Chương 19: Về quê ăn tết
yenvu18
19/04/2022
Một tháng không biết bao nhiêu lần Vân gọi bảo Hương đến đón về, đến mức Vân còn định mua xe máy cho Hương để đón mình cho tiện. Hôm đó Hương đang ở nhà đọc truyện, bên cạnh là chị dâu ngồi ở ghế đung đưa đan len thì chị Vân gọi, Hương bắt máy thì nghe thấy giọng chị Vân nấc nghẹn bên kia đầu dây.
"Sao vậy? Chị bị cái gì?"
Dung ngừng đan len, ý tứ nhìn Hương xem có chuyện gì nghiêm trọng không. Nàng thấy Hương nghe xong điện thoại liền chạy như bay lên phòng lấy đồ, rồi chạy xuống lấy xe đạp chạy đi. Ngay cả nói nàng một tiếng còn không kịp, cứ thế khuất sau cánh cửa.
Ngồi đan len nhưng tâm trạng không còn yên bình như mấy phút trước nữa, nàng ngồi đan len mà thất thần, đến lúc bị đâm vào tay mới tỉnh táo trở lại.
Chạy một mạch ra quận nhất đón người kia, Hương thấy chị ấy ngồi sụp ở trước cửa quán, mặt cúi gằm dưới đất không ngẩng lên. Thấy chị ấy như vậy nên cô mới khe khẽ gọi: "Chị Vân..."
Chị ấy ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt đỏ au do khóc không ngừng từ ban nãy. Hương định dựng chống xuống đỡ chị ấy nhưng chị ấy đứng lên đi lại chỗ cô, leo lên yên xe rồi ra hiệu cho cô chở về. Hai người im lặng không nói gì với nhau, qua hết tầm bốn con phố chị ấy mới nói nho nhỏ: "Người yêu cũ chị hôm nay mời cưới..."
"Vậy sao?"
"Ừ... Cưới ngay dịp tết..."
Hương cũng không có cảm xúc gì đặc biệt, chỉ gật gù cho chị ấy biết rằng mình có nghe. Chị ấy ngập ngừng một lúc rồi nói: "Hôm đó em đi với chị được không?"
"Ở đâu lận chị?" Hương vừa tập trung đạp xe vừa hỏi, những dịp gần đây phải chở chị ấy nên có sức bền hơn, ngày trước chạy một xíu đã thở hồng hộc, bây giờ đi qua đi lại cũng không thấy mệt mỏi nữa.
Vân trả lời: "Ở Phú Quốc."
"Em không biết em đi được không nữa, tết em phải về quê."
Hai người không bàn về chuyện này nữa mà nói sang chuyện khác, khi về tới nhà Hương có gọi điện về xin ba mình, vì gia đình của Hương cũng không khá lắm cho nên nghe con gái được đi Phú Quốc miễn phí cũng thấy hay hay, cho con mình đi để biết đây biết đó. Vậy là Hương thành công xin đi.
Vừa xin ba xong thì nghe chị Dung rủ tết cùng nhau về quê với anh hai cô, lúc đó Hương mới gãi gãi đầu ngại ngùng nói: "Em lỡ hẹn với chị Vân đi Phú Quốc mất rồi..."
Dung cười hiền: "Không sao."
Thật ra mối quan hệ giữa nàng và chồng không tốt nên mới muốn rủ Hương cùng về cho đỡ ngại, không ngờ Hương đã có hẹn với người ta trước.
Người thì mệt mỏi còn lòng thì âm ỉ đau, Dung chán nản đi về phòng.
