Chương 27: Chủ quyền
NG Nguyen 1119
07/10/2024
Cửa hàng của cô tạm đóng bởi sói đói nào đó. Tuy nhiên, lúc cô giật mình tỉnh giấc lần nữa thì quần áo trên người đã được mặc vào. Cô nhìn dấu hôn chi chít trên người mà không giấu được xấu hổ. Đúng là quá cuồng nhiệt rồi.
Nhưng trong lòng lại cảm giác ngọt ngào không thể nào diễn tả được. Vậy là, cô chính thức trở thành vợ anh rồi.
Cô ngồi dậy phải hít một ngụm khí lạnh.
"Sói đói này đúng là ăn không nhả xương mà."
Chân cô thật sự không còn chút sức lực nào. Anh đã đi đâu rồi?
Cô lấy áo sơ-mi của anh khoác bên ngoài tạm che chắn những dấu hôn đỏ rực trên người.
Cô vừa hé cửa ra.
Đã thấy anh ở quầy thanh toán. Bởi đêm qua, hai người ở lại cửa hàng mà không trở về nhà.
Khách hàng còn rất đông nữa là khác. Có vẻ sức hấp dẫn của ông xã cô quá lớn rồi. Lớp khẩu trang này cũng không ăn thua gì.
Anh nâng mắt nhìn về phía cửa.
Dư Nguyệt rụt cổ lại trở về phòng.
"Xấu hổ quá. Chắc anh ấy không thấy mình đâu."
Cô lẩm bẩm.
Vừa ngẫng mặt lên đã thấy anh.
"..." Dư Nguyệt.
Cố Thừa Trạch liếm môi. Nhìn cô vợ nhỏ này thật sự là... Anh đẩy nhẹ gọng kính.
"Anh hâm nóng thức ăn cho em."
Dư Nguyệt níu tay anh nhỏ giọng.
"Để em tự làm. Anh cũng đang bận mà."
Anh vén mái tóc cô ra sau.
"Không vấn đề. Bà xã anh vất vả nhiều rồi."
Dư Nguyệt nghe câu này thật sự là xấu hổ đến mức muốn tìm chỗ nào đó trốn cho rồi. Cũng không phải tại anh sao.
"Ngoan sang đó ngồi chờ anh."
Dư Nguyệt biết là nói thế nào cũng không có ích gì. Cô đành ngồi xuống ghế. Nếu cô lười cũng tại anh mà thôi đến lúc đó đừng đổ lỗi cho cô là được. Cô nhìn ra bên ngoài.
"..." Dư Nguyệt.
Có vẻ bên ngoài ánh mắt ghen tị đều dồn về phía này thì phải.
Cô vờ đi nơi khác.
Thức ăn thơm phức đã ở ngay trước mặt.
Anh xoa tóc cô.
"Từ từ ăn. Anh ra ngoài."
Dư Nguyệt khẽ gật đầu.
Vừa thấy anh bước ra. Có vẻ mọi thứ đều trở lại bình thường.
Cô chóng cằm nhìn anh, khóe môi cong lên.
[…]
Cao Thái thật sự rất tò mò nên cũng lén lút đến xem. Anh ta há hốc mồm, dụi mắt đến vài lần. Cố gia này với Cố gia mình đi theo nhiều năm nay có phải là cùng một người không? Hay là, Cố gia có anh em song sinh thất lạc.
Điều này có vẻ hợp lý hơn. Nhưng mà...
Anh ta không hiểu, nếu là Cố gia chỉ cần đặt cây bút trong tay xuống là có thể thu về tiền tỉ rồi. Trang sức của SEE là loại cao cấp ai cũng muốn sở hữu. Còn loại thủ công này... Cao Thái vò đầu bức tóc đi tới đi lui.
Chợt một cái vỗ vai khiến anh ta nhảy lên vì giật mình.
"..." Cố Lâm.
Cao Thái vừa quay lại hơi kinh ngạc.
"Cố thiếu, sao cậu đến đây?"
