Chương 23
Mana
29/10/2019
Lâm Vũ đuổi theo An Di ra đến tận đường lớn. Do không để ý, An Di chạy hẳn ra giữa đường.
Từ xa 1 cái xe chạy lại, và có dấu hiệu không định dừng lại. Lâm Vũ chạy đến thì kịp kéo An Di vào vỉa hè. An Di nằm ngay trên người Lâm Vũ. Vừa nãy khi ngã vào Lâm Vũ, cái kính nó văng đi mất rồi.
An Di chống tay nhổm người dậy thì chạm mắt với Lâm Vũ.
- Quả nhiên là em! Tôi đã tìm em rất lâu rồi đấy! Lâm Vũ miệng khẽ mỉm cười nói.
An Di lập tức đứng dậy và định chạy đi. Lâm Vũ nhanh hơn đã nắm tay cô lại rồi từ từ đứng lên.
- Cô còn muốn chạy trốn sau việc đó sao?
- Tôi xin lỗi, làm ơn đừng bắt tôi về. An Di quỳ gối xuống.
- Cô phải chịu tội chứ?
- Đừng, do tôi bị ép buộc, tôi không muốn điều đó xảy ra đâu. Nước mắt An Di bắt đầu trào ra.
Lâm Vũ tức giận cô gái này vì đã chạy trốn sau chuyện đó. Anh muốn bắt An Di về để cô không trốn nữa, 1 cô gái đã từng trải ngủ với anh cũng cần 1 danh nghĩa chính thức.
- Đứng lên đi, về với tôi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô.
- T.. Tôi không cần,... Tôi muốn anh tha cho tôi. An Di lắc đầu, cúi xuống cầu xin.
Lâm Vũ bất lực kéo An Di đứng dậy rồi tay vòng qua eo An Di, áp sát mặt An Di. À
- Tôi không thích nói nhiều. Cô phải theo tôi.
An Di bị Lâm Vũ giữ chặt không thể di chuyển cũng không có đủ lực để đẩy Lâm Vũ ra.
- Tôi không thể, làm ơn tha cho tôi đi. An Di đánh mắt sang hướng khác để tránh ánh mắt của Lâm Vũ.
- Sao không thể? Làm thì cũng làm rồi, em tính trốn sao? Lâm Vũ nói mà tỉnh bơ.
- Q.. Quên chuyện đó đi ạ .. Nó là vô tình, tất cả là vô tình. Mắt An Di đỏ ửng lên.
Lâm Vũ đưa cánh tay còn lại đặt ra sau gáy An Di rồi kéo sát lại với mặt của Lâm Vũ.
- Cô nghĩ tôi để yên?
- Tôi...
An Di chưa nói xong đã bị Lâm Vũ khóa miệng lại bằng cách hôn cô. Lâm Vũ dần như rút hết không khí của An Di. Mặt mày cô đỏ ửng, cơ thể mềm nhũn ra đứng không vững nữa.
Lâm Vũ mãi đến khi cô không còn 1 chút không khí nào mới rời môi An Di ra.
- Vẫn hương vị ngày xưa nhỉ? Lâm Vũ liếm môi, cười nửa miệng.
An Di mặt đỏ bừng, không nói gì được nữa. Lâm Vũ bế An Di lên.
- Đi.
- Đi đâu?
- Về nhà tôi. Hay cô muốn đi NHÀ NGHỈ? Lâm Vũ nhấn mạnh 2 chữ cuối.
- Không,... Tôi... Tôi...
An Di lắc đầu lia lịa, hiện tại cô muốn về nhà, về nhà cơ!
- Giờ cô là người của tôi, 1 là nghe lời, 2 là để tôi bắt cô làm.
An Di lần đầu tiên gặp người nào kì lạ như Lâm Vũ. Từ sợ hãi An Di đã trở nên bực mình.
- Thả tôi xuống! An Di dẫy dụa.
- Im lặng. Giọng của Lâm Vũ lạng tanh, An Di lại cụp tai xuống im lặng.
Sau đó... Tự nghĩ
Về lại đôi Nhân An và Minh Nguyên.
Sau khi Minh Nguyên bắt được Nhân An đi. Cả 2 người này đi đến 1 nhà hàng để ăn tối. Anh cứ ngồi đó nhìn cô. Khiến cô ngại ăn không nổi luôn.
- Anh đừng nhìn em vậy được không?
- Nhưng hôm nay em rất đẹp. Không ngắm thì phí. Anh cười cười.
- N... Nhưng em không ăn được. Cô đỏ mặt.
- Vậy anh không nhìn nữa. Anh quay mặt đi hướng khác.
Sau khi cả 2 ăn xong, anh kiếm chỗ đi chơi.
- Em muốn đi đâu không?
- Tùy anh... Em chưa từng đi chơi đâu nên em...
- Vậy đi xem phim nha.