Tết sắp đến, còn nàng thì không mong tết đến nữa. Ngày hôm đó Quân lái một chiếc xe hơi bốn chỗ đến gần nhà để đón nàng, xe đó là xe hắn mướn để về quê chọn tiện, phần vì có thể chủ động giờ giấc, phần vì không phải chung chạ với nhiều người. Vì nàng đã biết chuyện hắn nɠɵạı ŧìиɦ với ai nên hắn không còn giấu diếm gì nữa, ở trên xe đôi khi người tình của hắn gọi, hắn dịu dàng trả lời lại, mặc dù trong quãng đường đi ngắn mà người ta gọi hơn năm sáu lần hắn cũng không cáu, lần nào cũng từ tốn trả lời lại.
Hắn cần một bức bình phong để qua mắt thiên hạ còn nàng thì cần một tấm chồng, vậy nên hắn nghĩ mình cũng không cần tôn trọng nàng làm gì, cứ thế như hai người dưng gắn với nhau trên danh nghĩa vợ chồng là ổn. Hắn còn nghĩ nàng sẽ không bao giờ phản kháng lại, nàng quá nhu nhược để làm điều đó.
"Em lên máy bay rồi."
Hương nhắn nàng, lần đầu tiên em ấy đi máy bay nên có chút phấn khích, trước khi đi còn chụp hình máy bay đang bay gửi sang cho nàng. Dung xem nhưng thấy trong lòng hơi nhoi nhói, chuyến đi dài đến thế ai biết được có chuyện gì xảy ra, nhìn thì biết được Vân có ý với Hương, em ấy ngốc nên không biết được, trong chuyến đi... lỡ đâu hai người chấp nhận yêu nhau.
Dung tự cười giễu bản thân mình, rõ ràng là mình không bao giờ có cơ hội đường hoàng ở bên cạnh Hương nhưng nghĩ đến viễn cảnh Hương cùng người khác lại âm thầm đau lòng. Nàng biết như vậy là mâu thuẫn, cố chấp, nhưng nàng không kiềm nổi tâm tình của mình. Càng lúc nàng càng ước gì bản thân mình mang một thân phận khác, ước gì có thể chân chính nói với Hương rằng nàng có cảm giác như mình đã lỡ yêu em ấy rồi.
Ở sân bay, Hương nhìn tin nhắn hiện đã xem nhưng không ai trả lời, chẳng hiểu sao trong lòng lại nóng như lửa đốt. Rõ ràng chị ấy ngồi trên xe có thể trả lời cô chứ không phải bận rộn chạy xe như anh hai, vậy mà chị ấy không trả lời... Hai người họ đang làm gì?
"Hương, đi thôi em!" Vân vui vẻ kéo Hương đi, khiến Hương trong phút chốc quên mất mình đang nghĩ gì.
Hai người ghé sang nhà ba mẹ Dung đầu tiên, phần vì Quân cảm thấy có lỗi nên mới sang đằng ấy trước. Ba mẹ Dung đương nhiên là vui vẻ tiếp đón cậu rể duy nhất trong nhà, mâm cỗ thịnh soạn, cha Dung cũng vui vẻ làm vài ly với hắn. Dung ngồi trên giường nhìn chằm chằm mục tin nhắn với Hương, không biết trả lời sao cũng không muốn trả lời.
"Sao rồi con? Định chừng nào đẻ?"
Dung giật mình suýt rớt điện thoại xuống đất: "Dạ?? Dạ... bọn con cũng chưa dự tính nữa mẹ."
"Còn chưa tính cái gì nữa, hai đứa cũng lớn rồi chứ có còn nhỏ nhắn gì đâu. Công việc cũng ổn định rồi thì nên đẻ đi, đẻ xong không có thời gian nuôi thì mang qua đây mẹ nuôi cho, cuối tuần mang về."
"Dạ..." Dung trả lời đại, trên ai hết nàng biết nàng với chồng sẽ không bao giờ sinh con được. Chưa kể chuyện nàng biết hắn nɠɵạı ŧìиɦ, từ khi cưới nhau xong hắn ta cũng không đụng đến nàng một cọng tóc nào, khi thì mệt khi thì bận, khi thì không có hứng thú, lúc đó nàng còn nghĩ vợ chồng không làm chuyện kia cũng không sao, đến lúc phát hiện ra anh yêu đàn ông mọi chuyện mới vỡ lẽ. Thì ra không phải không có hứng, mà là hứng thú của anh không phải nàng, mà là một chàng trai khác.
