Có Một Kẻ Câm Muốn Nói Yêu Anh
Chương 70: Đính hôn
Cỏ Ngáo
01/12/2021
Bạch Dương Vĩ thật sự như nghe án tử đến nơi vậy, hắn hiểu được tại sao Sở Hòa lại bỏ đi rồi.
Còn một tuần nữa là xuất viện, Bạch Dương Vĩ như không chờ nổi điên cuồng nhờ người tìm kiếm tung tích của Sở Hòa.
Nhưng tất cả đều là con số không, không hề nghe đến một tin tức gì của Sở Hòa. Thậm chí những vị nhảy cầu tự tử, Bạch Dương Vĩ cũng cho người đến xem có phải là Sở Hòa hay không.
Từ lúc biết được tin Sở Hòa là người hiến mắt cho mình còn chưa đến một tháng. Bạch Dương Vĩ như ngồi trên chảo nóng, điên cuồng tìm kiếm Sở Hòa.
Bạch Dương Vĩ có yêu Sở Hòa hay không ? Có lẽ bây giờ hắn đã tìm được câu trả lời.
Yêu...
Tất nhiên là yêu.
Không phải vì ân tình mà nảy sinh tình cảm. Mà là do đã ở bên cạnh quá lâu, đã dựa dẫm vào Sở Hòa quá nhiều rồi thành yêu.
Có lẽ Bạch Dương Vĩ đã nhận ra điều này quá muộn màng, hoặc là từ trước đến nay hắn đã lầm tưởng rằng Sở Hòa chỉ là người anh em để rồi xảy ra điều luyến tiếc hôm nay.
Hắn đúng là ban đầu không phải đồng tính.
Nhưng bây giờ thì sao? Hắn là đồng tính. Hắn thích Sở Hòa, một nam nhân bị mù lại còn bị câm.
Hắn không thích ai nữa cả, hắn chỉ thích Sở Hòa.
Sở Hòa hiện tại đang làm gì ?
Có sợ hãi không ? Có cô đơn không? Có lạnh không? Có bị ai ức hiếp hay không? Hay là cậu có bị bỏ đói không ?
Hàng ngàn câu hỏi hắn đều đặt ra trong đầu, Sở Hòa đến cả đôi mắt cũng mất đi. Cuối cùng là cậu đang ở đâu? Tại sao hắn tìm lâu như vậy vẫn không thấy?
Bạch Dương Vĩ hôm nay vẫn như cũ, không hề nghe thêm bất kì một thông tin nào về Sở Hòa.
Hắn ngồi xoa trán, trong lòng nóng như lửa đốt. Biết đi đâu tìm cậu đây?
Bạch Dương Vĩ muốn xuất viện sớm, bản thân hắn muốn tự đi tìm Sở Hòa.
Hắn muốn nói với cậu một câu xin lỗi, dùng cả quãng đời còn lại bù đắp cho Sở Hòa.
Bạch Dương Vĩ ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ bệnh viện, hôm nay trời không có tuyết nhưng lại thật lạnh lẽo.
"Bạch Dương Vĩ! Con nói cho mẹ nghe xem vì sao lại muốn xuất viện sớm?"
Bạch phu nhân tức giận lao vào phòng bệnh của Bạch Dương Vĩ chất vấn.
Bạch Dương Vĩ thở dài, mấy hôm nay hắn để người đi tìm tin tức của Sở Hòa. Cả đêm cũng dường như mất ngủ vì cậu, dây thần kinh hiện tại thực sự đã căng cứng rất nhiều rồi. Bây giờ đối mặt với sự tức giận của mẹ mình, hắn chỉ đối phó vài câu.
"Con cảm thấy sức khỏe của mình đã tốt rồi. Con muốn về nhà!"
Bạch phu nhân có vẻ không vui, hai tay khoanh ở trước ngực nói.
"Ông bà thông gia cũng đã về nước rồi, dù sao chuyện kết hôn chắc chắn cũng sẽ diễn ra. Con cần gì phải vội vã như thế?"
Đúng! Bạch Dương Vĩ đang vội vã. Hắn thật sự đang vội vã.
Hắn không phải vội vã vì cái tiệc đính hôn hay kết hôn gì cả.
Bạch Dương Vĩ vội vã vì muốn tự mình đi tìm Sở Hòa.
Nếu hắn không vội vã, phải chăng sẽ lạc mất Sở Hòa cả một đời?
Nếu hắn chậm rãi, phải chẳng Sở Hòa sẽ không đợi nữa?
Nhưng Bạch Dương Vĩ thật sự không hề biết, ngày Sở Hòa hiến tặng cho hắn đôi mắt thì bản thân đã xác định sẽ không chờ hắn nữa.
