Chương 55: Ỷ THIÊN BẢO KIẾM
Kim Dung
21/05/2013
Bà ta liền múa trường kiếm đâm luôn vào phía sau lưng Vô Kỵ. Mục đích cứu người, Vô Kỵ quên sự tấn công của đối thủ. Vì vậy đi hơi chậm một chút, chàng biết không còn tránh né kịp nữa nên liền giơ đao lên quay lại chống đỡ.
Chỉ nghe thấy kêu "Coong" một tiếng, thanh bảo đao của chàng đã bị chém gảy ra làm hai đoạn, trường kiếm của Sư thái lại tiếp tục đâm tới, Vô Kỵ đành phải trái tay ném luôn thanh bảo đao gãy đó vào người đối thủ.
Diệt Tuyệt Sư thái bỗng thấy có một luồng sức mạnh đẩy tới làm nghẹt thở không dám giơ kiếm lên gạt thanh đao gãy của Vô Kỵ mà phải nằm phục xuống đất để tránh né.
Thanh bảo đao gãy đó bay lướt qua đầu bà ta, luồng gió bay theo làm cho mặt bà ta đau nhức.
Vô Kỵ thấy có dịp may không kịp để Chỉ Nhược xuống đã nhanh nhẹn nhảy tới giơ tay phải đánh xuống một chưởng thật mạnh!
Sư Thái vội xoay lưỡi kiếm lên để chặt gãy cổ tay của chàng.
Nhưng Vô Kỵ đã biến thế đánh thành ra thế bắt, cướp ngay thanh kiếm của đối phương. Vì lúc này chàng đã giở lớp thứ bảy của môn Càn khôn Ðại Nã Di thần công ra, nên dù Diệt Tuyệt Sư thái võ công cao siêu đến đâu cũng không chống lại được! Và bà ta cũng không ngờ chàng ta lợi hại đến thế!
Tuy Vô Kỵ đã thắng thế đó nhưng chàng cũng không dám khinh địch, vì chàng biết Diệt Tuyệt Sư thái rất lợi hại, nên chàng đã vội dí mũi kiếm vào yết hầu của đối thủ, vì sợ bà ta lại giở những thế võ kỳ lạ khác. Chàng từ từ lùi ra phía sau hai bước nữa, Chỉ Nhược vừa dãy dụa vừa nói:
- Anh mau buông tôi ra!
Vô Kỵ giật mình vội đáp:
- Ủa!... Vâng! Vâng!...
Mặt chàng đỏ bừng vội đặt Chỉ Nhược xuống, mũi chàng còn nghe thoảng mùi thơm da thịt nàng. Chàng cảm thấy mớ tóc mềm mại của nàng phất qua má trái của chàng một cái rất êm dịu. Không hẹn mà nên cả hai cùng đưa mắt liếc nhìn nhau!...
Chỉ Nhược thẹn vô cùng, hai má nàng đỏ hồng lên một cách thật đáng yêu.
Diệt Tuyệt Sư thái từ từ đứng dậy không nói nửa lời, đưa mắt lạnh lùng liếc nhìn Chỉ Nhược rồi lại liếc sang Vô Kỵ, sắc mặt của bà ta cứ thâm tím dần lên!
Vô Kỵ xoay đầu kiếm lại, đưa chuôi kiếm vào tay của Chỉ Nhược rồi nói:
- Chu cô nương! Bảo kiếm này của quý phái nhờ cô nương trao trả lại cho quý phái hộ!
Chỉ Nhược đưa mắt nhìn sư phụ, thấy mặt Sư thái lầm lì không tỏ vẻ cho phép mà không tỏ vẻ cấm đoán, vì vậy nàng hoang mang, không biết nên xử trí sao cho phải?
Bỗng Chỉ Nhược nghe Diệt Tuyệt Sư thái quát lớn:
- Chu Chỉ Nhược! Hãy dùng kiếm mà đâm chết đi! Năm xưa, Chỉ Nhược theo Trương Tam Phong lên núi Võ Ðang, vì thấy trên núi Võ Ðang không có phụ nữ nên Tam Phong viết thơ giới thiệu nàng sang phái Nga Mi để vái Diệt Tuyệt sư thái làm sư phụ. Nàng là người rất thông minh, lại đang ôm ấp mối thâm thù của cha mẹ, nên nàng rất chịu khó học tập. Vì vậy nàng được lòng Diệt Tuyệt Sư thái. Trong tám năm qua, nàng không hề rời xa sư phụ một bước. Nàng coi lời nói và cử chỉ của Diệt Tuyệt Sư thái là khuôn vàng, thước ngọc. Nàng không bao giờ dám làm trái ý của sư phụ. Bởi vậy, khi nghe thấy sư phụ quát bảo như vậy trong lúc hoảng hốt, không kịp suy nghĩ Chỉ Nhược vội giơ kiếm lên đâm luôn vào ngực Vô Kỵ.
Vô Kỵ không tin nàng dám ra tay đâm mình, nên không tránh né, nhưng chỉ thoáng cái mũi kiếm đã đâm tới trước ngực. Chàng kinh hãi muốn tránh né cũng không kịp, Chỉ Nhược tay run run trong lòng nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ ta lại đâm chết anh ấy chăng?
Ðầu óc của nàng vẫn mơ mơ hồ hồ, nhưng mũi kiếm đã hơi chệch sang bên.
Mọi người chỉ nghe "Soẹt" một tiếng rất khẽ, thanh Ỷ Thiên Kiếm đã đâm sâu vào ngực bên phải của Vô Kỵ máu tươi chảy ra như suối.
Tất cả mọi người có mặt tại đó đều thất kinh.
Vô Kỵ đưa tay lên ôm lấy vết thương, loạng choạng bước vẻ mặt chàng ngơ ngác...
Chỉ Nhược cũng hốt hoảng muốn chạy lại xem vết thương của Vô Kỵ, nhưng lại không dám. Nàng ôm mặt quay đầu chạy luôn.
Tiểu Siêu biến sắc mặt, vội chạy ngay lại đỡ Vô Kỵ và hỏi:
- Trương công tử sao... sao...
Cũng may Chỉ Nhược chếch tay sang bên một chút, nên mũi kiếm không đâm trúng trái tim. Nhưng lá phổi bên phải của chàng đã bị thương rất nặng.
Vô Kỵ nhìn Tiểu Siêu hỏi:
- Tại sao cô lại muốn giết tôi...
Chàng mới nói được mấy tiếng đó, vết thương đã bị gió thổi vào, nên chàng cúi khòm lưng xuống ho rũ rượi. Vì bị thương quá nặng, Vô Kỵ không phân biệt được Chỉ Nhược và Tiểu Siêu nên chàng mới hỏi như thế. Máu tươi chảy ra đã nhuộm đỏ nửa người Tiểu Siêu rồi.
Những người đứng quanh đó, bất cứ là người của sáu đại môn phái, hoặc Minh Giáo hoặc người của Bạch Mi Giáo, ai nấy đều đứng nghiêm nghị không nói nửa lời.
Vừa rồi, Vô Kỵ đánh bại luôn mấy tay cao thủ của các đại môn phái võ công cao cường, lòng quảng đại bác ái nên bất cứ là bạn hay thù, ai cũng phải kính nể chàng.
Lúc này thấy chàng bỗng dưng bị Chỉ Nhược đâm một kiếm ai nấy đều tỏ vẻ phẫn hận. Vết thương của chàng rất nặng nên mọi người đều lo chàng sẽ chết.
Tiểu Siêu đỡ chàng từ từ ngồi xuống rồi ngẩng đầu lên, lớn tiếng hỏi:
- Vị nào có thuốc cứu thương tốt nhất.
Thần tăng Không Tín của phái Thiếu Lâm vội bước ra, móc túi lấy một gói thuốc bột đưa cho Tiểu Siêu và nói:
- Ðây là Ngọc Linh đơn của tệ phái là một môn thánh dược cứu thương.
Nói xong Thần tăng xé áo của Vô Kỵ ra xem, thấy vết thương sâu mấy tấc. Lão Hòa Thượng vội rịt Ngọc Linh đơn vào chỗ vết thương, nhưng vì máu chảy quá nhiều, nên thuốc bột cũng bị trôi đi.
Không Tín thấy vậy cuống cả chân tay lên, mồm thì nói:
- Biết làm sao đây... Biết làm sao đây?
Vợ chồng Thái Xung của phái Côn Luân lại càng lo âu thêm, vì vợ chồng họ đã uống phải Kim Tẩm trùng độc, nếu Vô Kỵ bị thương nặng mà chết sẽ không có người giải độc cho họ nữa, như vậy họ sẽ bị chết theo.
Thái Xung chạy đến trước mặt Vô Kỵ, vội hỏi:
- Dùng thuốc gì mới cứu chữa được Kim Tầm trùng độc, nói mau, nói mau.
Tiểu Siêu vừa khóc vừa quát tháo:
- Ði ra! Ông vội hỏi những cái ấy làm chi. Nếu Trương công tử không sống được, thì ai nấy cũng đều phải chết cả.
Nếu lúc thường, khi nào Thái Xung chịu lại chịu để cho một đứa nhỏ mắng như vậy. Nhưng lúc này y không đếm xỉa đến vấn đề ấy mà vẫn luôn mồm hỏi:
- Kim Tầm trùng độc chữa bằng cách nào?
Không Tín cũng nổi giận quát bảo:
- Thiết Cầm tiên sinh có tránh ra không? Nếu tiên sinh còn đứng ở đây làm vướng chân vướng tay thì bần tăng sẽ không nể tiên sinh đâu.
Lúc này Vô Kỵ đã mở mắt ra nhìn, giơ tay trái lên dùng ngón tay trỏ điểm vào bảy yếu huyệt chung quanh vết thương của mình, máu tươi liền chảy chậm lại.
Không Tín thấy vậy cả mừng vội rịt Ngọc Linh đơn vào vết thương.
Tiểu Siêu xé ngay một mảnh áo băng bó vết thương cho chàng.
Thấy mặt của chàng nhợt nhạt, như không có sắc máu, trong lòng nàng lại càng sợ hãi và lo ngại thêm.
Lúc này thần trí của Vô Kỷ đã tỉnh dần. Chàng liền ngầm ngầm vận thần công sang ngực bên phải để cứu chữa vết thương. Ðồng thời chàng lại nghĩ thầm:
- Quý hồ ta còn thở, ta cũng không thể để cho sáu đại môn phải giết chết những người của Minh Giáo .
Nghĩ đoạn, chàng lại vận chân khí chuyển từ ngực bên trái xuống bụng mấy lần, rồi mới từ từ đứng dậy mà nói:
- Nếu phái Nga Mi và phái Võ Ðang còn có vị nào không phục sự điều đình của tại hạ xin mời vị đó ra đây so tài.