Tất nhiên là cô sẽ gật đầu rồi. Cả 2 người này lại đi đến rạp phim. Anh đi vào mua vé, cô đợi ở bên ngoài. Ai ngờ, Dương Ánh Ly đi qua và nhìn thấy cô. Ả coi cô là cái gai trong mắt nên đã đi lại gây sự với cô.
- Tình nhân của Giám đốc Vương đây mà. Sao nhìn khác vậy? Ai trang điểm cho cô mà cô từ 1 con bồi bàn lên thiên nga thế này?
- Tôi được ai trang điểm cho cũng không phải việc của cô. Tôi từ gì lên cũng không có nhân cánh như cô. Cô đâu chịu thua. Người trải nghiệm cuộc đời đâu buồn đâu có hiền để bị bắt nạt.
- Sinh ra đứa con mà lại bảo là con nuôi. Cô cũng có tham vọng ghê ha.
- Đâu thể nào bằng cô được. Lấy em gái làm công cụ, khiến em gái mình sống giở chết giở. Cô đúng là không thể bằng tôi được.
- Cô..,!
- Đúng rồi, cô là người mẫu, tôi không được nói cô vậy. Cô mỉa mai
Lúc ả sỉ nhục cô ở trong nhà hàng, cô không dám phản kháng lại vì sợ bị đuổi việc. Giờ ra ngoài, cô có thể trả lại được ả.
- Em nói hay lắm. Anh đi lại.
- Vương Minh Nguyên!
- Dương Ánh Ly, cô nghe đây, từ bây giờ đây là cô gái của tôi. Nếu cô động vào cô ấy thì tôi và cả tập đoàn Hạ cũng không để yên cho cô đâu. Anh nói với giọng lạnh tanh kèm theo chút đe dọa.
Ả tức đến đỏ mắt mà không thể làm gì quay gót bỏ đi. Ả nhất định sẽ trả thù. Anh quay lại nhìn cô cười và nói:
- Chúng ta đi xem phim nào. Xem phim hoạt hình nha.
- Vâng.
Tối đó, lần đầu cô xem phim nên anh không muốn chọn mấy phim kinh dị. Hay ma mãnh gì cả. Cho cô 1 tâm hồn thoải mái nhất nhưng..... Anh thấy buồn ngủ. Trong khi cô ngồi tập trung xem phim thì anh ngủ mất. Anh dựa vào vai cô ngủ, cô mới đầu ngạc nhiên nhưng cũng ngồi im cho anh ngủ.
" Cảm ơn rất nhiều "
Từ xa 1 cái xe chạy lại, và có dấu hiệu không định dừng lại. Lâm Vũ chạy đến thì kịp kéo An Di vào vỉa hè. An Di nằm ngay trên người Lâm Vũ. Vừa nãy khi ngã vào Lâm Vũ, cái kính nó văng đi mất rồi.
An Di chống tay nhổm người dậy thì chạm mắt với Lâm Vũ.
- Quả nhiên là em! Tôi đã tìm em rất lâu rồi đấy! Lâm Vũ miệng khẽ mỉm cười nói.
An Di lập tức đứng dậy và định chạy đi. Lâm Vũ nhanh hơn đã nắm tay cô lại rồi từ từ đứng lên.
- Cô còn muốn chạy trốn sau việc đó sao?
- Tôi xin lỗi, làm ơn đừng bắt tôi về. An Di quỳ gối xuống.
- Cô phải chịu tội chứ?
- Đừng, do tôi bị ép buộc, tôi không muốn điều đó xảy ra đâu. Nước mắt An Di bắt đầu trào ra.
Lâm Vũ tức giận cô gái này vì đã chạy trốn sau chuyện đó. Anh muốn bắt An Di về để cô không trốn nữa, 1 cô gái đã từng trải ngủ với anh cũng cần 1 danh nghĩa chính thức.
- Đứng lên đi, về với tôi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô.
- T.. Tôi không cần,... Tôi muốn anh tha cho tôi. An Di lắc đầu, cúi xuống cầu xin.
Lâm Vũ bất lực kéo An Di đứng dậy rồi tay vòng qua eo An Di, áp sát mặt An Di. À
- Tôi không thích nói nhiều. Cô phải theo tôi.
An Di bị Lâm Vũ giữ chặt không thể di chuyển cũng không có đủ lực để đẩy Lâm Vũ ra.
- Tôi không thể, làm ơn tha cho tôi đi. An Di đánh mắt sang hướng khác để tránh ánh mắt của Lâm Vũ.
- Sao không thể? Làm thì cũng làm rồi, em tính trốn sao? Lâm Vũ nói mà tỉnh bơ.
- Q.. Quên chuyện đó đi ạ .. Nó là vô tình, tất cả là vô tình. Mắt An Di đỏ ửng lên.
