Chương 26
Mana
29/10/2019
Cô cầm lấy nắp hộp và nhìn vào đó. Trên đó là mấy dòng chữ dài.
Nội dung của mấy dòng chữ đó:
" Gửi em gái anh! Anh xin lỗi vì năm đó anh không thể bảo ba mẹ đừng bỏ em. Đây là những lá thư mẹ viết mỗi năm vào ngày sinh nhật của em. Dù nó không được gửi đi nhưng mẹ vẫn kiên trì viết cho đến khi mẹ bị tai nạn. Khi đó có 18 bức thư. Anh đã đọc nó, anh không ngờ mẹ lại đau khổ vậy, mẹ đều xin lỗi em ở mỗi bức thư. Bây giờ khi anh tìm được em, anh không được em tha thứ là đúng.
Ba mẹ mình sai khi vứt bỏ em khi em còn chưa được 1 tháng. Anh xin lỗi, anh xin lỗi thay họ. Là gia đình này nợ em, nợ em cuộc sống và những năm vất vả khổ cực đó. Em biết không, ngày ngày Ba đều bên mẹ và động viên mẹ mau khỏe lại để đi gặp em đấy. Giờ anh nhận được tin mẹ đã khỏe và sớm về. Anh gửi Kim Ly cái này mang về cho em để đợi ngày em tha thứ cho gia đình này. Anh mong em cho gia đình cơ hội để bù đắp cho em. Kí tên: Anh trai em, Lâm Vũ"
Đọc xong thì cô đứng dậy, tay nắm lấy tay anh. Nước mắt lăn dài trên má cô:
- Chúng ta đi đến đo nha.
- Ừm. Anh gật đầu vì cô đã nghĩ thông suốt.
Cô thay đồ rồi khóa cửa cùng Kim Ly và Anh đến nhà Lâm Vũ. Nhà Lâm Vũ cách nhà cô tầm đâu 10 Km, chạy xe tậm 20' Tới nói. Trên xe cô cầm bức thư viết năm 18 tuổi.
Kim Ly ngồi đằng sau xe, chân đung đưa nhìn cô.
" Mẹ sẽ cười nhiều hơn đúng không? "
Khi đến nơi, cánh cổng vẫn mở sẵn, anh phóng vào thì cô trần trừ không xuống. An Di đi ra đón 3 người.
- Chị Nhân An... An Di di biết Nhân An đang cảm thấy khó xử.
- Cùng đối mắt với mọi thứ nào Nhân An. Anh nắm tay cô nói.
Cô nhìn anh rồi cũng im lặng đi xuống xe. Kim Ly xuống xe rồi bám lấy An Di. Anh đi vào trước cô theo sau. Khi đi vào thì Lâm Vũ và ngồi cùng với những người lạ mặt.
Khi vừa nhìn thấy cô, người phụ nữ kia lập tức đứng lên. Cô nhìn người phụ nữ đó thì tim vô cùng khó thở. Cô nắm chặt tay anh hơn thở dốc.
- Nhân An, em sao vậy?
Anh đỡ lấy cô nói.
- E... Em không sao.... Cô thấy khó thở hơn, mắt trở nên mờ dần rồi không gian tối hẳn.
Cô chỉ còn nghe thấy tiếng của cả những người đó gọi tên cô.
Khi tỉnh dậy, 1 không gian phòng lạ đập vào mắt cô.
- Mẹ/ Nhân An! Giọng của Kim Ly và Anh vang lên.
Cô mới nhìn sang 1 bên thì thấy Kim Ly khóc, anh thì vô cùng lo lắng nhìn cô.
- Em bị sao vậy? Cô yếu ớt nói.
- Không sao hết. Em do bị cảm xúc quá nên ngất xỉu thôi. Anh nắm lấy tay cô.
- Mẹ, Mẹ ơi. Kim Ly khóc quá trời khóc.
- Đây là đâu?
- Nhà Lâm Vũ... anh đỡ cô từ từ ngồi dậy.
- Em xin lỗi. Lúc đó em thật sự không thể bình tĩnh được. Cô nắm chặt tay nói
- Không sao đâu. Bác ấy nói chừng nào em giữ được bình tĩnh thì sẽ nói chuyện. Anh cười nói
- Anh giúp em gọi họ đến đây được không? em muốn nói rõ chuyện trong hôm nay. Cô nói.
- Được. Anh đứng lên ra ngoài.
- Mẹ, mẹ không sao chứ?
- Ừm. Mẹ không sao! Con ra ngoài chơi với cô An Di nói.
- Vâng! Kim Ly ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Anh đi đến phòng khách nói chuyện với những người này. Mẹ anh cũng có mặt vì quen cả ra đình này.
- Mẹ sẽ nói chuyện với con bé. Mẹ Lâm Vũ đứng lên
- Nhưng mà nha... Mẹ liệu giữ được bình tĩnh không?