Bạch Dương Vĩ nhìn về nơi xa, bình thản trả lời.
"Con không muốn kết hôn nữa. Con muốn tìm Sở Hòa"
Thái Tuế Vân nghe đến đây thì như vừa nghe một tin sét đánh. Hơi kích động hỏi.
"Vì một người làm mà hủy kết hôn? Con có bị điên không ?"
Bạch Dương Vĩ từ trước đến nay chưa từng sợ Thái Tuế Vân, việc hắn làm sẽ không ai quản được. Bạch Dương Vĩ không giấu diếm, rất bình tĩnh đáp.
"Chuyện hủy hôn con sẽ tự chịu trách nhiệm. Hiện tại con muốn mang Sở Hòa về nhà"
Mấy hôm trước Bạch phu nhân cũng đã nghe tin Sở Hòa bỏ đi. Nhưng mà phản ứng của con trai hiện tại khiến bà có chút bất ngờ, phải chăng là con trai mình thực sự điên rồi?
"Mất đi một đứa bị câm thì đỡ rách việc hơn một chút? Dù sao nhà ta cũng nuôi nó lớn như vậy, nó không ở lại thì là do nó vong ơn bội nghĩa. Con quan tâm đến nó làm gì?"
Bạch Dương Vĩ quay đầu lại, hai mắt đỏ ngầu đầy đau khổ nói.
"Là chúng ta mắc nợ cậu ấy, là con vong ơn bội nghĩa với cậu ấy trước. Con muốn tìm cậu ấy!"
Bạch phu nhân khẳng định con trai mình điên rồi, nghiến răng nói.
"Con câm miệng, chuyện kết hôn không phải là chuyện con tự quản được. Vì một thằng người làm mà con không chịu cưới vợ, chuyện này đồn đại ra có khác gì trò cười không ? Ta không cần biết con bị gì, ngày mai ta sẽ tự công bố chuyện con và Tiểu Ái Nhi kết hôn lên báo chí. Sau khi hồi phục thì mau về nhà làm tiệc!"
Bạch phu nhân rất quả quyết với hành động của mình. Còn sợ Bạch Dương Vĩ sẽ cãi lời cho nên lập tức quay đầu rời đi. Hoàn toàn không cho hắn cơ hội nói thêm điều gì.
------****-----
Vĩ ơi, Vĩ đừng đi tìm Sở Hòa nữa.
Má Cỏ dẫn Sở Hòa đi bán trà sữa với má rồi ┌(・。・)┘♪
Còn một tuần nữa là xuất viện, Bạch Dương Vĩ như không chờ nổi điên cuồng nhờ người tìm kiếm tung tích của Sở Hòa.
Nhưng tất cả đều là con số không, không hề nghe đến một tin tức gì của Sở Hòa. Thậm chí những vị nhảy cầu tự tử, Bạch Dương Vĩ cũng cho người đến xem có phải là Sở Hòa hay không.
Từ lúc biết được tin Sở Hòa là người hiến mắt cho mình còn chưa đến một tháng. Bạch Dương Vĩ như ngồi trên chảo nóng, điên cuồng tìm kiếm Sở Hòa.
Bạch Dương Vĩ có yêu Sở Hòa hay không ? Có lẽ bây giờ hắn đã tìm được câu trả lời.
Yêu...
Tất nhiên là yêu.
Không phải vì ân tình mà nảy sinh tình cảm. Mà là do đã ở bên cạnh quá lâu, đã dựa dẫm vào Sở Hòa quá nhiều rồi thành yêu.
Có lẽ Bạch Dương Vĩ đã nhận ra điều này quá muộn màng, hoặc là từ trước đến nay hắn đã lầm tưởng rằng Sở Hòa chỉ là người anh em để rồi xảy ra điều luyến tiếc hôm nay.
Hắn đúng là ban đầu không phải đồng tính.
Nhưng bây giờ thì sao? Hắn là đồng tính. Hắn thích Sở Hòa, một nam nhân bị mù lại còn bị câm.
Hắn không thích ai nữa cả, hắn chỉ thích Sở Hòa.
Sở Hòa hiện tại đang làm gì ?
Có sợ hãi không ? Có cô đơn không? Có lạnh không? Có bị ai ức hiếp hay không? Hay là cậu có bị bỏ đói không ?
Hàng ngàn câu hỏi hắn đều đặt ra trong đầu, Sở Hòa đến cả đôi mắt cũng mất đi. Cuối cùng là cậu đang ở đâu? Tại sao hắn tìm lâu như vậy vẫn không thấy?
Bạch Dương Vĩ hôm nay vẫn như cũ, không hề nghe thêm bất kì một thông tin nào về Sở Hòa.
