Chương 21
Paula Hawkins
07/12/2016
RACHEL
Thứ hai, ngày 22 tháng Bảy 2013
Buổi tối
VÀ GIỜ THÌ TÔI CHỈ CHỜ ĐỢI. Điều này thật đau đớn, khi là người không biết gì, một cách chậm trễ mà mọi việc đáng ra phải tiến triển. Nhưng chẳng còn gì tôi có thể làm nữa.
Tôi đã đúng, sáng nay, khi tôi cảm nhận được nỗi kinh sợ. Tôi chỉ là không biết chính xác mình phải sợ điều gì.
Không phải Scott. Khi anh kéo tôi vào nhà, chắc hẳn anh đã nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt tôi, vì ngày lập tức anh bỏ tôi ra. Mắt anh mở to và đảo quanh, anh dường như lùi lại vào bóng tối, và đóng sập cánh cửa đằng sau. "Cô làm gì ở đây vậy? Thợ chụp ảnh và biên tập viên ở khắp mọi nơi. Tôi không thể chào đón ai đến đây hết. Họ sẽ bắt đầu bịa chuyện...Họ sẽ cố - họ sẽ cố đủ mọi cách để chụp được những bức ảnh, rồi lấy..."
"Không có ai ngoài kia hết" tôi nói, mặc dù sự thật là tôi vẫn chưa nhìn quanh. Chắc hẳn sẽ có những người ngồi trong xe ô tô, đợi mọi chuyện xảy ra.
"Cô đang làm gì ở đây?" anh yêu cầu một lần nữa.
"Tôi nghe được...trên bản tin. Tôi chỉ muốn...có đúng là anh ta không? Họ đã bắt anh ta chưa?"
Anh gật đầu. "Rồi, sáng sớm nay. Người cố vấn đã ở đây. Cô ta đến để nói chuyện với tôi. Nhưng cô ta không thể ... họ không cho tôi biết tại sao. Họ chắc hẳn đã tìm thấy gì đó, nhưng họ sẽ không nói cho tôi biết. Dù vậy thì cũng không phải về cô ấy. Tôi biết rằng họ chưa tìm thấy cô ấy." Anh ngồi xuống cầu thang và vòng tay quanh người.
Toàn bộ cơ thể anh đang run rẩy.
"Tôi không thể chịu đựng được. Tôi không thể đứng chờ điện thoại reo. Mà điện thoại đổ chuông thì nó sẽ những gì chứ? Có thể sẽ là tin tồi tệ nhất? Hoặc có thể là..."Anh dừng lại, sau đó nhìn lên như thể anh ta thấy tôi lần đầu tiên. "Tại sao cô lại đến đây?"
"Tôi muốn ... Tôi nghĩ rằng anh sẽ không muốn ở một mình. '
Anh nhìn tôi như thể tôi bị điên. "Tôi không ở một mình" anh nói. Anh đứng dậy và đẩy tôi vào phòng khách. Trong một khoảnh khắc, tôi chỉ đứng đó. Tôi không biết nên đi theo anh hoặc rời khỏi đây, nhưng sau đó anh nói to: "Cô có muốn một cốc cà phê không? "
Có một người phụ nữ ở ngoài bãi cỏ, đang hút thuốc lá. Bà ta cao, với mái tóc hạt tiêu, mặc một chiếc quần đen và áo trắng cao cổ. Bà ta đi đi lại lại trên sân, nhưng ngay sau khi bắt gặp cái nhìn của tôi, bà ta dừng lại, vứt điếu thuốc lá xuống và giậm chân lên.
"Cô là cảnh sát à?" bà ta hỏi tôi một cách nghi ngờ khi tiến vào bếp.
"Không, tôi là -"
"Đây là Rachel Watson mẹ ạ" Scott nói. "Người đã nói cho con biết về Abdic."
Bà ta khẽ gật đầu, như thể lời giải thích của Scott không thực sự cần thiết, bà ta nhìn tôi, liếc dọc từ đầu xuống chân vài lần. "Ồ."
"Tôi chỉ, ờ..." Tôi không có một lí do chính đáng để đến đây. Tôi không thể nói gì, tôi chỉ muốn biết. Tôi chỉ muốn thấy.