Thấy chàng nói như vậy, ai nấy đều kinh hãi hết sức, vì họ thấy chàng bị Chỉ Nhược đâm một nhát kiếm chàng bị thương nặng như vậy mà còn dám khiêu chiến như thế.
Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng đáp:
- Ngày hôm nay phái Nga My đã thua trận rồi. Nếu ngươi chưa chết sau này chúng ta sẽ thanh toán sau. Bây giờ chúng ta chỉ còn phái Võ Ðang thôi. Sự thành bại của sáu đại môn phái hoàn toàn trông mong vào sự quyết định của phái Võ Ðang.
Lời nói của Sư Thái rất trắng trợn...
Sáu đại môn phái vây đánh Quang Minh Ðỉnh thì các cao thủ của năm phái kia đều thua Vô Kỵ hết, chỉ còn lại phái Võ Ðang là chưa đấu với chàng thôi. Lúc này chàng đang bị thương nặng, khỏi cần cao thủ mà chỉ mấy tên thường cũng đánh bại được chàng, vì chàng chịu đựng được chốc lát là cùng. Dù không có người đối địch, vết thương chảy hết máu chàng cũng tự té xuống chết. Bây giờ Ngũ hiệp của phái Võ Ðang bất cứ một người nào tiến lên cũng có thể đánh chết chàng được, rồi các người của mấy môn phái theo kế hoạch đã định mà tiêu diệt Minh Giáo. Nhưng phái Võ Ðang xưa nay vẫn trọng hai tiếng hiệp nghĩa., khi nào họ lại chịu mất thanh danh, ra tay đánh chết một thiếu niên bị thương nặng. Nhưng nếu phái Võ Ðang không ra tay thì công cuộc sáu đại môn phái vây đánh Quang Minh Ðỉnh làm náo động võ lâm như vậy, lại chịu để người nào người nấy bị đánh bại tơi bời mà trở về hay sao? Mấy lời của Diệt Tuyệt Su Thái đã ám chỉ: Sự vinh nhục sau này của sáu đại môn phái võ do Võ Ðang. Hãy coi phái Võ Ðang có ai chịu hy sinh tiếng tăm của cá nhân mà ra gánh vác đại cục không?
Năm sư huynh đệ của Tống Viễn Kiều đều ngơ ngác nhìn nhau không ai dám quyết định cả. Con trai của Viễn Kiều là Thanh Thư đột nhiên lên tiếng:
- Thưa cha và quý vị sư thúc, cho phép con ra giải quyết y!
Ngũ hiệp của phái Võ Ðang hiểu ý Thanh Thư liền, vì chàng chỉ là hậu bối của phái Võ Ðang cho chàng ra tay còn hơn là lụy tới thanh danh của Nhũ hiệp, Liên Châu vội đáp:
- Không được! Chúng ta để cho cháu ra tay chẳng khác gì chúng ta ra tay cả.
Tòng Khê cũng xen lời nói:
- Theo hiểu ý thì tiếng tăm của năm anh em chúng ta không quan trọng bằng đại cục.
Thanh Cốc cũng lên tiếng:
- Tiếng tăm là vật ngoại thân, nhưng đối phó với một thiếu niên bị thương nặng như vậy lương tâm mình yên sao được.
Mọi người bàn tán mãi không sao quyết định, rốt cuộc đưa mắt nhìn Viễn Kiều đợi chờ sự quyết định của người đại ca đó.
Viễn Kiều thấy Lợi Hanh trước sau không nói năng gì cả, vẻ mặt hậm hực vô cùng biết ngay người em đó, vì sợ chưa cưới là Hiểu Phù bị thất tiết với Dương Tiêu của Minh Giáo, rồi vì thế mà chết nên chàng ta muốn rửa mối hận này. Chàng chỉ muốn giết sạch Minh Giáo, quét sạch hết bọn gian ác dâm đồ, mới hả dạ. Vì vậy, chàng vừa thấy đại sư ca đưa mắt hỏi ý kiến mình, liền trả lời ngay:
- Ma Giáo rất tàn ác, chúng ta trừ ác, phải giết cho hết. tất nhiên lúc này chúng ta không thể nào giữ tròn được cả thanh danh lẫn đại nghĩa. Vậy ta pảhi xem thứ nào quan trọng hơn mà làm trước Thanh Thư cháu cứ cẩn thận mà hành sự.
Thanh Thư vái chào tuân lời. Chàng đi tới trước mặt Vô Kỵ, lớn tiếng nói:
- Tăng thiếu hiệp! Nếu thiếu hiệp không phải là người của Minh Giáo thì cứ việc rời khỏi nơi đây xuống núi mà tự dưỡng thương. Sáu đại môn phái chúng tôi chỉ diệt trừ giáo chúng của Ma Giáo thôi, chứ không liên can gì đến thiếu hiệp.
Vô Kỵ lấy tay bịt vết thương, khẽ đáp:
- Ðại trượng phu đã ra tay giúp người, có bao giờ sợ chết đâu. Cám ơn Tống huynh đã có lòng tốt. Nhưng tại hạ đã quyết chí với sự tồn vong với Minh Giáo rồi.
Giáo chúng của MInh Giáo và Bạch Mi Giáo đều lớn tiếng nói:
- Tăng thiếu hiệp đối đãi với chúng tôi như vậy, đã là chí tình, tận nghĩa rồi. Tới lúc này thiếu hiệp khỏi cần tái đấu nữa.
Thiên Chính đi thất tha thất thểu tới cạnh Vô Kỵ rồi lên tiếng nói với Thanh Thư rằng:
- Bạn trẻ họ Tống kia, lão phu vui lòng tiếp vài thế võ cao siêu của bạn.
Ngờ đâu lão anh hùng vừa nói dứt lời, sức đã đuối, chân mềm nhũn, ngã lăn ra đất liền.
Thanh Thư đưa mắt nhìn Vô Kỵ rồi nói tiếp:
- Vì đại cục bắt buộc tiểu đệ phải ra tay, vậy tiểu đệ xin thất lễ tăng huynh.
Tiểu Siêu tiến lên trước mặt Vô Kỵ, ngăn cản Thanh Thư và la lớn:
- Có giỏi ngươi hãy giết ta đi đã, rồi nói chuyện sau.
Vô Kỵ khẽ nói với nàng rằng:
- Tiểu Siêu, cô khỏi lo ngại bản lãnh của thiếu niên này rất tầm thường, tôi đủ sức đối phó với y.
Tiểu Siêu vội đáp:
- Không được, Trương công tử đã quên công tử đang mang thương nặng hay sao?
Vô Kỵ mỉm cười, nói tiếp:
- Cô khỏi lo.
Thanh Thư nghe Vô Kỵ bảo mình bản lãnh tầm thường, dư sức đối phó, trong lòng tức giận vô cùng, liền quát lớn:
- Ðược lắm, tại hạ bản lãnh tầm thường thật, nhưng vẫn muốn lãnh giáo người dư sức xem sao.
Vô Kỵ khẽ an ủi Tiểu Siêu và hỏi rằng:
- Tiểu Siêu, sao cô tử tế với tôi như thế?
Thanh Thư vội quát bảo với Tiểu Siêu:
- Cô bé này có tránh ra đằng khác không?
Vô Kỵ khẽ mắng lại Thanh Thư:
- Sao bạn lại nhẫn tâm quát mắng một cô bé như vậy?
Thanh Thư giơ tay đẩy vai Tiểu Siêu gạt sang bên vào nói tiếp:
- Yêu nam, tà nữ cá mè một lứa cả , mau đứng dậy chống đỡ thế công của ta.
Thấy Thanh Thư nói như vậy, Vô Kỵ lại nói tiếp:
- Cha bạn là một quân tử khiêm khiêm, không ngờ bạn là một thiếu niên nóng nảy thô lỗ như vậy. Ðấu với bạn, ta chả cần đứng dậy.
Tuy chàng nói như thế, nhưng sự thật chàng không đủ sức vận nội công và tự biết mình không đủ sức đứng dậy.
Vô Kỵ bị thương nặng, người đã yếu ớt, không còn hơi sức gì nữa. Ai ai cũng đều trông thấy rõ mà cả Thanh Thư cũng vậy.
Ðang lúc ấy, Liên Châu bỗng lớn tiếng nói:
- Cháu Thanh Thư, mau điểm huyệt y, khiến y không cử động được chỉ nên làm như thế thôi, chứ không nên đả thương hay giết chết y.
Thanh Thư tuân lời, giơ tay trái lên đánh một thế, rồi dùng tay phải đểm luôn vào yếu huyệt ở trên đầu vai Vô Kỵ.
Vô Kỵ vẫn ngồi yên chờ ngón tay của đối thủ sắp điểm tới yếu huyệt ở trên vai mình, mới buông thõng kình lực.
Thanh Thư thấy ngón tay của mình như nhúng vào nước, không sao dùng sức được. Vì xuất kỳ bắt ý, nên người chàng bị đâm bổ về phía trước, suýt nữa thì té vào người Vô kỵ.
Chàng vội lấy tấn đứng yên, mặt ngượng nghịu.
Thanh Thư định thần xong, giơ chân nhằm Vô Kỵ đá luôn. Cái đá này chàng đã xử dụng đến bảy thành công lực. Tuy Liên Châu đã dặn chàng không nên đả thương, hay giết chết Vô Kỵ, nhưng không hiểu tại sao trong lòng chàng vô cùng ghét hận Vô Kỵ. Sở dĩ chàng ghét hận đối thủ, không phải vì đối thủ khinh mình tầm thường mà hồi nãy chàng thấy Chỉ Nhược với đối thủ hình như rất có tình tứ với nhau. Từ khi thấy mặt Chỉ Nhược, Thanh Thư lúc nào cũng chăm chú nhìn vào người nàng. Tuy chàng tự nhủ, không nên nhìn nàng ta luôn, để khỏi bị người khác chê mình là kẻ vô loại. Nhưng nhất cử nhất động, một tiếng cười, một lời nói của Chỉ Nhược đều in sâu vào đầu óc của chàng. Nên khi chàng thấy Chỉ Nhược đâm Vô Kỵ xong, tỏ vẻ ăn năn và đau đớn khôn tả. Chàng biết trong lòng nàng ta không sao xoá nhòa được hình bóng của Vô Kỵ. Lửa ghen đã làm cho chàng mất hết lý trí. Chàng không chịu bỏ qua dịp may này để hạ độc cước giết Vô Kỵ.
Vô Kỵ chờ chân Thanh Thư đá tới trước ngực, mới khẽ giơ tay trái lên, hất sang bên.
Thanh Thư liền xoay hướng, lướt qua cạnh chàng, cách xa chừng ba tấc, hụt ra ngoài. Tình thế bắt buộc, Thanh Thư phải tâu lại, bước một bước và dùng gót chân trái tấn công luôn sau lưng Vpô Kỵ. Thế công ấy vừa nhanh, vừa độc, không ai có thể ngờ chàng lại đá như thế được! Nhưng Vô Kỵ chỉ khẻ phất mấy ngón tay, Thanh Thư đã bị hất sang bên. Sau ba thế công của Thanh Thư, những người đứng xem đều kinh ngạc.
Viễn Kiều liền lớn tiếng gọi:
- Thanh Thư, họ Tăng không còn một chút kình lực nào, nhưng y đã dùng phương pháo bốn lạng chống nghìn cân để chống lại con.
Viễn Kiều đáng bậc cao thủ nên đã thấy Vô Kỵ không còn hơi sức nữa, chàng xử dụng Càn Khôn Ðại Nã Di, tương tự thủ pháp bốn lạng ngàn cân của võ học Trung nguyên để mượn sức đánh sức.
Thanh Thư thấy cha mình nhắc như vậy, vội đổi ngay thế võ, xử dụng miên chưởng của Võ Ðang cũng như thủ pháp bốn lạng chống nghìn cân của môn phái khác , nên lúc này Vô Kỵ muốn mượn sức, cũng không sao mượn được nữa. Không ngờ Thanh Thư vẫn không sao đánh trúng được người Vô Kỵ.
Vô Kỵ đã luyện tới lớp thứ bảy của thần công Càn Khôn Ðại Nã Di rồi, nên võ công của chàng rất cao siêu. Miên Chưởng tuy nhẹ, nhưng dù sao nó cũng có hình, và cả độc khí hay tiếng kêu quái dị có thể giết một cách vô hình cũng không làm gì nổi chàng.
Chàng có thể hòa giải tùy theo ý muốn. Mọi người chỉ thấy chàng nhắm mắt mỉm cười., năm ngón tay trái như đang gãi đàn, phất đi phất lại, quét lên quét xuống, người vẫn ngồi yên. Trong chốc lát, chàng hòa giải được hết ba mươi sáu thế Miên chưởng của Thanh Thư.
Thanh Thư kinh hãi vô cùng. Ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn, Thanh Thư thấy Chỉ Nhược đang nhìn Vô Kỵ tỏ vẻ vô cùng quan tâm. Chàng ghen tức thêm, liền hít mạnh một hơi, giơ tả chưởng tát mạnh vào má Vô Kỵ, đồng thời hữu chưởng của chàng điểm luôn vào yếu huyệt sau vai đối thủ. Thế võ này hai tay tấn công một lúc, lợi hại vô cùng. nếu tấn công không trúng, hai tay có thể đổi ngược để tấn công lại, tay trái điểm huyệt, tay phải tát mặt đối thủ..
Bốn thế liên hoàn của Thanh Thư đánh như vũ, như bão.
Mọi người thấy Thanh Thư giở thế võ lợi hại ấy ra đều thất thanh hãi kêu "ủa" một tiếng. Và không hẹn mà nên cùng tiến cả lên một bước...
Chỉ nghe thấy hai tiếng kêu "bộp bộp" rất dòn, mọi người định thần nhìn kỹ, mới hay Thanh Thư dùng tay trài tát má phải, dùng tay phải tát má trái của mình, đồng thời hai tay của chàng lại tự điểm hai yếu huyệt trên hai vai. Thế là bốn thế võ đó đều đánh trúng cả, nhưng chàng đánh trúng vào người chàng chứ không phải đánh trúng vào người Vô kỵ .
Vô Kỵ đã sử dụng Càn Khôn Ðại Nã Di, khiến Thanh Thư tự đánh mình như vậy. Thế là Thanh Thư tay chân đều mềm nhũn, ngã ngửa người về phía sau kêu đến "bộp" một tiếng. Chàng cố gượng dậy nhưng không sao đứng dậy nổi.
Viễn Kiều vội tiến lên giơ tay trái xoa bóp mấy cái đã giải được huyệt cho con mình.
Mọi người thấy hai má của Thanh Thư sưng vù và còn in rõ dấu năm ngón tay.
Viễn Kiều biết con mình chỉ bị thương xoàng thôi, nhưng tính Viễn Kiều rất kiêu ngạo và nóng nảy. Hôm nay Viễn Kiều bị nhục trước mặt mọi người như vậy còn khổ sở hơn là bị người chém giết.
Tống đại hiệp khôn g nói năng gì cả, dắt con trở về chỗ phái Võ Ðang đứng.
Tiếng khen ngợi bốn phía vang lên. Giữa lúc mọi người đang ồn ào khen ngợi thì Vô kỵ đã hộc ra mấy cục máu tươi. Chàng vội bịt tay vào vết thương và ho rũ rượi.
Mọi người đều lo lằng cho chàng...
Nhiều người nhìn Vô Kỵ rồi lại nhìn sang phía phái Võ Ðang. Họ không biết phái Võ Ðang đã chịu thua chưa, hay là còn định phái người khác ra đấu tiếp nữa.
Tống Viễn Kiều thấy vậy liền lên tiếng:
- Việc hôm nay, phái Võ Ðang chúng tôi đã tận lực rồi. Có lẽ khí số của Ma Giáo chưa tận, nên trời mới cho thiếu niên kỳ lạ này tới cứu viện , nếu còn cho người ta đấu hoài thì danh môn chính phái chúng ta chẳng khác gì Ma Giáo.
Liên Châu cũng nói:
- Ðại ca nói rất phải! Chúng ta phải trở về núi ngay, để xin sư phụ dẫn thêm võ công, sau chúng ta sẽ quay lại chờ thiếu niên này lành mạnh lúc ấy sẽ quyết thắng bại với y.
Liên Châu nói rất quang minh lỗi lạc, hào khí hơn người.
Tòng Khê và Thanh Cốc cũng đồng thanh nói:
- Nhị ca nói rất phải.
Hai người vừa nói xong bỗng có tiếng "soẹt", Lợi Hanh đã rút trường kiếm ra khỏi bao, hai mắt ứa lệ, bước tới trước mặt Vô Kỵ, giơ kiếm lên chỉ vào mặt Vô Kỵ và nói:
- Họ Tăng kia! Ta với ngươi không thù không oán. Lúc nãy ta còn ra tay đả thương ngươi thì Lợi Hanh này không đáng là người hiệp nghĩa. Nhưng Dương Tiêu với ta có mối thù rất lớn, ta phải giết y mới được. Vậy ngươi hãy tránh sang bên.
Vô Kỵ lắc đầu đáp:
- Tôi còn sống một giờ phút nào, không bao giờ tôi để các người giết một người Minh Giáo nào cả.
Lợi Hanh lại nói:
- Nếu vậy ta phải giết ngươi trước.
Vô Kỵ lại hộc thêm một bụm máu tươi nữa.
Lúc này, chàng đã choáng váng, tâm thần mơ màng, nên chàng khẽ trả lời:
- Vâng, Hân Lục thúc cứ ra tay giết cháu đi.
Lợi Hanh nghe tiếng Hân Lục thúc thì ra giọng nói đó rất quen, liền nghĩ thầm:
- Hồi còn nhỏ Vô Kỵ vẫn thường gọi ta như vậy. Chẳng lã thiếu niên này...
Nghĩ đoạn, chàng ngắm nhìn Vô Kỵ. Càng trông càng giống. Tuy cách biệt tám năm trời Vô Kỵ đã thành một thiếu niên vạm vỡ lại thêm không cạo râu, tóc không sửa, mặt mũi khác trước kia rất nhiều. Nhưng Lợi Hanh đã nghĩ chàng là Vô Kỵ rồi, nên càng nhìn lại càng ân hận thấy rõ bộ mặt của Vô Kỵ.
Lục hiệp run run khẽ hỏi:
- Cháu là Vô Kỵ à!
Vô Kỵ không còn một chút hơi sức nào nữa, tự biết sắp chết đến nơi, nên chàng cũng không muốn đấu kiếm, liền gọi lại Lợi Hanh:
- Hân Lục thúc, cháu...lúc nào cháu cũng nhớ Lục thúc.
Lợi Hanh là người giàu tình cảm, nên vừa nghe Vô Kỵ nói như vậy, nước mắt đã tuôn trào, vứt ngay thanh kiếm xuống và cúi người xuống ẳm Vô Kỵ lên.
Hân Lợi hanh nói:
- Cháu là Vô Kỵ, cháu là con trai của Ngũ ca ta.
Viễn Kiều, Liên Châu, Tòng Khê, Thanh Cốc đều quay lại.
Ai nấy vừa ngạc nhiên, vừa mừng rỡ. Thấy Lợi Hanh gọi tên Vô Kỵ tất cả mọi người đều kinh ngạc không ai ngờ thiếu niên xả thân cứu Minh Giáo lại là con trai của Trương Thúy Sơn, Ngũ hiệp phái Võ Ðang.
Lợi Hanh thấy Vô Kỵ thiếp đi, vội lấy viên thuốc Thiên Ðơn Hộ Thân Vương ra nhét vào mồm Vô Kỵ, rồi đưa chàng cho Liên Châu ẳm và cúi xuống nhặt thanh trường kiếm, xông tới trước mặt Dương Tiêu mắng:
- Họ Dương kia, quân dâm đồ tồi bại hơn cả heo chó, ta... ta...
Nói tới đó Lục hiệp không sao mắng được nữa, liền nhắm ngực Dương Tiêu đâm luôn một kiếm.
Dương Tiêu không cử động được, vẫn mỉm cười, nhắm hai mắt kại, đợi chờ cái chết. Ðột nhiên có một hiếu nữ ở gần chạy lại, lấy người che chở cho Dương Tiêu và lớn tiếng nói:
- Chớ có đâm cha tôi!
Lợi Hanh định thần ngừng liếm nhìn kỹ, bỗng kêu "ủa" một tiếng, rồi Hân Lục hiệp ngẩn ngơ. Chàng thấy thiếu nữ đó giống Hiểu Phù năm xưa. Từ khi chàng đính hôn với Hiểu Phù, lúc nào nhàn rỗi, cũng nghĩ đến hình bóng của người vợ chưa cưới ấy. Sau chàng biết nàng đã thất thân với Dương Tiêu , Quang Minh Sứ giả của Minh Gáio, rồi vì thế mà chết, nên chàng vừa thấy mặt Dương Tiêu đã phẫn uất không sao nhịn được.
Nay bỗng thấy thiếu nữ kia chàng tưởng Hiểu Phù tái thế, đầu óc choáng váng, thất thanh lớn tiếng gọi:
- Em Hiểu Phù, em... em...
Nhưng, thiếu nữ ấy là Bất Hối. Nàng thấy Lục hiệp gọi như vậy, liền trả lời:
- Tôi họ Dương, mẹ tôi là Hiểu Phù, chêt từ lâu rồi.
Lợi hanh đứng ngẩn người ra một lúc, mới hiểu ra người đứng trước mặt không phải là người yêu của mình, liền lẩm bẩm nói:
- Ủa, phải rồi, tôi hồ đồ thật. Cô tránh ra để tôi trả thù cho má cô.
Bất Hối chỉ Diệt Tuyệt Sư thái và nói:
- Thế thì còn gì bằng nữa! hân thúc thúc mau mau iết chết lão tặc ni kia đi.
Lợi Hanh ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao...tại...sao thế?
- Má tôi bị lão tặc ni này dùng chưởng đánh chết đấy.
- Cô chớ có nói bậy, cô còn bé biết gì?
- Trong Hồ Ðiệp Cốc, lão tặc ni bắt mẹ tôi phải đâm chết cha tôi. Mẹ tôi không chịu. Lão tặc ni liền dùng chưởng đánh chết mẹ tôi ngay. Chính mắt tôi đã trông thấy, mà cả anh Vô Kỵ cũng thấy. Nếu thúc thúc không tin thì thử hỏi lão tặc ni mà xem?
Lợi Hanh quay đầu lại nhìn Diệt Tuyệt sư thái, đôi mắt lộ vẻ nghi ngờ rồi hỏi:
- Thua Sư Thái... Cô bé nói... Kỷ cô nương bị...
Diệt Tuyệt Sư thái, với giọng khàn khàn đáp:
- Phải, nghiệt đồ vô liêm sỉ ấy, để nó sống cũng vô dụng. Nó với Dương Tiêu tình nguyện lấy nhau. Nó phản bội sư môn, không chịu tuân lệnh sư phụ, giết chết tên dâm ô gian tặc, nên lão ni đã đánh chết nó. Vì giữ sĩ diện cho Lục hiệp, từ trước đến nay, lão không nói ra cho ai hay hết. Hừ, lục hiệp còn nhớ còn nhớ con vô sĩ làm chi.
Lợi Hanh sầm nét mặt lại, lớn tiếng nói:
- Tôi không tin! Tôi không tin!
Sư thái lại nói tiếp:
- Lục hiệp thử hỏi xem, con bé kia tên là gì.
Lợi Hanh quay lại nhìn Bất Hối, trong lúc đôi mắt của chàng bị nước mắt che lấp, nên chàng thấy Bất Hối không khác gì Kỷ Hiểu Phù tái sinh. bên tai chàng lại văng vẳng nghe rõ tiếng trả lời rằng:
- Tên tôi là Dương Bất Hối. Mẹ tôi nói, không bao giờ mẹ tôi hối việc này cả.
Mọi người nghe "coong" một tiếng, Lợi Hanh đã vứt trường kiếm, hai tay ôm mặt chạy thẳng xuống núi.
Viễn Kiều và Liên Châu gọi với theo:
- Lục đệ... Lục đệ...
Lợi Hanh không tra lời cứ cắm đầu chạy. Bỗng chàng vướng một hòn đá, té lăn ra đất, nhưng lại bò dậy ngay. Một lát sau, chẳng thấy hình bóng chàng đâu. Chuyện của chàng với Hiểu Phù, người trên giang hồ đều hay biết. Nhưng họ không ngờ câu chuyện đã qua mười năm rồi, mà chàng vẫn còn đau lòng., nay thấy chàng chung thủy như vậy ai cũng thương.
Lúc ấy Viễn Kiều, Liên Châu, Tòng Khê, Thanh Cốc ngồi bốn góc cùng giơ một chưởng ra ấn vào bốn yếu huyệt để cứu thương Vô Kỵ.
Bốn vị anh hùng vừa dí tay vao người Vô Kỵ, đã thấy trong người Vô Kỵ có một sức hút rất mạnh, hút hết nội lực của mình đi làm làm tứ hiệp kinh hãi nghĩ thầm:
- Nếu nội lực của chúng ta bị hút như thế này, chỉ một hai tiếng đồng hồ là cùng, sẽ bị kiệt sức hết .
Nhưng thấy Vô Kỵ chưa biết sống chết ra sao không ai rụt tay lại.
Ðang lúc bốn người hoang mang thì Vô Kỵ từ từ mở mắt ra kêu "ủa" một tiếng.
Bốn anh em Viễn Kiều liền rùng mình, thấy gan bàn tay mỗi người đều có một luồng sức nóng ở người Vô Kỵ truyền sang.
Viễn Kiều vội nói:
- Cháu không nên giúp chú, bác. Cháu hãy tự tịnh dưỡng đã.
Bốn người vội rụt tay, và cảm thấy chân tay minh mẩy dễ chịu vô cùng. Hiển nhiên Vô Kỵ không những trả lại nội lực của bốn người mà còn truyền thêm cửu dương chân khí để tăng cường thêm nội công cho mọi người nữa.
Bọn Viễn Kiều ngơ ngác nhìn nhau trong lòng kinh hãi, vì họ thấy Vô Kỵ bị thương nặng sắp chết mà nội lực của chàng còn dồi dào đến thế.
Lúc ấy, tuy ngoại thương của Vô Kỵ hãy còn nặng nhưng nội thương của chàng đã vận chuyển như thường rồi., chàng từ từ đứng dậy nói:
- Tống đại bá, Dư nhị bá, Trương tứ bá, Mạc thất thúc xin thứ lỗi cháu. Chẳng hay Thái sư phụ có mạnh giỏi không?
Viễn Kiều đáp:
- Sư phụ vẫn mạnh giỏi. Vô Kỵ cháu... Cháu đã lớn như vậy rồi...
Tống Ðại Hiệp cảm động không nói nên lời.
Bạch Mi Ưng Vương Hân Thiên Chánh thấy thiếu niên cứu mình thoát chết lại là cháu ngoại mình, nên mừng rỡ, lớn tiếng cười ha hả. Nhưng lão giáo chủ vẫn không sao đứng dậy được.
Diệt Tuyệt Sư thái mặt tái mét, giơ tay lên phẩy một cái ra lệnh cho các đệ tử phái Nga Mi theo bà xuống núi, Chỉ Nhược cúi đầu mà đi.
Nhưng đi vài bước bỗng dưng nàng quay đầu lại ngó Vô Kỵ.
Vô Kỵ đưa mắt nhìn theo, nên bốn mắt nhìn nhau chăm chú, Chỉ Nhược mặt đang tái nhợt bỗng đỏ bừng.
Ðôi mắt của nàng hìnhnhư muốn nói: "Tôi đâm anh bị thương nặng như vậy, tôi cũng lấy làm đau lòng lắm. Mong anh cẩn thận mà gìn giữ lấy cơ thể".
Hình như Vô Kỵ cũng đã hiểu ý nàng, nên khẽ gật đầu.
Chỉ Nhược thấy vậy, mừng thầm quay đầu rảo bước đi luôn. Cử chỉ của hai người đều không qua đôi mắt của Thanh Thư. Chàng ghen giận, nhưng không dám lộ cho mọi người biết.
Phái Võ Ðang với Vô Kỵ là chỗ thân tình, nay phái Nga Mi bỏ đi, thế là vụ này đánh Minh Giáo tan rã.
Phái Không Ðộng với phái Hoa Sơn cũng lần lượt cáo lui.
Hà Thái Xung tới gần Vô Kỵ khẽ nói:
- Chú! Chúc chú với thân nhân đã... đã nhận được nhau.
Vô Kỵ không đợi chờ y nói tiếp bèn móc túi lấy hai viên thuốc trừ độc thương đưa cho y và nói:
- Hai vị mỗi người uống một viên. Kim Tầm trùng độc trong người se tiêu giải liền.
Thái Xung cầm lấy hai viên thuốc đó thấy đen nhánh, không tin là linh dược có thế giải được Kim Tầm trùng độc, Vô Kỵ thấy vậy vội nói tiếp:
- Tại hạ đã bảo thuốc này có thể giải được trùng độc thì hai vị cứ tin.
Thấy chàng oai nghiêm đáng kính, Hà Thái Xung không thể nào không dám tin nữa.
Thái Xung gượng cười nói tiếp:
- Cám ơn chú em!
Nói xong, y cùng Thục Nhàn uống luôn hai viên thuốc đó, rồi vợ chồng Thái Xung cáo từ xuống núi.
Liên Châu lại nói:
- Vô Kỵ, cháu bị thương nặng như vậy không thể xuống núi ngay đượcc, hãy ở lại đây điều dưỡng. Chúng ta ohải trở về núi Võ Ðang. Mong cháu sớm bình phục, trở về núi Võ Ðang để Thái sư phụ cháu được gặp mặt.
Vô Kỵ ngậm lệ gật đầu.
Bỗng có một người trong phái Thiếu Lâm lớn tiếng kêu la:
- Ủa, sao không thấy xác của Viên Chân sư huynh?
Người thứ hai cũng tiếp:
- Vâng, sao không thấy nhục thể của Viên Chân sư bá đâu cả?
Thanh Cốc liền tới gần xem thấy bảy tám hòathương của phái Thiếu Lâm đang nhặt những xác chết của người torn gphái nên họ đã phát giác thiếu xác của Viên Chân.
Viên Âm chỉ vào bọn Minh Giáo lớn tiếng quát hỏi:
- Có mau trao trả nhục Viên Chân sư huynh ta ngay không? Các ngươi chớ làm cho hòa thượng này nổi giận. Ta chỉ một bó đuốc sẽ đốt các người chảy ra tro ngay.
Chu Ðiện vừa cười vừa đáp:
- Hà, hà buồn cười thật. đến ngươi, tên giặc sống mà chúng ta không thèm lấy thì hòa thượng chết chúng ta lấy làm gì? Chẳng lẽ chúng ta lấy cái xác đó đem ra làm thịt như làm heo, làm dê để ăn hay sao?
Mọi người của phái Thiếu Lâm nghe Chu Ðiện nói như vậy rất có lý, nên họ phái mười mấy người đi kiếm ở mọi nơi, nhưng chúng tìm mãi không thấy xác Viên Chân đâu cả. Sao họ đoán hoặc phái Hoa Sơn hay Không Ðộng, lúc nhặt xác của người bổn môn, đã lượm lầm cả xác của Viên Chân đi luôncũng nên? Thế rồi, người của Thiếu Lâm , Võ Ðang hai phái, cùng xuống núi một lúc.
Vô Kỵ gượng tiến lên mấy bước, cúi đầu vái chào tiễn biệt.
Viễn Kiều bảo chàng rằng:
- Cháu Vô Kỵ, trận đấu ngày hôm nay tên cháu đã lừng khắp thiên hạ và cháu đã gây ơn rất lớn với Minh Giáo. Mong cháu vì đạo nghĩa nên khuyên bảo họ cải tà qui chánh, ít làm việc ác.
