Chương 38: Gậy ông đập lưng ông
NG Nguyen 1119
19/10/2024
Người đại diện mở phong bì đã niêm phong ra. Và cái tên cũng không ngoài ý định của Cố Sĩ Tiến. Ông ta hiên ngang bước lên trước sự ngạc nhiên của nhiều người.
Cố Vĩnh Lân nhíu mày nhưng vẫn vỗ tay tán thưởng. Nhưng sau ánh mắt đó là một chút gì đó rất khó hiểu.
Cố Mạc không ngờ Cố Sĩ Tiến lại làm được điều này. Tuy nhiên, ông không thể nào vui mừng được bởi Cố Thừa Trạch vẫn không biết sống chết thế nào.
Sau màn chào hỏi trước khi nhận được biểu tượng danh giá ấy. Người đại diện mới lên tiếng.
"Chúng ta cùng xem lại hành trình của ông Cổ Sĩ Tiến để có được ngày hôm nay. Nào cùng hướng về màn hình nào."
Âm thanh vỗ tay vang lên.
Tuy nhiên, sau một phút sắc mặt ai nấy đều thay đổi.
Cố Sĩ Tiến gắn giọng.
"Tắt cho tôi. Là ai dám bôi nhọ tôi, tôi sẽ kiện người đó."
Ai nấy đều nhìn nhau.
"Đúng là bỉ ổi thật. Chuyện như vậy cũng dám làm. Có khi nào Cố gia xảy ra chuyện cũng do..."
Tất cả hình ảnh mờ ám mà Cổ Sĩ Tiến đang làm điều phơi bày. Đạo mẫu thiết kế, lấy tên tuổi Cố gia phía sau lôi kéo thành lập công ty, khai thác mỏ phi pháp.
"Các người im đi. Tắt hết cho tôi."
"Tại sao phải tắt"
Âm thanh trầm thấp quen thuộc khiến ai nấy cũng ngạc nhiên lẫn vui mừng.
Bước ra sau bức rèm được vén lên.
Cố Sĩ Tiến giật mình lùi lại một bước.
Dáng vẻ uy nghiêm toát lên vẻ lạnh lùng không ai khác chính là Cố Thừa Trạch.
"Cậu, cậu... Không sao là tốt rồi."
Trong lòng ông ta bắt đầu cảm thấy hoang mang. Rõ ràng vừa rồi vẫn còn... Chẳng lẽ, mình bị lừa sao. Nhưng chính mắt mình thấy Cố Thừa Trạch đã vào trong.
"Vai diễn này cũng không tệ."
"Anh không hiểu em nói gì cả."
Theo bản năng cứ lùi lại khi Cố Thừa Trạch đến gần. Nhưng đã không thể lùi lại được nữa.
"Sợ tôi à."
Anh vỗ lên vai ông ta.
"Tôi cũng có món quà nhỏ tặng anh. Xem như... Lời tạm biệt."
Ông ta sắc mặt trắng bệch.
Người vừa nói chuyện điện thoại với ông vài phút trước bước ra. Đối với Cố Thừa Trạch là vẻ cung kính.
"Cố gia!"
"Ngươi..."
Cao Sĩ Tiến chỉ tay về phía anh ta.
"Chắc hẳn là ông bất ngờ lắm. Tuy nhiên là sự thật. Bên trong này là bằng chứng về tất cả những việc ông đã làm."
"Ngươi..."
Ông ta xoay người bỏ chạy.
Nhưng ý định đã chậm một bước. Khi cảnh sát đã ở bên ngoài. Tội mưu sát là
không hề nhẹ một chút nào. Còn cả những việc khác chưa nói.
"Không phải là tôi. Là nó cố ý hãm hại tôi."
Ông ta giãy dụa.
Cố Mạc không thể nào ngờ Cố Sĩ Tiến lại muốn giết chết em trai mình.
Ông rung rẩy đứng dậy.
"Mày... Đúng là gia môn bất hạnh mà."
"Ba là nó muốn hãm hại con. Ba phải cứu con. Con không muốn ở tù đâu."
Lúc Cố Sĩ Tiến bị khống chế ra khỏi trung tâm sự kiện. Dường như mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh đến kỳ lạ.
Vẫn dáng vẻ điềm tĩnh ấy xuất hiện, hoàn tất sự kiện như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng ai cũng biết, Cố gia thật sự không phải là hư danh. Dù trời có đổ sập xuống sắc mặt vẫn không hề thay đổi.
