Chương 50: Tự biết mình xấu
yenvu18
19/04/2022
Chẳng biết dây thần kinh nào của Hương lại nảy số chuyện sinh con là nhất định phải ngủ với đàn ông, như đêm hôm đó anh hai cô ép chị ấy sinh con, cô chỉ cần nghĩ đến chuyện này thôi đã thấy chán ghét, vậy nên dự định sinh con của Dung cũng tan tành mây khói. Hương quên mất Ngọc dùng cách gì sinh ra được cu Triết, cũng quên đi ở nước cô đã có dịch vụ thụ tinh nhân tạo.
Buổi sáng ở nơi này rất lạnh, tối hôm qua Dung đã tắm rồi mặc đồ ấm sẵn khi ở trong phòng, sáng sớm vẫn rét run không thôi. Hôm nay nàng quyết định sẽ đi Sapa chơi, dù sao hôm nay Hương của nàng cũng không rảnh tiếp chuyện với nàng, hôm nay em ấy phải học buổi đầu tiên.
Nàng muốn mua một chiếc áo thổ cẩm nhưng nàng nghĩ lạnh như vậy cũng không mặc được mà chụp ảnh, vậy nên nàng thôi, quyết định cứ giữ mình kín cổng cao tường mà lên. Mua vé đi cáp treo, tận hưởng cảm giác một mình vì điện thoại của nàng không bắt được sóng. Quãng đường đi cáp treo tốn của Dung một ít thời gian, nhưng nhìn được những áng mây lãng đãng trôi này khiến nàng thấy hưởng thụ.
Cáp treo ngày càng lên cao, Dung nhìn còn không rõ được sợi cáp treo ở bên ngoài, mây và sương nhiều đến mức mờ đi cả khung cảnh xanh mướt. Cũng may hôm nay Dung có mang theo một cái khăn choàng cổ, bằng không thế nào cũng bị hở cổ ra mà lạnh tê cổ.
Sau khi xuống cáp treo Dung lại phải đi tàu điện một lần nữa để lên đỉnh núi Fansipan, lần này nàng thật sự chạm được vào mây, lạnh đến độ răng của nàng cũng run cầm cập. Nàng bật điện thoại lên bắt đầu quay chính mình, nàng biết Hương không thích xem phong cảnh, Hương thích xem nàng hơn.
"Bây giờ chị đang ở trên đỉnh Fansipan, lạnh lắm."
Dung vì lạnh quá mà bật cười ha ha, lạnh đến sắp tê hàm của nàng mất rồi.
Nàng đi lại gần cột mốc của đỉnh Fansipan, cố gắng nói cho tròn vẹn rõ chữ: "Độ... cao... 3.143 mét..."
Có người còn cười nàng vì muốn làm youtuber nhưng sợ lạnh, nói còn không rõ chữ huống gì review, nhưng Dung cũng cười trừ, nàng chỉ muốn review cho mỗi mình Hương nghe, cho dù nói vấp nàng nghĩ Hương cũng không có ý kiến gì.
Cho Hương xem một vòng phong cảnh nơi này xong Dung nhanh chóng đi xuống bắt cáp treo xuống lại mặt đất, nàng bị cái lạnh dọa cho chạy trối chết rồi. Nhớ ngày hôm đó đến Đà Lạt đã lạnh, Hương ôm nàng vào lòng mà sưởi ấm, hôm nay còn lạnh hơn thế nhưng lại chẳng thấy Hương ôm nàng nữa.
Nàng nhớ Hương, như bất kì cô gái bình thường nào nhớ nhung người yêu của mình, thương Hương, tình yêu thương này lại không hề giống ai trên đời. Nàng thương Hương độc nhất vô nhị, chỉ có thương Hương, ngoại trừ em ấy ra cũng không còn dành tình cảm cho ai nữa. Yêu em ấy, ngoại trừ em ấy ra cũng không đặt ai vào mắt.
Có thể có ai đó trêu nàng yêu đến lụy tình, nàng cũng chấp nhận. Nàng có bao giờ gìn giữ lại chút gì cho bản thân, từng chút từng chút đều muốn cho người nàng yêu, nói nàng lụy tình, nàng chấp nhận. Nàng là kẻ sống vì yêu và chết cũng vì yêu...
Đi chơi mãi cũng mệt nên Dung bắt xe quay trở lại trường, về đến phòng của mình đã mệt lả người, nàng ngả người xuống giường mỏng mà nhắm mắt ngủ lúc nào không hay. Đến khi nàng tỉnh giấc cũng đã là chiều ngày hôm sau, Dung lật đật cầm điện thoại của mình lên xem tin nhắn, thấy Hương lo lắng hỏi nàng ở đâu liền trả lời lại một tin. Tin nhắn vừa tới chỗ Hương thì có Dung có điện thoại, không ai khác là Hương gọi nàng.
