Chương 29: Tôi sẽ để từng người một nếm cảm giác tôi từng
NG Nguyen 1119
07/10/2024
Lúc trên xe.
Cô gái bên cạnh lên tiếng.
"Mẹ, cô gái đó là ai sao cứ níu níu kéo kéo mẹ vậy?"
"Mẹ, mẹ không biết. Chắc là nhận lầm người rồi."
Người đàn ông đang lái xe phía trước cau có.
"Sau này, đừng để những người như vậy làm ảnh hưởng đến danh giá của gia đình chúng ta."
"Em, em biết rồi."
Bà ta nhỏ giọng nói. Tay siết chặt nhìn vào kính chiếu hậu. Bóng hình nhỏ nhắn mỗi lúc một khuất dần.
(.)
Cố Thừa Trạch vừa ra khỏi Lam Thiên vài bước chân lại nhìn thấy Dư Nguyệt. Anh hơi sững sờ
Cô mỉm cười.
"Em đến đón anh đây.
Cố Thừa Trạch đẩy nhẹ gọng kính, bước về phía cô.
Anh cởi áo khoác phủ lên người cô.
Dư Nguyệt ngẩng mặt lên nhìn anh.
"Em không lạnh đâu. Là thật đó, anh mặc vào đi."
Dư Nguyệt lo lắng anh sẽ bị cảm. Bởi hiện tại, anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi thôi.
Cố Thừa Trạch giữ tay cô lại.
"Khong ban dau."
Dư Nguyệt thật sự là không có ý đó. Tuy nhiên, anh đã nói như vậy cô từ chối thế nào đây.
Hai người sánh bước bên nhau trở về nhà. Tay còn lại anh nắm chặt tay cô.
Dư Nguyệt thật sự rất thích cảm giác được anh bao bọc trong tay như vậy. Rất, rất, rất ấm áp.
Cô khẽ lên tiếng.
"Chuyện gì quan trọng đến mức phải gọi mọi người đến vào ban đêm?"
"Họp một chút về việc đều người thôi."
"Ý anh là sao?"
"Lam Thiên sắp đưa vào hoạt động. Người từ tổng công ty sẽ trả về."
Dư Nguyệt nghe như vậy trong lòng có chút khó chịu. Anh đến từ Giang Thành vậy chẳng lẽ anh cũng trở về sao.
"Vậy..."
"Em ở đây, anh có thế đi đâu."
Anh khẽ cười tay càng siết chặt.
"Có anh thật tốt."
Dư Nguyệt khẽ lên tiếng. Cũng như là lời tận sâu trong lòng cô. Từ khi anh xuất hiện, cuộc sống của cô đã hoàn toàn thay đổi. Dù là chuyện gì cũng có ảnh bên cạnh. Chỉ như vậy là đủ lắm rồi.
"Sao lại khóc?"
"Em không có."
"Khi nào, em thật sự tin tưởng anh. Anh sẵn sàng lắng nghe."
Dư Nguyệt mím môi. Cô không biết phải nói như thế nào mà thôi. Bởi cô cũng cảm thấy mơ hồ.
(...]
Nhà hàng, khách sạn quốc tế QUEEN
Cố Vĩnh Lân hôm nay cũng đến đây. Vừa nghe đến họ Cố đã khiến cho nhân viên nơi đó một phen bùng nổ.
"Lần trước là Cố gia Giang Thành. Ngài ấy thật sự, thật sự rất trẻ. Có khi nào là giả mạo không?"
"Không biết. Nhưng khí thế thì giả thế nào đây?" Tôi xém chút nữa là tè ra quần luôn rồi."
"Tôi không biết người đó có phải là thật không? Nhưng những gì tôi nghe về vị Cố gia này khác hẳn."
"Im lặng đi. Chuyện này, chúng ta không nên nói nhiều. Không may gặp hoạ. Nhớ cái tên giả làm con trai Cố gia không. Đúng là quá thảm."
"Tới giờ tôi vẫn ám ảnh đây."
Cố Vĩnh Lân híp mắt. Hèn gì, suốt một tài tuần nay...
Tuy nhiên, ông ta vẫn vờ như với tình nghe thấy.
"Cố gia Giang Thành! Vậy ngài ấy có ở lại không?"
Họ giật mình nhìn nhau.
Thấy ông ta ăn mặc sang trọng. Dáng vẻ uy nghiêm cũng không phải dạng tầm thường.
"Không có. Vừa giải quyết tên giả mạo là rời đi."
"Vậy ngài ấy trông thế nào?"
"Dáng người cao gầy, uy phong lắm. Trên tay ngài ấy có chiếc gậy gỗ đen được nhấn bởi chiếc đầu rồng. Nhưng ngài ấy có vẻ quá trẻ tôi cũng không biết có phải là thật không nữa."
