Chương 20
Mana
28/10/2019
- Ra là vậy! Con bé không nhận cháu là đúng rồi.
Sau khi 2 mẹ con kia về thì cô đã không thèm nhìn mặt Lâm Vũ và Anh. Chỉ cúi chào mẹ anh rồi đi về. Giờ anh đang đuổi theo cô. Lâm Vũ đưa mẹ anh về giúp anh, vừa lái xe vừa kể chuyện cho mẹ anh nghe.
- Đến giờ cháu vẫn chỉ có thể làm mọi chuyện giúp Nhân An thì luôn giúp ngầm nếu không cô ấy sẽ chối bỏ ngay lập tức.
- Con bé đúng là có nét giống cháu thật.
- Nhân An có 1 đứa con đấy, cô biết không?
- Cách đây 1 tuần, cô đã thấy Nhân An và 1 đứa trẻ đi với nhau. Cái xe mà suýt đâm trúng cô bé đó là xe của cô.
- Vậy cô...
- Cô thấy đứa bé đó không giống Nhân An... Chắc con nuôi.
"ánh mắt của người già có khác. "
Cô cứ đi trước kệ cho anh lái xe chạy theo.
- Nhân An, cô đi nhanh vậy làm gì? Anh bực mình nhảy luôn khỏi xe ra chặn đầu cô.
- Anh không muốn lấy vợ thì sao lại lôi tôi vào chuyện này. Cô bực mình lùi lại để tránh anh.
- Tôi... Anh cũng không biết nói sao luôn.
- Từ giờ đừng làm phiền tôi nữa. Cô bước qua anh.
- Nhân An, sao cô không nhận ra tình cảm của tôi đối với cô chứ? Anh nắm lấy tay Nhân An kéo lại.
- Tôi đã nói rồi... Việc anh giúp đỡ tôi là tôi cảm ơn. Tôi có người bầu bạn tôi rất vui... Nhưng hoàn cảnh khác nhau. Chúng ta...
- Chúng ta đều là con người mà! Tôi yêu cô thì sao mà tôi có thể từ bỏ cái tình cảm đó chứ?! Anh kéo cô vào lòng mình ôm chặt.
Cô bất động, đây không phải lần đầu tiên anh nói yêu cô... Nhưng cô cũng có cảnh giác với anh. Thật sự, nếu 1 ngày không gặp anh thì cô cảm thấy rất nhớ anh. Khi thấy anh đi xem mắt, cô cũng có 1 cảnh giác hụt hẫng, buồn trong lòng. Cái lúc mà anh kéo cô ra ngoài và nói trước mặt nhiều người đặc biệt là người anh xem mắt, cô tự nhiên thấy vui. Cô rất vui nhưng cô không muốn anh dính vào cô. Anh sẽ phát triển chậm đi mất.
- Minh Nguyên, tôi xin lỗi... Tôi xin lỗi... Nước mắt cô cứ tự nhiên chào ra.
- Ơ... Anh vội rời cô ra. Tay chân bắt đầu luống cuống.
- S... Sao cô lại khóc... Đừng khóc, tôi sợ thấy cô khóc lắm. Anh lấy tay gạt những giọt nước mắt cho cô.
- Tôi không dám nhận tình cảm của anh đâu... Tôi không muốn anh bị thấp kém đi... Cô vừa khóc vừa nói.
- Nhân An đừng lo! Tôi sẽ thay đổi số phận cho em. Anh nâng má cô lên, nhìn thẳng vào mắt Nhân An nói với giọng tự tin.
Má Nhân An bắt đầu đỏe dần lên, khi cô nhìn ánh mắt dịu dàng đó của anh, cô gần như không còn tự chủ được mình nữa mà vòng tay ôm lấy anh. Anh ngạc nhiên.
- Cảm ơn Minh Nguyên.
- Giờ, em có đồng ý là bạn gái của anh không? Nhân An. Anh hơi cúi đầu xuống nhìn cô.
Nhân An đỏ mặt, khẽ gật đầu. Anh vui mừng bế cô lên rồi đặt cô vào xe. Anh vòng qua ngồi lái.
- Cuối cùng công sức của anh cũng được đền đáp
Anh cứ cười cười làm cô ngại gần chết. Anh lấy ở ghế sau lên 1 cái hộp rồi lấy ở trong đó ra 1 cái dây chuyền , trên dây chuyền là 1 chiếc nhẫn.
- Đây là thứ chứng minh em là bạn gái của anh, lại đây anh đeo cho. Anh nói.
- Sao anh lại có sẵn vậy? Cô nghe lời hơi nhếch người lại.
- Anh mua cách đây 1 tháng. Anh muốn tỏ tình với em lâu lắm rồi đấy. Anh đeo vào cho cô.
