Chương 2: Gặp mặt lần hai
Small Jasmine
28/11/2024
Vì phải kiếm tiền lo học phí và phẫu thuật tim cho mẹ nên ngoài việc đi học cô còn phải làm rất nhiều công việc trong một ngày. Hôm nay, sau khi kết thúc công việc ở quán cà phê cô liền đi bán kẹo bông ở trên đường phố. Chả hiểu duyên phận thế nào anh tình cờ trên đường đến quán bar lại bắt gặp thân ảnh nhỏ quen thuộc gương mặt rạng rỡ đang bán từng cây kẹo bông. Anh nảy ra ý định muốn trêu chọc cô.
(tg:đã nghiện còn ngại)
-"Cô gái bán cho tôi que kẹo." Anh bước đến gần và nói.
-"Của anh....." Gương mặt cô hớn hở định nhặt kẹo trong giỏ của mình đưa cho anh thì bỗng nhiên nụ cười tan biến và thay bằng khuôn mặt ngơ ngác...
-"Cô không định bán kẹo cho tôi à, tôi sẽ mua hết giúp cô được chứ." Anh cười giả lả nói.
-"Xin lỗi, tôi không có kẹo để bán cho anh." Lúc này cô trả lời quyết liệt rồi quay đi rao bán tiếp.
-"Sao cô lại cứ thích tỏ vẻ thanh cao với tôi nhỉ?Hay cô muốn dùng chiêu nạt mềm buộc chặt để quyến rũ tôi." Anh tỏ vẻ suy tư, giễu cợt rồi nói.
-"Bộ tôi nói sai hả, tôi ở đâu thì cô xuất hiện ở đó, có phải cô theo dõi rồi kiếm cớ câu dẫn tôi không hả?" Anh cười đểu dả mà nhìn cô.
Dường như sự tức giận trong cô đã lên đến đỉnh điểm, liền chẳng vừa mà đáp lại:
-"Anh làm như anh có giá lắm vậy đó." Nói rồi liền lườm anh một cái muốn cháy tóc. Anh thấy bộ dạng này của cô liền có chút ngỡ ngàng không ngờ cô gái nhỏ anh gặp hôm trước còn có mặt này, không những thích dùng bạo lực hôm trước cho anh ăn bạt tai hôm nay lại còn biết chửi anh, trong lòng anh liền dấy lên cảm giác muốn chinh phục.
Bỗng nhiên ở đâu xuất hiện tiếng nói của một người đàn ông với vẻ ngoài hào hoa:
-"Này, Dịch Thiên cậu không đi hả?"
-"Tôi đến ngay." Anh vẫy tay chào người bạn và nói.
-"Hiện tại tôi bận,hôm khác tôi sẽ đến ủng hộ em." Anh rời đi nhưng vẫn quay lại nháy mắt nói với cô.
-"Tên điên. Tôi gặp lại sẽ tính sổ với anh." cô bực dọc rồi cũng bỏ đi.
Trong một căn phòng tại quán bar những người đàn ông tuấn tú, tài phiệt, khí chất hơn người đang ngồi uống rượu bên cạnh là những ả đàn bà õng ẹo. Thiên Hoàng quay sang với vẻ diễu cợt hỏi Dịch Thiên:
-"Dạo này cậu đổi khẩu vị rồi à"
-"Chỉ là muốn thử một chút cảm giác lạ mà thôi " Anh cười khẩy trả lời. Nói rồi hai người nhìn nhau cười vẻ đắc ý rồi uống hết ly rượu trong tay.
Tối đó về nhà, khi đã yên vị trên chiếc giường anh liền lấy chiếc thẻ sinh viên của cô ra ngắm nghía rồi bất giác mỉm cười cầm điện thoại nên và gọi cho trợ lý.
-"Cậu giúp tôi tra một người, tôi sẽ gửi ảnh cho cậu " Anh lười biếng dựa vào đầu giường nói. Điện thoại ngắt kết nối anh nghĩ về cô gái nhỏ mà bất giác mỉm cười.
-"Vâng, thưa sếp." đầu dây bên kia cung kính trả lời.
