Chương 36: Phổ cập giới tính
yenvu18
19/04/2022
"Thưa các anh các chị, tiết này sẽ là tiết giáo dục giới tính."
Gương mặt lạnh nhạt của Dung cố tạo ra niềm vui chỉ tổ rước nhục, vậy nên nàng nghiêm túc, vậy mà nghiêm túc càng khiến tụi học trò cười hí hí hố hố hơn, chẳng biết chúng tìm thấy được gì buồn cười trên gương mặt nàng.
"Đừng cười nữa, mấy anh mấy chị nói tôi biết mấy anh mấy chị biết gì về tìиɦ ɖu͙ƈ đi."
Nhiên xung phong giơ tay, Hương thấy vậy liền thúc cù trỏ vào người cậu bạn, khẩu hình miệng nói: "Cái gì vậy ba?"
"Tìиɦ ɖu͙ƈ là cái ấy ấy sẽ đi vào cái kia kia, vui vui, đúng không cô?"
"Sướng chết mẹ chứ vui gì mày ơi." Ai đó la lên.
"Hahaha."
Bọn con trai được dịp cười hô hố lên, Dung hừ một tiếng, gõ gõ tay vào bảng ra hiệu cho các em yên lặng. Linh ngồi ở bên dưới nắm hai tay lại, cũng may Dung có nhắn tin cho cô bảo rằng hôm nay sẽ giáo dục giới tính hi vọng cô không nghĩ nhiều, vậy nên bây giờ cô mới có thể ngồi thong dong như vậy. Cô biết cô giáo đứng ở phe mình, cô giáo luôn giúp mình, cả thế giới vì vậy mà cũng trở nên dễ dàng hơn.
"Cho cô hỏi các em dùng cách gì để tránh thai được không?"
Bọn nhỏ nhao nhao lên cho cô đáp án, mỗi đứa một kiểu, tuy nhiên không tìm ra người chỉ Linh ăn rau muống tránh thai.
"Bây giờ có rất nhiều cách để tránh thai, nhưng cô nghĩ các em vẫn nên dùng bαo ƈαo sυ, thuốc về lâu về dài không tốt, mà cũng không thể canh ngày rụng trứng rồi bảo đó là cách khá an toàn. Khá ở đây tức là vẫn có thể có thai, các em hiểu không? Vậy nên nhớ lời cô, khi sẵn sàng quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ thì phải mang bαo ƈαo sυ, mang từ khi vừa bắt đầu làm chứ không phải đợi sắp sắp xong rồi mới đeo nha."
Có cậu bạn nhỏ điếc không sợ súng giơ tay lên xin hỏi nàng một câu xanh rờn: "Vậy cô với chồng cô tránh thai bằng cái gì?"
Bản lĩnh của Dung đó chính là cho dù nàng có hơi chột dạ thì nàng cũng không để lộ ra ngoài, thong dong trả lời rằng: "Không có chồng là cách tránh thai an toàn nhất."
"Ủa bây giờ cô không có chồng ạ cô?"
Dung gật đầu, đúng thật là bây giờ không còn chồng nữa.
"Cô nghĩ sao về quan hệ đồng tính ạ cô?"
"Nghĩ sao về quan hệ đồng tính...? Cô nghĩ quan hệ đồng tính không có thai, nhưng vẫn phải dùng bao vì HIV nha mấy em. Nữ với nữ cũng phải chắc rằng mình sạch."
Hương giơ tay lên xin hỏi, lúc này Dung mới hơi biến sắc một chút, trước giờ nàng vẫn chưa bao giờ có thể giả vờ trước mặt Hương.
"Nữ nữ không bị lây HIV ạ cô?"
"Cũng có thể bị."
Nhiên nghe vậy mới trêu Hương: "Định chơi buê đuê hay gì?"