Cố Vĩnh Lân gật đầu rồi rời đi. Nếu nói như vậy có khi nào thật sự là Cố Thừa Trạch đã đến đây. Nhưng có một việc ông ta không thể hiểu được. Khu mỏ ở Phương Nam đang ở giai đoạn quan trọng. Cố Thừa Trạch không thể nào vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà đến đây. Chẳng lẽ, có một người nữa muốn mạo danh. Chuyện này, mình phải xem xét lại. Ông ta bước vào trong phòng bao.
(...]
Quay lại phía Cố Thừa Trạch.
Cửa hàng lưu niệm của Dư Nguyệt vẫn chưa đến giờ mở cửa nên hai người trở về nhà trước.
Dư Nguyệt đã vào trong tắm rửa thay quần áo để chuẩn bị đến cửa hàng.
Cố Thừa Trạch ngồi trên ghế sofa đôi môi bạc mỏng khẽ nhếch lên.
"Tôi sẽ để từng người một nếm trải cảm giác tôi từng phải chịu."
Điện thoại trên bàn reo lên.
Anh liếc mắt nhìn sang.
Một cuộc gọi kết thúc lại đến một hồi chuông khác. Tuy nhiên, là cùng một dãy số
Anh cầm điện thoại lên đi về phía ban công.
Cuộc gọi vừa thông đã nghe tiếng Cao Thái. Lời nói lại có chút không tự nhiên.
[Cố gia! Cố tổng đã đến thành phố B. Còn đang điều tra xem ngài có thật sự ở Phương Nam không. Còn nữa, Cố tổng đã đến nhà hàng nơi mà ngài đã đến. Và tên nói là con... Là Cố thiếu giả.)
"Cứ để ông ta điều tra. Giúp ông ta một tay."
(Hả?)
Cao Thái lại một phen đau đầu. Giúp thế nào?
"Muốn vào hang sói rất dễ nhưng ra được hay không lại là một chuyện khác."
Giọng anh vẫn điềm đạm như vậy nhưng khi lọt vào tai người nghe lại lạnh cả sống lưng.
Cao Thái nuốt nước bọt. Tay lau mồ hôi trán đáp.
(Vâng! Vâng!)
Dư Nguyệt từ trong phòng tắm bước ra. Cô nhìn thấy anh đang ở ngoài ban công. Cô nhẹ nhàng đi đến. Đưa tay ôm lấy anh.
Cố Thừa Trạch nắm lấy bàn tay nhỏ xoay người lại. Anh cúi xuống nhìn cô. Anh không nói gì, cúi thấp xuống hôn lên đôi mắt long lanh. Nhiều lúc, anh cũng không hiểu được bản thân mình. Dường như tất cả dịu dàng cả đời này đều dành cho cô.
(...]
Cô gái bên cạnh lên tiếng.
"Mẹ, cô gái đó là ai sao cứ níu níu kéo kéo mẹ vậy?"
"Mẹ, mẹ không biết. Chắc là nhận lầm người rồi."
Người đàn ông đang lái xe phía trước cau có.
"Sau này, đừng để những người như vậy làm ảnh hưởng đến danh giá của gia đình chúng ta."
"Em, em biết rồi."
Bà ta nhỏ giọng nói. Tay siết chặt nhìn vào kính chiếu hậu. Bóng hình nhỏ nhắn mỗi lúc một khuất dần.
(.)
Cố Thừa Trạch vừa ra khỏi Lam Thiên vài bước chân lại nhìn thấy Dư Nguyệt. Anh hơi sững sờ
Cô mỉm cười.
"Em đến đón anh đây.
Cố Thừa Trạch đẩy nhẹ gọng kính, bước về phía cô.
Anh cởi áo khoác phủ lên người cô.
Dư Nguyệt ngẩng mặt lên nhìn anh.
"Em không lạnh đâu. Là thật đó, anh mặc vào đi."
Dư Nguyệt lo lắng anh sẽ bị cảm. Bởi hiện tại, anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi thôi.
Cố Thừa Trạch giữ tay cô lại.
"Khong ban dau."
Dư Nguyệt thật sự là không có ý đó. Tuy nhiên, anh đã nói như vậy cô từ chối thế nào đây.
Hai người sánh bước bên nhau trở về nhà. Tay còn lại anh nắm chặt tay cô.
Dư Nguyệt thật sự rất thích cảm giác được anh bao bọc trong tay như vậy. Rất, rất, rất ấm áp.
Cô khẽ lên tiếng.
"Chuyện gì quan trọng đến mức phải gọi mọi người đến vào ban đêm?"
"Họp một chút về việc đều người thôi."
"Ý anh là sao?"
"Lam Thiên sắp đưa vào hoạt động. Người từ tổng công ty sẽ trả về."
Dư Nguyệt nghe như vậy trong lòng có chút khó chịu. Anh đến từ Giang Thành vậy chẳng lẽ anh cũng trở về sao.
"Vậy..."
"Em ở đây, anh có thế đi đâu."
Anh khẽ cười tay càng siết chặt.
"Có anh thật tốt."