- Cả 3 người nên cùng vào. Đừng để cô ấy súc động qua. Anh nói
- Ừm. Cả 3 người kia đứng lên đi vào phòng cô.
Cô ngồi chờ những người được cho là Gia đình cô đến nói chuyện, cảm giác như đang ngồi trong lò vậy. Bất ngờ có tiếng gõ của khiến cô giật mình. Cô vẫn nhẹ giọng cho vào. Lâm Vũ đi vào theo sau là ba mẹ Lâm Vũ.
- Nhân An, mẹ xin lỗi. Người phụ nữ không kiềm được nước mắt mà khóc thanh tiếng khiến cô trột dạ đau lòng.
- Mẹ, bình tĩnh. Lâm An vỗ vỗ vai Mẹ mình.
- Giờ tôi muốn nghe tại sao mấy người bỏ rơi tôi? Cô bước xuống giường.
- Ba xin lỗi, do ba không....
- Tôi không cần biết. Tôi muốn hỏi tại sao 2 người lại bỏ rơi tôi. Cô hét lên
- Là do bà, bà ấy cho rẳng em là tai họa của nhà nay nên đã vứt bỏ em. Bà ấy đã nói dối là em bị bắt cóc. Ba mẹ chỉ đến khi được biết sự thật khi bà nội chết. Ba mẹ đã tìm em theo manh mỗi bà để lại nhưng không thể tìm em. Lâm Vũ nói 1 tràng dài luôn.
Cô bất ngờ ngồi bất động. Không lẽ ba mẹ cô thật sự không ghét cô sao. Cô hận họ như vậy, nhưng họ lại luôn tìm kiếm cô nhưng vô vọng. Cô đã nghi ngờ họ quá sao ? Là cô hận họ sao. Càng nghĩ, nước mắt cô lăn dài trên má.
- Mẹ xin lỗi. Là mẹ không tốt, mẹ để con sống một mình như vậy. Người mẹ khóc quý gối xuống.
- Xin lỗi... Do con... Con rất hận người bỏ rơi con, con xin lỗi. Cô đỡ lấy người mẹ của mình.
- Con sẽ tha thứ cho mẹ chứ!? Bà ấy ngẩng mặt lên nhìn cô.
Cô gật nhẹ đầu, đôi mắt không còn lạnh nhạt hay tức giận gì nữa. Đôi mắt chứa sự ấm áp của cô dành cho những người cô yêu thương.
Sau đó, cô chuyển đến biệt thự đấy ở. Sau đó là nhập hộ khẩu rồi đổi tên các kiểu. Cô được cho đi học lại để có chút kiến thức.
Nội dung của mấy dòng chữ đó:
" Gửi em gái anh! Anh xin lỗi vì năm đó anh không thể bảo ba mẹ đừng bỏ em. Đây là những lá thư mẹ viết mỗi năm vào ngày sinh nhật của em. Dù nó không được gửi đi nhưng mẹ vẫn kiên trì viết cho đến khi mẹ bị tai nạn. Khi đó có 18 bức thư. Anh đã đọc nó, anh không ngờ mẹ lại đau khổ vậy, mẹ đều xin lỗi em ở mỗi bức thư. Bây giờ khi anh tìm được em, anh không được em tha thứ là đúng.
Ba mẹ mình sai khi vứt bỏ em khi em còn chưa được 1 tháng. Anh xin lỗi, anh xin lỗi thay họ. Là gia đình này nợ em, nợ em cuộc sống và những năm vất vả khổ cực đó. Em biết không, ngày ngày Ba đều bên mẹ và động viên mẹ mau khỏe lại để đi gặp em đấy. Giờ anh nhận được tin mẹ đã khỏe và sớm về. Anh gửi Kim Ly cái này mang về cho em để đợi ngày em tha thứ cho gia đình này. Anh mong em cho gia đình cơ hội để bù đắp cho em. Kí tên: Anh trai em, Lâm Vũ"
Đọc xong thì cô đứng dậy, tay nắm lấy tay anh. Nước mắt lăn dài trên má cô:
- Chúng ta đi đến đo nha.
- Ừm. Anh gật đầu vì cô đã nghĩ thông suốt.
Cô thay đồ rồi khóa cửa cùng Kim Ly và Anh đến nhà Lâm Vũ. Nhà Lâm Vũ cách nhà cô tầm đâu 10 Km, chạy xe tậm 20' Tới nói. Trên xe cô cầm bức thư viết năm 18 tuổi.
Kim Ly ngồi đằng sau xe, chân đung đưa nhìn cô.
" Mẹ sẽ cười nhiều hơn đúng không? "
Khi đến nơi, cánh cổng vẫn mở sẵn, anh phóng vào thì cô trần trừ không xuống. An Di đi ra đón 3 người.
- Chị Nhân An... An Di di biết Nhân An đang cảm thấy khó xử.
- Cùng đối mắt với mọi thứ nào Nhân An. Anh nắm tay cô nói.