"Ừm, Scott rất biết ơn khi cô đã đến. Chúng tôi rất nóng lòng chờ đợi xem chuyện gì đang thực sự xảy ra." Bà ta bước đến trước tôi, nắm vào khuỷu tay và quay tôi ra phía cửa một cách lịch sự. Tôi liếc nhìn Scott nhưng anh đang không nhìn tôi; ánh mắt của anh đang dán vào đâu đó bên ngoài cửa sổ, qua đường ray.
"Cảm ơn vì đã ghé qua, cô Watson. Chúng tôi rất biết ơn cô."
Tôi đang đứng trước thềm, cánh cửa dần khép lại phía sau lưng tôi, và khi tôi nhìn lên, tôi thấy họ: Tom, đang đẩy một chiếc xe đẩy trẻ con, và Anna bên cạnh. Họ đứng như trời trồng khi nhìn thấy tôi. Anna đưa tay lên miệng và cúi rạp xuống để bế đứa con lên. Sư tử cái đang bảo vệ con cơ đấy. Tôi muốn cười vào mặt cô ta, để nói với cô ta rằng tôi không đến đây vì cô ta, và tôi chắc chắn sẽ không hứng thú gì với con gái của cô ta.
Tôi bị đuổi ra. Mẹ của Scott đã làm rõ chuyện đó và tôi đang rất thất vọng, nhưng điều đó không quan trọng, vì giờ thì họ đã bắt được Kamal Abdic. Họ có được anh ta, và tôi là người giúp. Tôi đã làm điều đúng đắn. Họ đã có được anh ta và sẽ không còn lâu nữa trước khi họ tìm thấy Megan và mang cô ấy về nhà.
ANNA
Thứ hai, ngày 22 tháng Bảy 2013
Buổi sáng
TOM ĐÁNH THỨC TÔI bằng một nụ hôn buổi sớm và nở nụ cười mạnh bạo. Anh có một cuộc họp muộn vào sáng nay, nên anh gợi ý chúng tôi nên đưa Evie xuống góc phố để ăn sáng. Đó là nơi chúng tôi từng đến khi còn hẹn hò. Chúng tôi từng ngồi gần cửa sổ - cô ta đang làm việc ở Luân Đôn nên sẽ không việc gì phải sợ cô ta sẽ đi ngang qua và nhìn thấy chúng tôi. Nhưng chúng tôi vẫn lo lắng - có thể cô ta sẽ về nhà sớm vì một vài lí do: có thể cô ta bị ốm, hoặc để quên vào giấy tờ quan trọng. Tôi đã từng mơ đến chuyện đó. Nhưng tôi lại muốn có một ngày cô ta phát hiện ra, nhìn thấy anh ấy cùng tôi, để biết được sự thật rằng anh không còn là của cô ta nữa. Thật có để tin được rằng đã có thời điểm tôi mong cô ta xuất hiện.
Từ khi Megan mất tích, tôi luôn tránh con đường này mỗi khi có thể - đi qua ngôi nhà đó khiến tôi ghê sợ - nhưng đó là con đường duy nhất đến quán cà phê. Tom đi trước tôi một đoạn, đẩy chiếc xe đẩy; anh đang hát gì đó cho Evie khiến con bé cười. Tôi thích mỗi lần chúng tôi ra ngoài thế này, chỉ ba chúng tôi. Tôi thấy cái cách mọi người nhìn chúng tôi; tôi có thể biết họ đang nghĩ gì, thật là một gia đình hạnh phúc. Điều đó khiến tôi tự hào - tự hào hơn tất cả những gì tro cuộc đời tôi.
Nên tôi đang chìm đắm trong hạnh phúc, và chúng tôi đã gần đến số mười lăm khi cánh cửa mở ra. Trong một khoảnh khắc tôi nghĩ mình đã bị mất nước, vì cô ta bước ra. Rachel. Cô ta bướcra khỏi cửa và đứng đó một lát, nhìn thấy chúng tôi và đứng khựng lại. Thật kinh khủng. Cô ta nở một nụ cười lạ lẫm, gần như nhăn mặt, tôi không thể kiềm chế bản thân, tôi lao ra và bế Evie khỏi xe đẩy, làm con bé giật mình. Nó bắt đầu khóc.
Rachel đi nhanh khỏi chúng tôi, hướng đến ga tàu.