"À... Ba tôi có việc đến thành phố B công tác. Trợ lý Cao ở đây chắc chú nhỏ cũng đến."
Cao Thái xua tay lia lịa.
"Không có. Tôi được nghỉ phép vài hôm nên đi du lịch một chuyến."
"..." Cố Lâm. Um, có vẻ làm trợ lý chú nhỏ cũng nhàn.
Cao Thái thở hắt ra. Tôi bây giờ có hơi hoài nghi có phải người trong đó là Cố gia của tôi không nữa.
Cố Lâm thấy cửa hàng lưu niệm phía trước rất đông khách cũng tò mò kéo theo Cao Thái đi vào.
"Trợ lý Cao vào xem cùng tôi đi. Chưa bao giờ tôi thấy một cửa hàng lưu niệm lại đông đúc như vậy."
".." Cao Thái nuốt nước bọt.
Cố Lâm nhìn xung quanh. Mẫu mã khá xinh xắn.
Tất nhiên, sự xuất hiện của của họ lại gây ra một chút chú ý từ các cô gái.
Cố Thừa Trạch nâng mắt.
".." Cao Thái. Cố gia! Tôi không muốn vào đâu.
Anh ta há hốc mồm lần nữa khi thấy một nữ sinh đứng khá gần vị trí quầy thu ngân. Vờ như nghe điện thoại nhưng thật sự là muốn chụp một bức ảnh với Cố gia.
Lúc máy ảnh vừa hoạt động thì người lại biển mất.
Cô nữ sinh ấy như không thể tin vào mắt mình mở điện thoại lên kiểm tra lần nữa.
"Sao lại không có."
Cố Thừa Trạch chỉ dịch nhẹ ghế sang một chút như chẳng có gì xảy ra.
Cao Thái nhìn đến ngơ ra. Cố gia! Ngài có bao giác quan vậy?
C6 Lam vo len vai anh ta lan nนa.
"Trợ lý Cao, anh chủ cửa hàng này có dáng người rất đẹp nha. Anh cũng không nên nhìn như vậy chứ."
"..." Cao Thái. Mười lá gan tôi cũng không dám.
Lại nghe anh ta huyên thuyên.
"Nhưng cái kiểu phải che chắn như vậy là cũng đủ biết khó coi nên không dám để người ta nhìn thấy. Ai có thể đẹp trai như tôi chứ."
Cố Lâm vuốt tóc hất lên.
Cao Thái xém chút nữa là bật cười thành tiếng, rất may liền che miệng lại.
"Y trợ lý Cao là gì hả?"
"Không có. Không có."
Dư Nguyệt nhìn thấy Cao Thái có chút không tự nhiên. Chăng lẽ, anh ta đối ý muốn lấy lại nơi này.
Dư Nguyệt bước ra.
"Xin chào anh!"
Cao Thái xém chút nữa bay mất ba hồn bảy vía rồi.
"Cố... À... Tôi, tôi chỉ đến mua quà cho người thân. Đừng quan tâm đến tôi."
"..." Dư Nguyệt.
Anh ta liền chạy sang một góc.
Cố Lâm khựng lại không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Nhưng cô gái này... Thật sự xinh đẹp.
"Chào em! Tự giới thiệu, tôi là Cố Lâm đến từ Giang Thành."
Nghe lời này cô có chút cảnh giác lùi lại. Vì người lần trước cũng nói giống như vậy.
Chợt va vào lồng ngực ấm áp phía sau lưng.
"Bà xã! Em không khỏe ra đây làm gì?"
Giọng anh vẫn ấm áp như vậy.
Nhưng chính là đang tuyên bố cô là hoa đã có chủ.
".." Cố Lâm rùng mình. Sao khi nhìn thấy chiếc gậy này mình lại có cảm giác... Rất may là không phải đầu rồng trên chiếc gậy. Nếu không, mình tè ra quần mất.
"Xin, xin lỗi! Tôi không biết cô ấy là vợ anh."