Mặc dù Hương là người bị trêu nhưng hai bên gò má Dung mới là người đỏ lên, ban nãy dạy các em về tìиɦ ɖu͙ƈ lại chẳng ngại chút nào, nghĩ đến chuyện Hương chơi buê đuê lại đỏ hết cả mặt. Nàng thừa biết không phải Hương với nàng, nàng không có phúc phần được Hương bảo ban chăm sóc, nhưng nàng có thể tưởng tượng ra, tưởng tượng một ngày Hương có yêu nàng, yêu nàng rất nhiều.
"Dung!"
Cả lớp nghe được tiếng thầy Trung thì nháo nhào hẳn lên, hệt như Việt Nam đang vô địch giải bóng đá quốc tế, tiếng reo hò phấn khích mãn nguyện đi kèm theo tiếng huýt sáo trêu đùa. Dung ngưng cười, nhìn về hướng phát ra tiếng nói kia.
"Anh đi mua cà phê có mua cho em một ly..."
"Đang dạy học mà anh "tiện đường" đi mua cà phê hả?"
Thầy Trung gãi gãi đầu mình hệt một kẻ khờ: "Anh kêu người ta mang vào..."
Nàng đi lại bàn giáo viên lục lọi trong túi mình ví tiền, rút tờ hai mươi ngàn ra trả cho thầy ấy. Nhưng thầy ấy có ý định khi mang cà phê cho nàng, đương nhiên là không nhận lại hai mươi ngàn kia.
"Chồi ôi nhận đi cô, thầy ấy có lòng vậy mà."
Cả lớp lại nói ra nói vô, thấy sợ làm thầy Trung ngượng nên Dung nhận lấy ly cà phê mà không trả tiền.
Chẳng hiểu sao lúc này Hương cười không nổi nữa, cả mặt cứ cứng đờ. Hình như cô ngộ ra điều gì đó là lạ mà trước giờ cô luôn để ý thấy ở thầy Trung, cô nghĩ thầy Trung thích chị Dung rồi, phải thích thật nhiều mới trở nên kẻ ngốc như vậy.
Sau khi nói chuyện xong với các bạn, cô thấy chị ấy uống một chút cà phê rồi tiếp tục xử trảm mấy tên lính phản nghịch của tuần trước. Nàng lật sổ đầu bài, đọc từng tội từng tội rồi thưởng một người hai que vào mông.
"Hương, móc cứt mũi trét bạn thiệt hả em?"
Hương mặt đỏ tía, vội vàng nói: "Thằng Nhiên nó trét con Hoa, em còn không biết luôn đó, tự nhiên cô Trúc ghi em à!"
"Không cần phải giải thích đâu, lên lĩnh thưởng đi."
Lúc lên lĩnh thưởng Hương có thúc vào người Nhiên mấy cái, Nhiên chỉ cười hà hà như vui lắm, bỏ mặc một người vô tội đang đi đến công đường nhận hình phạt. Dung giơ thước để lên bàn tay Hương, ai đời lại phải đánh người mình thương vì tội móc cứt mũi trét bạn như thế này...
"Phạm nhân Huỳnh Ngọc Hương biết tội không?" Nàng trêu.
Hương phồng phồng má tức tối: "Thằng Nhiên... về chết với tao..."
"Mày tao cái gì, uống cà phê không?"
Thật ra Hương không thích uống cà phê, nhưng cà phê là thầy Trung mua, để trên bàn của chị cũng thấy chướng mắt nên cô cầm ly cà phê về bàn mình rồi uống. Nhiên có hỏi tại sao bị cô đánh lại tức quá lấy ly cà phê của cô về, Hương chỉ bảo rằng: "Ai mượn đánh tao chi, tao lấy ly cà phê cho bõ ghét."
Trong lớp truyền ra một giai thoại khá là bảnh đó chính là Hương vì bị giáo viên chủ nhiệm phạt mà lấy luôn ly cà phê của giáo viên về uống cho bõ ghét, cả lớp cũng không bói ra một người có lòng can đảm như Hương.