Tom gọi với theo, "Rachel! Em đang làm gì ở đây vậy? Rachel!" Nhưng cô ta tiếp tục đi, nhanh đến nỗi gần như cô ta đang chạy, và hai chúng tôi chỉ đứng đó, rồi Tom quay sang tôi và bắt gặp biểu cảm trên mặt tôi rồi nói " Thôi nào. Về nhà thôi."
Buổi tối
Khi về nhà, chúng tôi mới biết được cảnh sát đã bắt một người đàn ông liên quan đến vụ mất tích của Megan Hipwell. Người nào đó tôi chưa từng nghe nói, một bác sĩ tư vấn mà cô ta từng đến. Đó qảu là một sự nhẹ nhõm, tôi nghĩ vậy, vì tôi đã tưởng tượng ra những điều kinh khủng.
"Anh nói với em đó không phải một người lạ mà" Tom nói. "Không bao giờ. Dù trong trường hợp nào, chúng ta cũng không biết điều gì đã xảy ra. Có thể cô ta vẫn ổn. Hoặc cô ta đang chạy trốn cùng ai đó."
"Vậy tại sao họ lại bắt người đàn ông đó?"
Anh nhún vai. Anh đang bị sao lãng, với lấy chiếc áo khoác, thắt lại cà vạt, chuẩn bị đi đến cuộc họp.
"Vậy chúng ta phải làm gì?" tôi hỏi anh.
"Làm gì cơ?" anh nhìn tôi một cách trống rỗng.
"Với cô ta. Rachel. Tại sao cô ta lại đến đây? Tại sao cô ta lại đến nhà Hipwell? Anh có nghĩ... Anh có nghĩ là cô ta đang cố lẻn vào vườn nhà mình không - bằng cách đi qua vườn nhà hàng xóm?"
Tom cười. "Anh nghi ngờ đấy. Thôi nào, chúng ta đang nói đến Rachel đấy. Cô ta sẽ không thể nhấc cái mông ục ịch qua hàng rào đó được đâu. Anh không biết cô ta đến đây làm gì. Có thể cô ta đang bực tức và vào nhầm nhà chẳng hạn?"
"Nói cách khác là cô ta cố tình đến đây?"
Anh lắc đầu. "Anh không biết. Nhưng đừng lo về chuyện đó, OK? Cứ khoá cửa lại. Anh sẽ gọi cho cô ta xem cô ta có ý định gì."
"Em nghĩ mình nên gọi cảnh sát."
"Và nói gì? Cô ta đã làm gì đâu -"
"Gần đây cô ta chưa làm gì - trừ việc anh không tính đến hôm cô ta ở đây vào đếm Megan Hipwell mất tích" tôi nói. "Chúng ta nên nói với cảnh sát điều này từ lâu rồi."
"Anna, thôi nào." anh luồn tay qua eo tôi. "Anh không nghĩ Rachel liên quan gì đến vụ mất tích của Megan Hipwell. Nhưng anh sẽ nói chuyện với cô ta, được chưa?"
"Nhưng anh đã nói là sau lần trước-"
"Anh biết" anh nói nhẹ nhàng. "Anh biết anh đã nói gì." Anh hôn tôi và luồn tay vào thắt lưng của chiếc quần jeans tôi đang mặc. "Đừng để dính líu đến cảnh sát trừ khi thực sự cần thiết."
Em nghĩ chúng ta cần làm việc này. Em không thể ngừng nghĩ đến nụ cười của cô ta, cái nhếch mép khinh bỉ đấy. Đó gần như một sự giễu cợt. Chúng ta cần đi khỏi đây. Chúng ta cần tránh xa cô ta ra.
RACHEL
Thứ ba, ngày 23 tháng Bảy 2013
Buổi sáng
MẤT MỘT LÚC tôi mới nhận ra cảm giác khi thức dậy. Một sự tràn đầy hứng khởi hoà với vài thứ khác: sự khiếp sợ không tên. Tôi biết chúng tôi đã rất gần tìm ra sự thật. Tôi chỉ không thể ngừng nghĩ rằng sự thật sẽ rất kinh khủng.
Tôi ngồi dậy và với lấy laptop, bật lên và đợi nó khởi động, rồi lên mạng. Cả quá trình như thể kéo dài vô tận. Tôi có thể nghe thấy tiếng Cathy đi quanh nhà, ăn sáng và lên nhà đánh răng. Cô ấy băn khoăn một lúc trước cửa phòng tôi. Tôi tưởng tượng ra cảnh cô ấy giơ cao hai tay sẵn sàng để chất vấn tôi. Nhưng chắc cô ấy đã nghĩ lại và chạy xuống dưới nhà.
