ở đây sao? An Di đứng lên.
- Vâng ạ. Đây là nhà con này! Kim Ly chỉ vào nhà bên cạnh.
- Không lẽ mẹ con là chị Nhân An! An Di ngạc nhiên.
- Vâng. Cô biết mẹ con ạ?
- Mẹ con sáng này giúp coi dọn nhà cùng.
Anh thấy Kim Ly có vẻ vui khi nói chuyện với cô gái này nên anh đi vào gõ cửa gọi cô. Cô ra mở cửa thì anh chỉ sang chỗ Kim Ly đang vui vẻ nói với cô hàng xóm của mình
- Cô đã hồi phục rồi. Chỉ cần chú ý đừng làm việc quá sức nữa là được. Bác sĩ nói.
- vâng, cảm ơn ạ. Cô nói.
- Mẹ ơi, nước của mẹ đây. Kim Ly cẩn thận đi vào đưa ly nước cho cô.
- Cảm ơn con. Cô nhận lấy ly nước rồi uống.
- Kim Ly, con đi ra ngoài cổng mua cái này cho mẹ nha. Bác có chuyện cần nói với mẹ con. Anh đưa cô bé 1 tờ giấy mà một ít tiền.
- Vâng. Kim Ly nghe lời chạy đi.
Cô đặt cốc nước lên bàn kia rồi nhìn anh. Anh đóng cửa lại rồi quay lại lấy ghế ngồi cạnh giường cô.
- Cô biết Hạ Lâm Vũ tại sao lại nói là mẹ hắn muốn gặp cô không?
- Tôi biết tôi đã không khó chịu như bây giờ. Cô thở dài.
- Nếu như thật sự cô có mẹ, liệu cô có chấp nhận không? Anh lấy hoa quả gọt cho cô ăn.
- Không, tôi sẽ không bao giờ tha thứ vì họ đã bỏ rơi tôi. Tôi ghét phải nói điều này nhưng, với tôi vậy là đủ rồi, khi họ bỏ rơi tôi mà muốn tôi quay lại là điều không bao giờ. Cô lạnh nhạt nói.
- Có lẽ lần này cô đúng. Tôi sẽ nói với anh ta tránh xa cô ra. Anh đưa miếng táo cho cô.
- Nè, cảm ơn anh. Cảm ơn đã tốt với tôi vậy. Cô nhìn anh nở 1 nụ cười tươi.
Mặt anh tự nhiên đỏ lên, tim đập thình thịch.
- K... Không có gì... Việc nên làm mà. Anh quay mặt đi.
Cô thấy hành động và biểu hiện của anh thì bật cười thành tiếng.
- Giám đốc vương có lúc thú vị ghê.
- N... Này, cô ăn đi, tôi đi tìm Kim Ly. Anh đặt đĩa lên bàn rồi đi ra ngoài.
Cô nhìn cái đĩa rồi lấy xiên ra ăn.
" Cảm ơn"
Kim Ly chạy xuống căn tin đưa cho cô bán hàng tờ giấy. Cô bán hàng đó lấy hàng cho Kim Ly. Kim Ly đưa tiền cho cô bán hàng.
- Con ơi, không đủ tiền rồi! Cô bán hàng nói.
- Ơ... Hay mình làm rơi rồi? Kim Ly ngây ngốc nói.
- Để tôi trả tiền cho cô bé. 1 cô gái đi đến nói.
Kim Ly nhìn cô gái, cô gái này tầm 22 tuổi. Tóc ngang vai và mặc 1 bộ đồ đen.
- Của con đây! Cô gái đó nhận rồi đưa Kim Ly.
- Con cảm ơn cô. Kim Ly nhận lấy cúi đầu lễ phép nói.
- Cái này là con mua cho ai vậy?
- Mẹ con. Mẹ con bị ốm ạ. Kim Ly cười nói.
- Được rồi, về đưa cho mẹ đi. Cô gái cười.
- Cảm ơn cô, tạm biệt. Kim Ly cầm cái túi chạy đi.
" Nếu con mình còn chắc nó cũng tầm tuổi con bé nhỉ."
Kim Ly đi nửa đường thì gặp Anh. Cả 2 quay lại phòng cô. Đồ anh nhờ Kim Ly mua là 1 hộp bánh. Kim Ly kể chuyện cho cô nghe. Anh đi có việc gì đó.
