Chương 46: Có gì đó rất lạ
NG Nguyen 1119
17/11/2024
Kiệt xoa xoa mũi vừa đi vừa lầm bẩm.
"Chúng ta làm bạn cũng hơi bị lâu rồi á. Người như cậu vào chùa tu hành là đúng rồi."
Lúc này, một chiếc xe khác dừng lại.
Cửa kính hạ xuống.
Lư Kiệt ngơ ra sau đó liền đen mặt.
Bởi người trong xe nhìn anh ta cười đến chảy nước mắt. Còn cố tình chụp vài tấm hình.
Lư Kiệt có né tránh nhưng không đáng kể.
"Haha... Cười chết tôi mất. Lư thiếu hôm nay dùng mũi chú hề để tạo bất ngờ cho bạn bè à."
Người đó là Tần Nam Thành cũng là bạn của Cố Thừa Trạch.
Lư Kiệt liền mở cửa xe ngồi vào.
"Để tôi cho cậu một trận."
Nhưng vừa ngồi vào sắc mặt liền khó coi hơn đít nồi.
"A... Sao cậu mang con chó này theo. Cậu..."
Anh ta hắt xì liên tục do dị ứng với chó mèo.
Giờ cũng không thể xuống bởi đã vào trung tâm thành phố.
Tần Nam Thành cười như điên. Đúng là trả được thù rồi.
Do lần trước biết anh ta không biết bơi lại đẩy xuống hồ. Làm trò cười cho cả đám người.
Vừa qua đoạn đường ít xe cộ. Anh ta tấp vào lễ đường.
Lư Kiệt liền xuống xe nôn tháo nôn mửa. Sau đó liền quát lên, ánh mắt hình viên đạn.
"Tôi, làm bạn với cậu hơi bị lâu rồi đó Tần Nam Thành."
"Haha..."
Cười ngạo nghễ anh ta bước lên xe.
"..." Lư Kiệt.
(...)
Quay lại phía Dư Nguyệt.
Lúc cô giật mình thức giấc bên cạnh đã trống rống, không có chút độ ấm nào.
"Anh ấy đi đâu rồi."
Cô đứng dậy đi vào trong phòng tắm.
Vệ sinh cá nhân xong thay quần áo cô bước ra ngoài. Đứng bên khung cửa sổ nhìn ra ngoài... Thật bình yên.
Cô nhìn tòa nhà SEE vô cùng lộng lẫy trước mắt.
"Chắc đến đó xem một chút hẳn là không sao đâu."
Cô lấy túi xách háo hức muốn tận mắt nhìn thấy những loại trang sức đắt đỏ của SEE.
Cô là người mê thiết kế sẽ không bỏ qua cơ hội lần này rồi. Cũng không chắc là sẽ có cơ hội quay lại lần thứ hai.
Nơi ở của anh chỉ cần đi một đoạn đường ngắn đã đến được nơi mình muốn đến. Cô nhìn vào trong... Quả thật rất ư là tráng lệ. Không kể đến người ra vào đều ăn mặc sang trọng, lộng lẫy. Cô lại nhìn xuống quần áo trên người.
Rất đơn giản không biết có giống những nơi khác. Cô hơi e dè bước về phía trước.
Bảo vệ liền cúi người bày tư thế mời. Cửa cũng được mở ra.
Dư Nguyệt gật đầu xem như lời cám ơn bước vào trong.
Cô như thở phào. Đúng là nhân viên ở đây có khác.
Chỉ có ánh mắt của những vị khách bước vào mới nhìn cô rất lạ.
Ánh mắt cô dừng lại ở phía ghế sofa dài. Một cô gái ăn mặc sang trọng lại rất xinh đẹp.
Người cô nhìn thấy chính là Phương Tiểu Ngọc.
"Tiểu Ngọc! Tớ không ngờ Cố gia lại tuyệt tình như vậy. Cậu rời khỏi đây rồi tớ chẳng có ai bầu bạn cả."
"Thì sao chứ. Hiện tại, tớ đang ở nhà họ Cố. Sớm muộn gì, tớ cũng sẽ bước vào nhà họ Cố mà thôi."
Phương Tiều Ngọc đắc ý đưa bàn tay đeo nhẫn ngắm nghía.
"Cậu đeo vào thật đẹp nha."
Dư Nguyệt loáng thoáng nghe hai người nói chuyện. Ủa, không phải Cố gia đã có vợ con rồi sao. Cô gái này lại muốn làm tiểu tam.
Một cô gái trẻ đẹp lại bs theo một lão già đúng là....
"Tiểu thư, cô ưng đơn giản hay cách điệu. Tôi sẽ lấy cô xem."
Một cô nhân viên niềm nở lên tiếng.
Dư Nguyệt hơi giật mình nhìn sang.
"Tôi..."
Một giọng nói khác xen vào cắt ngang lời cô.
"Nhìn cũng biết là cô ta không có tiền rồi. Xem cũng không có khả năng mua."