Tin tức trên kênh BBC đã lên. Tiêu đề là về một lối tắt tiện lợi, câu chuyện thứ hai là về một ngôi sao truyền hình của những năm 1970 bị kết án có hành động ấu dâm. Không có gì về Megan; không có gì về Kamal. Tôi thất vọng.
Tôi biết rằng cảnh sát chỉ có hai tư giờ để hỏi cung nghi phạm, và họ đã có rồi. Mặc dù vậy thì trong vài trường hợp họ vẫn có thể giữ ai đó thêm mười hai giờ nữa.
Tôi biết những điều này vì tôi đã dành ngày hôm qua tìm hiểu. Sau khi rời khỏi nhà Scott, tôi quay lại đây, bật tivi lên và dành gần nhưu cả ngày để xem tin tức, đọc báo trên mạng. Và chờ đợi.
Đến trưa, cảnh sát đã công khai tên của nghi phạm. Trên bản tin, họ nói về 'bằng chứng phát hiện được ở nhà và trong xe của bác sĩ Abdic' nhưng họ không nói là gì. Có lẽ là máu? Hoặc điện thọi của cô ấy? Quần áo, túi xách, bàn chải đánh răng? Họ liên tục chiếu hình ảnh của bác sĩ Kamal, chụp gần khuôn mặt tối màu đẹp trai của anh ta. Những bức ảnh họ sử dụng không phải ảnh căn cước mà là ảnh thường: anh ta đang đi du lịch ở đâu đó, không hẳn là đang cười. Anh ta trông quá mềm mại, quá đẹp để có thể là một kẻ giết người, nhưng vẻ ngoài có thể gây nhầm lẫn - họ từng nói rằng Ted Bundy trông giống Cary Grant.
Tôi đợi tin mới cả ngày, để họ công bố tình hình hỏi cung: bắt cóc, tấn công, hoặc tệ hơn. Tôi đợi để được nghe thấy cô ấy đang ở đâu, anh ta đang giữ cô ấy ở đâu. Họ chiếu bức ảnh ở đường Blenheim, ga tàu, trước cửa nhà Scott. Bình luận viên ngụ ý đến việc cả điện thoại hay thẻ ngân hàng của Megan đã không được sử dụng hơn một tuần.
Tom gọi vài lần. Nhưng tôi không nhấc máy. Tôi biết anh ấy muốn gì. Anh muốn hỏi tại sao tôi lại đến nàh Scott Hipwell sáng hôm qua. Cứ để anh ấy suy nghĩ. Điều này không liên quan gì đến anh. Không phải cái gì cũng là vì anh. Tôi tưởng tượng anh luôn làm theo mệnh lệnh của cô ta. Tôi không việc gì phải đưa ra bất cứ lời giải thích nào.
Tôi đợi, và đợi, vẫn không có thông tin hỏi cung: thay vào đó chỉ toàn thông tin của Kamal, bác sĩ chuyên nghiệp đáng tin cậy trong vấn đề sức khoẻ tâm thần, anh ta lắng nghe những bí mật và rắc rối của Megan, người đã dành được lòng tin và lợi dụng nó, người đã cám dỗ cô và ai biết còn gì nữa?
Tôi biết được anh ta là một tín đồ hồi giáo, một người đã sống sót qua vụ xung đột ở Balkans và đến nước Anh lánh nạn lúc mười lăm tuổi. Anh ta đã trải qua bạo lực, mất cha và hai anh trai ở Srebrenica. Anh ta có thể hướng tới những hành động bạo lực. Tôi càng nghe nhiều về Kamal thì lại càng chắc chắn mình đã đúng: tôi đã đúng khi nói cho cảnh sát biết về anh ta, tôi đã đúng khi liên lạc với Scott.
Tôi ngồi dậy và quấn bộ váy ngủ quanh người, chạy nhanh xuống tầng dưới và bật tivi lên. Tôi không có ý định đi đâu cả ngày hôm nay. Nếu Cathy về nhà không báo trước, tôi có thể nói với cô ấy là tôi đang ốm. Tôi pha một cốc cà phê và ngồi xuống trước tivi, và tôi đợi.