Mẹ nàng đi ra khỏi phòng để tiếp chuyện với con rể quý hóa của bà, cả nhà cười nói rôm rả trong khi Dung nằm dài trên giường mệt mỏi. Tết năm nay là cái tết mệt mỏi nhất mà nàng có, nếu có điều ước nàng thà tết không đến thì hơn.
Đáp xuống sân bay điều đầu tiên mà Hương làm cũng là check điện thoại xem Dung có nhắn cho mình không, không thấy một tin nhắn nào, thậm chí chị ấy còn không online. Hương xách ba lô của mình đi vào nhà vệ sinh, cô gọi cho chị ấy. Đợi một lúc mới nghe giọng chị ấy alo.
"Em tới rồi, không khí ở đây tốt lắm!"
Dung mệt mỏi sờ trán mình, trả lời: "Ừ, em chơi vui nhé?"
"Chị đang ngủ?"
"Ừ."
"Chị tới đâu rồi, anh hai đâu chị?"
"Chị tới nhà chị rồi, anh hai em đang ngủ." Dung mệt thật sự, ban nãy chồng nàng nhậu xong nàng phải ra dọn dẹp rồi rửa bát, vất vả lắm mới được nghỉ ngơi một xíu liền bị Hương đánh thức dậy.
Nghe anh hai đang ngủ không hiểu sao Hương lại thấy trong lòng khó chịu không thôi, ngay cả cô cũng không biết mình khó chịu chuyện gì, hệt như ai đó đem tảng đá ngàn cân chất lên người cô, khi cô hít thở vào mỗi đợt đều khó khăn như thế.
Đúng thật hiện tại chồng nàng đang nằm chung với nàng trên giường, hai người là vợ chồng nên chẳng có chuyện cha mẹ nàng cho hai người ngủ riêng. Vậy nên bất đắc dĩ Dung phải ngủ chung với hắn, nàng cũng không nghĩ nhiều, còn Hương khó chịu nhưng còn không phát giác được.
"Sao vậy? Chị bị cái gì?"
Dung ngừng đan len, ý tứ nhìn Hương xem có chuyện gì nghiêm trọng không. Nàng thấy Hương nghe xong điện thoại liền chạy như bay lên phòng lấy đồ, rồi chạy xuống lấy xe đạp chạy đi. Ngay cả nói nàng một tiếng còn không kịp, cứ thế khuất sau cánh cửa.
Ngồi đan len nhưng tâm trạng không còn yên bình như mấy phút trước nữa, nàng ngồi đan len mà thất thần, đến lúc bị đâm vào tay mới tỉnh táo trở lại.
Chạy một mạch ra quận nhất đón người kia, Hương thấy chị ấy ngồi sụp ở trước cửa quán, mặt cúi gằm dưới đất không ngẩng lên. Thấy chị ấy như vậy nên cô mới khe khẽ gọi: "Chị Vân..."
Chị ấy ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt đỏ au do khóc không ngừng từ ban nãy. Hương định dựng chống xuống đỡ chị ấy nhưng chị ấy đứng lên đi lại chỗ cô, leo lên yên xe rồi ra hiệu cho cô chở về. Hai người im lặng không nói gì với nhau, qua hết tầm bốn con phố chị ấy mới nói nho nhỏ: "Người yêu cũ chị hôm nay mời cưới..."
"Vậy sao?"
"Ừ... Cưới ngay dịp tết..."
Hương cũng không có cảm xúc gì đặc biệt, chỉ gật gù cho chị ấy biết rằng mình có nghe. Chị ấy ngập ngừng một lúc rồi nói: "Hôm đó em đi với chị được không?"
