Chương 5: Truy xét.
Chuột Mèo
28/11/2024
Qua hôm sau.
Khi trời còn chưa hửng sáng. Cánh của nhà kho của cô bị đẩy tung. Giọng nói gấp gáp của dì Lâm liên tục lay cô và gọi dậy. Cô mệt mỏi mở mắt mà hỏi.
-Chuyện gì vậy dì Lâm.
-Dậy nhanh, ông chủ cho gọi tất cả mọi người tập hợp ở đại sảnh. Nếu năm phút sau không có mặt đầy đủ là bị phạt nặng đấy. Nhanh lên.
Dì Lâm đã ngoài trung niên, làm việc ở đây cũng đã lâu. Khi cô mới xuất hiện ở đây, tuy bị dồn ép đủ đường nhưng vẫn có dì Lâm luôn âm thầm giúp đỡ cô.
Sau khi gọi cô dậy xong thì dì cũng lập tức dời đi, tránh để người khác thấy cô lại gặp phiền phức.
Cô lúc này mói ý thức được, hôm qua vì quá sợ hãi nên đã chạy vội. Về đến phòng thì mệt quá mà cũng ngủ thiếp đi. Có khi nào việc cô không hoàn thành công việc mà đã bỏ về sẽ bị ông chủ trách phạt hay không.
Tất cả người hầu trong dinh thự đều đã có mặt tại sảnh, dường như cô là người tới muộn nhất, sợ bị trách phạt bèn chui xuống hàng cuối cùng để đứng.
Âu Minh Triết, một thân âu phục đen ngồi trên chiếc ghế ở giữa sảnh, tay cầm xì gà, ánh mắt dằn chiêu khẽ nheo lại.
Mọi hành động của cô đều lọt hết vào tầm mắt của người đàn ông kia. Vừa nhìn hắn đã nhận ra cô là kẻ nhìn lén tối qua.
Tối qua, khi vừa phát hiện có người nhìn trộn hắn lập tức đạp Dương Linh Nắng một bên rồi nhanh chóng ra cửa xem xét. Nhưng vừa ra đến nơi lại không lấy một bóng người, chỉ còn lại thau dụng cụ giặt đồ nằm lăn lốc trước cửa.
Trong lòng bực tức, hắn liền đuổi thẳng cô Dương Linh An đi.
Khu vực đấy là dãy nhà phụ. Còn căn phòng đấy là căn phòng hắn thường dùng để phát tiết rất ít khi đến. Vì thế nên cũng không mang theo trợ lý ssi cùng.
Nhìn thau đồ, hắn đứng đấy thật lâu, nhưng vẫn không thấy ai đến mang chúng đi. Từ khi nào người hầu trong nhà lại vô kỉ luật như vậy. Đã chưa xong việc lại còn nhìn lén chủ nhân.
Hắn hừ lạnh một tiếng rồi bỏ về tòa nhà chính. Trời chưa sáng lại thêm chuyện bực tức đêm qua khiến hắn khó vào giấc ngủ, nên mới ba giờ sáng, hắn đã cho người gọi tất cả ngời hầu lại để tra hỏi.
Tất ả người ở đại sảnh đều run sợ cúi đầu. Không cần nhìn cũng biết, ông chủ của bọn họ đang vô cùng tức giận.
-Hôm qua, ai phụ trách giặt đồ phía sau dãy nhà phụ.
Đám người hầu đảo mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn sang cô.
Dương Linh An nhíu mày nhìn cô, bảo sao hôm qua tại sao Âu Minh Triết lại đột nhiên chạy ra ngoài. Lại thêm thau đồ nằm ở trước cửa kia. Nghĩ đến đây, gương mặt cô ta đen hẳn lại. Chắc chắn hôm qua cô đã lén đến đó.
-Các người điếc hết rồi à. Không nghe ông chủ hỏi sao.
Trọ lý Trần gằn giọng lặp lại một lần nữa.
Đám người hầu sợ bị ảnh hưởng, lập tức dồn hết ánh mắt về phía cô. Họ ít nhiều cũng từng được chứng kiến sự tàn bạo của Âu Minh Triết nên làm sao giám làm phật ý hắn.
An Đình biết mình không thể thoát, bèn co rúm người rồi rón rén bước lên phía trước. Đầu cúi hẳn xuống đất không giám ngước lên, cơ thể run rẩy không thôi.
Âu Minh Triết ánh mắt âm trầm đáng sợ mà quét về ái cô.
-Miệng đâu. Câm rồi à?
Cô lúc này mới ý thức được mà mấp máy.