Cố Lâm gượng gạo rồi lùi lại.
Cố Thừa Trạch híp mắt. Rất nhanh liền quay lại dáng vẻ ôn nhu hiện tại.
(..]
Nhưng trong lòng lại cảm giác ngọt ngào không thể nào diễn tả được. Vậy là, cô chính thức trở thành vợ anh rồi.
Cô ngồi dậy phải hít một ngụm khí lạnh.
"Sói đói này đúng là ăn không nhả xương mà."
Chân cô thật sự không còn chút sức lực nào. Anh đã đi đâu rồi?
Cô lấy áo sơ-mi của anh khoác bên ngoài tạm che chắn những dấu hôn đỏ rực trên người.
Cô vừa hé cửa ra.
Đã thấy anh ở quầy thanh toán. Bởi đêm qua, hai người ở lại cửa hàng mà không trở về nhà.
Khách hàng còn rất đông nữa là khác. Có vẻ sức hấp dẫn của ông xã cô quá lớn rồi. Lớp khẩu trang này cũng không ăn thua gì.
Anh nâng mắt nhìn về phía cửa.
Dư Nguyệt rụt cổ lại trở về phòng.
"Xấu hổ quá. Chắc anh ấy không thấy mình đâu."
Cô lẩm bẩm.
Vừa ngẫng mặt lên đã thấy anh.
"..." Dư Nguyệt.
Cố Thừa Trạch liếm môi. Nhìn cô vợ nhỏ này thật sự là... Anh đẩy nhẹ gọng kính.
"Anh hâm nóng thức ăn cho em."
Dư Nguyệt níu tay anh nhỏ giọng.
"Để em tự làm. Anh cũng đang bận mà."
Anh vén mái tóc cô ra sau.
"Không vấn đề. Bà xã anh vất vả nhiều rồi."
Dư Nguyệt nghe câu này thật sự là xấu hổ đến mức muốn tìm chỗ nào đó trốn cho rồi. Cũng không phải tại anh sao.
"Ngoan sang đó ngồi chờ anh."
Dư Nguyệt biết là nói thế nào cũng không có ích gì. Cô đành ngồi xuống ghế. Nếu cô lười cũng tại anh mà thôi đến lúc đó đừng đổ lỗi cho cô là được. Cô nhìn ra bên ngoài.
"..." Dư Nguyệt.
Có vẻ bên ngoài ánh mắt ghen tị đều dồn về phía này thì phải.
Cô vờ đi nơi khác.
Thức ăn thơm phức đã ở ngay trước mặt.
Anh xoa tóc cô.
"Từ từ ăn. Anh ra ngoài."
Dư Nguyệt khẽ gật đầu.
Vừa thấy anh bước ra. Có vẻ mọi thứ đều trở lại bình thường.
Cô chóng cằm nhìn anh, khóe môi cong lên.
[…]
Cao Thái thật sự rất tò mò nên cũng lén lút đến xem. Anh ta há hốc mồm, dụi mắt đến vài lần. Cố gia này với Cố gia mình đi theo nhiều năm nay có phải là cùng một người không? Hay là, Cố gia có anh em song sinh thất lạc.
Điều này có vẻ hợp lý hơn. Nhưng mà...
Anh ta không hiểu, nếu là Cố gia chỉ cần đặt cây bút trong tay xuống là có thể thu về tiền tỉ rồi. Trang sức của SEE là loại cao cấp ai cũng muốn sở hữu. Còn loại thủ công này... Cao Thái vò đầu bức tóc đi tới đi lui.
Chợt một cái vỗ vai khiến anh ta nhảy lên vì giật mình.
"..." Cố Lâm.
Cao Thái vừa quay lại hơi kinh ngạc.
"Cố thiếu, sao cậu đến đây?"
"À... Ba tôi có việc đến thành phố B công tác. Trợ lý Cao ở đây chắc chú nhỏ cũng đến."
Cao Thái xua tay lia lịa.
