Chương 14: Lòng tốt của hắn.
Chuột Mèo
28/11/2024
Sau khi tắm xong, cô bước ra trên người đã là một bộ đồ hoàn chỉnh. Lại nhìn thấy Âu Minh Triết đang yên vị trên ghế sofa. Khi thấy cô đã xong thì liền cho người gọi bác sĩ đến. Chẳng bao lâu sau, phía bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
-Vào đi.
Sau khi được hắn cho phép, vị bác sĩ bên ngoài cũng tiến vào.
-Âu thiếu. Chào ngài.
Hắn không đáp lời mà chỉ khẽ gật đầu một cái, hai mắt nhắm nghiềm lại, rồi ngã lưng ra phía sau sofa.
Bác sĩ Cố cũng không nhiều lời mà bắt tay vào băng bó vết thương cho hắn.
Vết thương do đạn bắn khá sâu, lại ở gần vị trí tim, nếu lệch thêm một mili nữa thì có hoa đà cái thế cũng không cứu nổi hắn. Vừa phẫu thuật gắp đạn ông vừa hỏi.
-Âu thiếu. Vết thương này trước đó đã được sơ cứu qua, tuy không được chuyên môn nhưng cũng rất tốt không khiến vết thương bị vỡ ra hay nhiễm trùng. Người này là ai vậy. Ngài có thể cho tôi biết được không?.
Hắn vẫn không đáp gì, vẫn chỉ nhắm mắt an thần tại chỗ. Trợ lý Trần thấy vậy bèn lên tiếng.
-Bác sĩ Cố, là cô gái này đã sơ cứu cho ông chủ.
Vừa nói, trợ lý Trần vừa đưa tay chỉ về phía An Đình đang đứng phía xa xa.
Vị bác sĩ Cố nhìn theo phía tay của trợ lý Trần, nhìn thấy cô chỉ là một cô gái trẻ lại có chút mỏng manh đang xanh mặt vì vết cắt do phẫu thuật lấy đạn để lại liền châm chọc.
-Không thể nào. Trợ lý Trần, cậu đang đùa tôi sao. Một cô gái yếu đuối như vậy không thể nào sơ cứu cho ông chủ được. Cậu nhìn kìa, cô ấy mặt đnag không cắt ra một giọt máu khi thấy tôi phẫu thuật kia kìa.
An Đình đứng khép nép ở phía xa, chiếc váy dài che đi vài vết thương do cành cây trong rừng cứa vào khi cô tìm thuốc cho hắn, một số vết thương ở chân vì không được che nên đã lộ ra vô cùng bắt mắt.
Hắn lúc này đây mới khó chịu mà lên tiếng khi thấy cô vẫn chưa được xử lý vết thương.
-Nhanh lên. Ở đây vẫn còn người bị thương.
Khi nghe hắn nói vậy, cả trợ lý cùng bác sĩ liền ngơ người. Phải một lúc lâu sau mới nhớ tới cô, lúc nãy khi nhìn về phía cô họ cũng đã thấy chân cô xuất hiện vài vết thương. Liền nhanh chóng khâu lại vết thương cho hắn rồi nhẹ hỏi.
-Âu thiếu, ngài muốn tôi xử lý vết thương cho cô gái này luôn sao?
-Hỏi nhiều. Xử lý vết thương cho cô ta.
Hắn khó chịu mà trả lời.
Cô đang đứng cách đấy không xa, biết hắn đang nói đến mình liền run rẩy tiến lại chiếc ghế nhỏ gần chỗ hắn rồi ngồi xuống. Khẽ vén chiếc váy dài lên lộ ra đôi chân với đầy vết cứa to nhỏ vừa mới rửa sạch máu.
Sau một hồi xử lý cẩn thận, đôi chân nhỏ nhắn kia được quấn một lớp băng gạc tỉ mỉ
Xong việc bác sĩ cũng rời đi, cả trợ lý Trần cũng thế. Cô thấy vậy cũng toan đứng dậy và dời đi. Vừa cất tiếng cảm ơn ông chủ xong còn chưa ra khỏi cửa đã nghe giọng của hắn vang lên ở bên trong.
-Ở lại. Tôi cho cô đi rồi à.
Nghe thấy giọng hắn vọng ra mà cô căm phẫn mà nghiến răng thầm chửi thề, nhưng vẫn phải cười tươi quay lại hỏi hắn.
-Ông chủ, người còn cái gì căn dặn sao ạ. Vậy để tôi gọi trợ lý của ngài vào nhé.
-Không cần. Có cô để làm gì.
Cô cố nén chửi thề mà hít thật sâu rồi hỏi tiếp.
-Vậy ông chủ cần tôi làm gì ạ?
