Chương 25
Mana
29/10/2019
Anh ngồi xử hết hộp cơm luôn. Cô nhường anh ăn luôn xuất của mình.
- Anh ăn như bị bỏ đói lâu năm vậy!
- Anh bị em bỏ đói cả trưa đấy! Anh nói
- Anh muốn ăn thì phải chờ đợi. Chờ đợi là hạnh phúc mà. Cô đổ nước ra cho anh uống.
- Nhưng mà sao em lại không ăn trong phòng, lên đấy làm gi?
- Em vẫn chưa thể tha thứ được cho gia đình Lâm Vũ. Cô cúi đầu, tay nắm chặt với nhau.
- Cũng đúng. Họ bỏ rơi em mà. Anh không thể hiểu came giác bị gia đình bỏ rơi như nào nhưng anh có thể hiểu tại sao em lại như vậy. Anh xoa đầu cô
- Nhưng có lẽ em đang rất sợ...em muốn gặp người mẹ đó. Không biết bà ấy còn bệnh không nữa. Cô nói
- Em lo thì đi hỏi đi. Anh vỗ vai cô.
- Thôi, tối nay anh qua nhà em không? Cô vẫn buồn nhưng cô không muốn anh buồn theo.
- Có, tối anh về sớm anh đưa con đi chơi. Anh cười
- Con anh đâu mà anh nói con như thật thế? Cô gõ đầu anh.
- Thì em kiểu gì chả lấy anh. Kim Ly sau này cũng là con anh. Anh nói khiến mặt cô đỏ ửng
- Ai...ai mà biết...anh thay lòng không chứ. Cô quay mặt đi.
- Nhất định không đâu, không thì chúng ta kết hôn luôn cũng được anh. Anh kéo cô lại ôm.
- A..anh đến giờ làm rồi. Em đưa Kim Ly về đây. Cô đứng lên nói .
Mặt anh xì ra, lộ rõ vẻ thất vọng. Mặt cúi xuống không thèm nhìn cô luôn. Cô thấy anh cứ ngồi yên không nhúc nhích. Cô đành hạ giọng, ngồi xuống cạnh anh.
- Thôi đừng giận dỗi nữa. Em ở lại với anh lúc nữa vậy. Cô thở dài
- Vậy anh ngủ chút nha. Anh gối đầu lên đùi cô, mắt nhắm lại.
Cô cũng đành im lặng nhìn anh, cô nhìn lên bầu trời xanh xanh vào buổi trưa. Còn về phần của Lâm Vũ. Lâm Vũ cùng Kim Ly ngồi ăn trưa. Ăn xong thì Kim Ly buồn ngủ nên nằm gối đầu lên đùi của Lâm Vũ ngủ. Lâm vũ rất có cảm tình với cô bé nhỏ dễ thương này. Rất ngoan và lễ phép, lại còn rất dễ thương. Không hiểu sao khi Lâm Vũ thấy Kim Ly thì lại thấy nét nào đó của An Di.
Theo những gì mà An Di kể thì đứa con của cả 2 bị mẹ An Di vứt bỏ là 1 đứa con gái. Cách đấy là 5 năm, An Di vẫn cố gắng tìm đứa trẻ nhưng không thấy. Suốt 2 năm đầu An Di cố gắng tìm kiếm trong vô vọng nhưng vẫn không thấy. Dần An Di vô vọng hơn nên từ bỏ. An Di ngày càng, càng cố lãng quên đứa trẻ nhưng vô vọng. An Di nhanh chóng thoát khỏi khủng hoảng sợ hãi. Sau đó là phải chạy trốn khỏi gia đình. Càng nghĩ, Lâm Vũ càng thấy thương An Di. An Di đang ở nhà Lâm Vũ và ngày đợi Lâm Vũ về. Đang chìm trong tia suy nghĩ, cô và Anh mở cửa đi vào.
- Cảm ơn đã giúp tôi trông Kim Ly giúp cô. Cô cúi đầu nói.