Vô Kỵ đáp:
- Cháu xin vâng lời sư bá.
Chỉ nghe thấy kêu "Coong" một tiếng, thanh bảo đao của chàng đã bị chém gảy ra làm hai đoạn, trường kiếm của Sư thái lại tiếp tục đâm tới, Vô Kỵ đành phải trái tay ném luôn thanh bảo đao gãy đó vào người đối thủ.
Diệt Tuyệt Sư thái bỗng thấy có một luồng sức mạnh đẩy tới làm nghẹt thở không dám giơ kiếm lên gạt thanh đao gãy của Vô Kỵ mà phải nằm phục xuống đất để tránh né.
Thanh bảo đao gãy đó bay lướt qua đầu bà ta, luồng gió bay theo làm cho mặt bà ta đau nhức.
Vô Kỵ thấy có dịp may không kịp để Chỉ Nhược xuống đã nhanh nhẹn nhảy tới giơ tay phải đánh xuống một chưởng thật mạnh!
Sư Thái vội xoay lưỡi kiếm lên để chặt gãy cổ tay của chàng.
Nhưng Vô Kỵ đã biến thế đánh thành ra thế bắt, cướp ngay thanh kiếm của đối phương. Vì lúc này chàng đã giở lớp thứ bảy của môn Càn khôn Ðại Nã Di thần công ra, nên dù Diệt Tuyệt Sư thái võ công cao siêu đến đâu cũng không chống lại được! Và bà ta cũng không ngờ chàng ta lợi hại đến thế!
Tuy Vô Kỵ đã thắng thế đó nhưng chàng cũng không dám khinh địch, vì chàng biết Diệt Tuyệt Sư thái rất lợi hại, nên chàng đã vội dí mũi kiếm vào yết hầu của đối thủ, vì sợ bà ta lại giở những thế võ kỳ lạ khác. Chàng từ từ lùi ra phía sau hai bước nữa, Chỉ Nhược vừa dãy dụa vừa nói:
- Anh mau buông tôi ra!
Vô Kỵ giật mình vội đáp:
- Ủa!... Vâng! Vâng!...
Mặt chàng đỏ bừng vội đặt Chỉ Nhược xuống, mũi chàng còn nghe thoảng mùi thơm da thịt nàng. Chàng cảm thấy mớ tóc mềm mại của nàng phất qua má trái của chàng một cái rất êm dịu. Không hẹn mà nên cả hai cùng đưa mắt liếc nhìn nhau!...
Chỉ Nhược thẹn vô cùng, hai má nàng đỏ hồng lên một cách thật đáng yêu.
Diệt Tuyệt Sư thái từ từ đứng dậy không nói nửa lời, đưa mắt lạnh lùng liếc nhìn Chỉ Nhược rồi lại liếc sang Vô Kỵ, sắc mặt của bà ta cứ thâm tím dần lên!
Vô Kỵ xoay đầu kiếm lại, đưa chuôi kiếm vào tay của Chỉ Nhược rồi nói:
- Chu cô nương! Bảo kiếm này của quý phái nhờ cô nương trao trả lại cho quý phái hộ!
Chỉ Nhược đưa mắt nhìn sư phụ, thấy mặt Sư thái lầm lì không tỏ vẻ cho phép mà không tỏ vẻ cấm đoán, vì vậy nàng hoang mang, không biết nên xử trí sao cho phải?
Bỗng Chỉ Nhược nghe Diệt Tuyệt Sư thái quát lớn:
- Chu Chỉ Nhược! Hãy dùng kiếm mà đâm chết đi! Năm xưa, Chỉ Nhược theo Trương Tam Phong lên núi Võ Ðang, vì thấy trên núi Võ Ðang không có phụ nữ nên Tam Phong viết thơ giới thiệu nàng sang phái Nga Mi để vái Diệt Tuyệt sư thái làm sư phụ. Nàng là người rất thông minh, lại đang ôm ấp mối thâm thù của cha mẹ, nên nàng rất chịu khó học tập. Vì vậy nàng được lòng Diệt Tuyệt Sư thái. Trong tám năm qua, nàng không hề rời xa sư phụ một bước. Nàng coi lời nói và cử chỉ của Diệt Tuyệt Sư thái là khuôn vàng, thước ngọc. Nàng không bao giờ dám làm trái ý của sư phụ. Bởi vậy, khi nghe thấy sư phụ quát bảo như vậy trong lúc hoảng hốt, không kịp suy nghĩ Chỉ Nhược vội giơ kiếm lên đâm luôn vào ngực Vô Kỵ.
Vô Kỵ không tin nàng dám ra tay đâm mình, nên không tránh né, nhưng chỉ thoáng cái mũi kiếm đã đâm tới trước ngực. Chàng kinh hãi muốn tránh né cũng không kịp, Chỉ Nhược tay run run trong lòng nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ ta lại đâm chết anh ấy chăng?
Ðầu óc của nàng vẫn mơ mơ hồ hồ, nhưng mũi kiếm đã hơi chệch sang bên.
Mọi người chỉ nghe "Soẹt" một tiếng rất khẽ, thanh Ỷ Thiên Kiếm đã đâm sâu vào ngực bên phải của Vô Kỵ máu tươi chảy ra như suối.
Tất cả mọi người có mặt tại đó đều thất kinh.
Vô Kỵ đưa tay lên ôm lấy vết thương, loạng choạng bước vẻ mặt chàng ngơ ngác...
Chỉ Nhược cũng hốt hoảng muốn chạy lại xem vết thương của Vô Kỵ, nhưng lại không dám. Nàng ôm mặt quay đầu chạy luôn.
Tiểu Siêu biến sắc mặt, vội chạy ngay lại đỡ Vô Kỵ và hỏi:
- Trương công tử sao... sao...
Cũng may Chỉ Nhược chếch tay sang bên một chút, nên mũi kiếm không đâm trúng trái tim. Nhưng lá phổi bên phải của chàng đã bị thương rất nặng.
Vô Kỵ nhìn Tiểu Siêu hỏi:
- Tại sao cô lại muốn giết tôi...
Chàng mới nói được mấy tiếng đó, vết thương đã bị gió thổi vào, nên chàng cúi khòm lưng xuống ho rũ rượi. Vì bị thương quá nặng, Vô Kỵ không phân biệt được Chỉ Nhược và Tiểu Siêu nên chàng mới hỏi như thế. Máu tươi chảy ra đã nhuộm đỏ nửa người Tiểu Siêu rồi.
Những người đứng quanh đó, bất cứ là người của sáu đại môn phái, hoặc Minh Giáo hoặc người của Bạch Mi Giáo, ai nấy đều đứng nghiêm nghị không nói nửa lời.
Vừa rồi, Vô Kỵ đánh bại luôn mấy tay cao thủ của các đại môn phái võ công cao cường, lòng quảng đại bác ái nên bất cứ là bạn hay thù, ai cũng phải kính nể chàng.
Lúc này thấy chàng bỗng dưng bị Chỉ Nhược đâm một kiếm ai nấy đều tỏ vẻ phẫn hận. Vết thương của chàng rất nặng nên mọi người đều lo chàng sẽ chết.
Tiểu Siêu đỡ chàng từ từ ngồi xuống rồi ngẩng đầu lên, lớn tiếng hỏi:
- Vị nào có thuốc cứu thương tốt nhất.
Thần tăng Không Tín của phái Thiếu Lâm vội bước ra, móc túi lấy một gói thuốc bột đưa cho Tiểu Siêu và nói:
- Ðây là Ngọc Linh đơn của tệ phái là một môn thánh dược cứu thương.
Nói xong Thần tăng xé áo của Vô Kỵ ra xem, thấy vết thương sâu mấy tấc. Lão Hòa Thượng vội rịt Ngọc Linh đơn vào chỗ vết thương, nhưng vì máu chảy quá nhiều, nên thuốc bột cũng bị trôi đi.
Không Tín thấy vậy cuống cả chân tay lên, mồm thì nói:
- Biết làm sao đây... Biết làm sao đây?
Vợ chồng Thái Xung của phái Côn Luân lại càng lo âu thêm, vì vợ chồng họ đã uống phải Kim Tẩm trùng độc, nếu Vô Kỵ bị thương nặng mà chết sẽ không có người giải độc cho họ nữa, như vậy họ sẽ bị chết theo.
Thái Xung chạy đến trước mặt Vô Kỵ, vội hỏi:
- Dùng thuốc gì mới cứu chữa được Kim Tầm trùng độc, nói mau, nói mau.
Tiểu Siêu vừa khóc vừa quát tháo:
- Ði ra! Ông vội hỏi những cái ấy làm chi. Nếu Trương công tử không sống được, thì ai nấy cũng đều phải chết cả.
Nếu lúc thường, khi nào Thái Xung chịu lại chịu để cho một đứa nhỏ mắng như vậy. Nhưng lúc này y không đếm xỉa đến vấn đề ấy mà vẫn luôn mồm hỏi:
- Kim Tầm trùng độc chữa bằng cách nào?
Không Tín cũng nổi giận quát bảo:
- Thiết Cầm tiên sinh có tránh ra không? Nếu tiên sinh còn đứng ở đây làm vướng chân vướng tay thì bần tăng sẽ không nể tiên sinh đâu.
Lúc này Vô Kỵ đã mở mắt ra nhìn, giơ tay trái lên dùng ngón tay trỏ điểm vào bảy yếu huyệt chung quanh vết thương của mình, máu tươi liền chảy chậm lại.
Không Tín thấy vậy cả mừng vội rịt Ngọc Linh đơn vào vết thương.
Tiểu Siêu xé ngay một mảnh áo băng bó vết thương cho chàng.
Thấy mặt của chàng nhợt nhạt, như không có sắc máu, trong lòng nàng lại càng sợ hãi và lo ngại thêm.
Lúc này thần trí của Vô Kỷ đã tỉnh dần. Chàng liền ngầm ngầm vận thần công sang ngực bên phải để cứu chữa vết thương. Ðồng thời chàng lại nghĩ thầm:
- Quý hồ ta còn thở, ta cũng không thể để cho sáu đại môn phải giết chết những người của Minh Giáo .
Nghĩ đoạn, chàng lại vận chân khí chuyển từ ngực bên trái xuống bụng mấy lần, rồi mới từ từ đứng dậy mà nói:
- Nếu phái Nga Mi và phái Võ Ðang còn có vị nào không phục sự điều đình của tại hạ xin mời vị đó ra đây so tài.
Thấy chàng nói như vậy, ai nấy đều kinh hãi hết sức, vì họ thấy chàng bị Chỉ Nhược đâm một nhát kiếm chàng bị thương nặng như vậy mà còn dám khiêu chiến như thế.
Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng đáp:
- Ngày hôm nay phái Nga My đã thua trận rồi. Nếu ngươi chưa chết sau này chúng ta sẽ thanh toán sau. Bây giờ chúng ta chỉ còn phái Võ Ðang thôi. Sự thành bại của sáu đại môn phái hoàn toàn trông mong vào sự quyết định của phái Võ Ðang.
Lời nói của Sư Thái rất trắng trợn...
Sáu đại môn phái vây đánh Quang Minh Ðỉnh thì các cao thủ của năm phái kia đều thua Vô Kỵ hết, chỉ còn lại phái Võ Ðang là chưa đấu với chàng thôi. Lúc này chàng đang bị thương nặng, khỏi cần cao thủ mà chỉ mấy tên thường cũng đánh bại được chàng, vì chàng chịu đựng được chốc lát là cùng. Dù không có người đối địch, vết thương chảy hết máu chàng cũng tự té xuống chết. Bây giờ Ngũ hiệp của phái Võ Ðang bất cứ một người nào tiến lên cũng có thể đánh chết chàng được, rồi các người của mấy môn phái theo kế hoạch đã định mà tiêu diệt Minh Giáo. Nhưng phái Võ Ðang xưa nay vẫn trọng hai tiếng hiệp nghĩa., khi nào họ lại chịu mất thanh danh, ra tay đánh chết một thiếu niên bị thương nặng. Nhưng nếu phái Võ Ðang không ra tay thì công cuộc sáu đại môn phái vây đánh Quang Minh Ðỉnh làm náo động võ lâm như vậy, lại chịu để người nào người nấy bị đánh bại tơi bời mà trở về hay sao? Mấy lời của Diệt Tuyệt Su Thái đã ám chỉ: Sự vinh nhục sau này của sáu đại môn phái võ do Võ Ðang. Hãy coi phái Võ Ðang có ai chịu hy sinh tiếng tăm của cá nhân mà ra gánh vác đại cục không?
Năm sư huynh đệ của Tống Viễn Kiều đều ngơ ngác nhìn nhau không ai dám quyết định cả. Con trai của Viễn Kiều là Thanh Thư đột nhiên lên tiếng:
- Thưa cha và quý vị sư thúc, cho phép con ra giải quyết y!
Ngũ hiệp của phái Võ Ðang hiểu ý Thanh Thư liền, vì chàng chỉ là hậu bối của phái Võ Ðang cho chàng ra tay còn hơn là lụy tới thanh danh của Nhũ hiệp, Liên Châu vội đáp:
- Không được! Chúng ta để cho cháu ra tay chẳng khác gì chúng ta ra tay cả.
Tòng Khê cũng xen lời nói:
- Theo hiểu ý thì tiếng tăm của năm anh em chúng ta không quan trọng bằng đại cục.
Thanh Cốc cũng lên tiếng:
- Tiếng tăm là vật ngoại thân, nhưng đối phó với một thiếu niên bị thương nặng như vậy lương tâm mình yên sao được.
Mọi người bàn tán mãi không sao quyết định, rốt cuộc đưa mắt nhìn Viễn Kiều đợi chờ sự quyết định của người đại ca đó.
Viễn Kiều thấy Lợi Hanh trước sau không nói năng gì cả, vẻ mặt hậm hực vô cùng biết ngay người em đó, vì sợ chưa cưới là Hiểu Phù bị thất tiết với Dương Tiêu của Minh Giáo, rồi vì thế mà chết nên chàng ta muốn rửa mối hận này. Chàng chỉ muốn giết sạch Minh Giáo, quét sạch hết bọn gian ác dâm đồ, mới hả dạ. Vì vậy, chàng vừa thấy đại sư ca đưa mắt hỏi ý kiến mình, liền trả lời ngay:
- Ma Giáo rất tàn ác, chúng ta trừ ác, phải giết cho hết. tất nhiên lúc này chúng ta không thể nào giữ tròn được cả thanh danh lẫn đại nghĩa. Vậy ta pảhi xem thứ nào quan trọng hơn mà làm trước Thanh Thư cháu cứ cẩn thận mà hành sự.
Thanh Thư vái chào tuân lời. Chàng đi tới trước mặt Vô Kỵ, lớn tiếng nói:
- Tăng thiếu hiệp! Nếu thiếu hiệp không phải là người của Minh Giáo thì cứ việc rời khỏi nơi đây xuống núi mà tự dưỡng thương. Sáu đại môn phái chúng tôi chỉ diệt trừ giáo chúng của Ma Giáo thôi, chứ không liên can gì đến thiếu hiệp.
Vô Kỵ lấy tay bịt vết thương, khẽ đáp:
- Ðại trượng phu đã ra tay giúp người, có bao giờ sợ chết đâu. Cám ơn Tống huynh đã có lòng tốt. Nhưng tại hạ đã quyết chí với sự tồn vong với Minh Giáo rồi.
Giáo chúng của MInh Giáo và Bạch Mi Giáo đều lớn tiếng nói:
- Tăng thiếu hiệp đối đãi với chúng tôi như vậy, đã là chí tình, tận nghĩa rồi. Tới lúc này thiếu hiệp khỏi cần tái đấu nữa.
Thiên Chính đi thất tha thất thểu tới cạnh Vô Kỵ rồi lên tiếng nói với Thanh Thư rằng:
- Bạn trẻ họ Tống kia, lão phu vui lòng tiếp vài thế võ cao siêu của bạn.
Ngờ đâu lão anh hùng vừa nói dứt lời, sức đã đuối, chân mềm nhũn, ngã lăn ra đất liền.
Thanh Thư đưa mắt nhìn Vô Kỵ rồi nói tiếp:
- Vì đại cục bắt buộc tiểu đệ phải ra tay, vậy tiểu đệ xin thất lễ tăng huynh.
Tiểu Siêu tiến lên trước mặt Vô Kỵ, ngăn cản Thanh Thư và la lớn:
- Có giỏi ngươi hãy giết ta đi đã, rồi nói chuyện sau.
Vô Kỵ khẽ nói với nàng rằng:
- Tiểu Siêu, cô khỏi lo ngại bản lãnh của thiếu niên này rất tầm thường, tôi đủ sức đối phó với y.
Tiểu Siêu vội đáp:
- Không được, Trương công tử đã quên công tử đang mang thương nặng hay sao?
Vô Kỵ mỉm cười, nói tiếp:
- Cô khỏi lo.
Thanh Thư nghe Vô Kỵ bảo mình bản lãnh tầm thường, dư sức đối phó, trong lòng tức giận vô cùng, liền quát lớn:
- Ðược lắm, tại hạ bản lãnh tầm thường thật, nhưng vẫn muốn lãnh giáo người dư sức xem sao.
Vô Kỵ khẽ an ủi Tiểu Siêu và hỏi rằng:
- Tiểu Siêu, sao cô tử tế với tôi như thế?
Thanh Thư vội quát bảo với Tiểu Siêu:
- Cô bé này có tránh ra đằng khác không?
Vô Kỵ khẽ mắng lại Thanh Thư:
- Sao bạn lại nhẫn tâm quát mắng một cô bé như vậy?
Thanh Thư giơ tay đẩy vai Tiểu Siêu gạt sang bên vào nói tiếp:
- Yêu nam, tà nữ cá mè một lứa cả , mau đứng dậy chống đỡ thế công của ta.
Thấy Thanh Thư nói như vậy, Vô Kỵ lại nói tiếp:
- Cha bạn là một quân tử khiêm khiêm, không ngờ bạn là một thiếu niên nóng nảy thô lỗ như vậy. Ðấu với bạn, ta chả cần đứng dậy.
Tuy chàng nói như thế, nhưng sự thật chàng không đủ sức vận nội công và tự biết mình không đủ sức đứng dậy.
Vô Kỵ bị thương nặng, người đã yếu ớt, không còn hơi sức gì nữa. Ai ai cũng đều trông thấy rõ mà cả Thanh Thư cũng vậy.
Ðang lúc ấy, Liên Châu bỗng lớn tiếng nói:
- Cháu Thanh Thư, mau điểm huyệt y, khiến y không cử động được chỉ nên làm như thế thôi, chứ không nên đả thương hay giết chết y.
Thanh Thư tuân lời, giơ tay trái lên đánh một thế, rồi dùng tay phải đểm luôn vào yếu huyệt ở trên đầu vai Vô Kỵ.
Vô Kỵ vẫn ngồi yên chờ ngón tay của đối thủ sắp điểm tới yếu huyệt ở trên vai mình, mới buông thõng kình lực.
Thanh Thư thấy ngón tay của mình như nhúng vào nước, không sao dùng sức được. Vì xuất kỳ bắt ý, nên người chàng bị đâm bổ về phía trước, suýt nữa thì té vào người Vô kỵ.
Chàng vội lấy tấn đứng yên, mặt ngượng nghịu.
Thanh Thư định thần xong, giơ chân nhằm Vô Kỵ đá luôn. Cái đá này chàng đã xử dụng đến bảy thành công lực. Tuy Liên Châu đã dặn chàng không nên đả thương, hay giết chết Vô Kỵ, nhưng không hiểu tại sao trong lòng chàng vô cùng ghét hận Vô Kỵ. Sở dĩ chàng ghét hận đối thủ, không phải vì đối thủ khinh mình tầm thường mà hồi nãy chàng thấy Chỉ Nhược với đối thủ hình như rất có tình tứ với nhau. Từ khi thấy mặt Chỉ Nhược, Thanh Thư lúc nào cũng chăm chú nhìn vào người nàng. Tuy chàng tự nhủ, không nên nhìn nàng ta luôn, để khỏi bị người khác chê mình là kẻ vô loại. Nhưng nhất cử nhất động, một tiếng cười, một lời nói của Chỉ Nhược đều in sâu vào đầu óc của chàng. Nên khi chàng thấy Chỉ Nhược đâm Vô Kỵ xong, tỏ vẻ ăn năn và đau đớn khôn tả. Chàng biết trong lòng nàng ta không sao xoá nhòa được hình bóng của Vô Kỵ. Lửa ghen đã làm cho chàng mất hết lý trí. Chàng không chịu bỏ qua dịp may này để hạ độc cước giết Vô Kỵ.
Vô Kỵ chờ chân Thanh Thư đá tới trước ngực, mới khẽ giơ tay trái lên, hất sang bên.
Thanh Thư liền xoay hướng, lướt qua cạnh chàng, cách xa chừng ba tấc, hụt ra ngoài. Tình thế bắt buộc, Thanh Thư phải tâu lại, bước một bước và dùng gót chân trái tấn công luôn sau lưng Vpô Kỵ. Thế công ấy vừa nhanh, vừa độc, không ai có thể ngờ chàng lại đá như thế được! Nhưng Vô Kỵ chỉ khẻ phất mấy ngón tay, Thanh Thư đã bị hất sang bên. Sau ba thế công của Thanh Thư, những người đứng xem đều kinh ngạc.