"Chị có sao không?"
Dung lắc đầu: "Chị không sao hết, mệt quá nên chị ngủ quên nhắn em. Em đi học ngày đầu sao rồi?"
"Cũng bình thường lắm, có điều giảng viên rấtttt đẹp"
Tim Dung như ngừng đập trong ba giây, sau đó cảm xúc dần dần ùa đến như bão lũ, nàng không đỡ nổi: "Đẹp như thế nào?"
Nói ra câu này tức là Dung đã kiềm chế hết chín phần, chỉ còn lại một phần "giả vờ" dịu dàng cho Hương xem. Chẳng biết vị giảng viên kia đẹp như thế nào, nhưng nhìn mặt Hương đểu cáng làm cho Dung muốn nghỉ chơi ngay lập tức. Đúng là đồ háo sắc, lăng nhăng, đào hoa... Trong lòng Dung mắng Hương một ngàn lần.
"Đẹp cơ Hà Tăng vậy đó, cao, trắng, mà giàu nữa..."
"Đẹp ta..."
Trộm nhìn chị ấy giận dỗi nhưng không dám lộ ra mình giận dỗi, ghen tuông mà không dám lộ ra ghen tuông, Hương cảm thấy rất tức cười. Thì ra chị ấy ghen hai má sẽ vô thức mà xụ xuống, vì nụ cười nhàn nhạt của chị ấy cũng không còn treo trên môi nữa rồi.
"Đẹp thiệt mà."
Chợt nhớ ra mấy hôm trước khi đi chợ phiên cũng có người khen nàng đẹp, vậy nên nàng liền khịt khịt mũi cố ra vẻ ta đây: "Hôm trước chị đi chợ phiên cũng có người khen chị đẹp..."
Gương mặt đang cười của Hương cũng biến mất, vừa chọc cho người ta ghen xong, bị người ta chọc lại lại ghen không kiềm nổi, đúng là ăn trộm gà không được còn mất thêm nắm thóc...
"Ai?"
"Mấy cậu trai dân tộc đó, bảo là chị xinh thế."
Thật ra Dung cũng tự biết bản thân nàng không xinh, tùy tiện vơ đại một nắm cũng ra những người xinh đẹp hơn nàng, làm sao có cửa sánh với Hà Tăng trong miệng Hương, nàng tự biết bản thân mình xấu. Vậy nên nàng mạnh miệng bảo rằng mấy anh trai làng khen nàng đẹp, dù sao nàng cũng không nói dối, họ khen nàng đẹp thật, chỉ có điều nàng không thấy mình đẹp.
"Ở trên ấy có bắt vợ đúng không?"
"Có bắt vợ thiệt, nhưng chị nghe bắt ở ngoài miệt xa hơn chỗ này."
Hương thật đau đầu, thả chị ấy đi đâu cô cũng rất lo lắng, hầu như lúc nào cũng cảm nhận được mối đe dọa xung quanh chị ấy. Ngày trước còn chồng thì sợ anh hai bạc bẽo với chị, đánh chị, có đợt thả chị đi có một chút chị ấy tự chui đầu vào nhà chị Vân, còn bị người ta trút bột ma túy vào miệng. Cô chẳng biết tất cả những nguy hiểm xung quanh chị là do cô tưởng tượng ra hay vì bản thân quá lo lắng, chỉ biết bản thân lo cho chị, lo đến muốn bạc đầu, chỉ sợ chị ra đường bị người ta ức hiếp.
"Người ta bắt vợ em thì sao? Chị đi lại trong khuôn viên trường thôi, đừng ra ngoài."
Đi lại trong khuôn viên trường thôi chắc Dung sẽ bị chán đến chết, nàng suy nghĩ đi suy nghĩ lại, cuối cùng vẫn thấy đi lại trong khuôn viên trường chắc chắn bị chán đến chết. Mặc dù Dung là người không ưa ra đường, nhưng cứ ở mãi một chỗ sẽ bị bức bối, nàng không chịu được.
"Ai đâu mà bắt chị, chị xấu như ma, còn ốm như cò hương, bắt chị về phải nuôi bệnh chị..."
Đến bây giờ Hương mới nhận ra thì ra là chị ấy không có một chút tự tin nào về nhan sắc của bản thân mình, thậm chí ngay cả khả năng nhìn nhận nhan sắc của bản thân còn không có. Cô thấy còn may, vợ của cô không biết mình đẹp.
Nàng gửi file video mà mình quay ban nãy qua cho Hương xem, Hương rất thích thú, còn bảo sau này nên quay nhiều clip như vậy để lại sau này coi. Dung cũng post một tấm ảnh mây núi lên trang cá nhân zalo của mình, đăng kèm với caption:
"Đây là trời xanh, đây là núi cao.