Cô ta là bạn Phương Tiểu Ngọc.
"Xin lỗi! Dù là ai đến đây đều là khách. Đó là quy định Cố gia đã đặt ra. Hy vọng hai vị tiểu thư đây không nên xem thường người khác như vậy."
"Cô..."
Phương Tiều Ngọc níu tay cô ta lại nhỏ giọng.
"Chúng ta cứ từ từ xem. Cậu không cần phải vội như vậy làm mất đi vẻ cao quý của chúng ta."
Nghe vậy, cô ta mới chịu im lặng.
Dư Nguyệt quả thật vô cùng hài lòng về tác phong làm việc của SEE. Dù Cố gia danh tiếng đời tư không tốt nhưng về phần nguyên tắc làm việc quả thật không thể phủ nhận.
Cô mỉm cười.
"Tôi tự xem được rồi. Cô cứ làm việc của mình. Khi nào cần tôi sẽ nói."
Cô nhân viên mỉm cười gật đầu.
Dư Nguyệt nhìn đến hoa cả mắt...
Lúc cô đặt tay lên tủ kính.
Phương Tiểu Ngọc sắc mặt vặn vẹo vô cùng khó coi, tay siết chặt lại.
Chiếc nhẫn đó... Không phải, chỉ là giả thôi. Nhưng làm sao ai lại có thể được khi Cố gia không hề đưa thiết kế của mình đại trà. Cũng như "Thiên Sứ" duy nhất chỉ có một mãi mãi chỉ là ước vọng của biết bao người.
"..." Dư Nguyệt. Mình cảm giác có cái gì đó sai sai.
Cô khẽ nhìn sang.
Ánh mắt không hề che giấu đang hướng về cô.
Dư Nguyệt khẽ nuốt một ngụm nước bọt. Có ai nói cho tôi biết đang xảy ra chuyện gì không? Quần áo rõ ràng rất chỉnh tề mà.
Phương Tiểu Ngọc bước đến.
"Cô có thể cho tôi mượn chiếc nhẫn trên tay xem một chút được không?"
Dư Nguyệt liền giấu ra sau lưng.
"Đây là nhẫn kỉ niệm, xin lỗi không tiện lắm."
"Chỉ xem một chút thôi. Xem xong tôi sẽ trả lại ngay."
Du Nguyet thang than lac dau.
"Xin lỗi, đây là nhẫn đính hôn của tôi."
Cô thấy mọi người đều trở nên rất lạ. Cô lấy tay che nhẫn mình lại bước ra ngoài.
(-.)
"Chúng ta làm bạn cũng hơi bị lâu rồi á. Người như cậu vào chùa tu hành là đúng rồi."
Lúc này, một chiếc xe khác dừng lại.
Cửa kính hạ xuống.
Lư Kiệt ngơ ra sau đó liền đen mặt.
Bởi người trong xe nhìn anh ta cười đến chảy nước mắt. Còn cố tình chụp vài tấm hình.
Lư Kiệt có né tránh nhưng không đáng kể.
"Haha... Cười chết tôi mất. Lư thiếu hôm nay dùng mũi chú hề để tạo bất ngờ cho bạn bè à."
Người đó là Tần Nam Thành cũng là bạn của Cố Thừa Trạch.
Lư Kiệt liền mở cửa xe ngồi vào.
"Để tôi cho cậu một trận."
Nhưng vừa ngồi vào sắc mặt liền khó coi hơn đít nồi.
"A... Sao cậu mang con chó này theo. Cậu..."
Anh ta hắt xì liên tục do dị ứng với chó mèo.
Giờ cũng không thể xuống bởi đã vào trung tâm thành phố.
Tần Nam Thành cười như điên. Đúng là trả được thù rồi.
Do lần trước biết anh ta không biết bơi lại đẩy xuống hồ. Làm trò cười cho cả đám người.
Vừa qua đoạn đường ít xe cộ. Anh ta tấp vào lễ đường.
Lư Kiệt liền xuống xe nôn tháo nôn mửa. Sau đó liền quát lên, ánh mắt hình viên đạn.
"Tôi, làm bạn với cậu hơi bị lâu rồi đó Tần Nam Thành."
"Haha..."
Cười ngạo nghễ anh ta bước lên xe.
"..." Lư Kiệt.
(...)
Quay lại phía Dư Nguyệt.
Lúc cô giật mình thức giấc bên cạnh đã trống rống, không có chút độ ấm nào.
"Anh ấy đi đâu rồi."
Cô đứng dậy đi vào trong phòng tắm.
Vệ sinh cá nhân xong thay quần áo cô bước ra ngoài. Đứng bên khung cửa sổ nhìn ra ngoài... Thật bình yên.
Cô nhìn tòa nhà SEE vô cùng lộng lẫy trước mắt.
"Chắc đến đó xem một chút hẳn là không sao đâu."