Viễn Kiều liền lớn tiếng gọi:
- Thanh Thư, họ Tăng không còn một chút kình lực nào, nhưng y đã dùng phương pháo bốn lạng chống nghìn cân để chống lại con.
Viễn Kiều đáng bậc cao thủ nên đã thấy Vô Kỵ không còn hơi sức nữa, chàng xử dụng Càn Khôn Ðại Nã Di, tương tự thủ pháp bốn lạng ngàn cân của võ học Trung nguyên để mượn sức đánh sức.
Thanh Thư thấy cha mình nhắc như vậy, vội đổi ngay thế võ, xử dụng miên chưởng của Võ Ðang cũng như thủ pháp bốn lạng chống nghìn cân của môn phái khác , nên lúc này Vô Kỵ muốn mượn sức, cũng không sao mượn được nữa. Không ngờ Thanh Thư vẫn không sao đánh trúng được người Vô Kỵ.
Vô Kỵ đã luyện tới lớp thứ bảy của thần công Càn Khôn Ðại Nã Di rồi, nên võ công của chàng rất cao siêu. Miên Chưởng tuy nhẹ, nhưng dù sao nó cũng có hình, và cả độc khí hay tiếng kêu quái dị có thể giết một cách vô hình cũng không làm gì nổi chàng.
Chàng có thể hòa giải tùy theo ý muốn. Mọi người chỉ thấy chàng nhắm mắt mỉm cười., năm ngón tay trái như đang gãi đàn, phất đi phất lại, quét lên quét xuống, người vẫn ngồi yên. Trong chốc lát, chàng hòa giải được hết ba mươi sáu thế Miên chưởng của Thanh Thư.
Thanh Thư kinh hãi vô cùng. Ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn, Thanh Thư thấy Chỉ Nhược đang nhìn Vô Kỵ tỏ vẻ vô cùng quan tâm. Chàng ghen tức thêm, liền hít mạnh một hơi, giơ tả chưởng tát mạnh vào má Vô Kỵ, đồng thời hữu chưởng của chàng điểm luôn vào yếu huyệt sau vai đối thủ. Thế võ này hai tay tấn công một lúc, lợi hại vô cùng. nếu tấn công không trúng, hai tay có thể đổi ngược để tấn công lại, tay trái điểm huyệt, tay phải tát mặt đối thủ..
Bốn thế liên hoàn của Thanh Thư đánh như vũ, như bão.
Mọi người thấy Thanh Thư giở thế võ lợi hại ấy ra đều thất thanh hãi kêu "ủa" một tiếng. Và không hẹn mà nên cùng tiến cả lên một bước...
Chỉ nghe thấy hai tiếng kêu "bộp bộp" rất dòn, mọi người định thần nhìn kỹ, mới hay Thanh Thư dùng tay trài tát má phải, dùng tay phải tát má trái của mình, đồng thời hai tay của chàng lại tự điểm hai yếu huyệt trên hai vai. Thế là bốn thế võ đó đều đánh trúng cả, nhưng chàng đánh trúng vào người chàng chứ không phải đánh trúng vào người Vô kỵ .
Vô Kỵ đã sử dụng Càn Khôn Ðại Nã Di, khiến Thanh Thư tự đánh mình như vậy. Thế là Thanh Thư tay chân đều mềm nhũn, ngã ngửa người về phía sau kêu đến "bộp" một tiếng. Chàng cố gượng dậy nhưng không sao đứng dậy nổi.
Viễn Kiều vội tiến lên giơ tay trái xoa bóp mấy cái đã giải được huyệt cho con mình.
Mọi người thấy hai má của Thanh Thư sưng vù và còn in rõ dấu năm ngón tay.
Viễn Kiều biết con mình chỉ bị thương xoàng thôi, nhưng tính Viễn Kiều rất kiêu ngạo và nóng nảy. Hôm nay Viễn Kiều bị nhục trước mặt mọi người như vậy còn khổ sở hơn là bị người chém giết.
Tống đại hiệp khôn g nói năng gì cả, dắt con trở về chỗ phái Võ Ðang đứng.
Tiếng khen ngợi bốn phía vang lên. Giữa lúc mọi người đang ồn ào khen ngợi thì Vô kỵ đã hộc ra mấy cục máu tươi. Chàng vội bịt tay vào vết thương và ho rũ rượi.
Mọi người đều lo lằng cho chàng...
Nhiều người nhìn Vô Kỵ rồi lại nhìn sang phía phái Võ Ðang. Họ không biết phái Võ Ðang đã chịu thua chưa, hay là còn định phái người khác ra đấu tiếp nữa.
Tống Viễn Kiều thấy vậy liền lên tiếng:
- Việc hôm nay, phái Võ Ðang chúng tôi đã tận lực rồi. Có lẽ khí số của Ma Giáo chưa tận, nên trời mới cho thiếu niên kỳ lạ này tới cứu viện , nếu còn cho người ta đấu hoài thì danh môn chính phái chúng ta chẳng khác gì Ma Giáo.
Liên Châu cũng nói:
- Ðại ca nói rất phải! Chúng ta phải trở về núi ngay, để xin sư phụ dẫn thêm võ công, sau chúng ta sẽ quay lại chờ thiếu niên này lành mạnh lúc ấy sẽ quyết thắng bại với y.
Liên Châu nói rất quang minh lỗi lạc, hào khí hơn người.
Tòng Khê và Thanh Cốc cũng đồng thanh nói:
- Nhị ca nói rất phải.
Hai người vừa nói xong bỗng có tiếng "soẹt", Lợi Hanh đã rút trường kiếm ra khỏi bao, hai mắt ứa lệ, bước tới trước mặt Vô Kỵ, giơ kiếm lên chỉ vào mặt Vô Kỵ và nói:
- Họ Tăng kia! Ta với ngươi không thù không oán. Lúc nãy ta còn ra tay đả thương ngươi thì Lợi Hanh này không đáng là người hiệp nghĩa. Nhưng Dương Tiêu với ta có mối thù rất lớn, ta phải giết y mới được. Vậy ngươi hãy tránh sang bên.
Vô Kỵ lắc đầu đáp:
- Tôi còn sống một giờ phút nào, không bao giờ tôi để các người giết một người Minh Giáo nào cả.
Lợi Hanh lại nói:
- Nếu vậy ta phải giết ngươi trước.
Vô Kỵ lại hộc thêm một bụm máu tươi nữa.
Lúc này, chàng đã choáng váng, tâm thần mơ màng, nên chàng khẽ trả lời:
- Vâng, Hân Lục thúc cứ ra tay giết cháu đi.
Lợi Hanh nghe tiếng Hân Lục thúc thì ra giọng nói đó rất quen, liền nghĩ thầm:
- Hồi còn nhỏ Vô Kỵ vẫn thường gọi ta như vậy. Chẳng lã thiếu niên này...
Nghĩ đoạn, chàng ngắm nhìn Vô Kỵ. Càng trông càng giống. Tuy cách biệt tám năm trời Vô Kỵ đã thành một thiếu niên vạm vỡ lại thêm không cạo râu, tóc không sửa, mặt mũi khác trước kia rất nhiều. Nhưng Lợi Hanh đã nghĩ chàng là Vô Kỵ rồi, nên càng nhìn lại càng ân hận thấy rõ bộ mặt của Vô Kỵ.
Lục hiệp run run khẽ hỏi:
- Cháu là Vô Kỵ à!
Vô Kỵ không còn một chút hơi sức nào nữa, tự biết sắp chết đến nơi, nên chàng cũng không muốn đấu kiếm, liền gọi lại Lợi Hanh:
- Hân Lục thúc, cháu...lúc nào cháu cũng nhớ Lục thúc.
Lợi Hanh là người giàu tình cảm, nên vừa nghe Vô Kỵ nói như vậy, nước mắt đã tuôn trào, vứt ngay thanh kiếm xuống và cúi người xuống ẳm Vô Kỵ lên.
Hân Lợi hanh nói:
- Cháu là Vô Kỵ, cháu là con trai của Ngũ ca ta.
Viễn Kiều, Liên Châu, Tòng Khê, Thanh Cốc đều quay lại.
Ai nấy vừa ngạc nhiên, vừa mừng rỡ. Thấy Lợi Hanh gọi tên Vô Kỵ tất cả mọi người đều kinh ngạc không ai ngờ thiếu niên xả thân cứu Minh Giáo lại là con trai của Trương Thúy Sơn, Ngũ hiệp phái Võ Ðang.
Lợi Hanh thấy Vô Kỵ thiếp đi, vội lấy viên thuốc Thiên Ðơn Hộ Thân Vương ra nhét vào mồm Vô Kỵ, rồi đưa chàng cho Liên Châu ẳm và cúi xuống nhặt thanh trường kiếm, xông tới trước mặt Dương Tiêu mắng:
- Họ Dương kia, quân dâm đồ tồi bại hơn cả heo chó, ta... ta...
Nói tới đó Lục hiệp không sao mắng được nữa, liền nhắm ngực Dương Tiêu đâm luôn một kiếm.
Dương Tiêu không cử động được, vẫn mỉm cười, nhắm hai mắt kại, đợi chờ cái chết. Ðột nhiên có một hiếu nữ ở gần chạy lại, lấy người che chở cho Dương Tiêu và lớn tiếng nói:
- Chớ có đâm cha tôi!
Lợi Hanh định thần ngừng liếm nhìn kỹ, bỗng kêu "ủa" một tiếng, rồi Hân Lục hiệp ngẩn ngơ. Chàng thấy thiếu nữ đó giống Hiểu Phù năm xưa. Từ khi chàng đính hôn với Hiểu Phù, lúc nào nhàn rỗi, cũng nghĩ đến hình bóng của người vợ chưa cưới ấy. Sau chàng biết nàng đã thất thân với Dương Tiêu , Quang Minh Sứ giả của Minh Gáio, rồi vì thế mà chết, nên chàng vừa thấy mặt Dương Tiêu đã phẫn uất không sao nhịn được.
Nay bỗng thấy thiếu nữ kia chàng tưởng Hiểu Phù tái thế, đầu óc choáng váng, thất thanh lớn tiếng gọi:
- Em Hiểu Phù, em... em...
Nhưng, thiếu nữ ấy là Bất Hối. Nàng thấy Lục hiệp gọi như vậy, liền trả lời:
- Tôi họ Dương, mẹ tôi là Hiểu Phù, chêt từ lâu rồi.