- Tối nay, Mẹ và Ba về. Em đến ăn tối với chúng ta được không. Lâm Vũ nói
- Tôi sẽ suy nghĩ. Cô bế Kim Ly lên. - em về đây! Cô quay sang nhìn Anh rồi cầm cái túi đựng mấy hộp cơm đi mất
Khi cô đi mất thì Lâm Vũ nhìn sang anh. Anh quay về chỗ làm của mình.
- Ê, Minh Nguyên, tối nay đưa em gái tôi đến nhà tôi đi. Lâm Vũ nói
- Tôi phải tùy thuộc vào em anh chứ! Nếu cô ấy không đi thì sao mà tôi có thể kéo cô ấy đến đấy được. Anh nói.
- Nhờ cậu, tôi về đây. Lâm vũ đứng lên đi về công ty.
Anh khá là khó xử nhưng tối nay nhất định sẽ đưa cô đến đó để cô sống thoải mái hơn.
Đến tối, anh tan làm phóng thẳng về nhà thay đồ nhanh rồi phóng thẳng đến nhà cô. Mẹ anh thì cũng không kịp hiểu gì. Cô vừa tắm cho Kim Ly xong thì chuẩn bị đi tắm. Anh đến gõ cửa, Kim Ly ra mở cửa.
- Bác sao thế? Kim Ly thấy anh thở hồng hộc ra.
- Mẹ con đâu?
- Mẹ con đang tắm. Bác vào nhà đi ạ. Kim Ly đi vào trong nhà.
- Ừm. Anh tháo giày đi vào nhà.
Anh ngồi xuống bàn, Kim Ly lấy nước cho anh.
- Kim Ly, bác mua đồ dùng học tập cho con nha. Anh nhìn Kim Ly nói.
- Bác sẽ mua cho con ạ? Kim Ly sáng mắt lên.
- Ừm. Anh xoa đầu Kim Ly.
Lúc sau cô đi ra, cô ngạc nhiên khi thấy anh xuất hiện ở đây vào giờ sớm vậy đấy.
- Anh ăn tối ở đây không? Cô vẫn đứng nói.
- Chúng ta đến nhà Lâm Vũ đi. Anh nắm lấy tay cô.
- Em... Em không muốn. Cô ngồi xuống.
- Nhưng em muốn gặp mẹ mình mà! Chúng ta đến đó đi, đến lúc phải tha thứ rồi. Anh dịu dàng nhìn cô.
Cô không biết mình phải làm gì cả, anh nói vậy khiến 1 cảm xúc gì đó xuất hiện trong lòng cô. Cô khó khăn trong việc trọn lựa, có nên tha thứ hay cứ phải sống trong sự tội lỗi như vậy. Cô thật sự không thấy thoải mái.
Kim Ly đột nhiên đứng lên đi lại tủ quần áo lục lọi gì đó. Sau 1 lúc tìm gì đó Kim Ly lấy ra 1 bộ đầm được cất cẩn thận trong 1 cái hộp. Kim Ly đi ra đưa cô.
- Mẹ, đây là đồ mà chú Lâm Vũ đã đưa cho con. Chú ấy bảo khi nào mẹ cảm thấy khó xử trong việc gì, hãy lấy ra đưa cho mẹ. Mẹ sẽ nhận được câu trả lời mình muốn. Kim Ly nói.
Cô cầm lấy cái hộp đặt xuống bàn. Cô đã thấy Kim Ly mang về nhưng Kim Ly không nói cho cô biết nó là cái gì mà cũng không cho cô động vào. Cô nghĩ nó cũng chỉ là 1 món đồ gì đó mà Kim Ly muốn cất giữ. Không ngờ là Lâm Vũ lại đưa cô. Cô mở ra thì bên trong toàn bộ đều là những lá thư.
Cô cầm đại 1 lá lên, trên bao bì thư có ghi 1 dòng chữ " Chúc mừng sinh nhật 1 tuổi của con"
Trong tất cả các lá thư đều có dòng chữ đó chỉ khác mỗi độ tuổi. Nó dừng lại khi con số là 18.
Anh nhìn vào cái nắp hộp thì thấy có chữ trên đó mới cầm lên đưa cô.
- Anh nghĩ, em sẽ thông xuốt sớm thôi. Anh nói
- Anh ăn như bị bỏ đói lâu năm vậy!
- Anh bị em bỏ đói cả trưa đấy! Anh nói
- Anh muốn ăn thì phải chờ đợi. Chờ đợi là hạnh phúc mà. Cô đổ nước ra cho anh uống.
- Nhưng mà sao em lại không ăn trong phòng, lên đấy làm gi?
- Em vẫn chưa thể tha thứ được cho gia đình Lâm Vũ. Cô cúi đầu, tay nắm chặt với nhau.
- Cũng đúng. Họ bỏ rơi em mà. Anh không thể hiểu came giác bị gia đình bỏ rơi như nào nhưng anh có thể hiểu tại sao em lại như vậy. Anh xoa đầu cô
- Nhưng có lẽ em đang rất sợ...em muốn gặp người mẹ đó. Không biết bà ấy còn bệnh không nữa. Cô nói
- Em lo thì đi hỏi đi. Anh vỗ vai cô.
- Thôi, tối nay anh qua nhà em không? Cô vẫn buồn nhưng cô không muốn anh buồn theo.
- Có, tối anh về sớm anh đưa con đi chơi. Anh cười
- Con anh đâu mà anh nói con như thật thế? Cô gõ đầu anh.
- Thì em kiểu gì chả lấy anh. Kim Ly sau này cũng là con anh. Anh nói khiến mặt cô đỏ ửng
- Ai...ai mà biết...anh thay lòng không chứ. Cô quay mặt đi.
- Nhất định không đâu, không thì chúng ta kết hôn luôn cũng được anh. Anh kéo cô lại ôm.
- A..anh đến giờ làm rồi. Em đưa Kim Ly về đây. Cô đứng lên nói .
Mặt anh xì ra, lộ rõ vẻ thất vọng. Mặt cúi xuống không thèm nhìn cô luôn. Cô thấy anh cứ ngồi yên không nhúc nhích. Cô đành hạ giọng, ngồi xuống cạnh anh.
- Thôi đừng giận dỗi nữa. Em ở lại với anh lúc nữa vậy. Cô thở dài
- Vậy anh ngủ chút nha. Anh gối đầu lên đùi cô, mắt nhắm lại.
Cô cũng đành im lặng nhìn anh, cô nhìn lên bầu trời xanh xanh vào buổi trưa. Còn về phần của Lâm Vũ. Lâm Vũ cùng Kim Ly ngồi ăn trưa. Ăn xong thì Kim Ly buồn ngủ nên nằm gối đầu lên đùi của Lâm Vũ ngủ. Lâm vũ rất có cảm tình với cô bé nhỏ dễ thương này. Rất ngoan và lễ phép, lại còn rất dễ thương. Không hiểu sao khi Lâm Vũ thấy Kim Ly thì lại thấy nét nào đó của An Di.
Theo những gì mà An Di kể thì đứa con của cả 2 bị mẹ An Di vứt bỏ là 1 đứa con gái. Cách đấy là 5 năm, An Di vẫn cố gắng tìm đứa trẻ nhưng không thấy. Suốt 2 năm đầu An Di cố gắng tìm kiếm trong vô vọng nhưng vẫn không thấy. Dần An Di vô vọng hơn nên từ bỏ. An Di ngày càng, càng cố lãng quên đứa trẻ nhưng vô vọng. An Di nhanh chóng thoát khỏi khủng hoảng sợ hãi. Sau đó là phải chạy trốn khỏi gia đình. Càng nghĩ, Lâm Vũ càng thấy thương An Di. An Di đang ở nhà Lâm Vũ và ngày đợi Lâm Vũ về. Đang chìm trong tia suy nghĩ, cô và Anh mở cửa đi vào.
- Cảm ơn đã giúp tôi trông Kim Ly giúp cô. Cô cúi đầu nói.