Sau khi tan học về nhà Hương ngồi gấp đồ cho hai người, kể từ sau khi chị ly hôn đến giờ gia đình hai người cũng không có gì đặc biệt, vốn trước giờ anh hai cô cũng không hiện diện quá nhiều trong gia đình này, thiếu đi cũng không sao.
Đồ của chị Dung không nhiều lắm, bình thường chị ấy không thích mua sắm linh tinh, cũng không hay chú ý đến quần áo, ngoại trừ áo dài cần thiết để mặc đi dạy ra hầu như chị ấy không có áo quần gì đặc biệt. Nhưng áo dài cần thiết của chị ấy cũng là một kho đồ sộ, nếu mà có thể mặc được áo dài đi chơi chị ấy có thể mặc áo dài một tháng mà không cần giặt đồ gấp. Tiền may áo dài chị ấy không tiếc, tiền mua váy áo mặc đi chơi lại tiếc không thôi.
Nói ra không phải Hương biếи ŧɦái mà vì đồ lót của chị khá nhỏ, Hương không chú ý không được. Nàng đưa chiếc quần con lên ngang eo mình để đo thử, còn nhỏ hơn vòng eo của nàng ba đốt ngón tay, ướm vào thấy không vừa. Vòng eo của chị ấy mảnh khảnh đến thế là cùng!
"Biếи ŧɦái."
Vô tình đi ra lấy nước thì thấy Hương đang ướm thử qυầи ɭóŧ của mình trên eo, nàng hừ một tiếng mắng biếи ŧɦái, trong lòng cảm thấy vui vẻ khi thấy Hương ngại đến độ mặt đỏ như gấc. Thì ra Hương còn biết ngại, nàng còn tưởng Hương của nàng phải cực kì mặt dày.
"Em không có, tại thấy cái quần này nó ngồ ngộ."
"À... chị hiểu mà..."
"Chị không hiểu!"
Cái bản mặt híp con mắt lại rồi gật gù gật gù kia đảm bảo là không hiểu, chị ấy đang trêu cô, chắc chắn!
"Hiểu mà."
"Không hiểu chút nào luôn á!"
"Hiểu mà."
"Chị hiểu cái gì?"
"Chị hiểu mà."
Gương mặt lạnh nhạt của Dung cố tạo ra niềm vui chỉ tổ rước nhục, vậy nên nàng nghiêm túc, vậy mà nghiêm túc càng khiến tụi học trò cười hí hí hố hố hơn, chẳng biết chúng tìm thấy được gì buồn cười trên gương mặt nàng.
"Đừng cười nữa, mấy anh mấy chị nói tôi biết mấy anh mấy chị biết gì về tìиɦ ɖu͙ƈ đi."
Nhiên xung phong giơ tay, Hương thấy vậy liền thúc cù trỏ vào người cậu bạn, khẩu hình miệng nói: "Cái gì vậy ba?"
"Tìиɦ ɖu͙ƈ là cái ấy ấy sẽ đi vào cái kia kia, vui vui, đúng không cô?"
"Sướng chết mẹ chứ vui gì mày ơi." Ai đó la lên.
"Hahaha."
Bọn con trai được dịp cười hô hố lên, Dung hừ một tiếng, gõ gõ tay vào bảng ra hiệu cho các em yên lặng. Linh ngồi ở bên dưới nắm hai tay lại, cũng may Dung có nhắn tin cho cô bảo rằng hôm nay sẽ giáo dục giới tính hi vọng cô không nghĩ nhiều, vậy nên bây giờ cô mới có thể ngồi thong dong như vậy. Cô biết cô giáo đứng ở phe mình, cô giáo luôn giúp mình, cả thế giới vì vậy mà cũng trở nên dễ dàng hơn.
"Cho cô hỏi các em dùng cách gì để tránh thai được không?"
Bọn nhỏ nhao nhao lên cho cô đáp án, mỗi đứa một kiểu, tuy nhiên không tìm ra người chỉ Linh ăn rau muống tránh thai.