Đến tối, cô cho Kim Ly lên ngủ cùng mình. Kim Ly ngủ ngon lành như ở nhà, cô khó ngủ vì luôn suy nghĩ về chuyện mà Lâm Vũ nói. Khó khăn lắm cô mới ngủ được.
Đến ngày hôm sau, cô được cho xuất viện về nhà. Anh đưa cô về nhà rồi mua 1 đống đồ khô về để nhà cô. Nhà cô không có tủ lạnh nên anh chỉ có thể mua đồ khô.
Nhân An vẫn nhận hàng về làm, còn việc kia cô bị đuổi do nghỉ quá lâu và nhiều. Kim Ly quay lại đi học như bình thường.
Buổi sáng, cô dậy và đưa Kim Ly đi học xong về nhà.
Về đến nhà cô thấy có 1 chiếc ô tô lớn đang đứng sát cửa nhà mình. Có vẻ có người mới chuyển tới sát nhà cô. Cô ngó sáng xem vị hàng xóm mới.
Đó là 1 cô gái có mái tóc ngang vai và mặc cái đầm trắng.
- A, chào chị. Cô gái đó thấy cô liền cười.
- Em mới chuyển đến đây sao?
- Vâng ạ. Vậy là chị ở nhà bên ạ?
- Ừm.
- Em tên là An Di, em đang là sinh viên năm cuối. Cô gái mỉm cười.
- Tôi là Nhân An. Tôi 24 tuổi, rất vui được gặp. Cô bắt tay với cô gái kia.
Sau khi nhưng nhân viên dọn hết đồ vào rồi họ về. Cô giúp vị hàng xóm mới của mình dọn đồ. Đến trưa xong thì cô ở lại ăn trưa cùng cô gái này.
Không hiểu sao cô lại có cảm tình tốt với cô gái lần đầu gặp mặt này.
Đến chiều, cô đang ngồi làm thú bông thì cô nghe đâu có tiếng gì đó trong đám hàng của cô. Cô mới bới tung đám đó lên thì cô thấy 1 cái điện thoại cảm ứng. Cô loay hoay mở cái màn hình lên. Khi mở lên thì cô thấy nguyên ảnh của cô khi cô đang ngồi trong viện.
Bất chợt 1 cuộc gọi đến và có gì tên anh làm cô giật mình. Cô làm rơi nó xuống đống hàng. Cô đâu biết dùng nên cô đã bấm đại. Cô gạt nút xanh sang rồi thấy nút loa thì bấm vào đó.
- Alo, Nhân An.
- Đừng nói đây là điện thoại của anh cho tôi nha?! Nhân An đoán ra được trò này.
- Nó đó, tí tôi đón Kim Ly cho. Chuẩn bị đồ, tối nay đi ăn cùng tôi để cho em tôi đi anh. Anh nói.
- Không cần, tôi.... Cô chưa nói hết thì anh cắt ngang.
- không thì tối nay tôi và em tôi đến nhà cô. Anh nói
- Thôi đừng! Vậy tôi đi.
Cô đâu muốn họ đến đây làm loạn đâu. Thà đi còn hơn.
Đến giờ Kim Ly về, cô vẫn ngồi làm đống gấu bông đó. Anh không thể đi xe vào ngõ nên đã để bên ngoài đường. Vừa lúc An Di đang đứng ngoài đường để trồng mấy cây hoa xuống ô đất nhỏ nhoi đó.
- A... Cô tốt bụng! Kim Ly nhận ra được cô gái kia.
An Di giật mình nhìn qua tiếng gọi.
- Con chào cô. Kim Ly chạy lại.
- Nhà con ở đây sao? An Di đứng lên.
- Vâng ạ. Đây là nhà con này! Kim Ly chỉ vào nhà bên cạnh.
- Không lẽ mẹ con là chị Nhân An! An Di ngạc nhiên.
- Vâng. Cô biết mẹ con ạ?
- Mẹ con sáng này giúp coi dọn nhà cùng.
Anh thấy Kim Ly có vẻ vui khi nói chuyện với cô gái này nên anh đi vào gõ cửa gọi cô. Cô ra mở cửa thì anh chỉ sang chỗ Kim Ly đang vui vẻ nói với cô hàng xóm của mình
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.