"Ở đâu lận chị?" Hương vừa tập trung đạp xe vừa hỏi, những dịp gần đây phải chở chị ấy nên có sức bền hơn, ngày trước chạy một xíu đã thở hồng hộc, bây giờ đi qua đi lại cũng không thấy mệt mỏi nữa.
Vân trả lời: "Ở Phú Quốc."
"Em không biết em đi được không nữa, tết em phải về quê."
Hai người không bàn về chuyện này nữa mà nói sang chuyện khác, khi về tới nhà Hương có gọi điện về xin ba mình, vì gia đình của Hương cũng không khá lắm cho nên nghe con gái được đi Phú Quốc miễn phí cũng thấy hay hay, cho con mình đi để biết đây biết đó. Vậy là Hương thành công xin đi.
Vừa xin ba xong thì nghe chị Dung rủ tết cùng nhau về quê với anh hai cô, lúc đó Hương mới gãi gãi đầu ngại ngùng nói: "Em lỡ hẹn với chị Vân đi Phú Quốc mất rồi..."
Dung cười hiền: "Không sao."
Thật ra mối quan hệ giữa nàng và chồng không tốt nên mới muốn rủ Hương cùng về cho đỡ ngại, không ngờ Hương đã có hẹn với người ta trước.
Người thì mệt mỏi còn lòng thì âm ỉ đau, Dung chán nản đi về phòng.
Tết sắp đến, còn nàng thì không mong tết đến nữa. Ngày hôm đó Quân lái một chiếc xe hơi bốn chỗ đến gần nhà để đón nàng, xe đó là xe hắn mướn để về quê chọn tiện, phần vì có thể chủ động giờ giấc, phần vì không phải chung chạ với nhiều người. Vì nàng đã biết chuyện hắn nɠɵạı ŧìиɦ với ai nên hắn không còn giấu diếm gì nữa, ở trên xe đôi khi người tình của hắn gọi, hắn dịu dàng trả lời lại, mặc dù trong quãng đường đi ngắn mà người ta gọi hơn năm sáu lần hắn cũng không cáu, lần nào cũng từ tốn trả lời lại.
Hắn cần một bức bình phong để qua mắt thiên hạ còn nàng thì cần một tấm chồng, vậy nên hắn nghĩ mình cũng không cần tôn trọng nàng làm gì, cứ thế như hai người dưng gắn với nhau trên danh nghĩa vợ chồng là ổn. Hắn còn nghĩ nàng sẽ không bao giờ phản kháng lại, nàng quá nhu nhược để làm điều đó.
"Em lên máy bay rồi."
Hương nhắn nàng, lần đầu tiên em ấy đi máy bay nên có chút phấn khích, trước khi đi còn chụp hình máy bay đang bay gửi sang cho nàng. Dung xem nhưng thấy trong lòng hơi nhoi nhói, chuyến đi dài đến thế ai biết được có chuyện gì xảy ra, nhìn thì biết được Vân có ý với Hương, em ấy ngốc nên không biết được, trong chuyến đi... lỡ đâu hai người chấp nhận yêu nhau.
Dung tự cười giễu bản thân mình, rõ ràng là mình không bao giờ có cơ hội đường hoàng ở bên cạnh Hương nhưng nghĩ đến viễn cảnh Hương cùng người khác lại âm thầm đau lòng. Nàng biết như vậy là mâu thuẫn, cố chấp, nhưng nàng không kiềm nổi tâm tình của mình. Càng lúc nàng càng ước gì bản thân mình mang một thân phận khác, ước gì có thể chân chính nói với Hương rằng nàng có cảm giác như mình đã lỡ yêu em ấy rồi.
Ở sân bay, Hương nhìn tin nhắn hiện đã xem nhưng không ai trả lời, chẳng hiểu sao trong lòng lại nóng như lửa đốt. Rõ ràng chị ấy ngồi trên xe có thể trả lời cô chứ không phải bận rộn chạy xe như anh hai, vậy mà chị ấy không trả lời... Hai người họ đang làm gì?
