Chương 37: Ngưỡng cửa chiến thắng (tiếp theo)
NG Nguyen 1119
19/10/2024
Mỗi giây phút dường như dài đi rất nhiều. Cố Sĩ Tiến cứ nhìn vào kim đồng hồ, mặc dù vẫn tỏ ra không có gì.
Cố Vĩnh Lân cũng đến góp vui nhưng bề ngoài là một người anh trai mẫu mực. Ông ta là lo lắng nên mới đến xem thực hư trong chuyện này. Bởi còn có sự xuất hiện của ba mình bên cạnh Cố Mạc.
"Ba đừng lo lắng. Cậu ấy từ nhỏ đã phước lớn nên sẽ không sao đâu."
Cố Vĩnh Lân an ủi.
"Con bảo không lo là không thể nào. Giờ vẫn chưa có tin tức gì."
Cố Mạc nhíu mày.
Cố Mạc luôn cảm thấy áy náy và tự trách nhiều năm về đứa con trai này. Từ nhỏ phải chịu đựng uất ức mà trưởng thành. Cũng một phần do chính ông gây ra. Nếu ngày hôm đó, ông tin tưởng một chút không vì một chút phiến diện khi nghe lời người ngoài có lẽ đã khác.
Phương Tiểu Ngọc đang dìu tay ông ta cũng cảm thấy bất an. Nếu thật sự Cố gia xảy ra chuyện mình phải làm sao đây? Hay là nhân cơ hội này để... Nhưng lỡ như Cố gia vẫn bình an thì mình sẽ mất tất cả sao. Không được! Mình đã rất cố gắng lấy lòng người nhà họ Cố. Giờ phải chờ xem thế nào đã rồi tính tiếp. Cô ta cố gắng nén xuống.
"Con biết ba đang lo lắng. Giờ chỉ hy vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Ba cũng thể bày ra bộ dạng này nếu để mọi người nhìn thấy sẽ càng tin tưởng vào tin tức đang ồn ào đó. Và cũng có thể vì chuyện này kéo theo cả Cố Thị đi xuống."
Cố Mạc nghe thấy có chút khó chịu nhưng cũng hoàn toàn không phải là vô lý. Bởi Cổ Thừa Trạch chính là mạch kinh tế của Giang Thành. Nếu anh thật sự xảy ra chuyện có thể nền kinh tế này cũng khó mà trụ vững được.
Bên trong nhà vệ sinh.
Cố Sĩ Tiến lấy điện thoại ra kiểm tra lần cuối. Và cũng đang chuẩn bị cho bài phát biểu của mình.
"Tình hình bên đó thế nào rồi?"
[Vẫn chưa tìm được đường vào trong. Hiện tại cũng không biết những người bên trong sống chết thế nào nên không dám dùng sức để phá. Nhưng theo tình hình hiện tại có thể lành ít dữ nhiều.
"Tốt! Tôi sẽ thưởng cho anh sau khi trở về."
[Vâng!]
Cuộc gọi kết thúc.
Người đàn ông đang cầm điện thoại nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi trên trán cũng rịn ra.
[.....]
Quay lại phía trung tâm hội nghị.
Cố Sĩ Tiến vừa nhìn thấy ba mình còn cả Cố Vĩnh Lân liền bước đến.
"Ba, anh cả!"
Xong lại nhìn một vòng.
"Thừa Trạch vẫn chưa đến à?"
Hai người họ nhìn nhau rồi quay sang Cổ Sĩ Tiến.
"Chẳng lẽ em đến từ nãy đến giờ vẫn không nghe tin tức gì sao?"
Cố Sĩ Tiến nhíu mày.
"Là thật sao. Con lại cho rằng họ muốn dựng chuyện thôi"
Cố Vĩnh Lân nhìn Cố Sĩ Tiến sau đó lên tiếng như đang trách móc.
"Em cứ lao đầu vào những thứ không ra gì đến nỗi không quan tâm đến ai."
Cố Sĩ Tiến im lặng cúi đầu cũng giống như mọi lần.
Lúc này, tiếng chuông đồng hồ vang lên.
Cố Sĩ Tiến nhếch môi sau cái cuối đầu đó. Rồi mọi người sẽ nhìn tôi với con mắt khác. Cố gia gì đó cũng chỉ là một tên nhóc thôi.
Âm thanh người đại diện sự kiện vang lên.