Đây là mây trắng, đây là sương.
Đây là Dung, và đây là nhớ thương."
Chưa post được nửa tiếng đã thấy comment của Hân trong post của mình, em ấy chỉ nhắn một chữ duy nhất: "Fansipan!"
Buổi sáng ở nơi này rất lạnh, tối hôm qua Dung đã tắm rồi mặc đồ ấm sẵn khi ở trong phòng, sáng sớm vẫn rét run không thôi. Hôm nay nàng quyết định sẽ đi Sapa chơi, dù sao hôm nay Hương của nàng cũng không rảnh tiếp chuyện với nàng, hôm nay em ấy phải học buổi đầu tiên.
Nàng muốn mua một chiếc áo thổ cẩm nhưng nàng nghĩ lạnh như vậy cũng không mặc được mà chụp ảnh, vậy nên nàng thôi, quyết định cứ giữ mình kín cổng cao tường mà lên. Mua vé đi cáp treo, tận hưởng cảm giác một mình vì điện thoại của nàng không bắt được sóng. Quãng đường đi cáp treo tốn của Dung một ít thời gian, nhưng nhìn được những áng mây lãng đãng trôi này khiến nàng thấy hưởng thụ.
Cáp treo ngày càng lên cao, Dung nhìn còn không rõ được sợi cáp treo ở bên ngoài, mây và sương nhiều đến mức mờ đi cả khung cảnh xanh mướt. Cũng may hôm nay Dung có mang theo một cái khăn choàng cổ, bằng không thế nào cũng bị hở cổ ra mà lạnh tê cổ.
Sau khi xuống cáp treo Dung lại phải đi tàu điện một lần nữa để lên đỉnh núi Fansipan, lần này nàng thật sự chạm được vào mây, lạnh đến độ răng của nàng cũng run cầm cập. Nàng bật điện thoại lên bắt đầu quay chính mình, nàng biết Hương không thích xem phong cảnh, Hương thích xem nàng hơn.
"Bây giờ chị đang ở trên đỉnh Fansipan, lạnh lắm."
Dung vì lạnh quá mà bật cười ha ha, lạnh đến sắp tê hàm của nàng mất rồi.
Nàng đi lại gần cột mốc của đỉnh Fansipan, cố gắng nói cho tròn vẹn rõ chữ: "Độ... cao... 3.143 mét..."
Có người còn cười nàng vì muốn làm youtuber nhưng sợ lạnh, nói còn không rõ chữ huống gì review, nhưng Dung cũng cười trừ, nàng chỉ muốn review cho mỗi mình Hương nghe, cho dù nói vấp nàng nghĩ Hương cũng không có ý kiến gì.
Cho Hương xem một vòng phong cảnh nơi này xong Dung nhanh chóng đi xuống bắt cáp treo xuống lại mặt đất, nàng bị cái lạnh dọa cho chạy trối chết rồi. Nhớ ngày hôm đó đến Đà Lạt đã lạnh, Hương ôm nàng vào lòng mà sưởi ấm, hôm nay còn lạnh hơn thế nhưng lại chẳng thấy Hương ôm nàng nữa.
Nàng nhớ Hương, như bất kì cô gái bình thường nào nhớ nhung người yêu của mình, thương Hương, tình yêu thương này lại không hề giống ai trên đời. Nàng thương Hương độc nhất vô nhị, chỉ có thương Hương, ngoại trừ em ấy ra cũng không còn dành tình cảm cho ai nữa. Yêu em ấy, ngoại trừ em ấy ra cũng không đặt ai vào mắt.
Có thể có ai đó trêu nàng yêu đến lụy tình, nàng cũng chấp nhận. Nàng có bao giờ gìn giữ lại chút gì cho bản thân, từng chút từng chút đều muốn cho người nàng yêu, nói nàng lụy tình, nàng chấp nhận. Nàng là kẻ sống vì yêu và chết cũng vì yêu...
Đi chơi mãi cũng mệt nên Dung bắt xe quay trở lại trường, về đến phòng của mình đã mệt lả người, nàng ngả người xuống giường mỏng mà nhắm mắt ngủ lúc nào không hay. Đến khi nàng tỉnh giấc cũng đã là chiều ngày hôm sau, Dung lật đật cầm điện thoại của mình lên xem tin nhắn, thấy Hương lo lắng hỏi nàng ở đâu liền trả lời lại một tin. Tin nhắn vừa tới chỗ Hương thì có Dung có điện thoại, không ai khác là Hương gọi nàng.
"Chị có sao không?"
Dung lắc đầu: "Chị không sao hết, mệt quá nên chị ngủ quên nhắn em. Em đi học ngày đầu sao rồi?"
