Có Tiền Có Thể Bắt Quỷ Đẩy Cối Xay
Chương 10
Hạ Vũ
12/07/2013
Được?
Được cái gì?
Khá lắm quỷ!
Nếu lúc ấy Anh Ninh biết,chính mình nhất thời đồng tình và thương tiếc,đổi lại bị hành hạ làm người ta dở khóc dở cười,nếu nàng nhìn thấy đầu tiên là ánh mắt của tiểu ma đầu,nàng sẽ không chút do dự tránh thật xa!
Mặt trời vừa nổi lên bầu trời, Anh Ninh liền sớm rời khỏi giường.
“Vẩy nước quét nhà sân” Việc này đều có người làm nhưng nàng vẫn muốn dựa vào chính mình “làm lấy”.
Rửa mặt chải đầu xong,nàng đến tiểu phòng bếp hầm cháo tổ yến,người trong phòng bếp đưa tới một ít bánh chưng và một ít thức ăn,dùng mâm gỗ bưng,sau mới đi theo Hà Hương đi đến phòng ngủ tiểu Hầu gia.
Bởi vì nàng còn chưa chính thức gặp mặt tiểu chủ tử này, vì thế ở lại gian ngoài bày biện đồ ăn sáng,để Hà Hương và Tú Cúc nâng chậu rửa mặt vào nội thất.
Căn phòng này cực kỳ rộng rãi, trên vách tường tuyết trắng có bức tranh chữ,xung quanh còn có nhiều bảo vật to lớn,đồ cổ bằng quý giá,có cái làm bằng gổ tử đàn mạ vàng khác, đầy đủ mọi thứ.
Trong phòng im ắng, lư hương xông lên nhàn nhạt hương thơm,lượn lờ sương khói cuộn lại rồi tự tan.
Trên bàn sơn hoa mai có một bình ngọc trong suốt,cắm hoa cúc vừa mới cắt xuống,còn mang theo giọt sương ban mai, ngón tay lớn nhỏ xuyên qua lớp rèm che, lẳng lặng buông xuống.
Lại hướng bên trong,chính là một bức màn màu tím xinh đẹp đắt tiền,đem hai khoảng trong ngoài cách đoạn,lúc này đối thoại bên trong truyền ra:“Hà Hương tỷ tỷ, Tú Cúc tỷ tỷ, nếu các tỷ không có gì vội,ta có chuyện muốn nói với các tỷ.” Vừa tỉnh ngủ trong tiếng nói dễ nghe của vị thiếu niên kia hàm chứa lười nhác.
“Thiếu gia.” Thanh âm Hà Hương hàm chứa kinh ngạc,“Ngài có gì phân phó?”
“Ưm,ta trước kia làm sai rất nhiều chuyện, thật xin lỗi, ta về sau nhất định không khi dễ các ngươi, ta sẽ sửa đổi thật tốt!”Thiếu niên mười bốn tuổi cố gắng quyết tâm bản thân phải thay đổi triệt để.
“Tiểu Hầu gia?”
“Tiểu chủ tử?”
Đáng tiếc Hà Hương và Tú Cúc cũng không cho nửa điểm mặt mũi,hai người không hẹn mà cùng sợ run cả người, trong tay bưng chậu rửa mặt và bát trà thiếu chút sảy tay rơi trên mặt đất.
Sai rồi?
Sửa đổi?
Thật xin lỗi?
Nói đùa! Trong từ điển Tiểu Hầu gia làm gì có bốn chữ “Biết sai liền sửa”? Nói nữa là, các nàng chính là nha hoàn,làm sao gánh nổi ba chữ kia?
Hà Hương và Tú Cúc bị dọa choáng.
“Là thật, Hà Hương tỷ tỷ, ta về sau sẽ không đẩy tỷ xuống hồ sen, tuy rằng tuy rằng tỷ đã biết bơi.” Tiểu chủ tử tiếp tục biểu hiện quyết tâm.