Thứ hai, ngày 22 tháng Bảy 2013
Buổi tối
VÀ GIỜ THÌ TÔI CHỈ CHỜ ĐỢI. Điều này thật đau đớn, khi là người không biết gì, một cách chậm trễ mà mọi việc đáng ra phải tiến triển. Nhưng chẳng còn gì tôi có thể làm nữa.
Tôi đã đúng, sáng nay, khi tôi cảm nhận được nỗi kinh sợ. Tôi chỉ là không biết chính xác mình phải sợ điều gì.
Không phải Scott. Khi anh kéo tôi vào nhà, chắc hẳn anh đã nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt tôi, vì ngày lập tức anh bỏ tôi ra. Mắt anh mở to và đảo quanh, anh dường như lùi lại vào bóng tối, và đóng sập cánh cửa đằng sau. "Cô làm gì ở đây vậy? Thợ chụp ảnh và biên tập viên ở khắp mọi nơi. Tôi không thể chào đón ai đến đây hết. Họ sẽ bắt đầu bịa chuyện...Họ sẽ cố - họ sẽ cố đủ mọi cách để chụp được những bức ảnh, rồi lấy..."
"Không có ai ngoài kia hết" tôi nói, mặc dù sự thật là tôi vẫn chưa nhìn quanh. Chắc hẳn sẽ có những người ngồi trong xe ô tô, đợi mọi chuyện xảy ra.
"Cô đang làm gì ở đây?" anh yêu cầu một lần nữa.
"Tôi nghe được...trên bản tin. Tôi chỉ muốn...có đúng là anh ta không? Họ đã bắt anh ta chưa?"
Anh gật đầu. "Rồi, sáng sớm nay. Người cố vấn đã ở đây. Cô ta đến để nói chuyện với tôi. Nhưng cô ta không thể ... họ không cho tôi biết tại sao. Họ chắc hẳn đã tìm thấy gì đó, nhưng họ sẽ không nói cho tôi biết. Dù vậy thì cũng không phải về cô ấy. Tôi biết rằng họ chưa tìm thấy cô ấy." Anh ngồi xuống cầu thang và vòng tay quanh người.
Toàn bộ cơ thể anh đang run rẩy.
"Tôi không thể chịu đựng được. Tôi không thể đứng chờ điện thoại reo. Mà điện thoại đổ chuông thì nó sẽ những gì chứ? Có thể sẽ là tin tồi tệ nhất? Hoặc có thể là..."Anh dừng lại, sau đó nhìn lên như thể anh ta thấy tôi lần đầu tiên. "Tại sao cô lại đến đây?"
"Tôi muốn ... Tôi nghĩ rằng anh sẽ không muốn ở một mình. '
Anh nhìn tôi như thể tôi bị điên. "Tôi không ở một mình" anh nói. Anh đứng dậy và đẩy tôi vào phòng khách. Trong một khoảnh khắc, tôi chỉ đứng đó. Tôi không biết nên đi theo anh hoặc rời khỏi đây, nhưng sau đó anh nói to: "Cô có muốn một cốc cà phê không? "
Có một người phụ nữ ở ngoài bãi cỏ, đang hút thuốc lá. Bà ta cao, với mái tóc hạt tiêu, mặc một chiếc quần đen và áo trắng cao cổ. Bà ta đi đi lại lại trên sân, nhưng ngay sau khi bắt gặp cái nhìn của tôi, bà ta dừng lại, vứt điếu thuốc lá xuống và giậm chân lên.
"Cô là cảnh sát à?" bà ta hỏi tôi một cách nghi ngờ khi tiến vào bếp.
"Không, tôi là -"
"Đây là Rachel Watson mẹ ạ" Scott nói. "Người đã nói cho con biết về Abdic."
Bà ta khẽ gật đầu, như thể lời giải thích của Scott không thực sự cần thiết, bà ta nhìn tôi, liếc dọc từ đầu xuống chân vài lần. "Ồ."
"Tôi chỉ, ờ..." Tôi không có một lí do chính đáng để đến đây. Tôi không thể nói gì, tôi chỉ muốn biết. Tôi chỉ muốn thấy.