Trợ lý của anh làm việc rất hiệu quả, sáng hôm sau khi vừa ngồi vào bàn làm việc tại công ty anh đã thấy bản thông tin về cô được đặt ngay ngắn trên bàn. Anh mở ra xem. bất giác lại nở một nụ cười khiến người ta nhìn vào phải khiếp sợ vì không biết đằng sau nụ cười ấy sẽ có thảm họa gì xảy ra...Sau khi đọc xong bản báo cáo anh liền gấp lại kết nối điện thoại nội bộ cho trợ lý.
-"Tôi cần gặp anh."
-"Được, tôi sẽ vào ngay." trợ lý nghe xong muốn toát mồ hôi hột vì chả biết bản thân đã làm sai gì mà sếp lại triệu hồi đột ngột như vậy.
-"Ngài cần tôi giúp gì?" anh trợ lý cung kính hỏi.
-"Cuộc tuyển tình nhân sắp tới đến đâu rồi." Anh hướng ánh mắt về phía thành phố qua khung cửa kính sát đất rồi hỏi.
-"Sếp có thay đổi gì cần thay đổi sao?" Du Kỳ cảm thấy lạ vì mọi khi sếp đâu quá bận tâm đến những vấn đề này đâu nhỉ.
-" Dừng lại đi, tôi có việc khác cần cậu làm." Anh ngừng một chút lại nói:
-"Cậu theo dõi nhất cử nhất động của cô gái hôm trước giúp tôi."
Tại bệnh viện, có một thân ảnh nhỏ đang thấp thỏm bên ngoài phòng cấp cứu. Đột nhiên, đèn phòng cấp cứu tắt, một vị bác sĩ bước ra, cô hoảng hốt chạy đến:
-"Bác sĩ, mẹ cháu sao rồi ạ. "
-"Giờ bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng tim của bà ấy cần được phẫu thuật gấp nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Người nhà cần chuẩn bị tinh thần vì chi phí phẫu thuật không hề nhỏ ."
-"Dạ cháu biết rồi, cháu sẽ lo chi phí sớm nhất có thể còn bây giờ cháu muốn vào thăm mẹ một chút." Cô ủ rũ bước đi.
Trong phòng bệnh, cô ngồi trên chiếc ghế cạnh giường bệnh thủ thỉ với người phụ nữ đang hôn mê trên giường.
-"Mẹ ơi, nhất định mẹ phải cố gắng đợi con kiếm được tiền chữa bệnh cho mẹ nha." Cô vừa khóc thút thít áp tay mẹ lên mặt mình. Đột nhiên, cô cảm giác ở đôi bàn tay ấy có sự chuyển động cô liền vội vàng xoay đi lau những giọt nước mắt nhem nhuốc trên khuôn mặt mình.
(tg:đã nghiện còn ngại)
-"Cô gái bán cho tôi que kẹo." Anh bước đến gần và nói.
-"Của anh....." Gương mặt cô hớn hở định nhặt kẹo trong giỏ của mình đưa cho anh thì bỗng nhiên nụ cười tan biến và thay bằng khuôn mặt ngơ ngác...
-"Cô không định bán kẹo cho tôi à, tôi sẽ mua hết giúp cô được chứ." Anh cười giả lả nói.
-"Xin lỗi, tôi không có kẹo để bán cho anh." Lúc này cô trả lời quyết liệt rồi quay đi rao bán tiếp.
-"Sao cô lại cứ thích tỏ vẻ thanh cao với tôi nhỉ?Hay cô muốn dùng chiêu nạt mềm buộc chặt để quyến rũ tôi." Anh tỏ vẻ suy tư, giễu cợt rồi nói.
-"Bộ tôi nói sai hả, tôi ở đâu thì cô xuất hiện ở đó, có phải cô theo dõi rồi kiếm cớ câu dẫn tôi không hả?" Anh cười đểu dả mà nhìn cô.
Dường như sự tức giận trong cô đã lên đến đỉnh điểm, liền chẳng vừa mà đáp lại:
-"Anh làm như anh có giá lắm vậy đó." Nói rồi liền lườm anh một cái muốn cháy tóc. Anh thấy bộ dạng này của cô liền có chút ngỡ ngàng không ngờ cô gái nhỏ anh gặp hôm trước còn có mặt này, không những thích dùng bạo lực hôm trước cho anh ăn bạt tai hôm nay lại còn biết chửi anh, trong lòng anh liền dấy lên cảm giác muốn chinh phục.
Bỗng nhiên ở đâu xuất hiện tiếng nói của một người đàn ông với vẻ ngoài hào hoa:
-"Này, Dịch Thiên cậu không đi hả?"