- Tối nay, Mẹ và Ba về. Em đến ăn tối với chúng ta được không. Lâm Vũ nói
- Tôi sẽ suy nghĩ. Cô bế Kim Ly lên. - em về đây! Cô quay sang nhìn Anh rồi cầm cái túi đựng mấy hộp cơm đi mất
Khi cô đi mất thì Lâm Vũ nhìn sang anh. Anh quay về chỗ làm của mình.
- Ê, Minh Nguyên, tối nay đưa em gái tôi đến nhà tôi đi. Lâm Vũ nói
- Tôi phải tùy thuộc vào em anh chứ! Nếu cô ấy không đi thì sao mà tôi có thể kéo cô ấy đến đấy được. Anh nói.
- Nhờ cậu, tôi về đây. Lâm vũ đứng lên đi về công ty.
Anh khá là khó xử nhưng tối nay nhất định sẽ đưa cô đến đó để cô sống thoải mái hơn.
Đến tối, anh tan làm phóng thẳng về nhà thay đồ nhanh rồi phóng thẳng đến nhà cô. Mẹ anh thì cũng không kịp hiểu gì. Cô vừa tắm cho Kim Ly xong thì chuẩn bị đi tắm. Anh đến gõ cửa, Kim Ly ra mở cửa.
- Bác sao thế? Kim Ly thấy anh thở hồng hộc ra.
- Mẹ con đâu?
- Mẹ con đang tắm. Bác vào nhà đi ạ. Kim Ly đi vào trong nhà.
- Ừm. Anh tháo giày đi vào nhà.
Anh ngồi xuống bàn, Kim Ly lấy nước cho anh.
- Kim Ly, bác mua đồ dùng học tập cho con nha. Anh nhìn Kim Ly nói.
- Bác sẽ mua cho con ạ? Kim Ly sáng mắt lên.
- Ừm. Anh xoa đầu Kim Ly.
Lúc sau cô đi ra, cô ngạc nhiên khi thấy anh xuất hiện ở đây vào giờ sớm vậy đấy.
- Anh ăn tối ở đây không? Cô vẫn đứng nói.
- Chúng ta đến nhà Lâm Vũ đi. Anh nắm lấy tay cô.
- Em... Em không muốn. Cô ngồi xuống.
- Nhưng em muốn gặp mẹ mình mà! Chúng ta đến đó đi, đến lúc phải tha thứ rồi. Anh dịu dàng nhìn cô.
Cô không biết mình phải làm gì cả, anh nói vậy khiến 1 cảm xúc gì đó xuất hiện trong lòng cô. Cô khó khăn trong việc trọn lựa, có nên tha thứ hay cứ phải sống trong sự tội lỗi như vậy. Cô thật sự không thấy thoải mái.
Kim Ly đột nhiên đứng lên đi lại tủ quần áo lục lọi gì đó. Sau 1 lúc tìm gì đó Kim Ly lấy ra 1 bộ đầm được cất cẩn thận trong 1 cái hộp. Kim Ly đi ra đưa cô.
- Mẹ, đây là đồ mà chú Lâm Vũ đã đưa cho con. Chú ấy bảo khi nào mẹ cảm thấy khó xử trong việc gì, hãy lấy ra đưa cho mẹ. Mẹ sẽ nhận được câu trả lời mình muốn. Kim Ly nói.
Cô cầm lấy cái hộp đặt xuống bàn. Cô đã thấy Kim Ly mang về nhưng Kim Ly không nói cho cô biết nó là cái gì mà cũng không cho cô động vào. Cô nghĩ nó cũng chỉ là 1 món đồ gì đó mà Kim Ly muốn cất giữ. Không ngờ là Lâm Vũ lại đưa cô. Cô mở ra thì bên trong toàn bộ đều là những lá thư.
Cô cầm đại 1 lá lên, trên bao bì thư có ghi 1 dòng chữ " Chúc mừng sinh nhật 1 tuổi của con"
Trong tất cả các lá thư đều có dòng chữ đó chỉ khác mỗi độ tuổi. Nó dừng lại khi con số là 18.
Anh nhìn vào cái nắp hộp thì thấy có chữ trên đó mới cầm lên đưa cô.
- Anh nghĩ, em sẽ thông xuốt sớm thôi. Anh nói
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.