"Ừm, Scott rất biết ơn khi cô đã đến. Chúng tôi rất nóng lòng chờ đợi xem chuyện gì đang thực sự xảy ra." Bà ta bước đến trước tôi, nắm vào khuỷu tay và quay tôi ra phía cửa một cách lịch sự. Tôi liếc nhìn Scott nhưng anh đang không nhìn tôi; ánh mắt của anh đang dán vào đâu đó bên ngoài cửa sổ, qua đường ray.
"Cảm ơn vì đã ghé qua, cô Watson. Chúng tôi rất biết ơn cô."
Tôi đang đứng trước thềm, cánh cửa dần khép lại phía sau lưng tôi, và khi tôi nhìn lên, tôi thấy họ: Tom, đang đẩy một chiếc xe đẩy trẻ con, và Anna bên cạnh. Họ đứng như trời trồng khi nhìn thấy tôi. Anna đưa tay lên miệng và cúi rạp xuống để bế đứa con lên. Sư tử cái đang bảo vệ con cơ đấy. Tôi muốn cười vào mặt cô ta, để nói với cô ta rằng tôi không đến đây vì cô ta, và tôi chắc chắn sẽ không hứng thú gì với con gái của cô ta.
Tôi bị đuổi ra. Mẹ của Scott đã làm rõ chuyện đó và tôi đang rất thất vọng, nhưng điều đó không quan trọng, vì giờ thì họ đã bắt được Kamal Abdic. Họ có được anh ta, và tôi là người giúp. Tôi đã làm điều đúng đắn. Họ đã có được anh ta và sẽ không còn lâu nữa trước khi họ tìm thấy Megan và mang cô ấy về nhà.
ANNA
Thứ hai, ngày 22 tháng Bảy 2013
Buổi sáng
TOM ĐÁNH THỨC TÔI bằng một nụ hôn buổi sớm và nở nụ cười mạnh bạo. Anh có một cuộc họp muộn vào sáng nay, nên anh gợi ý chúng tôi nên đưa Evie xuống góc phố để ăn sáng. Đó là nơi chúng tôi từng đến khi còn hẹn hò. Chúng tôi từng ngồi gần cửa sổ - cô ta đang làm việc ở Luân Đôn nên sẽ không việc gì phải sợ cô ta sẽ đi ngang qua và nhìn thấy chúng tôi. Nhưng chúng tôi vẫn lo lắng - có thể cô ta sẽ về nhà sớm vì một vài lí do: có thể cô ta bị ốm, hoặc để quên vào giấy tờ quan trọng. Tôi đã từng mơ đến chuyện đó. Nhưng tôi lại muốn có một ngày cô ta phát hiện ra, nhìn thấy anh ấy cùng tôi, để biết được sự thật rằng anh không còn là của cô ta nữa. Thật có để tin được rằng đã có thời điểm tôi mong cô ta xuất hiện.
Từ khi Megan mất tích, tôi luôn tránh con đường này mỗi khi có thể - đi qua ngôi nhà đó khiến tôi ghê sợ - nhưng đó là con đường duy nhất đến quán cà phê. Tom đi trước tôi một đoạn, đẩy chiếc xe đẩy; anh đang hát gì đó cho Evie khiến con bé cười. Tôi thích mỗi lần chúng tôi ra ngoài thế này, chỉ ba chúng tôi. Tôi thấy cái cách mọi người nhìn chúng tôi; tôi có thể biết họ đang nghĩ gì, thật là một gia đình hạnh phúc. Điều đó khiến tôi tự hào - tự hào hơn tất cả những gì tro cuộc đời tôi.
Nên tôi đang chìm đắm trong hạnh phúc, và chúng tôi đã gần đến số mười lăm khi cánh cửa mở ra. Trong một khoảnh khắc tôi nghĩ mình đã bị mất nước, vì cô ta bước ra. Rachel. Cô ta bướcra khỏi cửa và đứng đó một lát, nhìn thấy chúng tôi và đứng khựng lại. Thật kinh khủng. Cô ta nở một nụ cười lạ lẫm, gần như nhăn mặt, tôi không thể kiềm chế bản thân, tôi lao ra và bế Evie khỏi xe đẩy, làm con bé giật mình. Nó bắt đầu khóc.
Rachel đi nhanh khỏi chúng tôi, hướng đến ga tàu.