"Xin chào mọi người! Trước tin tức Cố gia gặp chuyện trong khu mỏ X có lẽ ai cũng biết. Và sự kiện lần này cũng có thể bị quản lại. Tuy nhiên, Cố gia trước khi gặp chuyện đã có dặn dò. Không vì bất kỳ một nguyên nhân nào làm ảnh hưởng đến đam mê công sức và sự chờ của đợi của mọi người. Nên sự kiện lần này vẫn sẽ tiếp tục."
Lại nghe âm thanh to nhỏ bên dưới.
"Không có Cố gia thì việc thẩm định, đánh giá có còn ý nghĩa không.
"Đúng vậy! Tôi đến đây chủ yếu là để nhìn thấy ngài ấy"
Cổ Sĩ Tiến nghe những lời này, tay siết chặt lại vì ghen tị. Cái gì cũng là Cố gia.
Tên ngạo mạn đó có cái gì tốt chứ.
Hình ảnh phản chiếu trên màn hình lớn.
"Mọi người nhìn thì biết đây là của ai đúng không?"
Bên trong màn hình là một bộ trang sức vô cùng quý giá "thiên sứ" chính tay Cố Thừa Trạch thiết kế. Năm đó, anh cũng vừa thành lập SEE. Và hiện tại, bộ trang sức vẫn được trưng bày tại SEE dù ai ra giá cao đến mức nào cũng không thể nào mua được. Cũng không ai biết được lí do.
"Tôi từng nhìn thấy một lần. Nhìn vào cứ như cảm nhận được cái gì đó rất lạ, cứ như thiên sứ nhìn bạn mỉm cười vậy."
"Đúng vậy, tôi cũng có cảm giác đó."
Thiết kế trang sức cũng chính là một nghệ thuật. Thổi hồn vào những thứ mình thật sự đam mê. Bất kể nó là gì bạn cũng có thể dễ dàng chạm vào lòng người thông qua tác phẩm của mình.
"Mọi người xin giữ yên lặng. Vẫn không thay đổi. Hôm nay, thông qua bầu chọn một số mẫu trang sức ấn tượng và những công ty có tiềm năng. Và đây là danh sách."
Ông ta đưa lên phong bì đã được niêm phong.
Cố Sĩ Tiến nhếch lên. Rồi ba sẽ thấy, con ba sẽ không thua kém bất kỳ ai. Người đoạt vinh dự đứng ở vị trí đó chỉ có một người mà thôi. Ông ta hơi nhõm người dậy chuẩn bị đứng lên.
Cố Vĩnh Lân cũng đến góp vui nhưng bề ngoài là một người anh trai mẫu mực. Ông ta là lo lắng nên mới đến xem thực hư trong chuyện này. Bởi còn có sự xuất hiện của ba mình bên cạnh Cố Mạc.
"Ba đừng lo lắng. Cậu ấy từ nhỏ đã phước lớn nên sẽ không sao đâu."
Cố Vĩnh Lân an ủi.
"Con bảo không lo là không thể nào. Giờ vẫn chưa có tin tức gì."
Cố Mạc nhíu mày.
Cố Mạc luôn cảm thấy áy náy và tự trách nhiều năm về đứa con trai này. Từ nhỏ phải chịu đựng uất ức mà trưởng thành. Cũng một phần do chính ông gây ra. Nếu ngày hôm đó, ông tin tưởng một chút không vì một chút phiến diện khi nghe lời người ngoài có lẽ đã khác.
Phương Tiểu Ngọc đang dìu tay ông ta cũng cảm thấy bất an. Nếu thật sự Cố gia xảy ra chuyện mình phải làm sao đây? Hay là nhân cơ hội này để... Nhưng lỡ như Cố gia vẫn bình an thì mình sẽ mất tất cả sao. Không được! Mình đã rất cố gắng lấy lòng người nhà họ Cố. Giờ phải chờ xem thế nào đã rồi tính tiếp. Cô ta cố gắng nén xuống.
"Con biết ba đang lo lắng. Giờ chỉ hy vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Ba cũng thể bày ra bộ dạng này nếu để mọi người nhìn thấy sẽ càng tin tưởng vào tin tức đang ồn ào đó. Và cũng có thể vì chuyện này kéo theo cả Cố Thị đi xuống."
Cố Mạc nghe thấy có chút khó chịu nhưng cũng hoàn toàn không phải là vô lý. Bởi Cổ Thừa Trạch chính là mạch kinh tế của Giang Thành. Nếu anh thật sự xảy ra chuyện có thể nền kinh tế này cũng khó mà trụ vững được.