Cố Vĩnh Lân đến giờ vẫn chưa kịp hồi phục tinh thần. Rất may mắn, ông ta chưa để lộ ra điều gì. Nếu không...
Lúc anh bước xuống khi hội nghị kết thúc.
Cố Mạc lên tiếng.
"Thừa Trạch! Con vẫn còn giận ba sao?"
Cố Thừa Trạch đẩy nhẹ gọng kính, giọng nhàn nhạt.
"Không"
"Vậy..."
Anh thản nhiên như không.
"Tôi hận."
Cả người ông đờ ra cơn đau tim ập đến khiến ông ngã quỵ
Nhưng bước chân anh cũng không hề dừng lại.
"Ba, ba!"
Cố Vĩnh Lân hốt hoảng gọi lớn.
Phương Tiểu Ngọc từ nãy đến giờ mới xuất hiện. Rất may mắn là cô ta không rời đi trước.
Cô ta vội vàng đuổi theo sau anh.
Nhưng đã bị Cao Thái ngăn lại.
"Cố gia! Em rất lo lắng cho anh."
Cố Thừa Trạch nhếch môi, ánh mắt cũng không nhìn lại.
"Xong rồi."
Cô ta ngơ ra.
"Em..."
"Tôi đã nói rất rõ ràng. Đừng làm phiền tôi nếu không..."
Câu cuối anh cũng không nói hết. Nhưng nếu ai từng biết đến Cố gia này thì cũng có thể đoán được rồi. Bởi Cố Sĩ Tiến chính là mình chứng tốt nhất.
Cao Thái lên tiếng.
"Phương tiểu thư! Mời."
Cô ta ấm ức lẫn sợ hãi bỏ đi.
Cao Thái lắc đầu.
Anh nhanh chân bước theo, mở cửa xe. Vết thương trên người Cố gia cũng không hề nhẹ.
"Cố gia! Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra trước đã."
Cổ Thừa Trạch ngồi vào trong xe.
Bàn tay cầm chiếc gậy của anh rõ ràng có vết máu. Tuy nhiên, anh vẫn không có biểu cảm gì.
"Đưa điện thoại cho tôi."
"Vâng!"
Anh ấn gọi đi.
Rất nhanh cuộc gọi đã thông.
[Alo!]
"Anh đây!"
Vừa nghe tiếng anh thôi giọng cô đã nghèn nghẹn.
[Em rất nhớ, rất nhớ anh. Anh đang ở đâu?]
"Ngoan đừng khóc."
Anh vẫn có thể nghe rõ ràng âm thanh nghẹn ngào của cô.
"Em đến đây rồi sao?"
Cố Thừa Trạch đẩy nhẹ gọng kính.
[Em vừa đến nơi. Nhưng lại không biết tìm anh ở đâu.]
"Em gửi địa chỉ, anh đến đón em"
[...]
"Đến đường X, khu phố Tây.
Cao Thái khựng lại.
"Cố gia! Còn..."
"Tôi không sao."
Lúc gần đến nơi, anh đã thay đổi bộ quần áo khác, bộ thể thao màu đen bước xuống xe.
Cao Thái cũng không hiểu được Cố gia muốn làm gì. Anh ta đành trốn ở một góc. Dù sao cũng không thể để phu nhân nhận ra mình được.
Dư Nguyệt ngồi trên ghế đá, tay siết chặt điện thoại.
Cố Thừa Trạch mím môi bước đến gần.
Dư Nguyệt nhìn thấy đôi giày thể thao màu đen còn... Cô ngẩng mặt lên. Nước mắt đã nhòe đi giờ lại không kiềm được rơi xuống. Cô đứng dậy đánh vào ngực anh.
"Cố Thừa Trạch, anh thật đáng ghét, đáng ghét."
Cố Thừa Trạch ôm cô vào lòng.
"Xin lỗi Nguyệt Nhi! Làm em lo lắng rồi."
Dư Nguyệt nghẹn ngào.
"Em rất sợ đến anh cũng không cần em."
Anh siết chặt vòng tay.
"Sẽ không! Anh đã hứa sẽ ở bên cạnh em. Trừ khi...
Dư Nguyệt vội vàng đưa tay lên không cho nói tiếp. Cô lắc đầu.