Cô nhìn anh rồi cũng im lặng đi xuống xe. Kim Ly xuống xe rồi bám lấy An Di. Anh đi vào trước cô theo sau. Khi đi vào thì Lâm Vũ và ngồi cùng với những người lạ mặt.
Khi vừa nhìn thấy cô, người phụ nữ kia lập tức đứng lên. Cô nhìn người phụ nữ đó thì tim vô cùng khó thở. Cô nắm chặt tay anh hơn thở dốc.
- Nhân An, em sao vậy?
Anh đỡ lấy cô nói.
- E... Em không sao.... Cô thấy khó thở hơn, mắt trở nên mờ dần rồi không gian tối hẳn.
Cô chỉ còn nghe thấy tiếng của cả những người đó gọi tên cô.
Khi tỉnh dậy, 1 không gian phòng lạ đập vào mắt cô.
- Mẹ/ Nhân An! Giọng của Kim Ly và Anh vang lên.
Cô mới nhìn sang 1 bên thì thấy Kim Ly khóc, anh thì vô cùng lo lắng nhìn cô.
- Em bị sao vậy? Cô yếu ớt nói.
- Không sao hết. Em do bị cảm xúc quá nên ngất xỉu thôi. Anh nắm lấy tay cô.
- Mẹ, Mẹ ơi. Kim Ly khóc quá trời khóc.
- Đây là đâu?
- Nhà Lâm Vũ... anh đỡ cô từ từ ngồi dậy.
- Em xin lỗi. Lúc đó em thật sự không thể bình tĩnh được. Cô nắm chặt tay nói
- Không sao đâu. Bác ấy nói chừng nào em giữ được bình tĩnh thì sẽ nói chuyện. Anh cười nói
- Anh giúp em gọi họ đến đây được không? em muốn nói rõ chuyện trong hôm nay. Cô nói.
- Được. Anh đứng lên ra ngoài.
- Mẹ, mẹ không sao chứ?
- Ừm. Mẹ không sao! Con ra ngoài chơi với cô An Di nói.
- Vâng! Kim Ly ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Anh đi đến phòng khách nói chuyện với những người này. Mẹ anh cũng có mặt vì quen cả ra đình này.
- Mẹ sẽ nói chuyện với con bé. Mẹ Lâm Vũ đứng lên
- Nhưng mà nha... Mẹ liệu giữ được bình tĩnh không?
- Cả 3 người nên cùng vào. Đừng để cô ấy súc động qua. Anh nói
- Ừm. Cả 3 người kia đứng lên đi vào phòng cô.
Cô ngồi chờ những người được cho là Gia đình cô đến nói chuyện, cảm giác như đang ngồi trong lò vậy. Bất ngờ có tiếng gõ của khiến cô giật mình. Cô vẫn nhẹ giọng cho vào. Lâm Vũ đi vào theo sau là ba mẹ Lâm Vũ.
- Nhân An, mẹ xin lỗi. Người phụ nữ không kiềm được nước mắt mà khóc thanh tiếng khiến cô trột dạ đau lòng.
- Mẹ, bình tĩnh. Lâm An vỗ vỗ vai Mẹ mình.
- Giờ tôi muốn nghe tại sao mấy người bỏ rơi tôi? Cô bước xuống giường.
- Ba xin lỗi, do ba không....
- Tôi không cần biết. Tôi muốn hỏi tại sao 2 người lại bỏ rơi tôi. Cô hét lên
- Là do bà, bà ấy cho rẳng em là tai họa của nhà nay nên đã vứt bỏ em. Bà ấy đã nói dối là em bị bắt cóc. Ba mẹ chỉ đến khi được biết sự thật khi bà nội chết. Ba mẹ đã tìm em theo manh mỗi bà để lại nhưng không thể tìm em. Lâm Vũ nói 1 tràng dài luôn.
Cô bất ngờ ngồi bất động. Không lẽ ba mẹ cô thật sự không ghét cô sao. Cô hận họ như vậy, nhưng họ lại luôn tìm kiếm cô nhưng vô vọng. Cô đã nghi ngờ họ quá sao ? Là cô hận họ sao. Càng nghĩ, nước mắt cô lăn dài trên má.
- Mẹ xin lỗi. Là mẹ không tốt, mẹ để con sống một mình như vậy. Người mẹ khóc quý gối xuống.
- Xin lỗi... Do con... Con rất hận người bỏ rơi con, con xin lỗi. Cô đỡ lấy người mẹ của mình.
- Con sẽ tha thứ cho mẹ chứ!? Bà ấy ngẩng mặt lên nhìn cô.
Cô gật nhẹ đầu, đôi mắt không còn lạnh nhạt hay tức giận gì nữa. Đôi mắt chứa sự ấm áp của cô dành cho những người cô yêu thương.
Sau đó, cô chuyển đến biệt thự đấy ở. Sau đó là nhập hộ khẩu rồi đổi tên các kiểu. Cô được cho đi học lại để có chút kiến thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.