Hà Hương một mặt kinh hoảng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ,đại từ đại bi xem thế âm bồ tát, tiểu Hầu gia không phải điên rồi chứ!
“Tin tưởng ta, Tú Cúc tỷ tỷ, ta về sau sẽ không sẽ đem rắn bỏ vào trong chăn của ngươi…… Ưm, còn có chuột chết, con cóc cũng sẽ không xuất hiện nữa.”
Miệng Tú Cúc há to đủ để nuốt vào một quả trứng gà,chậu đồng trong tay rốt cuộc không cằm được,“Rầm” một tiếng rơi trên đất,nhất thời bọt nước văng khắp nơi.
Dù sao Hà Hương rốt cuộc cũng là người lớn tuổi nhất,nàng bằng tốc độ nhanh nhất lấy lại tinh thần,xoay người xốc màn lên,đưa chân hướng ra ngoài cửa, dắt cổ họng kêu to:“Không ổn rồi…… Bình An, Bình An! Nhanh mời quản gia đến…… Còn có ai nha? Trụ Tử, chạy nhanh đi mời đại phu nha……”
“Làm cái gì ?” Trên giường thiếu niên mặc áo bào ngồi dậy, nghiêng tai nghe động tĩnh rối loạn ngoài sân, không nhịn được nói thầm một tiếng, lại nhìn thấy Tú Cúc luống cuống tay chân lau chùi nước trong phòng, khóe môi liền giơ lên độ cong buồn cười.
Nhẹ nhàng nhỏ vụn tiếng bước chân từ xa tới gần, nhẹ nhàng mà truyền đến, hắn lười biếng nâng lên mi mắt liếc người mới tới.
Chỉ liếc mắt một cái,liền đủ để làm khuôn mặt tuấn tú kia từ kinh ngạc đến kinh ngạc, lại từ buồn bực đến phẫn nộ, đột nhiên biến sắc!
Nguyên lai Anh Ninh mới vừa rồi ở bên ngoài nghe được bên trong tiếng vang, lại thấy Hà Hương phát cuồng chạy đi nhanh như chớp, cảm thấy kinh ngạc, không biết đã xảy ra chuyện gì,bởi vậy mới mặt mang nghi hoặc đi đến.
Ai biết vừa đẩy bức rèm che ra, vừa nhấc đầu, nàng liền cùng một đôi mắt khó có thể tin nhìn nhau.
Nàng biết là hắn…… thiếu niên tối hôm qua.
Bên ngoài phòng nghe được thanh âm của hắn,con ngươi sáng lóa như sao liền không nhịn được hiện lên ý cười, nàng cũng không biết chính mình xuất hiện làm thiếu niên kia hỏa lớn như thế nào,thậm chí sau khi bước vào, còn bất tri bất giác nở nụ cười nhẹ nhàng với đối phương.
Nhưng mà! Ở trên mặt thiếu niên mười bốn tuổi trước mắt này,Anh Ninh không nhìn thấy tinh thuần đêm đó, vui vẻ và ỷ lại, cặp con ngươi đen rõ ràng là cùng màn đêm không khác bao nhiêu,giờ phút này lại ẩn nấp sẵng giọng lưỡi trượt,hoàn toàn khác với thiếu niên ngày đó luôn tưởng niệm mẫu thân mà đau lòng thút thít ..cả hai cứ như khác hoàn toàn!
Anh Ninh trong lòng không nén được căng thẳng, quỳ gối hành lễ, nhẹ giọng nói:“Anh Ninh ra mắt tiểu Hầu gia.”
Đại khái là trời sanh tính như thế,mặc dù trong lòng không yên bất an,thanh âm của nàng vẫn như cũ vẫn duy trì bình tĩnh, phảng phất giờ này khắc này mới là lần đầu tiên hai người chạm mặt.