Lâm Vũ đưa cánh tay còn lại đặt ra sau gáy An Di rồi kéo sát lại với mặt của Lâm Vũ.
- Cô nghĩ tôi để yên?
- Tôi...
An Di chưa nói xong đã bị Lâm Vũ khóa miệng lại bằng cách hôn cô. Lâm Vũ dần như rút hết không khí của An Di. Mặt mày cô đỏ ửng, cơ thể mềm nhũn ra đứng không vững nữa.
Lâm Vũ mãi đến khi cô không còn 1 chút không khí nào mới rời môi An Di ra.
- Vẫn hương vị ngày xưa nhỉ? Lâm Vũ liếm môi, cười nửa miệng.
An Di mặt đỏ bừng, không nói gì được nữa. Lâm Vũ bế An Di lên.
- Đi.
- Đi đâu?
- Về nhà tôi. Hay cô muốn đi NHÀ NGHỈ? Lâm Vũ nhấn mạnh 2 chữ cuối.
- Không,... Tôi... Tôi...
An Di lắc đầu lia lịa, hiện tại cô muốn về nhà, về nhà cơ!
- Giờ cô là người của tôi, 1 là nghe lời, 2 là để tôi bắt cô làm.
An Di lần đầu tiên gặp người nào kì lạ như Lâm Vũ. Từ sợ hãi An Di đã trở nên bực mình.
- Thả tôi xuống! An Di dẫy dụa.
- Im lặng. Giọng của Lâm Vũ lạng tanh, An Di lại cụp tai xuống im lặng.
Sau đó... Tự nghĩ
Về lại đôi Nhân An và Minh Nguyên.
Sau khi Minh Nguyên bắt được Nhân An đi. Cả 2 người này đi đến 1 nhà hàng để ăn tối. Anh cứ ngồi đó nhìn cô. Khiến cô ngại ăn không nổi luôn.
- Anh đừng nhìn em vậy được không?
- Nhưng hôm nay em rất đẹp. Không ngắm thì phí. Anh cười cười.
- N... Nhưng em không ăn được. Cô đỏ mặt.
- Vậy anh không nhìn nữa. Anh quay mặt đi hướng khác.
Sau khi cả 2 ăn xong, anh kiếm chỗ đi chơi.
- Em muốn đi đâu không?
- Tùy anh... Em chưa từng đi chơi đâu nên em...
- Vậy đi xem phim nha.
Tất nhiên là cô sẽ gật đầu rồi. Cả 2 người này lại đi đến rạp phim. Anh đi vào mua vé, cô đợi ở bên ngoài. Ai ngờ, Dương Ánh Ly đi qua và nhìn thấy cô. Ả coi cô là cái gai trong mắt nên đã đi lại gây sự với cô.
- Tình nhân của Giám đốc Vương đây mà. Sao nhìn khác vậy? Ai trang điểm cho cô mà cô từ 1 con bồi bàn lên thiên nga thế này?
- Tôi được ai trang điểm cho cũng không phải việc của cô. Tôi từ gì lên cũng không có nhân cánh như cô. Cô đâu chịu thua. Người trải nghiệm cuộc đời đâu buồn đâu có hiền để bị bắt nạt.
- Sinh ra đứa con mà lại bảo là con nuôi. Cô cũng có tham vọng ghê ha.
- Đâu thể nào bằng cô được. Lấy em gái làm công cụ, khiến em gái mình sống giở chết giở. Cô đúng là không thể bằng tôi được.
- Cô..,!
- Đúng rồi, cô là người mẫu, tôi không được nói cô vậy. Cô mỉa mai
Lúc ả sỉ nhục cô ở trong nhà hàng, cô không dám phản kháng lại vì sợ bị đuổi việc. Giờ ra ngoài, cô có thể trả lại được ả.
- Em nói hay lắm. Anh đi lại.
- Vương Minh Nguyên!
- Dương Ánh Ly, cô nghe đây, từ bây giờ đây là cô gái của tôi. Nếu cô động vào cô ấy thì tôi và cả tập đoàn Hạ cũng không để yên cho cô đâu. Anh nói với giọng lạnh tanh kèm theo chút đe dọa.
Ả tức đến đỏ mắt mà không thể làm gì quay gót bỏ đi. Ả nhất định sẽ trả thù. Anh quay lại nhìn cô cười và nói:
- Chúng ta đi xem phim nào. Xem phim hoạt hình nha.
- Vâng.
Tối đó, lần đầu cô xem phim nên anh không muốn chọn mấy phim kinh dị. Hay ma mãnh gì cả. Cho cô 1 tâm hồn thoải mái nhất nhưng..... Anh thấy buồn ngủ. Trong khi cô ngồi tập trung xem phim thì anh ngủ mất. Anh dựa vào vai cô ngủ, cô mới đầu ngạc nhiên nhưng cũng ngồi im cho anh ngủ.
" Cảm ơn rất nhiều "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.