Lợi hanh đứng ngẩn người ra một lúc, mới hiểu ra người đứng trước mặt không phải là người yêu của mình, liền lẩm bẩm nói:
- Ủa, phải rồi, tôi hồ đồ thật. Cô tránh ra để tôi trả thù cho má cô.
Bất Hối chỉ Diệt Tuyệt Sư thái và nói:
- Thế thì còn gì bằng nữa! hân thúc thúc mau mau iết chết lão tặc ni kia đi.
Lợi Hanh ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao...tại...sao thế?
- Má tôi bị lão tặc ni này dùng chưởng đánh chết đấy.
- Cô chớ có nói bậy, cô còn bé biết gì?
- Trong Hồ Ðiệp Cốc, lão tặc ni bắt mẹ tôi phải đâm chết cha tôi. Mẹ tôi không chịu. Lão tặc ni liền dùng chưởng đánh chết mẹ tôi ngay. Chính mắt tôi đã trông thấy, mà cả anh Vô Kỵ cũng thấy. Nếu thúc thúc không tin thì thử hỏi lão tặc ni mà xem?
Lợi Hanh quay đầu lại nhìn Diệt Tuyệt sư thái, đôi mắt lộ vẻ nghi ngờ rồi hỏi:
- Thua Sư Thái... Cô bé nói... Kỷ cô nương bị...
Diệt Tuyệt Sư thái, với giọng khàn khàn đáp:
- Phải, nghiệt đồ vô liêm sỉ ấy, để nó sống cũng vô dụng. Nó với Dương Tiêu tình nguyện lấy nhau. Nó phản bội sư môn, không chịu tuân lệnh sư phụ, giết chết tên dâm ô gian tặc, nên lão ni đã đánh chết nó. Vì giữ sĩ diện cho Lục hiệp, từ trước đến nay, lão không nói ra cho ai hay hết. Hừ, lục hiệp còn nhớ còn nhớ con vô sĩ làm chi.
Lợi Hanh sầm nét mặt lại, lớn tiếng nói:
- Tôi không tin! Tôi không tin!
Sư thái lại nói tiếp:
- Lục hiệp thử hỏi xem, con bé kia tên là gì.
Lợi Hanh quay lại nhìn Bất Hối, trong lúc đôi mắt của chàng bị nước mắt che lấp, nên chàng thấy Bất Hối không khác gì Kỷ Hiểu Phù tái sinh. bên tai chàng lại văng vẳng nghe rõ tiếng trả lời rằng:
- Tên tôi là Dương Bất Hối. Mẹ tôi nói, không bao giờ mẹ tôi hối việc này cả.
Mọi người nghe "coong" một tiếng, Lợi Hanh đã vứt trường kiếm, hai tay ôm mặt chạy thẳng xuống núi.
Viễn Kiều và Liên Châu gọi với theo:
- Lục đệ... Lục đệ...
Lợi Hanh không tra lời cứ cắm đầu chạy. Bỗng chàng vướng một hòn đá, té lăn ra đất, nhưng lại bò dậy ngay. Một lát sau, chẳng thấy hình bóng chàng đâu. Chuyện của chàng với Hiểu Phù, người trên giang hồ đều hay biết. Nhưng họ không ngờ câu chuyện đã qua mười năm rồi, mà chàng vẫn còn đau lòng., nay thấy chàng chung thủy như vậy ai cũng thương.
Lúc ấy Viễn Kiều, Liên Châu, Tòng Khê, Thanh Cốc ngồi bốn góc cùng giơ một chưởng ra ấn vào bốn yếu huyệt để cứu thương Vô Kỵ.
Bốn vị anh hùng vừa dí tay vao người Vô Kỵ, đã thấy trong người Vô Kỵ có một sức hút rất mạnh, hút hết nội lực của mình đi làm làm tứ hiệp kinh hãi nghĩ thầm:
- Nếu nội lực của chúng ta bị hút như thế này, chỉ một hai tiếng đồng hồ là cùng, sẽ bị kiệt sức hết .
Nhưng thấy Vô Kỵ chưa biết sống chết ra sao không ai rụt tay lại.
Ðang lúc bốn người hoang mang thì Vô Kỵ từ từ mở mắt ra kêu "ủa" một tiếng.
Bốn anh em Viễn Kiều liền rùng mình, thấy gan bàn tay mỗi người đều có một luồng sức nóng ở người Vô Kỵ truyền sang.
Viễn Kiều vội nói:
- Cháu không nên giúp chú, bác. Cháu hãy tự tịnh dưỡng đã.
Bốn người vội rụt tay, và cảm thấy chân tay minh mẩy dễ chịu vô cùng. Hiển nhiên Vô Kỵ không những trả lại nội lực của bốn người mà còn truyền thêm cửu dương chân khí để tăng cường thêm nội công cho mọi người nữa.
Bọn Viễn Kiều ngơ ngác nhìn nhau trong lòng kinh hãi, vì họ thấy Vô Kỵ bị thương nặng sắp chết mà nội lực của chàng còn dồi dào đến thế.
Lúc ấy, tuy ngoại thương của Vô Kỵ hãy còn nặng nhưng nội thương của chàng đã vận chuyển như thường rồi., chàng từ từ đứng dậy nói:
- Tống đại bá, Dư nhị bá, Trương tứ bá, Mạc thất thúc xin thứ lỗi cháu. Chẳng hay Thái sư phụ có mạnh giỏi không?
Viễn Kiều đáp:
- Sư phụ vẫn mạnh giỏi. Vô Kỵ cháu... Cháu đã lớn như vậy rồi...
Tống Ðại Hiệp cảm động không nói nên lời.
Bạch Mi Ưng Vương Hân Thiên Chánh thấy thiếu niên cứu mình thoát chết lại là cháu ngoại mình, nên mừng rỡ, lớn tiếng cười ha hả. Nhưng lão giáo chủ vẫn không sao đứng dậy được.
Diệt Tuyệt Sư thái mặt tái mét, giơ tay lên phẩy một cái ra lệnh cho các đệ tử phái Nga Mi theo bà xuống núi, Chỉ Nhược cúi đầu mà đi.
Nhưng đi vài bước bỗng dưng nàng quay đầu lại ngó Vô Kỵ.
Vô Kỵ đưa mắt nhìn theo, nên bốn mắt nhìn nhau chăm chú, Chỉ Nhược mặt đang tái nhợt bỗng đỏ bừng.
Ðôi mắt của nàng hìnhnhư muốn nói: "Tôi đâm anh bị thương nặng như vậy, tôi cũng lấy làm đau lòng lắm. Mong anh cẩn thận mà gìn giữ lấy cơ thể".
Hình như Vô Kỵ cũng đã hiểu ý nàng, nên khẽ gật đầu.
Chỉ Nhược thấy vậy, mừng thầm quay đầu rảo bước đi luôn. Cử chỉ của hai người đều không qua đôi mắt của Thanh Thư. Chàng ghen giận, nhưng không dám lộ cho mọi người biết.
Phái Võ Ðang với Vô Kỵ là chỗ thân tình, nay phái Nga Mi bỏ đi, thế là vụ này đánh Minh Giáo tan rã.
Phái Không Ðộng với phái Hoa Sơn cũng lần lượt cáo lui.
Hà Thái Xung tới gần Vô Kỵ khẽ nói:
- Chú! Chúc chú với thân nhân đã... đã nhận được nhau.
Vô Kỵ không đợi chờ y nói tiếp bèn móc túi lấy hai viên thuốc trừ độc thương đưa cho y và nói:
- Hai vị mỗi người uống một viên. Kim Tầm trùng độc trong người se tiêu giải liền.
Thái Xung cầm lấy hai viên thuốc đó thấy đen nhánh, không tin là linh dược có thế giải được Kim Tầm trùng độc, Vô Kỵ thấy vậy vội nói tiếp:
- Tại hạ đã bảo thuốc này có thể giải được trùng độc thì hai vị cứ tin.
Thấy chàng oai nghiêm đáng kính, Hà Thái Xung không thể nào không dám tin nữa.
Thái Xung gượng cười nói tiếp:
- Cám ơn chú em!
Nói xong, y cùng Thục Nhàn uống luôn hai viên thuốc đó, rồi vợ chồng Thái Xung cáo từ xuống núi.
Liên Châu lại nói:
- Vô Kỵ, cháu bị thương nặng như vậy không thể xuống núi ngay đượcc, hãy ở lại đây điều dưỡng. Chúng ta ohải trở về núi Võ Ðang. Mong cháu sớm bình phục, trở về núi Võ Ðang để Thái sư phụ cháu được gặp mặt.
Vô Kỵ ngậm lệ gật đầu.
Bỗng có một người trong phái Thiếu Lâm lớn tiếng kêu la:
- Ủa, sao không thấy xác của Viên Chân sư huynh?
Người thứ hai cũng tiếp:
- Vâng, sao không thấy nhục thể của Viên Chân sư bá đâu cả?
Thanh Cốc liền tới gần xem thấy bảy tám hòathương của phái Thiếu Lâm đang nhặt những xác chết của người torn gphái nên họ đã phát giác thiếu xác của Viên Chân.
Viên Âm chỉ vào bọn Minh Giáo lớn tiếng quát hỏi:
- Có mau trao trả nhục Viên Chân sư huynh ta ngay không? Các ngươi chớ làm cho hòa thượng này nổi giận. Ta chỉ một bó đuốc sẽ đốt các người chảy ra tro ngay.
Chu Ðiện vừa cười vừa đáp:
- Hà, hà buồn cười thật. đến ngươi, tên giặc sống mà chúng ta không thèm lấy thì hòa thượng chết chúng ta lấy làm gì? Chẳng lẽ chúng ta lấy cái xác đó đem ra làm thịt như làm heo, làm dê để ăn hay sao?
Mọi người của phái Thiếu Lâm nghe Chu Ðiện nói như vậy rất có lý, nên họ phái mười mấy người đi kiếm ở mọi nơi, nhưng chúng tìm mãi không thấy xác Viên Chân đâu cả. Sao họ đoán hoặc phái Hoa Sơn hay Không Ðộng, lúc nhặt xác của người bổn môn, đã lượm lầm cả xác của Viên Chân đi luôncũng nên? Thế rồi, người của Thiếu Lâm , Võ Ðang hai phái, cùng xuống núi một lúc.
Vô Kỵ gượng tiến lên mấy bước, cúi đầu vái chào tiễn biệt.
Viễn Kiều bảo chàng rằng:
- Cháu Vô Kỵ, trận đấu ngày hôm nay tên cháu đã lừng khắp thiên hạ và cháu đã gây ơn rất lớn với Minh Giáo. Mong cháu vì đạo nghĩa nên khuyên bảo họ cải tà qui chánh, ít làm việc ác.
Vô Kỵ đáp:
- Cháu xin vâng lời sư bá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.