Hắn lúc này thấy khó chịu vô cùng. Tại sao cô lại ngốc tới vậy, hắn gọi cô ở đây để làm gì cô còn không rõ hay sao. Tại sao cứ năm lần bảy lượt hỏi hắn vấn đề cơ chứ. Cứ phải để nhắc rõ vấn đề cho cô mới biết việc sao. Không lẽ cô ghét hắn đến vậy. Cố nén cơn giận dữ hắn lạnh giọng.
-Không thấy tôi bị thương hay sao còn hỏi.
Cô ngơ ngác nhìn hắn mà tự hỏi.
"Anh bị thương thì liên quan gì đến tôi. Chẳng phải tôi đã cứu anh một mạng rồi hay sao, bây giờ còn muốn tôi hầu hạ nữa hay gì."
Nghĩ đầu là thế nhưng cô nào giám nói ra, miếng cơm manh áo của cô vânx còn nằm trong tay hắn, cô nào giám trái lời. Chỉ đành ngậm ngùi mà nói.
-Vậy ngài muốn tôi chăm sáo ngài ạ.
-Hỏi nhiều.
Hắn chỉ để lại một câu như thế rồi nằm dài trên sofa mà nhắm mắt, để mặc cô đứng đấy không biết phải làm gì.
Không biết là qua bao lâu, cô không giám đi lại lung tung. Chỉ có thể đứng yên tại đấy, dù hai chân có tê dại cô vẫn chỉ có thể đứng.
Cuối cùng, cô đứng đấy nguyên một đêm. Ngủ gật. Cả cơ thể chao đảo ở không trung, đôi mắt nhắm nghiền. Hắn sau khi tỉnh dậy, thấy cô đang đảo tại chỗ thì bất giác cong môi, miệng tự nhẩm một mình.
-Thật là một con mèo hoang nhỏ.
Nói xong liền hắng giọng một tiếng khiến cô giật mình mà tỉnh dậy. Thấy hắn đang ngồi dữa trên thành giường thì sợ hãi mà quỳ xuống, vội van xin.
-Ô..Ông..ch..chủ..tôi..tô..tôi xin lỗi..tô...
-Cô có tội gi?
Nghe hắn hỏi thế cô càng sợ hãi hơn mà vội vàng dập đầu van xin.
-Ông chủ xin người tha cho tôi..là do tôi hôm qua ngủ quên khi canh ở bên cạnh ngài. Tôi thực sự xin lỗi... Tôi..
-Dứng dậy đi.
Hắn cắt ngang lời cô.
Nghe hắn nói, An Đình ngơ ngác mà ngỡ đầu lên. Trên gương mặt xin đẹp kia đã lem luốc nước mắt.
-Đứng dậy lấy nước đến cho tôi rửa mặt đi.
-Vâng thưa ông chủ.
Cô vui mừng mà đứng dậy cảm ơn hắn rối rít rồi đi lấy nước đến cho hắn.
Chẳng bao lâu sau, cô bê trên tay một thau nước sạch bên đến cạnh giường hắn rồi nhẹ nhàng nói.
-Để tôi giúp ngài lau người.
Nói xong, cô cũng đưa tay lên tháo cúc áo trên người hắn, sau đó đưa tay vắt lấy chiếc khăn ở trong chậu sạch lên lau người cho hắn.
Sau khi lau xong, cô lại giúp hắn thay băng. Rồi lại đi lấy thức ăn cho hắn.
Nguyên một ngày hôm đấy cô luôn bên cạnh hắn, Âu Minh Triết hắn đi đâu thì cô theo sau đấy đẩy xe cho hắn. Khiến đám người làm nhìn mà vô cùng ganh tỵ mà bàn tán. Kể cả Dương Linh An, cô ta thấy cô luôn đi bên cạnh hắn suốt một ngày thì sự thù địch cang cao hơn. Thề là sẽ khiến cô sống không yên ổn.
__________.
Liên tiếp một tuần trời, cô đi theo hắn được ăn ngon mặc đẹp nên cơ thể cũng có chút da chút thịt hơn. Dương Linh An thì vẫn luôn chờ cơ hội để làm khó cô. Nhưng lại không hề có chút cơ hội nào. Vì cô luôn đi bên cạnh hắn hai tư trên hai tư.
Cô luôn đi bên cạnh hắn để chăm sóc cho hắn, nhưng cứ đến khi hắn ngủ say là cô lại quay trở về phòng mình mà ngả lưng ngủ một giấc thoải mái. Rồi lại quay trở lại trước khi hắn thức dậy để chuẩn bị nước ấm cho hắn rửa mặt, lau người.
Cho đến đêm hôm thứ năm, khi thấy hắn đã ngủ say, cô lại nhẹ nhàng mà quay trở lại phòng mình rồi định ngủ một giấc thật ngon. Thì, cô vừa mới chợp mắt đã nghe bên ngoài có tiếng chân đang vội vàng tiến lại phòng cô.