"Hương, đi thôi em!" Vân vui vẻ kéo Hương đi, khiến Hương trong phút chốc quên mất mình đang nghĩ gì.
Hai người ghé sang nhà ba mẹ Dung đầu tiên, phần vì Quân cảm thấy có lỗi nên mới sang đằng ấy trước. Ba mẹ Dung đương nhiên là vui vẻ tiếp đón cậu rể duy nhất trong nhà, mâm cỗ thịnh soạn, cha Dung cũng vui vẻ làm vài ly với hắn. Dung ngồi trên giường nhìn chằm chằm mục tin nhắn với Hương, không biết trả lời sao cũng không muốn trả lời.
"Sao rồi con? Định chừng nào đẻ?"
Dung giật mình suýt rớt điện thoại xuống đất: "Dạ?? Dạ... bọn con cũng chưa dự tính nữa mẹ."
"Còn chưa tính cái gì nữa, hai đứa cũng lớn rồi chứ có còn nhỏ nhắn gì đâu. Công việc cũng ổn định rồi thì nên đẻ đi, đẻ xong không có thời gian nuôi thì mang qua đây mẹ nuôi cho, cuối tuần mang về."
"Dạ..." Dung trả lời đại, trên ai hết nàng biết nàng với chồng sẽ không bao giờ sinh con được. Chưa kể chuyện nàng biết hắn nɠɵạı ŧìиɦ, từ khi cưới nhau xong hắn ta cũng không đụng đến nàng một cọng tóc nào, khi thì mệt khi thì bận, khi thì không có hứng thú, lúc đó nàng còn nghĩ vợ chồng không làm chuyện kia cũng không sao, đến lúc phát hiện ra anh yêu đàn ông mọi chuyện mới vỡ lẽ. Thì ra không phải không có hứng, mà là hứng thú của anh không phải nàng, mà là một chàng trai khác.
Mẹ nàng đi ra khỏi phòng để tiếp chuyện với con rể quý hóa của bà, cả nhà cười nói rôm rả trong khi Dung nằm dài trên giường mệt mỏi. Tết năm nay là cái tết mệt mỏi nhất mà nàng có, nếu có điều ước nàng thà tết không đến thì hơn.
Đáp xuống sân bay điều đầu tiên mà Hương làm cũng là check điện thoại xem Dung có nhắn cho mình không, không thấy một tin nhắn nào, thậm chí chị ấy còn không online. Hương xách ba lô của mình đi vào nhà vệ sinh, cô gọi cho chị ấy. Đợi một lúc mới nghe giọng chị ấy alo.
"Em tới rồi, không khí ở đây tốt lắm!"
Dung mệt mỏi sờ trán mình, trả lời: "Ừ, em chơi vui nhé?"
"Chị đang ngủ?"
"Ừ."
"Chị tới đâu rồi, anh hai đâu chị?"
"Chị tới nhà chị rồi, anh hai em đang ngủ." Dung mệt thật sự, ban nãy chồng nàng nhậu xong nàng phải ra dọn dẹp rồi rửa bát, vất vả lắm mới được nghỉ ngơi một xíu liền bị Hương đánh thức dậy.
Nghe anh hai đang ngủ không hiểu sao Hương lại thấy trong lòng khó chịu không thôi, ngay cả cô cũng không biết mình khó chịu chuyện gì, hệt như ai đó đem tảng đá ngàn cân chất lên người cô, khi cô hít thở vào mỗi đợt đều khó khăn như thế.
Đúng thật hiện tại chồng nàng đang nằm chung với nàng trên giường, hai người là vợ chồng nên chẳng có chuyện cha mẹ nàng cho hai người ngủ riêng. Vậy nên bất đắc dĩ Dung phải ngủ chung với hắn, nàng cũng không nghĩ nhiều, còn Hương khó chịu nhưng còn không phát giác được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.