Cô lấy túi xách háo hức muốn tận mắt nhìn thấy những loại trang sức đắt đỏ của SEE.
Cô là người mê thiết kế sẽ không bỏ qua cơ hội lần này rồi. Cũng không chắc là sẽ có cơ hội quay lại lần thứ hai.
Nơi ở của anh chỉ cần đi một đoạn đường ngắn đã đến được nơi mình muốn đến. Cô nhìn vào trong... Quả thật rất ư là tráng lệ. Không kể đến người ra vào đều ăn mặc sang trọng, lộng lẫy. Cô lại nhìn xuống quần áo trên người.
Rất đơn giản không biết có giống những nơi khác. Cô hơi e dè bước về phía trước.
Bảo vệ liền cúi người bày tư thế mời. Cửa cũng được mở ra.
Dư Nguyệt gật đầu xem như lời cám ơn bước vào trong.
Cô như thở phào. Đúng là nhân viên ở đây có khác.
Chỉ có ánh mắt của những vị khách bước vào mới nhìn cô rất lạ.
Ánh mắt cô dừng lại ở phía ghế sofa dài. Một cô gái ăn mặc sang trọng lại rất xinh đẹp.
Người cô nhìn thấy chính là Phương Tiểu Ngọc.
"Tiểu Ngọc! Tớ không ngờ Cố gia lại tuyệt tình như vậy. Cậu rời khỏi đây rồi tớ chẳng có ai bầu bạn cả."
"Thì sao chứ. Hiện tại, tớ đang ở nhà họ Cố. Sớm muộn gì, tớ cũng sẽ bước vào nhà họ Cố mà thôi."
Phương Tiều Ngọc đắc ý đưa bàn tay đeo nhẫn ngắm nghía.
"Cậu đeo vào thật đẹp nha."
Dư Nguyệt loáng thoáng nghe hai người nói chuyện. Ủa, không phải Cố gia đã có vợ con rồi sao. Cô gái này lại muốn làm tiểu tam.
Một cô gái trẻ đẹp lại bs theo một lão già đúng là....
"Tiểu thư, cô ưng đơn giản hay cách điệu. Tôi sẽ lấy cô xem."
Một cô nhân viên niềm nở lên tiếng.
Dư Nguyệt hơi giật mình nhìn sang.
"Tôi..."
Một giọng nói khác xen vào cắt ngang lời cô.
"Nhìn cũng biết là cô ta không có tiền rồi. Xem cũng không có khả năng mua."
Cô ta là bạn Phương Tiểu Ngọc.
"Xin lỗi! Dù là ai đến đây đều là khách. Đó là quy định Cố gia đã đặt ra. Hy vọng hai vị tiểu thư đây không nên xem thường người khác như vậy."
"Cô..."
Phương Tiều Ngọc níu tay cô ta lại nhỏ giọng.
"Chúng ta cứ từ từ xem. Cậu không cần phải vội như vậy làm mất đi vẻ cao quý của chúng ta."
Nghe vậy, cô ta mới chịu im lặng.
Dư Nguyệt quả thật vô cùng hài lòng về tác phong làm việc của SEE. Dù Cố gia danh tiếng đời tư không tốt nhưng về phần nguyên tắc làm việc quả thật không thể phủ nhận.
Cô mỉm cười.
"Tôi tự xem được rồi. Cô cứ làm việc của mình. Khi nào cần tôi sẽ nói."
Cô nhân viên mỉm cười gật đầu.
Dư Nguyệt nhìn đến hoa cả mắt...
Lúc cô đặt tay lên tủ kính.
Phương Tiểu Ngọc sắc mặt vặn vẹo vô cùng khó coi, tay siết chặt lại.
Chiếc nhẫn đó... Không phải, chỉ là giả thôi. Nhưng làm sao ai lại có thể được khi Cố gia không hề đưa thiết kế của mình đại trà. Cũng như "Thiên Sứ" duy nhất chỉ có một mãi mãi chỉ là ước vọng của biết bao người.
"..." Dư Nguyệt. Mình cảm giác có cái gì đó sai sai.
Cô khẽ nhìn sang.
Ánh mắt không hề che giấu đang hướng về cô.
Dư Nguyệt khẽ nuốt một ngụm nước bọt. Có ai nói cho tôi biết đang xảy ra chuyện gì không? Quần áo rõ ràng rất chỉnh tề mà.
Phương Tiểu Ngọc bước đến.
"Cô có thể cho tôi mượn chiếc nhẫn trên tay xem một chút được không?"
Dư Nguyệt liền giấu ra sau lưng.
"Đây là nhẫn kỉ niệm, xin lỗi không tiện lắm."
"Chỉ xem một chút thôi. Xem xong tôi sẽ trả lại ngay."
Du Nguyet thang than lac dau.
"Xin lỗi, đây là nhẫn đính hôn của tôi."
Cô thấy mọi người đều trở nên rất lạ. Cô lấy tay che nhẫn mình lại bước ra ngoài.
(-.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.