-Cô An... Cô An.. mở của nhanh. Ông chủ cho gọi cô, phiền cô quay đấy gấp.
Người gọi cô là trợ lý Trần, vừa nói xong anh đã vội vãn dời đi.
-Vào đi.
Sau khi được hắn cho phép, vị bác sĩ bên ngoài cũng tiến vào.
-Âu thiếu. Chào ngài.
Hắn không đáp lời mà chỉ khẽ gật đầu một cái, hai mắt nhắm nghiềm lại, rồi ngã lưng ra phía sau sofa.
Bác sĩ Cố cũng không nhiều lời mà bắt tay vào băng bó vết thương cho hắn.
Vết thương do đạn bắn khá sâu, lại ở gần vị trí tim, nếu lệch thêm một mili nữa thì có hoa đà cái thế cũng không cứu nổi hắn. Vừa phẫu thuật gắp đạn ông vừa hỏi.
-Âu thiếu. Vết thương này trước đó đã được sơ cứu qua, tuy không được chuyên môn nhưng cũng rất tốt không khiến vết thương bị vỡ ra hay nhiễm trùng. Người này là ai vậy. Ngài có thể cho tôi biết được không?.
Hắn vẫn không đáp gì, vẫn chỉ nhắm mắt an thần tại chỗ. Trợ lý Trần thấy vậy bèn lên tiếng.
-Bác sĩ Cố, là cô gái này đã sơ cứu cho ông chủ.
Vừa nói, trợ lý Trần vừa đưa tay chỉ về phía An Đình đang đứng phía xa xa.
Vị bác sĩ Cố nhìn theo phía tay của trợ lý Trần, nhìn thấy cô chỉ là một cô gái trẻ lại có chút mỏng manh đang xanh mặt vì vết cắt do phẫu thuật lấy đạn để lại liền châm chọc.
-Không thể nào. Trợ lý Trần, cậu đang đùa tôi sao. Một cô gái yếu đuối như vậy không thể nào sơ cứu cho ông chủ được. Cậu nhìn kìa, cô ấy mặt đnag không cắt ra một giọt máu khi thấy tôi phẫu thuật kia kìa.
An Đình đứng khép nép ở phía xa, chiếc váy dài che đi vài vết thương do cành cây trong rừng cứa vào khi cô tìm thuốc cho hắn, một số vết thương ở chân vì không được che nên đã lộ ra vô cùng bắt mắt.
Hắn lúc này đây mới khó chịu mà lên tiếng khi thấy cô vẫn chưa được xử lý vết thương.
-Nhanh lên. Ở đây vẫn còn người bị thương.
Khi nghe hắn nói vậy, cả trợ lý cùng bác sĩ liền ngơ người. Phải một lúc lâu sau mới nhớ tới cô, lúc nãy khi nhìn về phía cô họ cũng đã thấy chân cô xuất hiện vài vết thương. Liền nhanh chóng khâu lại vết thương cho hắn rồi nhẹ hỏi.
-Âu thiếu, ngài muốn tôi xử lý vết thương cho cô gái này luôn sao?
-Hỏi nhiều. Xử lý vết thương cho cô ta.
Hắn khó chịu mà trả lời.
Cô đang đứng cách đấy không xa, biết hắn đang nói đến mình liền run rẩy tiến lại chiếc ghế nhỏ gần chỗ hắn rồi ngồi xuống. Khẽ vén chiếc váy dài lên lộ ra đôi chân với đầy vết cứa to nhỏ vừa mới rửa sạch máu.
Sau một hồi xử lý cẩn thận, đôi chân nhỏ nhắn kia được quấn một lớp băng gạc tỉ mỉ
Xong việc bác sĩ cũng rời đi, cả trợ lý Trần cũng thế. Cô thấy vậy cũng toan đứng dậy và dời đi. Vừa cất tiếng cảm ơn ông chủ xong còn chưa ra khỏi cửa đã nghe giọng của hắn vang lên ở bên trong.
-Ở lại. Tôi cho cô đi rồi à.
Nghe thấy giọng hắn vọng ra mà cô căm phẫn mà nghiến răng thầm chửi thề, nhưng vẫn phải cười tươi quay lại hỏi hắn.
-Ông chủ, người còn cái gì căn dặn sao ạ. Vậy để tôi gọi trợ lý của ngài vào nhé.
-Không cần. Có cô để làm gì.
Cô cố nén chửi thề mà hít thật sâu rồi hỏi tiếp.
-Vậy ông chủ cần tôi làm gì ạ?
Hắn lúc này thấy khó chịu vô cùng. Tại sao cô lại ngốc tới vậy, hắn gọi cô ở đây để làm gì cô còn không rõ hay sao. Tại sao cứ năm lần bảy lượt hỏi hắn vấn đề cơ chứ. Cứ phải để nhắc rõ vấn đề cho cô mới biết việc sao. Không lẽ cô ghét hắn đến vậy. Cố nén cơn giận dữ hắn lạnh giọng.
