Cô Gái Bất Hạnh, Anh Yêu Em!

Chương 28

Mana

30/10/2019

An Di đã không ngủ chung với Lâm Vũ vì hôm đó 2 người cãi nhau. Cãi nhau vì An Di muốn đi ra ngoài làm việc. Lâm Vũ không cho, An Di bực quá nói chia tay, thế là cả 2 cãi nhau. Lâm Vũ điên quá lỡ miệng đuổi An Di đi. Thế là có tai nạn.

An Di dần thường xuyên ra ngoài hơn, Kim Ly thì được An Di đưa đón đi học. Sau đó 1 tuần, dần đến ngày quyết định cô có thể sống không thì phía cảnh sát không bắt được gia đình bên ấy. Vào ngày thứ 8 cô hôn mê, An Di dẫn Kim Ly vào viện như bình thường. Anh vẫn ngồi bên cô.

- Bác Nguyên, mẹ con đã tỉnh chưa? Kim Ly nhìn cô.

Anh chỉ có thể lắc đầu, tay vẫn giữ tay cô. Bất ngờ, tay cô chạm nhẹ 1 ngón. Anh bất ngờ nhìn lên mắt cô. Mắt cô hơi đụng nhẹ.

- An Di, cô mau đi gọi bác sĩ đi. Nhân An đang tỉnh rồi... Anh nói.

- Để con cho, cô An Di đang có em bé.

Kim Ly nói rồi nhanh nhẹn chạy trước. Anh vẫn nắm tay cô liên tục gọi tên cô. Động viên cô các kiểu.

1' sau bác sĩ chạy hộc tốc đến. Tự nhiên tay cô nắm chặt lại, như có cái gì đó khiến cô sợ hãi vậy.

- Cô Lâm, thả lỏng đi. Cố lên.! Giọng bác sĩ nói.

Bất ngờ mắt cô mở hẳn ra.

- Nhân An! Anh lập tức chạy lại.

- Các người.., là ai? Nhân An nhìn Anh.

Anh bất ngờ vội nắm Lấy tay cô.

- Đừng làm anh sợ. Anh, Minh Nguyên đây, người yêu em đây.

- Tôi không biết anh, Xin đừng vô lễ như vậy. Cô rụt tay lại.

Cô từ từ ngồi dậy. Cô khó khăn nhìn xung quanh.

- Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm. Kim Ly chạy lại vừa khóc vừa nói.

- Tôi có con sao? Tôi là ai? Cô nhìn Kim Ly 1 cách nghi hoặc.

- Mẹ, con đây... Kim Ly của mẹ đây? Sao mẹ lại không nhận ra con. Kim Ly khóc nắm lấy tay cô. Cô đã thẳng thừng hất tay Kim Ly ra.

- Chị An... Chị bị mất trí nhớ sao? An Di lại ôm lấy Kim Ly để dỗ cô bé.



- Xin mấy người đi ra ngoài đi. Tôi không biết gì hết. Cô ôm đầu hét lớn.

- Bệnh nhân cần ổn định lại tinh thần, mọi người đi ra ngoài đi. Bác sĩ vừa nói vừa đẩy cả 3 người ra ngoài.

Anh đành phải ra ngoài vì không muốn cô đuổi mình đâu.

- Cô ấy đuổi tôi kìa! Xung quanh anh là 1 luồng khí đen.

- Mẹ đuổi cả con. Kim Ly không khác gì.

- 2 người hình tĩnh, bình tĩnh nào. An Di nói.

- Người nhà đến phòng tôi, tôi có việc muốn nói. Bác sĩ nói.

Cả 3 người đều cùng đến phòng bác sĩ. Vào phòng Bác Sĩ lục ra 1 tập tài liệu gì đó rồi đưa anh. Anh lấy ra đọc.

- An Di có khả năng bị mù sao? Anh bất ngờ.

- Thật sự chấn thương đấy mà cô ấy còn sống thì đã là 1 kì tích rồi. Bác sĩ nói.