-Thưa...thưa ông chủ, tôi....tôi là người hôm qua giặt đồ phía sau dãy nhà phụ ạ.
-Còn gì nữa.
Hai tay cô đan chặt vào nhau, run cầm cập. Cố cắn mạnh vào môi để cơn đau giúp cô bình tĩnh hơn.
-Tôi chưa làm xong việc đã trở về ạ.
-Nói tiếp đi.
Âu Minh Triết không nhanh không chậm, giọng nói âm trầm mà lạnh lẽo, ngón tay liên tục gõ lên chiếc ghế.
Đám người làm cũng tò mò không thôi. Tự hỏi cô hôm qua đã làm gì phật ý ông chủ rồi, nên mới khiến ông bực tức như vậy. Nhìn An Đình run sợ mà họ cũng hả hê, xem như hôm nay cô chết chắc.
An Đình nghe hắn hỏi đến đây thì chết lặng. Không lẽ chuyện hôm qua cô lén nhìn trộm đã bị phát hiện. Đằng nào cũng chết, cô nhắm chặt mắt, miệng lẩm bẩm.
-Tôi...tôi còn lén nhìn trộm vào phòng ông chủ ạ.
Âu Minh Triết đứng dậy, chỉ động tác này của hắn khiến cô như sắp chết đến nơi, trên mặt và người toát đầy mồ hôi lạnh. Nhanh chóng đang đứng liền quỳ xuống mà dập đầu xin tha.
-Ông chủ, xin ông. Tha cho tôi lần này. Tôi chưa nhìn thấy gì cả.
Âu Minh Triết tỏ rõ thái độ khinh thường. Hắn chỉ mới tra hỏi vài câu, mà người quỳ trước mặt đây lại sợ tới xanh mặt.
Hắn đứng dậy cũng chỉ là muốn rời đi mà không nói không rằng. Đám người hầu thấy vậy thì nhìn nhau, chẳng lẽ như vậy là xong.
Bình thường ông chủ sẽ tra tấn và hành hạ kẻ đó đến chết, nhưng sao hôm nay lại không làm gì?
Hắn đang đi thì dừng bước mà quay lại nhìn người đang quỳ kia vẻ mặt khó chịu.
Trợ lý Trần nhanh chóng hiểu ý mà nói với cô.
-Nhanh đi theo ông chủ.
An Đình nghe được thì mặt mếu khóc không thành tiếng.
Khi trời còn chưa hửng sáng. Cánh của nhà kho của cô bị đẩy tung. Giọng nói gấp gáp của dì Lâm liên tục lay cô và gọi dậy. Cô mệt mỏi mở mắt mà hỏi.
-Chuyện gì vậy dì Lâm.
-Dậy nhanh, ông chủ cho gọi tất cả mọi người tập hợp ở đại sảnh. Nếu năm phút sau không có mặt đầy đủ là bị phạt nặng đấy. Nhanh lên.
Dì Lâm đã ngoài trung niên, làm việc ở đây cũng đã lâu. Khi cô mới xuất hiện ở đây, tuy bị dồn ép đủ đường nhưng vẫn có dì Lâm luôn âm thầm giúp đỡ cô.
Sau khi gọi cô dậy xong thì dì cũng lập tức dời đi, tránh để người khác thấy cô lại gặp phiền phức.
Cô lúc này mói ý thức được, hôm qua vì quá sợ hãi nên đã chạy vội. Về đến phòng thì mệt quá mà cũng ngủ thiếp đi. Có khi nào việc cô không hoàn thành công việc mà đã bỏ về sẽ bị ông chủ trách phạt hay không.
Tất cả người hầu trong dinh thự đều đã có mặt tại sảnh, dường như cô là người tới muộn nhất, sợ bị trách phạt bèn chui xuống hàng cuối cùng để đứng.
Âu Minh Triết, một thân âu phục đen ngồi trên chiếc ghế ở giữa sảnh, tay cầm xì gà, ánh mắt dằn chiêu khẽ nheo lại.
Mọi hành động của cô đều lọt hết vào tầm mắt của người đàn ông kia. Vừa nhìn hắn đã nhận ra cô là kẻ nhìn lén tối qua.
Tối qua, khi vừa phát hiện có người nhìn trộn hắn lập tức đạp Dương Linh Nắng một bên rồi nhanh chóng ra cửa xem xét. Nhưng vừa ra đến nơi lại không lấy một bóng người, chỉ còn lại thau dụng cụ giặt đồ nằm lăn lốc trước cửa.
Trong lòng bực tức, hắn liền đuổi thẳng cô Dương Linh An đi.
