Chương 5
Cẩm Trúc
05/10/2022
- Ngài công tước đang đợi cô cùng nhau ăn sáng, thưa cô Thanh Ý.
- Ngài đã đợi cô từ sớm.
Bà Linda cúi đầu, đều đều báo cho Thanh Ý về chuyện sáng nay. Ba ngày qua Thanh Ý đã ngủ sâu đến mức bà có làm cách nào cũng không gọi cô thức dậy được. Có lẽ, trước khi bị đưa đến chợ đen cô đã phải trằn trọc suốt mấy đêm nên không tài nào chợp mắt được mới khiến cơ thể mệt mỏi như vậy. Cô xoa xoa trán, đáp lại bà ấy: -Tôi sẽ xuống phía dưới ngay.
- Vâng, tôi sẽ nói lại với ngài ấy. – Trả lời Thanh Ý xong thì bà Linda đã đi ra ngoài, hai chú mèo Anh cũng lonton nối gót theo sau bà. Một trong hai chú mèo có một con được lai với giống mèo tai cụp, cả buổi nó cứ đưa đôi mắt tròn xoe để quan sát cô.
Trước khi rời đi, bà Linda còn dặn dò: -Tôi đã để trang phục của cô ở đầu giường.
- Cảm ơn bà, Linda. – Không dám chậm trễ nữa, Thanh Ý dùng tốc độ nhanh hết sức có thể để mặc chiếc váy Loliata màu tím đã được chuẩn bị, trong đó có chiếc tất ngang đùi cùng màu, độ xòe của váy như một chiếc cupcake, được may nhiều lớp khá cầu kỳ làm mọi bước đi trở nên uyển chuyển hơn, hai tay áo hơi bồng lên lại khiến cô có nét gì đó trông rất giống các tiểu thư quý tộc.
Thanh Ý xõa mái tóc ra, kẹp lên tóc chiếc nơ được đính kèm với bộ váy. Cuối cùng là xỏ giày và đi xuống dưới để gặp công tước. Sự thật là cô vừa không muốn gặp ngài, vừa có chút gì đó chờ mong.
Tuyết bên ngoài đang tan dần, nhưng trong căn nhà vẫn còn vương vấn chút hơi lạnh của mùa đông. Gần đây thời tiết nước Anh thật thất thường, có hôm thì tuyết dày đến mức chẳng tài nào ra khỏi nhà. Vậy mà, chớp mắt một cái đã kết thúc mùa đông.
William đang đọc báo, hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng được ủi phẳng phiu, bên ngoài là chiếc áo gile được cắt may tỉ mỉ khéo léo ôm lấy thân hình rắn rỏi. Chiếc cravat cùng màu được cặp ngay ngắn, trông tổng thể thật ra dáng một quý ông. Lại nhìn lên gương mặt đẹp đẽ này xem, cho dù nhìn bao nhiêu lần đi nữa thì vẫn phải khiến người đối diện trầm trồ trong giây lát. Bây giờ, ngài đang chăm chú nhìn vào tin tức nóng hổi nhất hôm nay – lại thêm nhiều đứa trẻ nữa mất tích ở ngoại ô nước Anh.
Ngài đeo kính gọng vàng, đôi mi hơi nhíu đăm chiêu. Mái tóc màu đen được vuốt ngược ra sau để lộ vầng trán cao ráo, xương quai hàm rõ ràng, đôi mắt màu xanh sâu thẳm. Ngài là kẻ được người khác tôn kính, vậy mà giờ đây lại đang muốn cùng ăn với một kẻ thấp hèn như cô.
Trên bàn bày biện chỉ vài món ăn, có con gà vừa được quay nóng hổi, có món xúc xích thơm lừng mà cô thèm thuồng bấy lâu. Thanh Ý bước đến cửa bếp chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ, cô không dám vào trong.
Công tước đã nhìn thấy cô, hắn gấp tờ báo lại đặt sang một bên, nói rằng: -Lại đây.
Ngài kéo chiếc ghế gần sát bên mình để cô ngồi, ánh mắt quét một đường từ gương mặt xuống tận gót chân Thanh Ý. Khi cô mặc chiếc váy màu tím này trông vừa quyến rũ, lại vừa ngây thơ làm sao.