"Bây giờ có rất nhiều cách để tránh thai, nhưng cô nghĩ các em vẫn nên dùng bαo ƈαo sυ, thuốc về lâu về dài không tốt, mà cũng không thể canh ngày rụng trứng rồi bảo đó là cách khá an toàn. Khá ở đây tức là vẫn có thể có thai, các em hiểu không? Vậy nên nhớ lời cô, khi sẵn sàng quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ thì phải mang bαo ƈαo sυ, mang từ khi vừa bắt đầu làm chứ không phải đợi sắp sắp xong rồi mới đeo nha."
Có cậu bạn nhỏ điếc không sợ súng giơ tay lên xin hỏi nàng một câu xanh rờn: "Vậy cô với chồng cô tránh thai bằng cái gì?"
Bản lĩnh của Dung đó chính là cho dù nàng có hơi chột dạ thì nàng cũng không để lộ ra ngoài, thong dong trả lời rằng: "Không có chồng là cách tránh thai an toàn nhất."
"Ủa bây giờ cô không có chồng ạ cô?"
Dung gật đầu, đúng thật là bây giờ không còn chồng nữa.
"Cô nghĩ sao về quan hệ đồng tính ạ cô?"
"Nghĩ sao về quan hệ đồng tính...? Cô nghĩ quan hệ đồng tính không có thai, nhưng vẫn phải dùng bao vì HIV nha mấy em. Nữ với nữ cũng phải chắc rằng mình sạch."
Hương giơ tay lên xin hỏi, lúc này Dung mới hơi biến sắc một chút, trước giờ nàng vẫn chưa bao giờ có thể giả vờ trước mặt Hương.
"Nữ nữ không bị lây HIV ạ cô?"
"Cũng có thể bị."
Nhiên nghe vậy mới trêu Hương: "Định chơi buê đuê hay gì?"
Mặc dù Hương là người bị trêu nhưng hai bên gò má Dung mới là người đỏ lên, ban nãy dạy các em về tìиɦ ɖu͙ƈ lại chẳng ngại chút nào, nghĩ đến chuyện Hương chơi buê đuê lại đỏ hết cả mặt. Nàng thừa biết không phải Hương với nàng, nàng không có phúc phần được Hương bảo ban chăm sóc, nhưng nàng có thể tưởng tượng ra, tưởng tượng một ngày Hương có yêu nàng, yêu nàng rất nhiều.
"Dung!"
Cả lớp nghe được tiếng thầy Trung thì nháo nhào hẳn lên, hệt như Việt Nam đang vô địch giải bóng đá quốc tế, tiếng reo hò phấn khích mãn nguyện đi kèm theo tiếng huýt sáo trêu đùa. Dung ngưng cười, nhìn về hướng phát ra tiếng nói kia.
"Anh đi mua cà phê có mua cho em một ly..."
"Đang dạy học mà anh "tiện đường" đi mua cà phê hả?"
Thầy Trung gãi gãi đầu mình hệt một kẻ khờ: "Anh kêu người ta mang vào..."
Nàng đi lại bàn giáo viên lục lọi trong túi mình ví tiền, rút tờ hai mươi ngàn ra trả cho thầy ấy. Nhưng thầy ấy có ý định khi mang cà phê cho nàng, đương nhiên là không nhận lại hai mươi ngàn kia.
"Chồi ôi nhận đi cô, thầy ấy có lòng vậy mà."
Cả lớp lại nói ra nói vô, thấy sợ làm thầy Trung ngượng nên Dung nhận lấy ly cà phê mà không trả tiền.
Chẳng hiểu sao lúc này Hương cười không nổi nữa, cả mặt cứ cứng đờ. Hình như cô ngộ ra điều gì đó là lạ mà trước giờ cô luôn để ý thấy ở thầy Trung, cô nghĩ thầy Trung thích chị Dung rồi, phải thích thật nhiều mới trở nên kẻ ngốc như vậy.
Sau khi nói chuyện xong với các bạn, cô thấy chị ấy uống một chút cà phê rồi tiếp tục xử trảm mấy tên lính phản nghịch của tuần trước. Nàng lật sổ đầu bài, đọc từng tội từng tội rồi thưởng một người hai que vào mông.