Mặt cô đỏ lên vì ngượng.
- Để giờ anh đưa em về. Anh tắt dây an toàn cho cô.
Anh Lái xe về, cô im lặng, không dám ho he gì.
Khi đến ngõ nhà cô, anh đưa cô vào. Anh nắm tay cô đi.
- Minh Nguyên, liệu ổn không?
- Ổn gì? Anh đang rất vui nên không hiểu ý cô.
- Em với anh...
- Không sao hết, Kim Ly là con em thì cô bé cũng là con anh. Anh không thiếu gì hết, em không phải lo. Anh xoa đầu cô.
Cô khẽ gật nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy kì lạ.
Khi đứng ngay trước của nhà cô. Anh bất ngờ cúi xuống hôn phớt qua môi cô.
- Tạm biệt và ngủ ngon nha.
Anh nói rồi rời đi nhanh. Cô mặt vẫn đỏ bừng đứng bất động. Phải 1' sau mới hoàn hồn được.
Lúc này cô gõ cửa gọi An Di. An Di đi ra mở cửa cho cô.
- Chị sao vậy? Mặt chị đỏ vậy ạ? An Di đi vào.
- Không có gì đâu. Để chị đi tắm.
Lúc Kim Ly đã ngủ rồi. Cô đi tắm rồi đi ngủ. An Di cũng tắt máy tính rồi đi ngủ.
Còn anh đi về nhà. Mẹ anh lúc này chưa ngủ còn ngồi nói chuyện với ba anh. Anh tưng tửng đi vào, mẹ anh nhìn anh như người ngoài hành tinh.
- Con trai, con vì gái mà trở nên hâm hâm vậy à? Mẹ anh lên tiếng.
- Mẹ ơi, cô ấy đồng ý rồi. Con mẹ thành công rồi. Anh ngồi xuống cạnh mẹ mình. Chân tay không để yên.
- Cha con 2 người không khác gì nhau. Mẹ anh cười trừ nhìn màn hình.
- Ba, con ba có bạn gái rồi. Con có trước ba 1 tuổi nha. Anh làm với vẻ mặt tự hào.
- Mày đang nhây với ba mày à? Bố anh mặt ánh lên tia nguy hiểm.
- Con lên phòng đi ngủ đây. Mẹ ơi, cảm ơn mẹ. Anh hôn vào má mẹ anh rồi chạy lên phòng.
1 phần muốn cảm ơn. 1 phần muốn trêu tức ba anh.
Sau khi 2 mẹ con kia về thì cô đã không thèm nhìn mặt Lâm Vũ và Anh. Chỉ cúi chào mẹ anh rồi đi về. Giờ anh đang đuổi theo cô. Lâm Vũ đưa mẹ anh về giúp anh, vừa lái xe vừa kể chuyện cho mẹ anh nghe.
- Đến giờ cháu vẫn chỉ có thể làm mọi chuyện giúp Nhân An thì luôn giúp ngầm nếu không cô ấy sẽ chối bỏ ngay lập tức.
- Con bé đúng là có nét giống cháu thật.
- Nhân An có 1 đứa con đấy, cô biết không?
- Cách đây 1 tuần, cô đã thấy Nhân An và 1 đứa trẻ đi với nhau. Cái xe mà suýt đâm trúng cô bé đó là xe của cô.
- Vậy cô...
- Cô thấy đứa bé đó không giống Nhân An... Chắc con nuôi.
"ánh mắt của người già có khác. "
Cô cứ đi trước kệ cho anh lái xe chạy theo.
- Nhân An, cô đi nhanh vậy làm gì? Anh bực mình nhảy luôn khỏi xe ra chặn đầu cô.
- Anh không muốn lấy vợ thì sao lại lôi tôi vào chuyện này. Cô bực mình lùi lại để tránh anh.
- Tôi... Anh cũng không biết nói sao luôn.
- Từ giờ đừng làm phiền tôi nữa. Cô bước qua anh.
- Nhân An, sao cô không nhận ra tình cảm của tôi đối với cô chứ? Anh nắm lấy tay Nhân An kéo lại.
- Tôi đã nói rồi... Việc anh giúp đỡ tôi là tôi cảm ơn. Tôi có người bầu bạn tôi rất vui... Nhưng hoàn cảnh khác nhau. Chúng ta...
- Chúng ta đều là con người mà! Tôi yêu cô thì sao mà tôi có thể từ bỏ cái tình cảm đó chứ?! Anh kéo cô vào lòng mình ôm chặt.
Cô bất động, đây không phải lần đầu tiên anh nói yêu cô... Nhưng cô cũng có cảnh giác với anh. Thật sự, nếu 1 ngày không gặp anh thì cô cảm thấy rất nhớ anh. Khi thấy anh đi xem mắt, cô cũng có 1 cảnh giác hụt hẫng, buồn trong lòng. Cái lúc mà anh kéo cô ra ngoài và nói trước mặt nhiều người đặc biệt là người anh xem mắt, cô tự nhiên thấy vui. Cô rất vui nhưng cô không muốn anh dính vào cô. Anh sẽ phát triển chậm đi mất.
- Minh Nguyên, tôi xin lỗi... Tôi xin lỗi... Nước mắt cô cứ tự nhiên chào ra.
- Ơ... Anh vội rời cô ra. Tay chân bắt đầu luống cuống.
- S... Sao cô lại khóc... Đừng khóc, tôi sợ thấy cô khóc lắm. Anh lấy tay gạt những giọt nước mắt cho cô.
- Tôi không dám nhận tình cảm của anh đâu... Tôi không muốn anh bị thấp kém đi... Cô vừa khóc vừa nói.
- Nhân An đừng lo! Tôi sẽ thay đổi số phận cho em. Anh nâng má cô lên, nhìn thẳng vào mắt Nhân An nói với giọng tự tin.
Má Nhân An bắt đầu đỏe dần lên, khi cô nhìn ánh mắt dịu dàng đó của anh, cô gần như không còn tự chủ được mình nữa mà vòng tay ôm lấy anh. Anh ngạc nhiên.
- Cảm ơn Minh Nguyên.
- Giờ, em có đồng ý là bạn gái của anh không? Nhân An. Anh hơi cúi đầu xuống nhìn cô.
Nhân An đỏ mặt, khẽ gật đầu. Anh vui mừng bế cô lên rồi đặt cô vào xe. Anh vòng qua ngồi lái.
- Cuối cùng công sức của anh cũng được đền đáp
Anh cứ cười cười làm cô ngại gần chết. Anh lấy ở ghế sau lên 1 cái hộp rồi lấy ở trong đó ra 1 cái dây chuyền , trên dây chuyền là 1 chiếc nhẫn.
- Đây là thứ chứng minh em là bạn gái của anh, lại đây anh đeo cho. Anh nói.
- Sao anh lại có sẵn vậy? Cô nghe lời hơi nhếch người lại.
- Anh mua cách đây 1 tháng. Anh muốn tỏ tình với em lâu lắm rồi đấy. Anh đeo vào cho cô.
Mặt cô đỏ lên vì ngượng.
- Để giờ anh đưa em về. Anh tắt dây an toàn cho cô.
Anh Lái xe về, cô im lặng, không dám ho he gì.
Khi đến ngõ nhà cô, anh đưa cô vào. Anh nắm tay cô đi.
- Minh Nguyên, liệu ổn không?
- Ổn gì? Anh đang rất vui nên không hiểu ý cô.
- Em với anh...
- Không sao hết, Kim Ly là con em thì cô bé cũng là con anh. Anh không thiếu gì hết, em không phải lo. Anh xoa đầu cô.
Cô khẽ gật nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy kì lạ.
Khi đứng ngay trước của nhà cô. Anh bất ngờ cúi xuống hôn phớt qua môi cô.
- Tạm biệt và ngủ ngon nha.
Anh nói rồi rời đi nhanh. Cô mặt vẫn đỏ bừng đứng bất động. Phải 1' sau mới hoàn hồn được.
Lúc này cô gõ cửa gọi An Di. An Di đi ra mở cửa cho cô.
- Chị sao vậy? Mặt chị đỏ vậy ạ? An Di đi vào.
- Không có gì đâu. Để chị đi tắm.
Lúc Kim Ly đã ngủ rồi. Cô đi tắm rồi đi ngủ. An Di cũng tắt máy tính rồi đi ngủ.
Còn anh đi về nhà. Mẹ anh lúc này chưa ngủ còn ngồi nói chuyện với ba anh. Anh tưng tửng đi vào, mẹ anh nhìn anh như người ngoài hành tinh.
- Con trai, con vì gái mà trở nên hâm hâm vậy à? Mẹ anh lên tiếng.
- Mẹ ơi, cô ấy đồng ý rồi. Con mẹ thành công rồi. Anh ngồi xuống cạnh mẹ mình. Chân tay không để yên.
- Cha con 2 người không khác gì nhau. Mẹ anh cười trừ nhìn màn hình.
- Ba, con ba có bạn gái rồi. Con có trước ba 1 tuổi nha. Anh làm với vẻ mặt tự hào.
- Mày đang nhây với ba mày à? Bố anh mặt ánh lên tia nguy hiểm.
- Con lên phòng đi ngủ đây. Mẹ ơi, cảm ơn mẹ. Anh hôn vào má mẹ anh rồi chạy lên phòng.
1 phần muốn cảm ơn. 1 phần muốn trêu tức ba anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.