Bên trong nhà vệ sinh.
Cố Sĩ Tiến lấy điện thoại ra kiểm tra lần cuối. Và cũng đang chuẩn bị cho bài phát biểu của mình.
"Tình hình bên đó thế nào rồi?"
[Vẫn chưa tìm được đường vào trong. Hiện tại cũng không biết những người bên trong sống chết thế nào nên không dám dùng sức để phá. Nhưng theo tình hình hiện tại có thể lành ít dữ nhiều.
"Tốt! Tôi sẽ thưởng cho anh sau khi trở về."
[Vâng!]
Cuộc gọi kết thúc.
Người đàn ông đang cầm điện thoại nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi trên trán cũng rịn ra.
[.....]
Quay lại phía trung tâm hội nghị.
Cố Sĩ Tiến vừa nhìn thấy ba mình còn cả Cố Vĩnh Lân liền bước đến.
"Ba, anh cả!"
Xong lại nhìn một vòng.
"Thừa Trạch vẫn chưa đến à?"
Hai người họ nhìn nhau rồi quay sang Cổ Sĩ Tiến.
"Chẳng lẽ em đến từ nãy đến giờ vẫn không nghe tin tức gì sao?"
Cố Sĩ Tiến nhíu mày.
"Là thật sao. Con lại cho rằng họ muốn dựng chuyện thôi"
Cố Vĩnh Lân nhìn Cố Sĩ Tiến sau đó lên tiếng như đang trách móc.
"Em cứ lao đầu vào những thứ không ra gì đến nỗi không quan tâm đến ai."
Cố Sĩ Tiến im lặng cúi đầu cũng giống như mọi lần.
Lúc này, tiếng chuông đồng hồ vang lên.
Cố Sĩ Tiến nhếch môi sau cái cuối đầu đó. Rồi mọi người sẽ nhìn tôi với con mắt khác. Cố gia gì đó cũng chỉ là một tên nhóc thôi.
Âm thanh người đại diện sự kiện vang lên.
"Xin chào mọi người! Trước tin tức Cố gia gặp chuyện trong khu mỏ X có lẽ ai cũng biết. Và sự kiện lần này cũng có thể bị quản lại. Tuy nhiên, Cố gia trước khi gặp chuyện đã có dặn dò. Không vì bất kỳ một nguyên nhân nào làm ảnh hưởng đến đam mê công sức và sự chờ của đợi của mọi người. Nên sự kiện lần này vẫn sẽ tiếp tục."
Lại nghe âm thanh to nhỏ bên dưới.
"Không có Cố gia thì việc thẩm định, đánh giá có còn ý nghĩa không.
"Đúng vậy! Tôi đến đây chủ yếu là để nhìn thấy ngài ấy"
Cổ Sĩ Tiến nghe những lời này, tay siết chặt lại vì ghen tị. Cái gì cũng là Cố gia.
Tên ngạo mạn đó có cái gì tốt chứ.
Hình ảnh phản chiếu trên màn hình lớn.
"Mọi người nhìn thì biết đây là của ai đúng không?"
Bên trong màn hình là một bộ trang sức vô cùng quý giá "thiên sứ" chính tay Cố Thừa Trạch thiết kế. Năm đó, anh cũng vừa thành lập SEE. Và hiện tại, bộ trang sức vẫn được trưng bày tại SEE dù ai ra giá cao đến mức nào cũng không thể nào mua được. Cũng không ai biết được lí do.
"Tôi từng nhìn thấy một lần. Nhìn vào cứ như cảm nhận được cái gì đó rất lạ, cứ như thiên sứ nhìn bạn mỉm cười vậy."
"Đúng vậy, tôi cũng có cảm giác đó."
Thiết kế trang sức cũng chính là một nghệ thuật. Thổi hồn vào những thứ mình thật sự đam mê. Bất kể nó là gì bạn cũng có thể dễ dàng chạm vào lòng người thông qua tác phẩm của mình.
"Mọi người xin giữ yên lặng. Vẫn không thay đổi. Hôm nay, thông qua bầu chọn một số mẫu trang sức ấn tượng và những công ty có tiềm năng. Và đây là danh sách."
Ông ta đưa lên phong bì đã được niêm phong.
Cố Sĩ Tiến nhếch lên. Rồi ba sẽ thấy, con ba sẽ không thua kém bất kỳ ai. Người đoạt vinh dự đứng ở vị trí đó chỉ có một người mà thôi. Ông ta hơi nhõm người dậy chuẩn bị đứng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.