Khu vực đấy là dãy nhà phụ. Còn căn phòng đấy là căn phòng hắn thường dùng để phát tiết rất ít khi đến. Vì thế nên cũng không mang theo trợ lý ssi cùng.
Nhìn thau đồ, hắn đứng đấy thật lâu, nhưng vẫn không thấy ai đến mang chúng đi. Từ khi nào người hầu trong nhà lại vô kỉ luật như vậy. Đã chưa xong việc lại còn nhìn lén chủ nhân.
Hắn hừ lạnh một tiếng rồi bỏ về tòa nhà chính. Trời chưa sáng lại thêm chuyện bực tức đêm qua khiến hắn khó vào giấc ngủ, nên mới ba giờ sáng, hắn đã cho người gọi tất cả ngời hầu lại để tra hỏi.
Tất ả người ở đại sảnh đều run sợ cúi đầu. Không cần nhìn cũng biết, ông chủ của bọn họ đang vô cùng tức giận.
-Hôm qua, ai phụ trách giặt đồ phía sau dãy nhà phụ.
Đám người hầu đảo mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn sang cô.
Dương Linh An nhíu mày nhìn cô, bảo sao hôm qua tại sao Âu Minh Triết lại đột nhiên chạy ra ngoài. Lại thêm thau đồ nằm ở trước cửa kia. Nghĩ đến đây, gương mặt cô ta đen hẳn lại. Chắc chắn hôm qua cô đã lén đến đó.
-Các người điếc hết rồi à. Không nghe ông chủ hỏi sao.
Trọ lý Trần gằn giọng lặp lại một lần nữa.
Đám người hầu sợ bị ảnh hưởng, lập tức dồn hết ánh mắt về phía cô. Họ ít nhiều cũng từng được chứng kiến sự tàn bạo của Âu Minh Triết nên làm sao giám làm phật ý hắn.
An Đình biết mình không thể thoát, bèn co rúm người rồi rón rén bước lên phía trước. Đầu cúi hẳn xuống đất không giám ngước lên, cơ thể run rẩy không thôi.
Âu Minh Triết ánh mắt âm trầm đáng sợ mà quét về ái cô.
-Miệng đâu. Câm rồi à?
Cô lúc này mới ý thức được mà mấp máy.
-Thưa...thưa ông chủ, tôi....tôi là người hôm qua giặt đồ phía sau dãy nhà phụ ạ.
-Còn gì nữa.
Hai tay cô đan chặt vào nhau, run cầm cập. Cố cắn mạnh vào môi để cơn đau giúp cô bình tĩnh hơn.
-Tôi chưa làm xong việc đã trở về ạ.
-Nói tiếp đi.
Âu Minh Triết không nhanh không chậm, giọng nói âm trầm mà lạnh lẽo, ngón tay liên tục gõ lên chiếc ghế.
Đám người làm cũng tò mò không thôi. Tự hỏi cô hôm qua đã làm gì phật ý ông chủ rồi, nên mới khiến ông bực tức như vậy. Nhìn An Đình run sợ mà họ cũng hả hê, xem như hôm nay cô chết chắc.
An Đình nghe hắn hỏi đến đây thì chết lặng. Không lẽ chuyện hôm qua cô lén nhìn trộm đã bị phát hiện. Đằng nào cũng chết, cô nhắm chặt mắt, miệng lẩm bẩm.
-Tôi...tôi còn lén nhìn trộm vào phòng ông chủ ạ.
Âu Minh Triết đứng dậy, chỉ động tác này của hắn khiến cô như sắp chết đến nơi, trên mặt và người toát đầy mồ hôi lạnh. Nhanh chóng đang đứng liền quỳ xuống mà dập đầu xin tha.
-Ông chủ, xin ông. Tha cho tôi lần này. Tôi chưa nhìn thấy gì cả.
Âu Minh Triết tỏ rõ thái độ khinh thường. Hắn chỉ mới tra hỏi vài câu, mà người quỳ trước mặt đây lại sợ tới xanh mặt.
Hắn đứng dậy cũng chỉ là muốn rời đi mà không nói không rằng. Đám người hầu thấy vậy thì nhìn nhau, chẳng lẽ như vậy là xong.
Bình thường ông chủ sẽ tra tấn và hành hạ kẻ đó đến chết, nhưng sao hôm nay lại không làm gì?
Hắn đang đi thì dừng bước mà quay lại nhìn người đang quỳ kia vẻ mặt khó chịu.
Trợ lý Trần nhanh chóng hiểu ý mà nói với cô.
-Nhanh đi theo ông chủ.
An Đình nghe được thì mặt mếu khóc không thành tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.