Chương 23: hiện lời hứa với em
NG Nguyen 1119
07/10/2024
Dư Nguyệt không biết anh muốn đưa mình đi đâu. Cô nhìn ra bên ngoài có thể nhìn ra đây là vào trung tâm thành phố.
Xe cuối cùng cũng dừng lại.
Dư Nguyệt bước theo anh xuống xe.
Anh rất chu đáo mỗi lạ lần lên hay xuống xe đều che chắn cho cô.
Dư Nguyệt khẽ nhìn anh
Anh rất chu đáo, tỉ mỉ lại rất dịu dàng. (3)
Cố Thừa Trạch rũ mắt xuống nhìn cô.
"Em sao vậy?"
Dư Nguyệt liền dời đi ánh mắt. Cô ho một tiếng. Đúng là hết cứu rồi. Mỗi lần nhìn anh là cứ như bị hút hồn vậy.
"Anh đưa em đi đâu?"
Cô liền dời chủ đề. Lần này là đến trung tâm thành phố hẳn là sẽ khác.
Bởi lần anh đưa cô đến gặp mẹ trong lòng cô có rất nhiều cảm xúc. Còn anh lại khác... Cô cũng không biết anh đã trải qua bao nhiêu chuyện mới mài giũa ra con người điềm tĩnh đến mức khiến người ta thấy sợ.
Nơi này đều là những cửa hàng cao cấp. Vẫn có một căn còn trống. Phía trước, có một người đàn ông.
Vừa nhìn thấy hai người liền vui vẻ bước đến.
"Cố... A, Tiểu, Tiểu Cố, tôi đợi cậu lâu lắm rồi."
Anh ta nói chuyện có phần gượng gạo. Mỗi lần gọi cứ như bị ai đó chặn lại ở cổ khiến lời nói ra hơi nghẹn không được tự nhiên.
Dư Nguyệt nhìn sang anh.
"Mời vào trong nói chuyện."
Thái độ cung kính.
"..." Dư Nguyệt. Mình thấy người này sao sao.
"..." Cao Thái. Tôi đã cố gắng hết sức rồi. Nói chuyện với Cố gia áp lực quá.
Cô theo anh bước vào trong.
"Mời ngồi, mời ngồi."
Cố Thừa Trạch đẩy nhẹ gọng kính.
Cao Thái nuốt nước bọt, nở nụ cười hơi khó coi.
"'Cố, Tiểu Cố! Cậu xem nơi này thế nào có thích hợp không? Gia đình chúng tôi sắp ra nước ngoài định cư rồi. Bán đi lại không nỡ nên cậu cần, tôi cho cậu thuê lại."
Dư Nguyệt nhìn nơi này muốn lớn có lớn, muốn sang trọng có sang trọng. Còn nằm ngay giữa trung tâm. Giá chắc hẳn là không rẻ.
"Anh thuê làm gì?"
Cô ghé tai qua nói nhỏ.
Anh vỗ vỗ lên tay cô.
"Mở cửa hàng cho em như anh đã nói."
"Không cần đâu. Tốn kém lắm."
Cô có hơi lớn tiếng rồi lại rụt cổ lại.
Lại nghe Cao Thái lên tiếng khẳng định.
"Không hề đắt. Thật sự là không đắt. Tiểu, à chúng tôi là bạn bè nhiều năm. Huống chi hiện tại không sử dụng.
May mắn là có hai người trông giúp gia đình tôi. Tôi sẽ lấy giá rất, rất hữu nghị!"
"..." Dư Nguyệt. Kiểu như anh ta đang cầu xin vậy.
Cao Thái khóc không ra nước mắt. Tôi khổ quá mà.
"Nếu em không thích, anh sẽ tìm nơi khác."
"Không, không cần đâu."
Cô vội vàng xua tay. Suy nghĩ lại mở cửa hàng sẽ dễ kiếm thêm thu nhập. Và sẽ có tiền để chữa trị chân cho anh thì sao.
"Em thấy nơi này rất tốt."
Cao Thái như thở phào.
Lấy ra giấy tờ.
"Hai người xem qua đi. Nếu không có gì thì ký vào."
Cố Thừa Trạch đẩy sang cho cô.
Dư Nguyệt nhìn các mục mà ghi vào bản hợp đồng này có chút lạ. Yêu cầu duy nhất là giữ sạch sẽ, ngoài ra thì tiền bỏ ra hằng năm cũng quá ít rồi so với một nơi như thế này. Tất nhiên, cô sẽ không bỏ qua một chuyện tốt như vậy rồi.
Cô cầm bút kí vào.
Cao Thái ngay lập tức giao chìa khóa.
"Giờ tôi đi đây. Có gì liên lạc sau. Cố... Tôi đi trước."