Tom gọi với theo, "Rachel! Em đang làm gì ở đây vậy? Rachel!" Nhưng cô ta tiếp tục đi, nhanh đến nỗi gần như cô ta đang chạy, và hai chúng tôi chỉ đứng đó, rồi Tom quay sang tôi và bắt gặp biểu cảm trên mặt tôi rồi nói " Thôi nào. Về nhà thôi."
Buổi tối
Khi về nhà, chúng tôi mới biết được cảnh sát đã bắt một người đàn ông liên quan đến vụ mất tích của Megan Hipwell. Người nào đó tôi chưa từng nghe nói, một bác sĩ tư vấn mà cô ta từng đến. Đó qảu là một sự nhẹ nhõm, tôi nghĩ vậy, vì tôi đã tưởng tượng ra những điều kinh khủng.
"Anh nói với em đó không phải một người lạ mà" Tom nói. "Không bao giờ. Dù trong trường hợp nào, chúng ta cũng không biết điều gì đã xảy ra. Có thể cô ta vẫn ổn. Hoặc cô ta đang chạy trốn cùng ai đó."
"Vậy tại sao họ lại bắt người đàn ông đó?"
Anh nhún vai. Anh đang bị sao lãng, với lấy chiếc áo khoác, thắt lại cà vạt, chuẩn bị đi đến cuộc họp.
"Vậy chúng ta phải làm gì?" tôi hỏi anh.
"Làm gì cơ?" anh nhìn tôi một cách trống rỗng.
"Với cô ta. Rachel. Tại sao cô ta lại đến đây? Tại sao cô ta lại đến nhà Hipwell? Anh có nghĩ... Anh có nghĩ là cô ta đang cố lẻn vào vườn nhà mình không - bằng cách đi qua vườn nhà hàng xóm?"
Tom cười. "Anh nghi ngờ đấy. Thôi nào, chúng ta đang nói đến Rachel đấy. Cô ta sẽ không thể nhấc cái mông ục ịch qua hàng rào đó được đâu. Anh không biết cô ta đến đây làm gì. Có thể cô ta đang bực tức và vào nhầm nhà chẳng hạn?"
"Nói cách khác là cô ta cố tình đến đây?"
Anh lắc đầu. "Anh không biết. Nhưng đừng lo về chuyện đó, OK? Cứ khoá cửa lại. Anh sẽ gọi cho cô ta xem cô ta có ý định gì."
"Em nghĩ mình nên gọi cảnh sát."
"Và nói gì? Cô ta đã làm gì đâu -"
"Gần đây cô ta chưa làm gì - trừ việc anh không tính đến hôm cô ta ở đây vào đếm Megan Hipwell mất tích" tôi nói. "Chúng ta nên nói với cảnh sát điều này từ lâu rồi."
"Anna, thôi nào." anh luồn tay qua eo tôi. "Anh không nghĩ Rachel liên quan gì đến vụ mất tích của Megan Hipwell. Nhưng anh sẽ nói chuyện với cô ta, được chưa?"
"Nhưng anh đã nói là sau lần trước-"
"Anh biết" anh nói nhẹ nhàng. "Anh biết anh đã nói gì." Anh hôn tôi và luồn tay vào thắt lưng của chiếc quần jeans tôi đang mặc. "Đừng để dính líu đến cảnh sát trừ khi thực sự cần thiết."
Em nghĩ chúng ta cần làm việc này. Em không thể ngừng nghĩ đến nụ cười của cô ta, cái nhếch mép khinh bỉ đấy. Đó gần như một sự giễu cợt. Chúng ta cần đi khỏi đây. Chúng ta cần tránh xa cô ta ra.
RACHEL
Thứ ba, ngày 23 tháng Bảy 2013
Buổi sáng
MẤT MỘT LÚC tôi mới nhận ra cảm giác khi thức dậy. Một sự tràn đầy hứng khởi hoà với vài thứ khác: sự khiếp sợ không tên. Tôi biết chúng tôi đã rất gần tìm ra sự thật. Tôi chỉ không thể ngừng nghĩ rằng sự thật sẽ rất kinh khủng.
Tôi ngồi dậy và với lấy laptop, bật lên và đợi nó khởi động, rồi lên mạng. Cả quá trình như thể kéo dài vô tận. Tôi có thể nghe thấy tiếng Cathy đi quanh nhà, ăn sáng và lên nhà đánh răng. Cô ấy băn khoăn một lúc trước cửa phòng tôi. Tôi tưởng tượng ra cảnh cô ấy giơ cao hai tay sẵn sàng để chất vấn tôi. Nhưng chắc cô ấy đã nghĩ lại và chạy xuống dưới nhà.