"Không có. Tôi được nghỉ phép vài hôm nên đi du lịch một chuyến."
"..." Cố Lâm. Um, có vẻ làm trợ lý chú nhỏ cũng nhàn.
Cao Thái thở hắt ra. Tôi bây giờ có hơi hoài nghi có phải người trong đó là Cố gia của tôi không nữa.
Cố Lâm thấy cửa hàng lưu niệm phía trước rất đông khách cũng tò mò kéo theo Cao Thái đi vào.
"Trợ lý Cao vào xem cùng tôi đi. Chưa bao giờ tôi thấy một cửa hàng lưu niệm lại đông đúc như vậy."
".." Cao Thái nuốt nước bọt.
Cố Lâm nhìn xung quanh. Mẫu mã khá xinh xắn.
Tất nhiên, sự xuất hiện của của họ lại gây ra một chút chú ý từ các cô gái.
Cố Thừa Trạch nâng mắt.
".." Cao Thái. Cố gia! Tôi không muốn vào đâu.
Anh ta há hốc mồm lần nữa khi thấy một nữ sinh đứng khá gần vị trí quầy thu ngân. Vờ như nghe điện thoại nhưng thật sự là muốn chụp một bức ảnh với Cố gia.
Lúc máy ảnh vừa hoạt động thì người lại biển mất.
Cô nữ sinh ấy như không thể tin vào mắt mình mở điện thoại lên kiểm tra lần nữa.
"Sao lại không có."
Cố Thừa Trạch chỉ dịch nhẹ ghế sang một chút như chẳng có gì xảy ra.
Cao Thái nhìn đến ngơ ra. Cố gia! Ngài có bao giác quan vậy?
C6 Lam vo len vai anh ta lan nนa.
"Trợ lý Cao, anh chủ cửa hàng này có dáng người rất đẹp nha. Anh cũng không nên nhìn như vậy chứ."
"..." Cao Thái. Mười lá gan tôi cũng không dám.
Lại nghe anh ta huyên thuyên.
"Nhưng cái kiểu phải che chắn như vậy là cũng đủ biết khó coi nên không dám để người ta nhìn thấy. Ai có thể đẹp trai như tôi chứ."
Cố Lâm vuốt tóc hất lên.
Cao Thái xém chút nữa là bật cười thành tiếng, rất may liền che miệng lại.
"Y trợ lý Cao là gì hả?"
"Không có. Không có."
Dư Nguyệt nhìn thấy Cao Thái có chút không tự nhiên. Chăng lẽ, anh ta đối ý muốn lấy lại nơi này.
Dư Nguyệt bước ra.
"Xin chào anh!"
Cao Thái xém chút nữa bay mất ba hồn bảy vía rồi.
"Cố... À... Tôi, tôi chỉ đến mua quà cho người thân. Đừng quan tâm đến tôi."
"..." Dư Nguyệt.
Anh ta liền chạy sang một góc.
Cố Lâm khựng lại không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Nhưng cô gái này... Thật sự xinh đẹp.
"Chào em! Tự giới thiệu, tôi là Cố Lâm đến từ Giang Thành."
Nghe lời này cô có chút cảnh giác lùi lại. Vì người lần trước cũng nói giống như vậy.
Chợt va vào lồng ngực ấm áp phía sau lưng.
"Bà xã! Em không khỏe ra đây làm gì?"
Giọng anh vẫn ấm áp như vậy.
Nhưng chính là đang tuyên bố cô là hoa đã có chủ.
".." Cố Lâm rùng mình. Sao khi nhìn thấy chiếc gậy này mình lại có cảm giác... Rất may là không phải đầu rồng trên chiếc gậy. Nếu không, mình tè ra quần mất.
"Xin, xin lỗi! Tôi không biết cô ấy là vợ anh."
Cố Lâm gượng gạo rồi lùi lại.
Cố Thừa Trạch híp mắt. Rất nhanh liền quay lại dáng vẻ ôn nhu hiện tại.
(..]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.