Cố Thừa Trạch nắm lấy bàn tay nhỏ trên miệng mình hôn lên.
Thật ấm áp khi có người vẫn luôn chờ đợi anh trở về.
Cố Vĩnh Lân nhíu mày nhưng vẫn vỗ tay tán thưởng. Nhưng sau ánh mắt đó là một chút gì đó rất khó hiểu.
Cố Mạc không ngờ Cố Sĩ Tiến lại làm được điều này. Tuy nhiên, ông không thể nào vui mừng được bởi Cố Thừa Trạch vẫn không biết sống chết thế nào.
Sau màn chào hỏi trước khi nhận được biểu tượng danh giá ấy. Người đại diện mới lên tiếng.
"Chúng ta cùng xem lại hành trình của ông Cổ Sĩ Tiến để có được ngày hôm nay. Nào cùng hướng về màn hình nào."
Âm thanh vỗ tay vang lên.
Tuy nhiên, sau một phút sắc mặt ai nấy đều thay đổi.
Cố Sĩ Tiến gắn giọng.
"Tắt cho tôi. Là ai dám bôi nhọ tôi, tôi sẽ kiện người đó."
Ai nấy đều nhìn nhau.
"Đúng là bỉ ổi thật. Chuyện như vậy cũng dám làm. Có khi nào Cố gia xảy ra chuyện cũng do..."
Tất cả hình ảnh mờ ám mà Cổ Sĩ Tiến đang làm điều phơi bày. Đạo mẫu thiết kế, lấy tên tuổi Cố gia phía sau lôi kéo thành lập công ty, khai thác mỏ phi pháp.
"Các người im đi. Tắt hết cho tôi."
"Tại sao phải tắt"
Âm thanh trầm thấp quen thuộc khiến ai nấy cũng ngạc nhiên lẫn vui mừng.
Bước ra sau bức rèm được vén lên.
Cố Sĩ Tiến giật mình lùi lại một bước.
Dáng vẻ uy nghiêm toát lên vẻ lạnh lùng không ai khác chính là Cố Thừa Trạch.
"Cậu, cậu... Không sao là tốt rồi."
Trong lòng ông ta bắt đầu cảm thấy hoang mang. Rõ ràng vừa rồi vẫn còn... Chẳng lẽ, mình bị lừa sao. Nhưng chính mắt mình thấy Cố Thừa Trạch đã vào trong.
"Vai diễn này cũng không tệ."
"Anh không hiểu em nói gì cả."
Theo bản năng cứ lùi lại khi Cố Thừa Trạch đến gần. Nhưng đã không thể lùi lại được nữa.
"Sợ tôi à."
Anh vỗ lên vai ông ta.
"Tôi cũng có món quà nhỏ tặng anh. Xem như... Lời tạm biệt."
Ông ta sắc mặt trắng bệch.
Người vừa nói chuyện điện thoại với ông vài phút trước bước ra. Đối với Cố Thừa Trạch là vẻ cung kính.
"Cố gia!"
"Ngươi..."
Cao Sĩ Tiến chỉ tay về phía anh ta.
"Chắc hẳn là ông bất ngờ lắm. Tuy nhiên là sự thật. Bên trong này là bằng chứng về tất cả những việc ông đã làm."
"Ngươi..."
Ông ta xoay người bỏ chạy.
Nhưng ý định đã chậm một bước. Khi cảnh sát đã ở bên ngoài. Tội mưu sát là
không hề nhẹ một chút nào. Còn cả những việc khác chưa nói.
"Không phải là tôi. Là nó cố ý hãm hại tôi."
Ông ta giãy dụa.
Cố Mạc không thể nào ngờ Cố Sĩ Tiến lại muốn giết chết em trai mình.
Ông rung rẩy đứng dậy.
"Mày... Đúng là gia môn bất hạnh mà."
"Ba là nó muốn hãm hại con. Ba phải cứu con. Con không muốn ở tù đâu."
Lúc Cố Sĩ Tiến bị khống chế ra khỏi trung tâm sự kiện. Dường như mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh đến kỳ lạ.
Vẫn dáng vẻ điềm tĩnh ấy xuất hiện, hoàn tất sự kiện như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng ai cũng biết, Cố gia thật sự không phải là hư danh. Dù trời có đổ sập xuống sắc mặt vẫn không hề thay đổi.