"..." Dư Nguyệt muốn nói lại thôi. Vì anh ta đã biến mất rồi.
Cô quay lại.
"Bạn anh, anh ta lạ quá."
"Không mang não theo."
Dư Nguyệt bật cười bởi câu nói của anh. Cô ngồi xuống bên cạnh níu tay anh.
"Cám ơn anh đã làm nhiều chuyện cho em như vậy."
"Ngốc!"
Anh vòng tay ôm cô vào lòng.
Dư Nguyệt trong vòng tay anh ngọt ngào đến không thể diễn tả bằng lời. Chỉ một cái ôm dịu dàng cũng cảm nhận được sự ấm áp từ anh.
(...)
***
Giang Thành.
Tập đoàn Cố Thị.
Cố Vĩnh Lân ngồi trong phòng làm việc. Tay ông ta lướt qua một đoạn video. Ông ta nhắm mắt xoa xoa thái dương. Thật ra chuyện này do ai làm?
Thời gian qua, ông ta đã cho người xác minh đoạn video này là được một camera một hộ dân tình cờ ghi lại.
Nhưng tại sao lại xuất hiện ở đây?
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Ông ta vội vàng gấp màn hình laptop lại.
"Vào đi!"
"Ba! Là con Cố Lâm đây."
"Con đến đây làm gì?"
"Ba, có phải người đàn ông máu me bị chó sói cắn đến chết đó là..."
"Im miệng! Chuyện này cũng không liên quan đến chúng ta."
"Nhưng con cảm thấy họ đang nhắm đến gia đình chúng ta. Chuyện này, chú nhỏ có biết không?"
Ông ta khựng lại sắc mặt có chút thay đổi rất nhanh lại trở về bình thường.
"Chú nhỏ con trăm công ngàn việc. Thêm sức khỏe cũng không được tốt. Để ba tìm hiểu rõ ràng xem thực hư thế nào."
Cố Lâm nghe vậy cũng thấy có lý.
"Ba có cần con giúp gì không?"
"Tạm thời con cứ đến công ty để học hỏi kinh nghiệm. Sau này, ba sẽ sắp xếp cho con."
"Vâng! Vậy con ra ngoài."
Ong ta gat dau.
Cánh cửa phòng khép lại.
Tay ông ta siết chặt lại.
Đáng lý ra, người phải chết mười năm trước chính là mày. Tao không biết mày tồn tại bằng cách nào trong bộ dạng đó, một nơi khắc nghiệt như Phương Nam.
Ông ta lấy điện thoại ra ấn gọi đi.
(..]
Xe cuối cùng cũng dừng lại.
Dư Nguyệt bước theo anh xuống xe.
Anh rất chu đáo mỗi lạ lần lên hay xuống xe đều che chắn cho cô.
Dư Nguyệt khẽ nhìn anh
Anh rất chu đáo, tỉ mỉ lại rất dịu dàng. (3)
Cố Thừa Trạch rũ mắt xuống nhìn cô.
"Em sao vậy?"
Dư Nguyệt liền dời đi ánh mắt. Cô ho một tiếng. Đúng là hết cứu rồi. Mỗi lần nhìn anh là cứ như bị hút hồn vậy.
"Anh đưa em đi đâu?"
Cô liền dời chủ đề. Lần này là đến trung tâm thành phố hẳn là sẽ khác.
Bởi lần anh đưa cô đến gặp mẹ trong lòng cô có rất nhiều cảm xúc. Còn anh lại khác... Cô cũng không biết anh đã trải qua bao nhiêu chuyện mới mài giũa ra con người điềm tĩnh đến mức khiến người ta thấy sợ.
Nơi này đều là những cửa hàng cao cấp. Vẫn có một căn còn trống. Phía trước, có một người đàn ông.
Vừa nhìn thấy hai người liền vui vẻ bước đến.
"Cố... A, Tiểu, Tiểu Cố, tôi đợi cậu lâu lắm rồi."
Anh ta nói chuyện có phần gượng gạo. Mỗi lần gọi cứ như bị ai đó chặn lại ở cổ khiến lời nói ra hơi nghẹn không được tự nhiên.
Dư Nguyệt nhìn sang anh.
"Mời vào trong nói chuyện."
Thái độ cung kính.
"..." Dư Nguyệt. Mình thấy người này sao sao.
"..." Cao Thái. Tôi đã cố gắng hết sức rồi. Nói chuyện với Cố gia áp lực quá.
Cô theo anh bước vào trong.
"Mời ngồi, mời ngồi."
Cố Thừa Trạch đẩy nhẹ gọng kính.
Cao Thái nuốt nước bọt, nở nụ cười hơi khó coi.
"'Cố, Tiểu Cố! Cậu xem nơi này thế nào có thích hợp không? Gia đình chúng tôi sắp ra nước ngoài định cư rồi. Bán đi lại không nỡ nên cậu cần, tôi cho cậu thuê lại."