Thiếu niên lạnh lùng hơn trừng mắt nàng, ánh mắt như dao nhỏ đảo qua từ đầu đến chân nàng, cuối cùng lưu lại trên cái bớt má phải,thật lâu sau mới oán hận theo khớp hàm bật ra hai chữ:“Là cô!”
Tú Cúc bởi vì quá mức kinh ngạc tiểu chủ tử sáng tinh mơ quái dị thế,cho nên cũng không có phát hiện giữa hai người sóng lớn gợn sóng nhỏ,còn cầm khăn lau dưới sàn.
Anh Ninh không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng ở nơi đó,thân thể hơi cứng ngắc.
Thiếu niên chậm rãi dựa vào trên ghế dài thoải mái không có mở miệng, một đôi con ngươi bốc hỏa lại gắt gao trừng mắt nàng.
Dưới gấm hoa lệ là đôi bàn tay bị siết chặt…… Chỉ có chủ nhân đôi tay này mới biết được, trong lòng mình có bao nhiêu hận!
Nàng, lừa,, hắn!
Giằng co một hồi, Anh Ninh cảm thấy chính mình phải giải thích với vị tiểu hầu gia này một chút,đang muốn mở miệng thì nghe thấy bên ngoài một trận bước chân hỗn loạn, một đám người như dòng chảy tràn vào phòng.
Nàng lập tức thu hồi suy nghĩ giải thích vào đầu,lui về phía sau đứng ở bên màn, giả bộ không nhận thấy ánh mắt lạnh như băng của thiếu niên kia luôn lưu lại trên người mình.
Theo góc độ thiếu niên kia nhìn qua,thiếu nữ kia cằm đầy, gáy ngọc tuyết trắng thon dài,buộc vòng quanh độ cong tao nhã mà cao ngạo, phảng phất có một chút khinh thường,nhìn vào trong mắt tự nhiên biến thành thẹn quá hóa giận.
Nàng lừa hắn! Xem hắn như ngốc tử để đùa giỡn, thế nhưng còn coi thường hắn?
Thật sự là buồn cười!
Được cái gì?
Khá lắm quỷ!
Nếu lúc ấy Anh Ninh biết,chính mình nhất thời đồng tình và thương tiếc,đổi lại bị hành hạ làm người ta dở khóc dở cười,nếu nàng nhìn thấy đầu tiên là ánh mắt của tiểu ma đầu,nàng sẽ không chút do dự tránh thật xa!
Mặt trời vừa nổi lên bầu trời, Anh Ninh liền sớm rời khỏi giường.
“Vẩy nước quét nhà sân” Việc này đều có người làm nhưng nàng vẫn muốn dựa vào chính mình “làm lấy”.
Rửa mặt chải đầu xong,nàng đến tiểu phòng bếp hầm cháo tổ yến,người trong phòng bếp đưa tới một ít bánh chưng và một ít thức ăn,dùng mâm gỗ bưng,sau mới đi theo Hà Hương đi đến phòng ngủ tiểu Hầu gia.
Bởi vì nàng còn chưa chính thức gặp mặt tiểu chủ tử này, vì thế ở lại gian ngoài bày biện đồ ăn sáng,để Hà Hương và Tú Cúc nâng chậu rửa mặt vào nội thất.
Căn phòng này cực kỳ rộng rãi, trên vách tường tuyết trắng có bức tranh chữ,xung quanh còn có nhiều bảo vật to lớn,đồ cổ bằng quý giá,có cái làm bằng gổ tử đàn mạ vàng khác, đầy đủ mọi thứ.
Trong phòng im ắng, lư hương xông lên nhàn nhạt hương thơm,lượn lờ sương khói cuộn lại rồi tự tan.
Trên bàn sơn hoa mai có một bình ngọc trong suốt,cắm hoa cúc vừa mới cắt xuống,còn mang theo giọt sương ban mai, ngón tay lớn nhỏ xuyên qua lớp rèm che, lẳng lặng buông xuống.