Cố Vĩnh Lân đến giờ vẫn chưa kịp hồi phục tinh thần. Rất may mắn, ông ta chưa để lộ ra điều gì. Nếu không...
Lúc anh bước xuống khi hội nghị kết thúc.
Cố Mạc lên tiếng.
"Thừa Trạch! Con vẫn còn giận ba sao?"
Cố Thừa Trạch đẩy nhẹ gọng kính, giọng nhàn nhạt.
"Không"
"Vậy..."
Anh thản nhiên như không.
"Tôi hận."
Cả người ông đờ ra cơn đau tim ập đến khiến ông ngã quỵ
Nhưng bước chân anh cũng không hề dừng lại.
"Ba, ba!"
Cố Vĩnh Lân hốt hoảng gọi lớn.
Phương Tiểu Ngọc từ nãy đến giờ mới xuất hiện. Rất may mắn là cô ta không rời đi trước.
Cô ta vội vàng đuổi theo sau anh.
Nhưng đã bị Cao Thái ngăn lại.
"Cố gia! Em rất lo lắng cho anh."
Cố Thừa Trạch nhếch môi, ánh mắt cũng không nhìn lại.
"Xong rồi."
Cô ta ngơ ra.
"Em..."
"Tôi đã nói rất rõ ràng. Đừng làm phiền tôi nếu không..."
Câu cuối anh cũng không nói hết. Nhưng nếu ai từng biết đến Cố gia này thì cũng có thể đoán được rồi. Bởi Cố Sĩ Tiến chính là mình chứng tốt nhất.
Cao Thái lên tiếng.
"Phương tiểu thư! Mời."
Cô ta ấm ức lẫn sợ hãi bỏ đi.
Cao Thái lắc đầu.
Anh nhanh chân bước theo, mở cửa xe. Vết thương trên người Cố gia cũng không hề nhẹ.
"Cố gia! Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra trước đã."
Cổ Thừa Trạch ngồi vào trong xe.
Bàn tay cầm chiếc gậy của anh rõ ràng có vết máu. Tuy nhiên, anh vẫn không có biểu cảm gì.
"Đưa điện thoại cho tôi."
"Vâng!"
Anh ấn gọi đi.
Rất nhanh cuộc gọi đã thông.
[Alo!]
"Anh đây!"
Vừa nghe tiếng anh thôi giọng cô đã nghèn nghẹn.
[Em rất nhớ, rất nhớ anh. Anh đang ở đâu?]
"Ngoan đừng khóc."
Anh vẫn có thể nghe rõ ràng âm thanh nghẹn ngào của cô.
"Em đến đây rồi sao?"
Cố Thừa Trạch đẩy nhẹ gọng kính.
[Em vừa đến nơi. Nhưng lại không biết tìm anh ở đâu.]
"Em gửi địa chỉ, anh đến đón em"
[...]
"Đến đường X, khu phố Tây.
Cao Thái khựng lại.
"Cố gia! Còn..."
"Tôi không sao."
Lúc gần đến nơi, anh đã thay đổi bộ quần áo khác, bộ thể thao màu đen bước xuống xe.
Cao Thái cũng không hiểu được Cố gia muốn làm gì. Anh ta đành trốn ở một góc. Dù sao cũng không thể để phu nhân nhận ra mình được.
Dư Nguyệt ngồi trên ghế đá, tay siết chặt điện thoại.
Cố Thừa Trạch mím môi bước đến gần.
Dư Nguyệt nhìn thấy đôi giày thể thao màu đen còn... Cô ngẩng mặt lên. Nước mắt đã nhòe đi giờ lại không kiềm được rơi xuống. Cô đứng dậy đánh vào ngực anh.
"Cố Thừa Trạch, anh thật đáng ghét, đáng ghét."
Cố Thừa Trạch ôm cô vào lòng.
"Xin lỗi Nguyệt Nhi! Làm em lo lắng rồi."
Dư Nguyệt nghẹn ngào.
"Em rất sợ đến anh cũng không cần em."
Anh siết chặt vòng tay.
"Sẽ không! Anh đã hứa sẽ ở bên cạnh em. Trừ khi...
Dư Nguyệt vội vàng đưa tay lên không cho nói tiếp. Cô lắc đầu.
Cố Thừa Trạch nắm lấy bàn tay nhỏ trên miệng mình hôn lên.
Thật ấm áp khi có người vẫn luôn chờ đợi anh trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.