"Hương, móc cứt mũi trét bạn thiệt hả em?"
Hương mặt đỏ tía, vội vàng nói: "Thằng Nhiên nó trét con Hoa, em còn không biết luôn đó, tự nhiên cô Trúc ghi em à!"
"Không cần phải giải thích đâu, lên lĩnh thưởng đi."
Lúc lên lĩnh thưởng Hương có thúc vào người Nhiên mấy cái, Nhiên chỉ cười hà hà như vui lắm, bỏ mặc một người vô tội đang đi đến công đường nhận hình phạt. Dung giơ thước để lên bàn tay Hương, ai đời lại phải đánh người mình thương vì tội móc cứt mũi trét bạn như thế này...
"Phạm nhân Huỳnh Ngọc Hương biết tội không?" Nàng trêu.
Hương phồng phồng má tức tối: "Thằng Nhiên... về chết với tao..."
"Mày tao cái gì, uống cà phê không?"
Thật ra Hương không thích uống cà phê, nhưng cà phê là thầy Trung mua, để trên bàn của chị cũng thấy chướng mắt nên cô cầm ly cà phê về bàn mình rồi uống. Nhiên có hỏi tại sao bị cô đánh lại tức quá lấy ly cà phê của cô về, Hương chỉ bảo rằng: "Ai mượn đánh tao chi, tao lấy ly cà phê cho bõ ghét."
Trong lớp truyền ra một giai thoại khá là bảnh đó chính là Hương vì bị giáo viên chủ nhiệm phạt mà lấy luôn ly cà phê của giáo viên về uống cho bõ ghét, cả lớp cũng không bói ra một người có lòng can đảm như Hương.
Sau khi tan học về nhà Hương ngồi gấp đồ cho hai người, kể từ sau khi chị ly hôn đến giờ gia đình hai người cũng không có gì đặc biệt, vốn trước giờ anh hai cô cũng không hiện diện quá nhiều trong gia đình này, thiếu đi cũng không sao.
Đồ của chị Dung không nhiều lắm, bình thường chị ấy không thích mua sắm linh tinh, cũng không hay chú ý đến quần áo, ngoại trừ áo dài cần thiết để mặc đi dạy ra hầu như chị ấy không có áo quần gì đặc biệt. Nhưng áo dài cần thiết của chị ấy cũng là một kho đồ sộ, nếu mà có thể mặc được áo dài đi chơi chị ấy có thể mặc áo dài một tháng mà không cần giặt đồ gấp. Tiền may áo dài chị ấy không tiếc, tiền mua váy áo mặc đi chơi lại tiếc không thôi.
Nói ra không phải Hương biếи ŧɦái mà vì đồ lót của chị khá nhỏ, Hương không chú ý không được. Nàng đưa chiếc quần con lên ngang eo mình để đo thử, còn nhỏ hơn vòng eo của nàng ba đốt ngón tay, ướm vào thấy không vừa. Vòng eo của chị ấy mảnh khảnh đến thế là cùng!
"Biếи ŧɦái."
Vô tình đi ra lấy nước thì thấy Hương đang ướm thử qυầи ɭóŧ của mình trên eo, nàng hừ một tiếng mắng biếи ŧɦái, trong lòng cảm thấy vui vẻ khi thấy Hương ngại đến độ mặt đỏ như gấc. Thì ra Hương còn biết ngại, nàng còn tưởng Hương của nàng phải cực kì mặt dày.
"Em không có, tại thấy cái quần này nó ngồ ngộ."
"À... chị hiểu mà..."
"Chị không hiểu!"
Cái bản mặt híp con mắt lại rồi gật gù gật gù kia đảm bảo là không hiểu, chị ấy đang trêu cô, chắc chắn!
"Hiểu mà."
"Không hiểu chút nào luôn á!"
"Hiểu mà."
"Chị hiểu cái gì?"
"Chị hiểu mà."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.