"Cũng bình thường lắm, có điều giảng viên rấtttt đẹp"
Tim Dung như ngừng đập trong ba giây, sau đó cảm xúc dần dần ùa đến như bão lũ, nàng không đỡ nổi: "Đẹp như thế nào?"
Nói ra câu này tức là Dung đã kiềm chế hết chín phần, chỉ còn lại một phần "giả vờ" dịu dàng cho Hương xem. Chẳng biết vị giảng viên kia đẹp như thế nào, nhưng nhìn mặt Hương đểu cáng làm cho Dung muốn nghỉ chơi ngay lập tức. Đúng là đồ háo sắc, lăng nhăng, đào hoa... Trong lòng Dung mắng Hương một ngàn lần.
"Đẹp cơ Hà Tăng vậy đó, cao, trắng, mà giàu nữa..."
"Đẹp ta..."
Trộm nhìn chị ấy giận dỗi nhưng không dám lộ ra mình giận dỗi, ghen tuông mà không dám lộ ra ghen tuông, Hương cảm thấy rất tức cười. Thì ra chị ấy ghen hai má sẽ vô thức mà xụ xuống, vì nụ cười nhàn nhạt của chị ấy cũng không còn treo trên môi nữa rồi.
"Đẹp thiệt mà."
Chợt nhớ ra mấy hôm trước khi đi chợ phiên cũng có người khen nàng đẹp, vậy nên nàng liền khịt khịt mũi cố ra vẻ ta đây: "Hôm trước chị đi chợ phiên cũng có người khen chị đẹp..."
Gương mặt đang cười của Hương cũng biến mất, vừa chọc cho người ta ghen xong, bị người ta chọc lại lại ghen không kiềm nổi, đúng là ăn trộm gà không được còn mất thêm nắm thóc...
"Ai?"
"Mấy cậu trai dân tộc đó, bảo là chị xinh thế."
Thật ra Dung cũng tự biết bản thân nàng không xinh, tùy tiện vơ đại một nắm cũng ra những người xinh đẹp hơn nàng, làm sao có cửa sánh với Hà Tăng trong miệng Hương, nàng tự biết bản thân mình xấu. Vậy nên nàng mạnh miệng bảo rằng mấy anh trai làng khen nàng đẹp, dù sao nàng cũng không nói dối, họ khen nàng đẹp thật, chỉ có điều nàng không thấy mình đẹp.
"Ở trên ấy có bắt vợ đúng không?"
"Có bắt vợ thiệt, nhưng chị nghe bắt ở ngoài miệt xa hơn chỗ này."
Hương thật đau đầu, thả chị ấy đi đâu cô cũng rất lo lắng, hầu như lúc nào cũng cảm nhận được mối đe dọa xung quanh chị ấy. Ngày trước còn chồng thì sợ anh hai bạc bẽo với chị, đánh chị, có đợt thả chị đi có một chút chị ấy tự chui đầu vào nhà chị Vân, còn bị người ta trút bột ma túy vào miệng. Cô chẳng biết tất cả những nguy hiểm xung quanh chị là do cô tưởng tượng ra hay vì bản thân quá lo lắng, chỉ biết bản thân lo cho chị, lo đến muốn bạc đầu, chỉ sợ chị ra đường bị người ta ức hiếp.
"Người ta bắt vợ em thì sao? Chị đi lại trong khuôn viên trường thôi, đừng ra ngoài."
Đi lại trong khuôn viên trường thôi chắc Dung sẽ bị chán đến chết, nàng suy nghĩ đi suy nghĩ lại, cuối cùng vẫn thấy đi lại trong khuôn viên trường chắc chắn bị chán đến chết. Mặc dù Dung là người không ưa ra đường, nhưng cứ ở mãi một chỗ sẽ bị bức bối, nàng không chịu được.
"Ai đâu mà bắt chị, chị xấu như ma, còn ốm như cò hương, bắt chị về phải nuôi bệnh chị..."
Đến bây giờ Hương mới nhận ra thì ra là chị ấy không có một chút tự tin nào về nhan sắc của bản thân mình, thậm chí ngay cả khả năng nhìn nhận nhan sắc của bản thân còn không có. Cô thấy còn may, vợ của cô không biết mình đẹp.
Nàng gửi file video mà mình quay ban nãy qua cho Hương xem, Hương rất thích thú, còn bảo sau này nên quay nhiều clip như vậy để lại sau này coi. Dung cũng post một tấm ảnh mây núi lên trang cá nhân zalo của mình, đăng kèm với caption:
"Đây là trời xanh, đây là núi cao.
Đây là mây trắng, đây là sương.
Đây là Dung, và đây là nhớ thương."
Chưa post được nửa tiếng đã thấy comment của Hân trong post của mình, em ấy chỉ nhắn một chữ duy nhất: "Fansipan!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.