Chương 5: Tôi muốn thân thể này
Small Jasmine
28/11/2024
Sau giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng có chút gấp gáp của cô là tiếng cười trầm thấp mang theo từ tính khiến cô càng thêm hoảng sợ.
Thân hình cao lớn tuyệt mĩ đang tiến gần về phía Giản Vy, cô hoảng hốt muốn tìm cách tránh xa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lúc trắng lúc xanh, đôi môi đỏ mọng bỗng chốc mím lại, đôi mắt long lanh mở to bất động, lồng ngực phập phồng, đôi chân bất giác giật lùi ra xa thân ảnh cao lớn. Nhìn biểu cảm đáng yêu này của cô thú tính của anh càng dâng cao với ý nghĩ xơi tái con mồi trước mắt mà giam cầm cô ở giữa bức tường màu trầm lạnh lẽo và lồng ngực vạm vỡ. Cô lại cảm thấy như bản thân tự tìm đường chết khi giật lùi vào tường, cả cơ thể căng thẳng co rúm. Bỗng giọng nói trầm ổn vang lên:
- "Em nói thế là làm khó tôi rồi, bởi giá trị của tôi rất lớn, mà căn bản thì tôi không thiếu tiền."
-"Vậy anh....anh muốn gì?"
- "Tôi muốn thân thể này". Vừa nói Dịch Thiên vừa ôm eo nhỏ mà áp sát thân thể về phía mình.
-"Ai cho anh cái quyền đó chứ.....buông....buông tôi ra". Dù sao cũng đến tuổi này, Giản Vy thừa hiểu vấn đề anh nói đến là gì, cô kịch liệt phản kháng, dùng đôi tay nhỏ của mình chống lên lồng ngực rắn chắc cố gắng cự tuyệt.
-"Đương nhiên, ở bên cạnh tôi em sẽ không thiệt. Theo tôi được biết, mẹ em đang nằm ở bệnh viện thuộc quyền quản lý của Lôi thị, hơn nữa còn cần đến một khoản chi phí phẫu thuật không hề nhỏ." Ngừng một chút, âm thanh trầm thấp kia lại vang lên:
-"Em hiểu ý tôi mà, phải không?" Khuôn mặt tà mị càng áp sát.
-"Nhưng tôi không muốn." Cô chẳng chút do dự mà thẳng thừng từ chối. Đôi mắt to tròn, thanh thuần không chút sợ hãi càng muốn nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm kia mà đọc thấu tâm tư, ý niệm của người đàn ông nhưng bất thành.
- "Thôi được rồi, nếu em không muốn tôi cũng chẳng muốn mang tiếng là ép người quá đáng, chỗ quen biết tôi sẽ định giá bản thân thấp một chút để em có thể bồi thường cho tôi. Mười tỷ, cứ như thế nhé, em làm thế nào thì làm tôi cho em ba ngày." Nói rồi anh cũng buông cô ra, đi đến khung cửa kính trong suốt sát đất phóng xuống thành phố ánh nhìn sâu xa.
Qua điều tra anh biết rất rõ tình trạng sức khỏe bà Vân Linh đã khẩn cấp đến mức nào, với điểm yếu chí mạng này cùng khoản nợ hoang đường kia, rồi cô sẽ đến tìm anh chỉ là sớm hay muộn thôi. Nhưng anh lại nóng lòng muốn xem con thỏ nhỏ này muốn cùng anh chơi đuổi bắt đến khi nào.
Khuôn mặt cô gái nhỏ khi nghe đến lời này của Dịch Thiên liền tái nhợt, nhưng vẫn cố giữ cho bản thân bình tĩnh nhất, hỏi anh:
-" Không còn cách nào khác sao?"
- "Đương nhiên chỉ có hai cách trên, em muốn thế nào thì tùy em chọn." Từ trước đến nay phàm là người đắc tội anh, anh sẽ chẳng kiên nhẫn thương lượng cùng kẻ đó lâu như vậy, nhưng hình như Giản Vy là ngoại lệ, chính anh cũng không nhận ra.
- "Được, tôi sẽ tìm cách trả anh đúng hạn, chào Lôi tổng". Nói rồi cô cầm lấy ba lô chân bước tới cửa chuẩn bị rời đi.
-"Đúng hạn một chút. Tôi là người làm ăn không thể bản thân chịu thiệt được." Khi cô vừa chạm đến tay nắm cửa cao cấp người đàn ông liền bày ra dáng vẻ nghiêm nghị mà cất tiếng, nghe xong lời này của anh cô cũng chẳng mảy may nghĩ ngợi mà dứt khoát rời đi.
Anh đứng từ trên cao nhìn xuống, vừa thấy cô rời khỏi trụ sở Lôi thị liền nhấn bộ đàm phân phó trợ lý:
- "Cậu vẫn tiếp tục cho người theo dõi nhất cử nhất động của cô ấy cho tôi."
Giản Vy hiện tại phải nhanh chóng trở về trường để kịp giờ học, dù sao chăng nữa cô cũng là một sinh viên ưu tú của trường nên không thể để chuyện khác chi phối việc học được. Kết thúc buổi học cũng đã là sáu giờ chiều, cô phải nhanh chóng quay về bệnh viện với mẹ để phụ trách việc ăn uống cho bà. Trước khi vào gặp mẹ, cô phải tìm đến một nhà vệ sinh trong bệnh viện để chỉnh trang lại cho bản thân bớt đi dáng vẻ có chút mệt mỏi, xanh xao. Dù có áp lực đến đâu cô cũng không thể để mẹ nhìn thấy dáng vẻ này của cô được. Trước khi rời đi cô liền tập nở một nụ cười thật tươi trong gương.
-"Con chào mẹ, hôm nay mẹ muốn ăn gì?" Cô cất lên giọng nói với ngữ khí vui vẻ nhất với mẹ, bà cũng hiền hậu mà nở nụ cười cưng chiều cô.
-"Hôm nay mẹ ăn cháo trắng được rồi."
-"Không được, mẹ ăn như vậy sẽ không đủ dinh dưỡng sao nhanh bình phục được."
-"Mẹ không sao, sức khỏe của mẹ cũng ổn định hơn rồi, thân thể mẹ mẹ biết mà con đừng lo."
- "Được rồi, con đi mua cháo cho mẹ, mẹ đợi con chút nha." Cô không đôi co với bà nữa vì cô biết mẹ rất thương mình nên nhất định sẽ chỉ ăn cháo trắng giúp cô đỡ vất vả phần nào hay phần ấy. Nhưng cô sẽ tìm cách để bà không phải nghĩ nhiều. Cháo cô mua là cháo thịt bằm, thơm ngon cô nói hôm nay chủ tiệm bán ế nên giảm giá bằng cháo trắng. Nhưng mẹ nếm miếng cháo thơm ngon trong khoang miệng mà lòng đắng chát vì hiểu được tấm lòng của cô con gái này luôn nói dối để cho bà thứ tốt nhất cô có thể làm dù vất vả đến đâu.
Thân hình cao lớn tuyệt mĩ đang tiến gần về phía Giản Vy, cô hoảng hốt muốn tìm cách tránh xa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lúc trắng lúc xanh, đôi môi đỏ mọng bỗng chốc mím lại, đôi mắt long lanh mở to bất động, lồng ngực phập phồng, đôi chân bất giác giật lùi ra xa thân ảnh cao lớn. Nhìn biểu cảm đáng yêu này của cô thú tính của anh càng dâng cao với ý nghĩ xơi tái con mồi trước mắt mà giam cầm cô ở giữa bức tường màu trầm lạnh lẽo và lồng ngực vạm vỡ. Cô lại cảm thấy như bản thân tự tìm đường chết khi giật lùi vào tường, cả cơ thể căng thẳng co rúm. Bỗng giọng nói trầm ổn vang lên:
- "Em nói thế là làm khó tôi rồi, bởi giá trị của tôi rất lớn, mà căn bản thì tôi không thiếu tiền."
-"Vậy anh....anh muốn gì?"
- "Tôi muốn thân thể này". Vừa nói Dịch Thiên vừa ôm eo nhỏ mà áp sát thân thể về phía mình.
-"Ai cho anh cái quyền đó chứ.....buông....buông tôi ra". Dù sao cũng đến tuổi này, Giản Vy thừa hiểu vấn đề anh nói đến là gì, cô kịch liệt phản kháng, dùng đôi tay nhỏ của mình chống lên lồng ngực rắn chắc cố gắng cự tuyệt.
-"Đương nhiên, ở bên cạnh tôi em sẽ không thiệt. Theo tôi được biết, mẹ em đang nằm ở bệnh viện thuộc quyền quản lý của Lôi thị, hơn nữa còn cần đến một khoản chi phí phẫu thuật không hề nhỏ." Ngừng một chút, âm thanh trầm thấp kia lại vang lên:
-"Em hiểu ý tôi mà, phải không?" Khuôn mặt tà mị càng áp sát.
-"Nhưng tôi không muốn." Cô chẳng chút do dự mà thẳng thừng từ chối. Đôi mắt to tròn, thanh thuần không chút sợ hãi càng muốn nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm kia mà đọc thấu tâm tư, ý niệm của người đàn ông nhưng bất thành.
- "Thôi được rồi, nếu em không muốn tôi cũng chẳng muốn mang tiếng là ép người quá đáng, chỗ quen biết tôi sẽ định giá bản thân thấp một chút để em có thể bồi thường cho tôi. Mười tỷ, cứ như thế nhé, em làm thế nào thì làm tôi cho em ba ngày." Nói rồi anh cũng buông cô ra, đi đến khung cửa kính trong suốt sát đất phóng xuống thành phố ánh nhìn sâu xa.
Qua điều tra anh biết rất rõ tình trạng sức khỏe bà Vân Linh đã khẩn cấp đến mức nào, với điểm yếu chí mạng này cùng khoản nợ hoang đường kia, rồi cô sẽ đến tìm anh chỉ là sớm hay muộn thôi. Nhưng anh lại nóng lòng muốn xem con thỏ nhỏ này muốn cùng anh chơi đuổi bắt đến khi nào.
Khuôn mặt cô gái nhỏ khi nghe đến lời này của Dịch Thiên liền tái nhợt, nhưng vẫn cố giữ cho bản thân bình tĩnh nhất, hỏi anh:
-" Không còn cách nào khác sao?"
- "Đương nhiên chỉ có hai cách trên, em muốn thế nào thì tùy em chọn." Từ trước đến nay phàm là người đắc tội anh, anh sẽ chẳng kiên nhẫn thương lượng cùng kẻ đó lâu như vậy, nhưng hình như Giản Vy là ngoại lệ, chính anh cũng không nhận ra.
- "Được, tôi sẽ tìm cách trả anh đúng hạn, chào Lôi tổng". Nói rồi cô cầm lấy ba lô chân bước tới cửa chuẩn bị rời đi.
-"Đúng hạn một chút. Tôi là người làm ăn không thể bản thân chịu thiệt được." Khi cô vừa chạm đến tay nắm cửa cao cấp người đàn ông liền bày ra dáng vẻ nghiêm nghị mà cất tiếng, nghe xong lời này của anh cô cũng chẳng mảy may nghĩ ngợi mà dứt khoát rời đi.
Anh đứng từ trên cao nhìn xuống, vừa thấy cô rời khỏi trụ sở Lôi thị liền nhấn bộ đàm phân phó trợ lý:
- "Cậu vẫn tiếp tục cho người theo dõi nhất cử nhất động của cô ấy cho tôi."
Giản Vy hiện tại phải nhanh chóng trở về trường để kịp giờ học, dù sao chăng nữa cô cũng là một sinh viên ưu tú của trường nên không thể để chuyện khác chi phối việc học được. Kết thúc buổi học cũng đã là sáu giờ chiều, cô phải nhanh chóng quay về bệnh viện với mẹ để phụ trách việc ăn uống cho bà. Trước khi vào gặp mẹ, cô phải tìm đến một nhà vệ sinh trong bệnh viện để chỉnh trang lại cho bản thân bớt đi dáng vẻ có chút mệt mỏi, xanh xao. Dù có áp lực đến đâu cô cũng không thể để mẹ nhìn thấy dáng vẻ này của cô được. Trước khi rời đi cô liền tập nở một nụ cười thật tươi trong gương.
-"Con chào mẹ, hôm nay mẹ muốn ăn gì?" Cô cất lên giọng nói với ngữ khí vui vẻ nhất với mẹ, bà cũng hiền hậu mà nở nụ cười cưng chiều cô.
-"Hôm nay mẹ ăn cháo trắng được rồi."
-"Không được, mẹ ăn như vậy sẽ không đủ dinh dưỡng sao nhanh bình phục được."
-"Mẹ không sao, sức khỏe của mẹ cũng ổn định hơn rồi, thân thể mẹ mẹ biết mà con đừng lo."
- "Được rồi, con đi mua cháo cho mẹ, mẹ đợi con chút nha." Cô không đôi co với bà nữa vì cô biết mẹ rất thương mình nên nhất định sẽ chỉ ăn cháo trắng giúp cô đỡ vất vả phần nào hay phần ấy. Nhưng cô sẽ tìm cách để bà không phải nghĩ nhiều. Cháo cô mua là cháo thịt bằm, thơm ngon cô nói hôm nay chủ tiệm bán ế nên giảm giá bằng cháo trắng. Nhưng mẹ nếm miếng cháo thơm ngon trong khoang miệng mà lòng đắng chát vì hiểu được tấm lòng của cô con gái này luôn nói dối để cho bà thứ tốt nhất cô có thể làm dù vất vả đến đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.