-"Tôi đến ngay." Anh vẫy tay chào người bạn và nói.
-"Hiện tại tôi bận,hôm khác tôi sẽ đến ủng hộ em." Anh rời đi nhưng vẫn quay lại nháy mắt nói với cô.
-"Tên điên. Tôi gặp lại sẽ tính sổ với anh." cô bực dọc rồi cũng bỏ đi.
Trong một căn phòng tại quán bar những người đàn ông tuấn tú, tài phiệt, khí chất hơn người đang ngồi uống rượu bên cạnh là những ả đàn bà õng ẹo. Thiên Hoàng quay sang với vẻ diễu cợt hỏi Dịch Thiên:
-"Dạo này cậu đổi khẩu vị rồi à"
-"Chỉ là muốn thử một chút cảm giác lạ mà thôi " Anh cười khẩy trả lời. Nói rồi hai người nhìn nhau cười vẻ đắc ý rồi uống hết ly rượu trong tay.
Tối đó về nhà, khi đã yên vị trên chiếc giường anh liền lấy chiếc thẻ sinh viên của cô ra ngắm nghía rồi bất giác mỉm cười cầm điện thoại nên và gọi cho trợ lý.
-"Cậu giúp tôi tra một người, tôi sẽ gửi ảnh cho cậu " Anh lười biếng dựa vào đầu giường nói. Điện thoại ngắt kết nối anh nghĩ về cô gái nhỏ mà bất giác mỉm cười.
-"Vâng, thưa sếp." đầu dây bên kia cung kính trả lời.
Trợ lý của anh làm việc rất hiệu quả, sáng hôm sau khi vừa ngồi vào bàn làm việc tại công ty anh đã thấy bản thông tin về cô được đặt ngay ngắn trên bàn. Anh mở ra xem. bất giác lại nở một nụ cười khiến người ta nhìn vào phải khiếp sợ vì không biết đằng sau nụ cười ấy sẽ có thảm họa gì xảy ra...Sau khi đọc xong bản báo cáo anh liền gấp lại kết nối điện thoại nội bộ cho trợ lý.
-"Tôi cần gặp anh."
-"Được, tôi sẽ vào ngay." trợ lý nghe xong muốn toát mồ hôi hột vì chả biết bản thân đã làm sai gì mà sếp lại triệu hồi đột ngột như vậy.
-"Ngài cần tôi giúp gì?" anh trợ lý cung kính hỏi.
-"Cuộc tuyển tình nhân sắp tới đến đâu rồi." Anh hướng ánh mắt về phía thành phố qua khung cửa kính sát đất rồi hỏi.
-"Sếp có thay đổi gì cần thay đổi sao?" Du Kỳ cảm thấy lạ vì mọi khi sếp đâu quá bận tâm đến những vấn đề này đâu nhỉ.
-" Dừng lại đi, tôi có việc khác cần cậu làm." Anh ngừng một chút lại nói:
-"Cậu theo dõi nhất cử nhất động của cô gái hôm trước giúp tôi."
Tại bệnh viện, có một thân ảnh nhỏ đang thấp thỏm bên ngoài phòng cấp cứu. Đột nhiên, đèn phòng cấp cứu tắt, một vị bác sĩ bước ra, cô hoảng hốt chạy đến:
-"Bác sĩ, mẹ cháu sao rồi ạ. "
-"Giờ bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng tim của bà ấy cần được phẫu thuật gấp nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Người nhà cần chuẩn bị tinh thần vì chi phí phẫu thuật không hề nhỏ ."
-"Dạ cháu biết rồi, cháu sẽ lo chi phí sớm nhất có thể còn bây giờ cháu muốn vào thăm mẹ một chút." Cô ủ rũ bước đi.
Trong phòng bệnh, cô ngồi trên chiếc ghế cạnh giường bệnh thủ thỉ với người phụ nữ đang hôn mê trên giường.
-"Mẹ ơi, nhất định mẹ phải cố gắng đợi con kiếm được tiền chữa bệnh cho mẹ nha." Cô vừa khóc thút thít áp tay mẹ lên mặt mình. Đột nhiên, cô cảm giác ở đôi bàn tay ấy có sự chuyển động cô liền vội vàng xoay đi lau những giọt nước mắt nhem nhuốc trên khuôn mặt mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.