Ở trước mặt Thanh Ý là một dĩa đầy ắp thức ăn. Có lát bánh mì đã được nướng cùng với bơ thơm lừng ăn kèm cùng với trứng rán, xúc xích. Có cả cà chua chiên và pudding đen – một buổi sáng đại đa số người Anh hay dùng.
Thanh Ý mím môi, hai tay đan vào nhau, không dám ngẩng đầu nhìn ngài công tước. Chỉ khi William bắt chuyện với mình: -Có vẻ em đã có một giấc ngủ thật ngon, Thanh Ý nhỉ?
- Vâng... thưa ngài... - Ô kìa, ngài đang dùng tay chống cằm để nhìn cô dễ dàng hơn, khóe môi mỏng hơi nâng lên độ cong nhè nhẹ. Cô gái trước mặt lại cắn môi, hai vành tay đỏ ửng thật đáng yêu làm sao. Phải chăng em ấy đã nghe qua bà Linda nói về chuyện kia?
- Tại sao em lại đỏ mặt?
- Tôi.. không có...
Công tước nổi hứng trêu chọc, kéo chiếc ghế Thanh Ý đang ngồi vào gần mình hơn: -Em có.
Thanh Ý cảm thấy mình sắp không thở nổi rồi. Trái tim cô cứ đập mạnh làm sao... cô nghĩ đến hình ảnh ngài ấy từng chạm vào từng nơi, từng chỗ trên da thịt mình mà khiến cô rất ngại ngùng. Cô là một cô gái đến từ phương Đông, vậy nên sâu trong tiềm thức vẫn mang nét gì đó kín đáo của các cô gái ở đây. Đặc biệt ở đất nước cô, nếu bị đàn ông thấy qua thân thể thì bắt buộc phải... phải lấy nhau!
Né tránh đi ánh nhìn nóng bỏng của ngài, cô trả lời: -Tôi không có, thưa ngài công tước.
William cười khẽ.
Hắn đưa tay, nâng cằm cô lên, lại vuốt ve môi dưới: -Em lại cắn môi...
- Thanh Ý này, đôi môi em vừa nói cho ta biết rằng... – William dùng ngón cái tách hai cánh môi cô ra, cất lên âm thanh du dương như tiếng chuông ngân vang:
- Em đang nghĩ về ta, có đúng không?
- Ngài đã đợi cô từ sớm.
Bà Linda cúi đầu, đều đều báo cho Thanh Ý về chuyện sáng nay. Ba ngày qua Thanh Ý đã ngủ sâu đến mức bà có làm cách nào cũng không gọi cô thức dậy được. Có lẽ, trước khi bị đưa đến chợ đen cô đã phải trằn trọc suốt mấy đêm nên không tài nào chợp mắt được mới khiến cơ thể mệt mỏi như vậy. Cô xoa xoa trán, đáp lại bà ấy: -Tôi sẽ xuống phía dưới ngay.
- Vâng, tôi sẽ nói lại với ngài ấy. – Trả lời Thanh Ý xong thì bà Linda đã đi ra ngoài, hai chú mèo Anh cũng lonton nối gót theo sau bà. Một trong hai chú mèo có một con được lai với giống mèo tai cụp, cả buổi nó cứ đưa đôi mắt tròn xoe để quan sát cô.
Trước khi rời đi, bà Linda còn dặn dò: -Tôi đã để trang phục của cô ở đầu giường.
- Cảm ơn bà, Linda. – Không dám chậm trễ nữa, Thanh Ý dùng tốc độ nhanh hết sức có thể để mặc chiếc váy Loliata màu tím đã được chuẩn bị, trong đó có chiếc tất ngang đùi cùng màu, độ xòe của váy như một chiếc cupcake, được may nhiều lớp khá cầu kỳ làm mọi bước đi trở nên uyển chuyển hơn, hai tay áo hơi bồng lên lại khiến cô có nét gì đó trông rất giống các tiểu thư quý tộc.
Thanh Ý xõa mái tóc ra, kẹp lên tóc chiếc nơ được đính kèm với bộ váy. Cuối cùng là xỏ giày và đi xuống dưới để gặp công tước. Sự thật là cô vừa không muốn gặp ngài, vừa có chút gì đó chờ mong.