Lại hướng bên trong,chính là một bức màn màu tím xinh đẹp đắt tiền,đem hai khoảng trong ngoài cách đoạn,lúc này đối thoại bên trong truyền ra:“Hà Hương tỷ tỷ, Tú Cúc tỷ tỷ, nếu các tỷ không có gì vội,ta có chuyện muốn nói với các tỷ.” Vừa tỉnh ngủ trong tiếng nói dễ nghe của vị thiếu niên kia hàm chứa lười nhác.
“Thiếu gia.” Thanh âm Hà Hương hàm chứa kinh ngạc,“Ngài có gì phân phó?”
“Ưm,ta trước kia làm sai rất nhiều chuyện, thật xin lỗi, ta về sau nhất định không khi dễ các ngươi, ta sẽ sửa đổi thật tốt!”Thiếu niên mười bốn tuổi cố gắng quyết tâm bản thân phải thay đổi triệt để.
“Tiểu Hầu gia?”
“Tiểu chủ tử?”
Đáng tiếc Hà Hương và Tú Cúc cũng không cho nửa điểm mặt mũi,hai người không hẹn mà cùng sợ run cả người, trong tay bưng chậu rửa mặt và bát trà thiếu chút sảy tay rơi trên mặt đất.
Sai rồi?
Sửa đổi?
Thật xin lỗi?
Nói đùa! Trong từ điển Tiểu Hầu gia làm gì có bốn chữ “Biết sai liền sửa”? Nói nữa là, các nàng chính là nha hoàn,làm sao gánh nổi ba chữ kia?
Hà Hương và Tú Cúc bị dọa choáng.
“Là thật, Hà Hương tỷ tỷ, ta về sau sẽ không đẩy tỷ xuống hồ sen, tuy rằng tuy rằng tỷ đã biết bơi.” Tiểu chủ tử tiếp tục biểu hiện quyết tâm.
Hà Hương một mặt kinh hoảng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ,đại từ đại bi xem thế âm bồ tát, tiểu Hầu gia không phải điên rồi chứ!
“Tin tưởng ta, Tú Cúc tỷ tỷ, ta về sau sẽ không sẽ đem rắn bỏ vào trong chăn của ngươi…… Ưm, còn có chuột chết, con cóc cũng sẽ không xuất hiện nữa.”
Miệng Tú Cúc há to đủ để nuốt vào một quả trứng gà,chậu đồng trong tay rốt cuộc không cằm được,“Rầm” một tiếng rơi trên đất,nhất thời bọt nước văng khắp nơi.
Dù sao Hà Hương rốt cuộc cũng là người lớn tuổi nhất,nàng bằng tốc độ nhanh nhất lấy lại tinh thần,xoay người xốc màn lên,đưa chân hướng ra ngoài cửa, dắt cổ họng kêu to:“Không ổn rồi…… Bình An, Bình An! Nhanh mời quản gia đến…… Còn có ai nha? Trụ Tử, chạy nhanh đi mời đại phu nha……”
“Làm cái gì ?” Trên giường thiếu niên mặc áo bào ngồi dậy, nghiêng tai nghe động tĩnh rối loạn ngoài sân, không nhịn được nói thầm một tiếng, lại nhìn thấy Tú Cúc luống cuống tay chân lau chùi nước trong phòng, khóe môi liền giơ lên độ cong buồn cười.
Nhẹ nhàng nhỏ vụn tiếng bước chân từ xa tới gần, nhẹ nhàng mà truyền đến, hắn lười biếng nâng lên mi mắt liếc người mới tới.
Chỉ liếc mắt một cái,liền đủ để làm khuôn mặt tuấn tú kia từ kinh ngạc đến kinh ngạc, lại từ buồn bực đến phẫn nộ, đột nhiên biến sắc!
Nguyên lai Anh Ninh mới vừa rồi ở bên ngoài nghe được bên trong tiếng vang, lại thấy Hà Hương phát cuồng chạy đi nhanh như chớp, cảm thấy kinh ngạc, không biết đã xảy ra chuyện gì,bởi vậy mới mặt mang nghi hoặc đi đến.
Ai biết vừa đẩy bức rèm che ra, vừa nhấc đầu, nàng liền cùng một đôi mắt khó có thể tin nhìn nhau.
Nàng biết là hắn…… thiếu niên tối hôm qua.
Bên ngoài phòng nghe được thanh âm của hắn,con ngươi sáng lóa như sao liền không nhịn được hiện lên ý cười, nàng cũng không biết chính mình xuất hiện làm thiếu niên kia hỏa lớn như thế nào,thậm chí sau khi bước vào, còn bất tri bất giác nở nụ cười nhẹ nhàng với đối phương.
Nhưng mà! Ở trên mặt thiếu niên mười bốn tuổi trước mắt này,Anh Ninh không nhìn thấy tinh thuần đêm đó, vui vẻ và ỷ lại, cặp con ngươi đen rõ ràng là cùng màn đêm không khác bao nhiêu,giờ phút này lại ẩn nấp sẵng giọng lưỡi trượt,hoàn toàn khác với thiếu niên ngày đó luôn tưởng niệm mẫu thân mà đau lòng thút thít ..cả hai cứ như khác hoàn toàn!
Anh Ninh trong lòng không nén được căng thẳng, quỳ gối hành lễ, nhẹ giọng nói:“Anh Ninh ra mắt tiểu Hầu gia.”
Đại khái là trời sanh tính như thế,mặc dù trong lòng không yên bất an,thanh âm của nàng vẫn như cũ vẫn duy trì bình tĩnh, phảng phất giờ này khắc này mới là lần đầu tiên hai người chạm mặt.
Thiếu niên lạnh lùng hơn trừng mắt nàng, ánh mắt như dao nhỏ đảo qua từ đầu đến chân nàng, cuối cùng lưu lại trên cái bớt má phải,thật lâu sau mới oán hận theo khớp hàm bật ra hai chữ:“Là cô!”
Tú Cúc bởi vì quá mức kinh ngạc tiểu chủ tử sáng tinh mơ quái dị thế,cho nên cũng không có phát hiện giữa hai người sóng lớn gợn sóng nhỏ,còn cầm khăn lau dưới sàn.
Anh Ninh không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng ở nơi đó,thân thể hơi cứng ngắc.
Thiếu niên chậm rãi dựa vào trên ghế dài thoải mái không có mở miệng, một đôi con ngươi bốc hỏa lại gắt gao trừng mắt nàng.
Dưới gấm hoa lệ là đôi bàn tay bị siết chặt…… Chỉ có chủ nhân đôi tay này mới biết được, trong lòng mình có bao nhiêu hận!
Nàng, lừa,, hắn!
Giằng co một hồi, Anh Ninh cảm thấy chính mình phải giải thích với vị tiểu hầu gia này một chút,đang muốn mở miệng thì nghe thấy bên ngoài một trận bước chân hỗn loạn, một đám người như dòng chảy tràn vào phòng.
Nàng lập tức thu hồi suy nghĩ giải thích vào đầu,lui về phía sau đứng ở bên màn, giả bộ không nhận thấy ánh mắt lạnh như băng của thiếu niên kia luôn lưu lại trên người mình.
Theo góc độ thiếu niên kia nhìn qua,thiếu nữ kia cằm đầy, gáy ngọc tuyết trắng thon dài,buộc vòng quanh độ cong tao nhã mà cao ngạo, phảng phất có một chút khinh thường,nhìn vào trong mắt tự nhiên biến thành thẹn quá hóa giận.
Nàng lừa hắn! Xem hắn như ngốc tử để đùa giỡn, thế nhưng còn coi thường hắn?
Thật sự là buồn cười!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.