-Không thấy tôi bị thương hay sao còn hỏi.
Cô ngơ ngác nhìn hắn mà tự hỏi.
"Anh bị thương thì liên quan gì đến tôi. Chẳng phải tôi đã cứu anh một mạng rồi hay sao, bây giờ còn muốn tôi hầu hạ nữa hay gì."
Nghĩ đầu là thế nhưng cô nào giám nói ra, miếng cơm manh áo của cô vânx còn nằm trong tay hắn, cô nào giám trái lời. Chỉ đành ngậm ngùi mà nói.
-Vậy ngài muốn tôi chăm sáo ngài ạ.
-Hỏi nhiều.
Hắn chỉ để lại một câu như thế rồi nằm dài trên sofa mà nhắm mắt, để mặc cô đứng đấy không biết phải làm gì.
Không biết là qua bao lâu, cô không giám đi lại lung tung. Chỉ có thể đứng yên tại đấy, dù hai chân có tê dại cô vẫn chỉ có thể đứng.
Cuối cùng, cô đứng đấy nguyên một đêm. Ngủ gật. Cả cơ thể chao đảo ở không trung, đôi mắt nhắm nghiền. Hắn sau khi tỉnh dậy, thấy cô đang đảo tại chỗ thì bất giác cong môi, miệng tự nhẩm một mình.
-Thật là một con mèo hoang nhỏ.
Nói xong liền hắng giọng một tiếng khiến cô giật mình mà tỉnh dậy. Thấy hắn đang ngồi dữa trên thành giường thì sợ hãi mà quỳ xuống, vội van xin.
-Ô..Ông..ch..chủ..tôi..tô..tôi xin lỗi..tô...
-Cô có tội gi?
Nghe hắn hỏi thế cô càng sợ hãi hơn mà vội vàng dập đầu van xin.
-Ông chủ xin người tha cho tôi..là do tôi hôm qua ngủ quên khi canh ở bên cạnh ngài. Tôi thực sự xin lỗi... Tôi..
-Dứng dậy đi.
Hắn cắt ngang lời cô.
Nghe hắn nói, An Đình ngơ ngác mà ngỡ đầu lên. Trên gương mặt xin đẹp kia đã lem luốc nước mắt.
-Đứng dậy lấy nước đến cho tôi rửa mặt đi.
-Vâng thưa ông chủ.
Cô vui mừng mà đứng dậy cảm ơn hắn rối rít rồi đi lấy nước đến cho hắn.
Chẳng bao lâu sau, cô bê trên tay một thau nước sạch bên đến cạnh giường hắn rồi nhẹ nhàng nói.
-Để tôi giúp ngài lau người.
Nói xong, cô cũng đưa tay lên tháo cúc áo trên người hắn, sau đó đưa tay vắt lấy chiếc khăn ở trong chậu sạch lên lau người cho hắn.
Sau khi lau xong, cô lại giúp hắn thay băng. Rồi lại đi lấy thức ăn cho hắn.
Nguyên một ngày hôm đấy cô luôn bên cạnh hắn, Âu Minh Triết hắn đi đâu thì cô theo sau đấy đẩy xe cho hắn. Khiến đám người làm nhìn mà vô cùng ganh tỵ mà bàn tán. Kể cả Dương Linh An, cô ta thấy cô luôn đi bên cạnh hắn suốt một ngày thì sự thù địch cang cao hơn. Thề là sẽ khiến cô sống không yên ổn.
__________.
Liên tiếp một tuần trời, cô đi theo hắn được ăn ngon mặc đẹp nên cơ thể cũng có chút da chút thịt hơn. Dương Linh An thì vẫn luôn chờ cơ hội để làm khó cô. Nhưng lại không hề có chút cơ hội nào. Vì cô luôn đi bên cạnh hắn hai tư trên hai tư.
Cô luôn đi bên cạnh hắn để chăm sóc cho hắn, nhưng cứ đến khi hắn ngủ say là cô lại quay trở về phòng mình mà ngả lưng ngủ một giấc thoải mái. Rồi lại quay trở lại trước khi hắn thức dậy để chuẩn bị nước ấm cho hắn rửa mặt, lau người.
Cho đến đêm hôm thứ năm, khi thấy hắn đã ngủ say, cô lại nhẹ nhàng mà quay trở lại phòng mình rồi định ngủ một giấc thật ngon. Thì, cô vừa mới chợp mắt đã nghe bên ngoài có tiếng chân đang vội vàng tiến lại phòng cô.
-Cô An... Cô An.. mở của nhanh. Ông chủ cho gọi cô, phiền cô quay đấy gấp.
Người gọi cô là trợ lý Trần, vừa nói xong anh đã vội vãn dời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.