Hắn ngồi xoa trán, trong lòng nóng như lửa đốt. Biết đi đâu tìm cậu đây?
Bạch Dương Vĩ muốn xuất viện sớm, bản thân hắn muốn tự đi tìm Sở Hòa.
Hắn muốn nói với cậu một câu xin lỗi, dùng cả quãng đời còn lại bù đắp cho Sở Hòa.
Bạch Dương Vĩ ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ bệnh viện, hôm nay trời không có tuyết nhưng lại thật lạnh lẽo.
"Bạch Dương Vĩ! Con nói cho mẹ nghe xem vì sao lại muốn xuất viện sớm?"
Bạch phu nhân tức giận lao vào phòng bệnh của Bạch Dương Vĩ chất vấn.
Bạch Dương Vĩ thở dài, mấy hôm nay hắn để người đi tìm tin tức của Sở Hòa. Cả đêm cũng dường như mất ngủ vì cậu, dây thần kinh hiện tại thực sự đã căng cứng rất nhiều rồi. Bây giờ đối mặt với sự tức giận của mẹ mình, hắn chỉ đối phó vài câu.
"Con cảm thấy sức khỏe của mình đã tốt rồi. Con muốn về nhà!"
Bạch phu nhân có vẻ không vui, hai tay khoanh ở trước ngực nói.
"Ông bà thông gia cũng đã về nước rồi, dù sao chuyện kết hôn chắc chắn cũng sẽ diễn ra. Con cần gì phải vội vã như thế?"
Đúng! Bạch Dương Vĩ đang vội vã. Hắn thật sự đang vội vã.
Hắn không phải vội vã vì cái tiệc đính hôn hay kết hôn gì cả.
Bạch Dương Vĩ vội vã vì muốn tự mình đi tìm Sở Hòa.
Nếu hắn không vội vã, phải chăng sẽ lạc mất Sở Hòa cả một đời?
Nếu hắn chậm rãi, phải chẳng Sở Hòa sẽ không đợi nữa?
Nhưng Bạch Dương Vĩ thật sự không hề biết, ngày Sở Hòa hiến tặng cho hắn đôi mắt thì bản thân đã xác định sẽ không chờ hắn nữa.
Bạch Dương Vĩ nhìn về nơi xa, bình thản trả lời.
"Con không muốn kết hôn nữa. Con muốn tìm Sở Hòa"
Thái Tuế Vân nghe đến đây thì như vừa nghe một tin sét đánh. Hơi kích động hỏi.
"Vì một người làm mà hủy kết hôn? Con có bị điên không ?"
Bạch Dương Vĩ từ trước đến nay chưa từng sợ Thái Tuế Vân, việc hắn làm sẽ không ai quản được. Bạch Dương Vĩ không giấu diếm, rất bình tĩnh đáp.
"Chuyện hủy hôn con sẽ tự chịu trách nhiệm. Hiện tại con muốn mang Sở Hòa về nhà"
Mấy hôm trước Bạch phu nhân cũng đã nghe tin Sở Hòa bỏ đi. Nhưng mà phản ứng của con trai hiện tại khiến bà có chút bất ngờ, phải chăng là con trai mình thực sự điên rồi?
"Mất đi một đứa bị câm thì đỡ rách việc hơn một chút? Dù sao nhà ta cũng nuôi nó lớn như vậy, nó không ở lại thì là do nó vong ơn bội nghĩa. Con quan tâm đến nó làm gì?"
Bạch Dương Vĩ quay đầu lại, hai mắt đỏ ngầu đầy đau khổ nói.
"Là chúng ta mắc nợ cậu ấy, là con vong ơn bội nghĩa với cậu ấy trước. Con muốn tìm cậu ấy!"
Bạch phu nhân khẳng định con trai mình điên rồi, nghiến răng nói.
"Con câm miệng, chuyện kết hôn không phải là chuyện con tự quản được. Vì một thằng người làm mà con không chịu cưới vợ, chuyện này đồn đại ra có khác gì trò cười không ? Ta không cần biết con bị gì, ngày mai ta sẽ tự công bố chuyện con và Tiểu Ái Nhi kết hôn lên báo chí. Sau khi hồi phục thì mau về nhà làm tiệc!"
Bạch phu nhân rất quả quyết với hành động của mình. Còn sợ Bạch Dương Vĩ sẽ cãi lời cho nên lập tức quay đầu rời đi. Hoàn toàn không cho hắn cơ hội nói thêm điều gì.
------****-----
Vĩ ơi, Vĩ đừng đi tìm Sở Hòa nữa.
Má Cỏ dẫn Sở Hòa đi bán trà sữa với má rồi ┌(・。・)┘♪
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.