- Không thể nào... An Di thất vọng tràn trề.

- Mẹ... Kim Ly cũng vậy.

- Không sao, tôi sẽ đưa cô ấy ra nước ngoài. Tôi sẽ gây dựng lại kí ức với cô ấy. Anh đứng lên.

- Bác Nguyên... Kim Ly ôm lấy anh.

- Cùng hồi phục trí nhớ cho mẹ con nào. Anh bế Kim Ly ngồi lên tay mình.

- Vâng.

Thế là 2 " bố con" kéo nhau về phòng mẹ nhưng cũng bị đá ra. Cả 2 cùng thất vọng ngồi 1 góc. An Di cũng chỉ có thể cười trừ.

An Di gọi điện cho nhà 2 bên đến thăm cô. Thế là đúng cả nhà kéo đến luôn. Tiểu Mi và Ba của anh nghe tin cũng đã về để xem cô sao. Cả 2 nhà chạy đến cùng lúc.

- Mọi người bình tĩnh nha. Chị An bị mất trí nhớ đấy. An Di nói.

- Vậy là bị mất trí nhớ sao? Khổ thân con tôi, tôi mới có thể bù đắp cho nó được 3 tháng mà. Mẹ Lâm Vũ vừa khóc vừa nói.

- Mẹ đừng khóc, sẽ có cách cho em ấy tỉnh thôi. Chúng ta vào đi. Lâm Vũ nói.



- Mà sao 2 người họ u ám vậy An Di? Tiểu Mi chỉ vào 2 " bố con" thất vọng ngồi 1 chỗ đấy.

- Họ bị chị Nhân An đuổi nên vậy đấy. An Di cười trừ.

Lâm Vũ đi lại gõ cửa phòng rồi mở cửa đi vào. Cô đang ngồi, mắt nhìn ra cửa sổ.

- Anh là Ai? Cô quay qua nhìn Lâm Vũ.

- Anh là anh trai em. Gia đình mình đến thăm em này. Lâm Vũ nhẹ nhàng nói.

Lâm Vũ di chuyển vào trong và những người kia đi vào.

- Tôi không có gia đình. Từ bé đã vậy, tôi bị bỏ rơi. Đừng nhận bừa như vậy. Cô lạnh nhạt nói.

- Không sao đâu, em bị mất trí nhớ tạm thời. Nhất định em sẽ khỏe sớm thôi. Lâm Vũ nói.

- Đúng đó, con mau nhớ lại nha. Mẹ lo cho con lắm đó. Mẹ Lâm Vũ nói.

- Tôi mệt rồi, tôi muốn nghỉ ngơi, xin hãy về cho.

Cô nằm xuống chùm chăn lên kín đầu.

Bất ngờ Kim Ly hát lên 1 khúc hát. Cô bất ngờ ngồi dậy nhìn Kim Ly.

- Sao con biết bài này của cô?

- Mẹ đã luôn du con ngủ bằng bài hát này mà. Kim Ly cười tít mắt lại.

Cô ngạc nhiên vì theo những gì xon sót lại thì cô sống 1 mình, khi nào cô thấy buồn chán hay tuyệt vọng, cô đều ngâm khúc nhạc tồn tại trong đầu cô từ bé. Không ai có thể biết nó chứ. Lần này cô thật sự đã tin mình mất 1 phần kí ức.

- Có lẽ, Tôi thật sự bị mất đi 1 phần kí ức. Cô nhìn những người ở đây.

- May quá. Có cơ hội rồi. Cả đám nhẹ nhõm hẳn.

- Nhưng tôi muốn về nhà tôi, tôi không muốn nằm viện. Cô nói.

- Nhưng em còn yếu, xương cũng còn chưa lành. Anh nói.

Cô im lặng cúi đầu xuống. Cả đám thấy cô im lặng thì lườm anh. Anh kệ vì anh vẫn cần cô ở viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Gái Bất Hạnh, Anh Yêu Em!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook