Cô Gái Thích Khóc
Đánh giá: 6.3/10 từ 4 lượt
Bạn đang đọc truyện Cô gái thích khóc của tác giả Kỷ Nhạc Vân trên website đọc truyện online. Yêu thương một tổng giám đốc cao cao tại thượng thật là khổ cực a,
Cô cố gắng đi làm một tháng, mới kiếm đủ tiền mua vé máy bay khoang phổ thông.
Vậy mà hắn chỉ với 1 cuộc điện thoại, là có thể dễ dàng ngồi khoang hạng nhất bay khắp nơi...
Cô thỉnh thoảng ngồi taxi một chút đã là rất thỏa mãn.
Hắn ra cửa luôn là ngồi xe Benz, bữa ăn hằng ngày luôn là nguyên liệu bậc nhất, dáng vẻ lúc nào cũng cao sang.
Ai, chẳng lẽ người thường và người có tiền lại có khoảng cách chênh lệch lớn như vậy sao?
Cô đã rất cố gắng bồi dưỡng khí chất, thu hẹp khoảng cách để gần hắn hơn,
Nhưng hắn lại tựa hồ quên đi sự có mặt của cô
Chẳng lẽ muốn cô cởi sạch đồ tới trước mắt hắn,
Hắn mới có thể mở to mắt nhìn thẳng vào sự tồn tại của cô
Lúc đó hắn mới biết cô không còn là cô gái nhà bên yêu khóc sao???????
Hắn không có hứng thú đối với tình yêu, hắn từng mất đi thứ quý giá nhất trong đời, loại cảm giác này trái tim của hắn không thể chịu đựng được lần thứ hai...
Bốn năm trước,
Mười giờ tối, đầu mùa xuân gió vẫn mang một ít hơi lạnh, cảnh chợ đêm trên đường phố vẫn rất náo nhiệt.
“Duyệt Lăng, cẩn thận kẻo ngã!” Âu Dương Vận Hàn khẩn trương khẽ la, hắn quả thực không có biện pháp với vợ hắn. Người phụ nữ này đang tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, còn cầm máy chụp hình không ngừng chụp, mới vừa nhìn thấy cô giẫm vào hố trên đường, thân thể lảo đảo, hắn cả kinh lập tức đưa tay bắt được cô, không để cho cô ngã xuống.
Tạ Duyệt Lăng vẻ mặt thỏa mãn cảm ơn chồng, thuận thế khoác tay chồng, “Vận Hàn, hôm nay là ngày em vui nhất, vì có anh ở bên cạnh em, hơn nữa em còn chụp được rất nhiều ảnh nha.” Cô lắc lắc máy chụp hình trên tay cho hắn nhìn, ánh mắt tràn đầy ý cười hạnh phúc.
Tim Âu Dương Vận Hàn vừa động, đưa tay sờ sờ khuôn mặt mềm mại của vợ, ánh mắt tràn ngập yêu thương cùng áy náy. Hắn quá bận rộn, mặc dù Duyệt Lăng nửa câu oán hận cũng không nói, nhưng hắn cũng tự nhắc nhở mình, bớt thời gian làm việc một chút để bồi cô mới được, có lẽ là đưa cô đi đâu đó nghỉ ngơi...
“Vận Hàn, chúng ta qua bên kia xem bồn hoa có được hay không?” Lực chú ý của Tạ Duyệt Lăng nhìn một cái liền bị thu hút, cô thoát khỏi tay chồng, hưng phấn chạy về phía các quầy hàng nhỏ nhìn xung quanh,...
Âu Dương Vận Hàn bất đắc dĩ, chỉ có thể vội vàng đi theo, nhìn thấy vợ cùng cô gái trong quầy hàng đang thấp giọng nói chuyện, còn kéo người đi đường giúp hai người chụp hình, hắn không nhịn được lắc đầu.
“Thật có lỗi, cô ấy rất thích chụp hình.” Âu Dương Vận Hàn gật đầu nói với cô gái, ngay sau đó nắm chặt tay Duyệt Lăng, thấp giọng nói với cô không nên quấy nhiễu việc buôn bán của người ta.
Cô gái rất nhanh lắc đầu, cô thích người phụ nữ hoạt bát này, nhưng lúc cô nhìn thấy người đàn ông trước mắt anh tuấn khôi ngô cầm tay người phụ nữ kia cúi đầu dịu dàng nói lời tình cảm, cô còn chú ý tới chiếc nhẫn trên tay hai người là một đôi, bọn họ... Là vợ chồng?
Vợ chồng a... Thật tốt, chăm sóc lẫn nhau, không xa rời nhau... Cô nghĩ tới, đột nhiên cảm thấy thật cô đơn, có chút nhớ nhung muốn khóc.
“Tôi muốn cái này!”
Giọng nói Tạ Duyệt Lăng trong trẻo vang lên đem ý thức của cô gái kéo trở lại,cô gái lanh lợi đem đồ Duyệt Lăng muốn đóng gói lại, giao cho người đàn ông bên cạnh.