Dư Nguyệt nhìn nơi này muốn lớn có lớn, muốn sang trọng có sang trọng. Còn nằm ngay giữa trung tâm. Giá chắc hẳn là không rẻ.
"Anh thuê làm gì?"
Cô ghé tai qua nói nhỏ.
Anh vỗ vỗ lên tay cô.
"Mở cửa hàng cho em như anh đã nói."
"Không cần đâu. Tốn kém lắm."
Cô có hơi lớn tiếng rồi lại rụt cổ lại.
Lại nghe Cao Thái lên tiếng khẳng định.
"Không hề đắt. Thật sự là không đắt. Tiểu, à chúng tôi là bạn bè nhiều năm. Huống chi hiện tại không sử dụng.
May mắn là có hai người trông giúp gia đình tôi. Tôi sẽ lấy giá rất, rất hữu nghị!"
"..." Dư Nguyệt. Kiểu như anh ta đang cầu xin vậy.
Cao Thái khóc không ra nước mắt. Tôi khổ quá mà.
"Nếu em không thích, anh sẽ tìm nơi khác."
"Không, không cần đâu."
Cô vội vàng xua tay. Suy nghĩ lại mở cửa hàng sẽ dễ kiếm thêm thu nhập. Và sẽ có tiền để chữa trị chân cho anh thì sao.
"Em thấy nơi này rất tốt."
Cao Thái như thở phào.
Lấy ra giấy tờ.
"Hai người xem qua đi. Nếu không có gì thì ký vào."
Cố Thừa Trạch đẩy sang cho cô.
Dư Nguyệt nhìn các mục mà ghi vào bản hợp đồng này có chút lạ. Yêu cầu duy nhất là giữ sạch sẽ, ngoài ra thì tiền bỏ ra hằng năm cũng quá ít rồi so với một nơi như thế này. Tất nhiên, cô sẽ không bỏ qua một chuyện tốt như vậy rồi.
Cô cầm bút kí vào.
Cao Thái ngay lập tức giao chìa khóa.
"Giờ tôi đi đây. Có gì liên lạc sau. Cố... Tôi đi trước."
"..." Dư Nguyệt muốn nói lại thôi. Vì anh ta đã biến mất rồi.
Cô quay lại.
"Bạn anh, anh ta lạ quá."
"Không mang não theo."
Dư Nguyệt bật cười bởi câu nói của anh. Cô ngồi xuống bên cạnh níu tay anh.
"Cám ơn anh đã làm nhiều chuyện cho em như vậy."
"Ngốc!"
Anh vòng tay ôm cô vào lòng.
Dư Nguyệt trong vòng tay anh ngọt ngào đến không thể diễn tả bằng lời. Chỉ một cái ôm dịu dàng cũng cảm nhận được sự ấm áp từ anh.
(...)
***
Giang Thành.
Tập đoàn Cố Thị.
Cố Vĩnh Lân ngồi trong phòng làm việc. Tay ông ta lướt qua một đoạn video. Ông ta nhắm mắt xoa xoa thái dương. Thật ra chuyện này do ai làm?
Thời gian qua, ông ta đã cho người xác minh đoạn video này là được một camera một hộ dân tình cờ ghi lại.
Nhưng tại sao lại xuất hiện ở đây?
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Ông ta vội vàng gấp màn hình laptop lại.
"Vào đi!"
"Ba! Là con Cố Lâm đây."
"Con đến đây làm gì?"
"Ba, có phải người đàn ông máu me bị chó sói cắn đến chết đó là..."
"Im miệng! Chuyện này cũng không liên quan đến chúng ta."
"Nhưng con cảm thấy họ đang nhắm đến gia đình chúng ta. Chuyện này, chú nhỏ có biết không?"
Ông ta khựng lại sắc mặt có chút thay đổi rất nhanh lại trở về bình thường.
"Chú nhỏ con trăm công ngàn việc. Thêm sức khỏe cũng không được tốt. Để ba tìm hiểu rõ ràng xem thực hư thế nào."
Cố Lâm nghe vậy cũng thấy có lý.
"Ba có cần con giúp gì không?"
"Tạm thời con cứ đến công ty để học hỏi kinh nghiệm. Sau này, ba sẽ sắp xếp cho con."
"Vâng! Vậy con ra ngoài."
Ong ta gat dau.
Cánh cửa phòng khép lại.
Tay ông ta siết chặt lại.
Đáng lý ra, người phải chết mười năm trước chính là mày. Tao không biết mày tồn tại bằng cách nào trong bộ dạng đó, một nơi khắc nghiệt như Phương Nam.
Ông ta lấy điện thoại ra ấn gọi đi.
(..]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.