Dư Nguyệt khẽ lên tiếng. Cũng như là lời tận sâu trong lòng cô. Từ khi anh xuất hiện, cuộc sống của cô đã hoàn toàn thay đổi. Dù là chuyện gì cũng có ảnh bên cạnh. Chỉ như vậy là đủ lắm rồi.
"Sao lại khóc?"
"Em không có."
"Khi nào, em thật sự tin tưởng anh. Anh sẵn sàng lắng nghe."
Dư Nguyệt mím môi. Cô không biết phải nói như thế nào mà thôi. Bởi cô cũng cảm thấy mơ hồ.
(...]
Nhà hàng, khách sạn quốc tế QUEEN
Cố Vĩnh Lân hôm nay cũng đến đây. Vừa nghe đến họ Cố đã khiến cho nhân viên nơi đó một phen bùng nổ.
"Lần trước là Cố gia Giang Thành. Ngài ấy thật sự, thật sự rất trẻ. Có khi nào là giả mạo không?"
"Không biết. Nhưng khí thế thì giả thế nào đây?" Tôi xém chút nữa là tè ra quần luôn rồi."
"Tôi không biết người đó có phải là thật không? Nhưng những gì tôi nghe về vị Cố gia này khác hẳn."
"Im lặng đi. Chuyện này, chúng ta không nên nói nhiều. Không may gặp hoạ. Nhớ cái tên giả làm con trai Cố gia không. Đúng là quá thảm."
"Tới giờ tôi vẫn ám ảnh đây."
Cố Vĩnh Lân híp mắt. Hèn gì, suốt một tài tuần nay...
Tuy nhiên, ông ta vẫn vờ như với tình nghe thấy.
"Cố gia Giang Thành! Vậy ngài ấy có ở lại không?"
Họ giật mình nhìn nhau.
Thấy ông ta ăn mặc sang trọng. Dáng vẻ uy nghiêm cũng không phải dạng tầm thường.
"Không có. Vừa giải quyết tên giả mạo là rời đi."
"Vậy ngài ấy trông thế nào?"
"Dáng người cao gầy, uy phong lắm. Trên tay ngài ấy có chiếc gậy gỗ đen được nhấn bởi chiếc đầu rồng. Nhưng ngài ấy có vẻ quá trẻ tôi cũng không biết có phải là thật không nữa."
Cố Vĩnh Lân gật đầu rồi rời đi. Nếu nói như vậy có khi nào thật sự là Cố Thừa Trạch đã đến đây. Nhưng có một việc ông ta không thể hiểu được. Khu mỏ ở Phương Nam đang ở giai đoạn quan trọng. Cố Thừa Trạch không thể nào vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà đến đây. Chẳng lẽ, có một người nữa muốn mạo danh. Chuyện này, mình phải xem xét lại. Ông ta bước vào trong phòng bao.
(...]
Quay lại phía Cố Thừa Trạch.
Cửa hàng lưu niệm của Dư Nguyệt vẫn chưa đến giờ mở cửa nên hai người trở về nhà trước.
Dư Nguyệt đã vào trong tắm rửa thay quần áo để chuẩn bị đến cửa hàng.
Cố Thừa Trạch ngồi trên ghế sofa đôi môi bạc mỏng khẽ nhếch lên.
"Tôi sẽ để từng người một nếm trải cảm giác tôi từng phải chịu."
Điện thoại trên bàn reo lên.
Anh liếc mắt nhìn sang.
Một cuộc gọi kết thúc lại đến một hồi chuông khác. Tuy nhiên, là cùng một dãy số
Anh cầm điện thoại lên đi về phía ban công.
Cuộc gọi vừa thông đã nghe tiếng Cao Thái. Lời nói lại có chút không tự nhiên.
[Cố gia! Cố tổng đã đến thành phố B. Còn đang điều tra xem ngài có thật sự ở Phương Nam không. Còn nữa, Cố tổng đã đến nhà hàng nơi mà ngài đã đến. Và tên nói là con... Là Cố thiếu giả.)
"Cứ để ông ta điều tra. Giúp ông ta một tay."
(Hả?)
Cao Thái lại một phen đau đầu. Giúp thế nào?
"Muốn vào hang sói rất dễ nhưng ra được hay không lại là một chuyện khác."
Giọng anh vẫn điềm đạm như vậy nhưng khi lọt vào tai người nghe lại lạnh cả sống lưng.
Cao Thái nuốt nước bọt. Tay lau mồ hôi trán đáp.
(Vâng! Vâng!)
Dư Nguyệt từ trong phòng tắm bước ra. Cô nhìn thấy anh đang ở ngoài ban công. Cô nhẹ nhàng đi đến. Đưa tay ôm lấy anh.
Cố Thừa Trạch nắm lấy bàn tay nhỏ xoay người lại. Anh cúi xuống nhìn cô. Anh không nói gì, cúi thấp xuống hôn lên đôi mắt long lanh. Nhiều lúc, anh cũng không hiểu được bản thân mình. Dường như tất cả dịu dàng cả đời này đều dành cho cô.
(...]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.