Hắn nhận lấy đồ, mỉm cười nói với cô tiếng cám ơn, chỉ ngắn ngủn hai chữ nhưng lại làm hai gò má cô gái ửng đỏ. Cô gái lắc đầu một cái, cười xấu hổ.
Người đàn ông này thật dịu dàng, cô thậm chí có chút hâm mộ người phụ nữ kia.
“Lần sau trở lại thăm em a!” trước khi đi Tạ Duyệt Lăng đối với cô gái phất tay một cái, ngay sau đó xoay người cùng chồng rời đi.
Đưa mắt nhìn hai người cử chỉ thân mật đi xa, cô gái khe khẽ thở dài.
Thật xứng đôi nha... Không đến mấy giây, cô xoa bóp đầu của mình, tự nói với mình làm ăn quan trọng hơn, xoay người trở lại quầy hàng tiếp tục trông coi quán.
Bên kia, Âu Dương Vận Hàn một tay ôm chậu hoa còn thêm một túi cây giống, chỉ có thể dùng một tay nắm lấy bàn tay mềm mại của vợ. Cô như là cũng mệt mỏi, không tiếp tục chạy xung quanh, làm cho hắn thở phào nhẹ nhõm.
Vậy mà, đi ra khỏi chợ đêm náo nhiệt, tiến về phía bãi đậu xe của một con hẻm nhỏ, đi không được mấy bước, Tạ Duyệt Lăng hưng phấn hạ thấp giọng, giật nhẹ tay chồng “Vận Hàn, anh xem!”
Âu Dương Vận Hàn nhìn theo tay của vợ chỉ, nhìn thấy ở cuối con hẻm nhỏ có một một gian hàng coi bói, lão bà ngồi ở phía sau gian hàng toàn thân mặc đồ đen, còn chưa kịp nói chuyện, vợ của hắn đã tò mò mà lôi kéo hắn đi tới.
” Xin chào lão bà, cháu muốn xem số mệnh.” Tạ Duyệt Lăng mở to hai mắt, hưng phấn nhìn qua lão bà tuổi già sức yếu trước mắt, trên mặt đầy nếp nhăn.
Âu Dương Vận Hàn bất đắc dĩ lộ ra nụ cười sủng nịch, hắn biết Duyệt Lăng chẳng qua là tò mò, mặc dù hắn đối với coi bói không có hứng thú, nhưng không nói gì thêm.
Lão bà không ngẩng đầu, chẳng qua là dùng thanh âm già nua chậm rãi nói: “Chàng trai trẻ, nửa kia của cậu đã xuất hiện, nhưng thời điểm chưa tới.”
Tạ Duyệt Lăng hoang mang mở to hai mắt, người muốn coi bói là cô, tại sao lão bà lại nói chuyện với Vận Hàn? Một nửa kia đã xuất hiện? Cô không phải ở bên cạnh hắn sao? Tạ Duyệt Lăng nhìn chồng, len lén đối với hắn giả mặt quỷ.
Âu Dương Vận Hàn nhíu mày, “Tôi đã kết hôn.”
Lão bà như không nghe thấy, nói tiếp: “Cô ấy sẽ lấp đầy sự trống trải trong trái tim cậu, không cần kháng cự, cũng đừng kháng cự trái tim của mình.”
Biểu tình Âu Dương Vận Hàn lạnh xuống, hắn cầm tay của Tạ Duyệt Lăng, thấp giọng nói: “Đi thôi.”
“Nhưng là...” Tạ Duyệt Lăng kháng nghị, nhưng nhìn thấy biểu tình của chồng khó chịu nên ngừng nói, cô rất hiểu rõ chồng của mình, vì vậy gật đầu xin lỗi lão bà, từ trong bao da lấy ra một tờ tiền có giá trị lớn đặt lên bàn, vội vã đuổi theo bước chân của Âu Dương Vận Hàn.
“Chàng trai trẻ, một nửa kia của cậu có liên quan với đất, do đất nuôi dưỡng, hai người sẽ có cơ hội quen biết nhau, không nên quên...” Thanh âm già nua của lão bà không ngừng vang lên ở phía sau.
“Vận Hàn, lão bà này thật thú vị.” Tạ Duyệt Lăng khoác tay chồng, vui vẻ nói.
“Bà ấy căn bản là nói hưu nói vượn.” Âu Dương Vận Hàn lắc đầu.
Nhưng Tạ Duyệt Lăng không cho là vậy, đi một lát, liếc nhìn bồn hoa Âu Dương Vận Hàn đang ôm trong ngực, nhỏ giọng hỏi hắn: “Lão bà nói nửa kia của anh cùng đất có liên quan, anh nghĩ có phải người mà lão bà nói có thể là chỉ cô gái bán hàng vừa rồi?”
Âu Dương Vận Hàn biết vợ mình đang nói đùa, hắn cố ý làm sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, trừng mắt nhìn cô, nắm chặt tay của cô, hắn cúi đầu làm nũng, lè lưỡi cười, sau đó, lại bắt đầu vui vẻ mà nói đề tài khác cùng vợ, tâm trở nên nhẹ nhàng hơn
Một nửa kia, hiện tại không phải ở bên cạnh hắn rồi sao?