Tin tức trên kênh BBC đã lên. Tiêu đề là về một lối tắt tiện lợi, câu chuyện thứ hai là về một ngôi sao truyền hình của những năm 1970 bị kết án có hành động ấu dâm. Không có gì về Megan; không có gì về Kamal. Tôi thất vọng.
Tôi biết rằng cảnh sát chỉ có hai tư giờ để hỏi cung nghi phạm, và họ đã có rồi. Mặc dù vậy thì trong vài trường hợp họ vẫn có thể giữ ai đó thêm mười hai giờ nữa.
Tôi biết những điều này vì tôi đã dành ngày hôm qua tìm hiểu. Sau khi rời khỏi nhà Scott, tôi quay lại đây, bật tivi lên và dành gần nhưu cả ngày để xem tin tức, đọc báo trên mạng. Và chờ đợi.
Đến trưa, cảnh sát đã công khai tên của nghi phạm. Trên bản tin, họ nói về 'bằng chứng phát hiện được ở nhà và trong xe của bác sĩ Abdic' nhưng họ không nói là gì. Có lẽ là máu? Hoặc điện thọi của cô ấy? Quần áo, túi xách, bàn chải đánh răng? Họ liên tục chiếu hình ảnh của bác sĩ Kamal, chụp gần khuôn mặt tối màu đẹp trai của anh ta. Những bức ảnh họ sử dụng không phải ảnh căn cước mà là ảnh thường: anh ta đang đi du lịch ở đâu đó, không hẳn là đang cười. Anh ta trông quá mềm mại, quá đẹp để có thể là một kẻ giết người, nhưng vẻ ngoài có thể gây nhầm lẫn - họ từng nói rằng Ted Bundy trông giống Cary Grant.
Tôi đợi tin mới cả ngày, để họ công bố tình hình hỏi cung: bắt cóc, tấn công, hoặc tệ hơn. Tôi đợi để được nghe thấy cô ấy đang ở đâu, anh ta đang giữ cô ấy ở đâu. Họ chiếu bức ảnh ở đường Blenheim, ga tàu, trước cửa nhà Scott. Bình luận viên ngụ ý đến việc cả điện thoại hay thẻ ngân hàng của Megan đã không được sử dụng hơn một tuần.
Tom gọi vài lần. Nhưng tôi không nhấc máy. Tôi biết anh ấy muốn gì. Anh muốn hỏi tại sao tôi lại đến nàh Scott Hipwell sáng hôm qua. Cứ để anh ấy suy nghĩ. Điều này không liên quan gì đến anh. Không phải cái gì cũng là vì anh. Tôi tưởng tượng anh luôn làm theo mệnh lệnh của cô ta. Tôi không việc gì phải đưa ra bất cứ lời giải thích nào.
Tôi đợi, và đợi, vẫn không có thông tin hỏi cung: thay vào đó chỉ toàn thông tin của Kamal, bác sĩ chuyên nghiệp đáng tin cậy trong vấn đề sức khoẻ tâm thần, anh ta lắng nghe những bí mật và rắc rối của Megan, người đã dành được lòng tin và lợi dụng nó, người đã cám dỗ cô và ai biết còn gì nữa?
Tôi biết được anh ta là một tín đồ hồi giáo, một người đã sống sót qua vụ xung đột ở Balkans và đến nước Anh lánh nạn lúc mười lăm tuổi. Anh ta đã trải qua bạo lực, mất cha và hai anh trai ở Srebrenica. Anh ta có thể hướng tới những hành động bạo lực. Tôi càng nghe nhiều về Kamal thì lại càng chắc chắn mình đã đúng: tôi đã đúng khi nói cho cảnh sát biết về anh ta, tôi đã đúng khi liên lạc với Scott.
Tôi ngồi dậy và quấn bộ váy ngủ quanh người, chạy nhanh xuống tầng dưới và bật tivi lên. Tôi không có ý định đi đâu cả ngày hôm nay. Nếu Cathy về nhà không báo trước, tôi có thể nói với cô ấy là tôi đang ốm. Tôi pha một cốc cà phê và ngồi xuống trước tivi, và tôi đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.