Tuyết bên ngoài đang tan dần, nhưng trong căn nhà vẫn còn vương vấn chút hơi lạnh của mùa đông. Gần đây thời tiết nước Anh thật thất thường, có hôm thì tuyết dày đến mức chẳng tài nào ra khỏi nhà. Vậy mà, chớp mắt một cái đã kết thúc mùa đông.
William đang đọc báo, hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng được ủi phẳng phiu, bên ngoài là chiếc áo gile được cắt may tỉ mỉ khéo léo ôm lấy thân hình rắn rỏi. Chiếc cravat cùng màu được cặp ngay ngắn, trông tổng thể thật ra dáng một quý ông. Lại nhìn lên gương mặt đẹp đẽ này xem, cho dù nhìn bao nhiêu lần đi nữa thì vẫn phải khiến người đối diện trầm trồ trong giây lát. Bây giờ, ngài đang chăm chú nhìn vào tin tức nóng hổi nhất hôm nay – lại thêm nhiều đứa trẻ nữa mất tích ở ngoại ô nước Anh.
Ngài đeo kính gọng vàng, đôi mi hơi nhíu đăm chiêu. Mái tóc màu đen được vuốt ngược ra sau để lộ vầng trán cao ráo, xương quai hàm rõ ràng, đôi mắt màu xanh sâu thẳm. Ngài là kẻ được người khác tôn kính, vậy mà giờ đây lại đang muốn cùng ăn với một kẻ thấp hèn như cô.
Trên bàn bày biện chỉ vài món ăn, có con gà vừa được quay nóng hổi, có món xúc xích thơm lừng mà cô thèm thuồng bấy lâu. Thanh Ý bước đến cửa bếp chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ, cô không dám vào trong.
Công tước đã nhìn thấy cô, hắn gấp tờ báo lại đặt sang một bên, nói rằng: -Lại đây.
Ngài kéo chiếc ghế gần sát bên mình để cô ngồi, ánh mắt quét một đường từ gương mặt xuống tận gót chân Thanh Ý. Khi cô mặc chiếc váy màu tím này trông vừa quyến rũ, lại vừa ngây thơ làm sao.
Ở trước mặt Thanh Ý là một dĩa đầy ắp thức ăn. Có lát bánh mì đã được nướng cùng với bơ thơm lừng ăn kèm cùng với trứng rán, xúc xích. Có cả cà chua chiên và pudding đen – một buổi sáng đại đa số người Anh hay dùng.
Thanh Ý mím môi, hai tay đan vào nhau, không dám ngẩng đầu nhìn ngài công tước. Chỉ khi William bắt chuyện với mình: -Có vẻ em đã có một giấc ngủ thật ngon, Thanh Ý nhỉ?
- Vâng... thưa ngài... - Ô kìa, ngài đang dùng tay chống cằm để nhìn cô dễ dàng hơn, khóe môi mỏng hơi nâng lên độ cong nhè nhẹ. Cô gái trước mặt lại cắn môi, hai vành tay đỏ ửng thật đáng yêu làm sao. Phải chăng em ấy đã nghe qua bà Linda nói về chuyện kia?
- Tại sao em lại đỏ mặt?
- Tôi.. không có...
Công tước nổi hứng trêu chọc, kéo chiếc ghế Thanh Ý đang ngồi vào gần mình hơn: -Em có.
Thanh Ý cảm thấy mình sắp không thở nổi rồi. Trái tim cô cứ đập mạnh làm sao... cô nghĩ đến hình ảnh ngài ấy từng chạm vào từng nơi, từng chỗ trên da thịt mình mà khiến cô rất ngại ngùng. Cô là một cô gái đến từ phương Đông, vậy nên sâu trong tiềm thức vẫn mang nét gì đó kín đáo của các cô gái ở đây. Đặc biệt ở đất nước cô, nếu bị đàn ông thấy qua thân thể thì bắt buộc phải... phải lấy nhau!
Né tránh đi ánh nhìn nóng bỏng của ngài, cô trả lời: -Tôi không có, thưa ngài công tước.
William cười khẽ.
Hắn đưa tay, nâng cằm cô lên, lại vuốt ve môi dưới: -Em lại cắn môi...
- Thanh Ý này, đôi môi em vừa nói cho ta biết rằng... – William dùng ngón cái tách hai cánh môi cô ra, cất lên âm thanh du dương như tiếng chuông ngân vang:
- Em đang nghĩ về ta, có đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.