Chương 70: Lại là một cái nữ cường nhân, hảo đáng sợ!
Thủy Chử
04/04/2021
Chương 70. Lại thêm một nữ cường nhân, thật đáng sợ!
Vĩ Thiên Mị cũng mới biết, sở dĩ Tinh Quang có thể phát triển nhanh mạnh như vậy, người nam nhân thoạt nhìn rất lười biếng kia đã mang tới tác dụng trọng yếu, hơn nữa còn là cực kì trọng yếu.
Không hổ là tiểu nam nhân của nữ vương!
Quả nhiên nữ vương đại nhân không chọn lầm người.
Có khuôn mặt cực kì đẹp trai, là người nấu ăn cực giỏi, rất bảo vệ và ôn nhu với những động vật nhỏ, quan trọng nhất là hắn còn rất yêu thương lão bà, vì lão bà mà hiến kế sách giải quyết vấn đề khó khăn, giải quyết xong lại ẩn giấu công danh, tặng toàn bộ vinh quang cho lão bà...
Đây quả thực là lão công hoàn mỹ mà mọi nữ nhân đều mơ ước!
Bỗng nhiên Vũ Thiên Mị có chút động tâm ....
Không được, đó là nam nhân của nữ vương đại nhân, ta không thể hoành đao đoạt ái, để nữ vương đại nhân thương tâm.
Vũ Thiên Mị đá ý nghĩ này ra khỏi đại não, mặt không thay đổi nói: "Nữ vương đại nhân, ta đã nắm được tình huống cơ bản của đài truyền hình, ngươi định sắp xếp cho ta chức vụ gì? Ta nhất định sẽ nhẫn nhục chịu khổ, làm trâu làm ngựa để báo đáp ơn tri ngộ của nữ vương đại nhân." Nói xong nàng còn ném mị nhãn.
Đáng tiếc, mới nghiêm túc không đến ba giây đã lộ nguyên hình.
Hiển nhiên, Bạch Thanh Tuyết đã quá quen với tốc độ trở mặt của Vũ Thiên Mị, không có chút ngoài ý muốn nào nói: "Ta định để ngươi trở thành phó tổng giám đốc đài truyền hình, cũng chính là phó đài trưởng, chủ yếu phụ trách phương diện quảng cáo cùng với tiết mục."
Có thể nói quảng cáo và tiết mục là việc trọng yếu nhất ở đài truyền hình, cũng chính là cơ sở kiếm tiền của đài truyền hình. Vũ Thiên Mị vừa mới nhậm chức đã được ủy thác trách nhiệm quan trọng, có thể nói nàng rất được Bạch Thanh Tuyết tin tưởng.
"Vừa đến đã cho nô gia vị trí cao như vậy, nô gia thụ sủng nhược kinh, nhưng lỡ có người không phục thì phải làm sao bây giờ?" Vũ Thiên Mị tỏ vẻ thụ sủng nhược kinh, khuôn mặt rưng rưng muốn khóc rất đáng yêu.
"Không phục thì có thể làm gì? Đài truyền hình của ta phải do ta quyết định!" Bạch Thanh Tuyết ngang ngược nói.
"Nữ vương đại nhân uy vũ!" Võ Thiên Mị hô to.
"Hơn nữa, ngươi tốt nghiệp thạc sĩ ngành kinh tế đại học Harvard, nhậm chức tổng thanh tra tiêu thụ của công ty Pana có giá trị 500 ức USD, lương một năm ngàn vạn USD, chẳng lẽ còn không chơi nổi một đài truyền hình nho nhỏ như này hay sao?"
"Nữ vương đã có lệnh, thiếp thân không dám không nghe theo!"
Cùng ngày, Bạch Thanh Tuyết tuyên bố Vũ Thiên Mị nhậm chức phó đài trưởng đài truyền hình, khiến toàn bộ đài truyền hình Tinh Quang chấn động.
Phải biết rằng, từ sau khi Bạch Thanh Tuyết trở thành giám đốc đài truyền hình, nàng vừa làm chủ tịch vừa làm đài trưởng, chưa từng thiết lập bất kỳ một phó chức nào, nắm hết quyền hành trong tay, khiến người sợ hãi.
Thế nhưng không nghĩ tới, hiện tại nàng lại chia sẻ quyền lực cho một nữ nhân xa lạ, để nàng ấy làm phụ tá cho nàng, khiến mọi người rất kinh ngạc.
Lúc tin tức này mới bắt đầu lan truyền, mọi người cũng không quá để ý.
Còn có người xem thường, cho rằng dạng nữ nhân õng ẹo như thế kia chắc chắn không có bản lĩnh gì, dễ bị chèn ép.
Kết quả đến ngày thứ ba, Vũ Thiên Mị nổi trận lôi đình bắt đầu xuất thủ, thể hiện tác phong ác liệt quyết đoán, lập tức đuổi hết đám nhân viên và lãnh đạo không phục quản giáo, không coi ai ra gì, ngồi không ăn bám ra khỏi đài truyền hình, cường thế tuyên bố địa vị của chính mình.
Nhất là Diêu bộ trưởng phụ trách mảng quảng cáo, hắn ta là kẻ đầu tiên bị dẹp đi.
Tác phong bá đạo nhanh gọn như thế khiến người ta phảng phất như thấy được hương vị quen thuộc... là.. là Bạch tổng.
Có người muốn khiếu nại lên bộ trọng tài lao động. Kết quả Vũ đài trưởng õng ẹo trực tiếp lấy chứng cứ xác thực chứng tỏ những người này ngồi không ăn bám, nhận hối lộ, làm việc lười biếng ra, để khiếu nại của bọn họ trôi theo dòng nước.
Trải qua lần chỉnh đốn này, đài truyền hình rực rỡ hẳn lên.
Vũ Thiên Mị cũng lập nên uy tín của mình.
Thời gian cứ trôi qua như vậy từng ngày như vậy, trong nháy mắt đã hết hai tuần.
Lâm Bắc Phàm và ba lão đầu đang xào rau nấu cơm ở Thực Vi Thiên sơn trang.
Từ sau khi Lâm Bắc Phàm cự tuyệt làm đồ đệ của lão Trù Thần nhưng lão Trù Thần vẫn chưa chết tâm, chơi trực tiếp không được, lão bắt đầu chơi chiến thuật. Lão thường xuyên mời Lâm Bắc Phàm tới nhà cùng ăn cùng nấu nướng, sau đó thừa cơ dạy hắn một chút tâm đắc.
Dù sao thì, ngươi không thừa nhận cũng không sao, chỉ cần ngươi học trù nghệ của ta, xem như ngươi đã là truyền nhân của ta rồi.
Lão Trù Thần vui vẻ nghĩ.
Đối với lời mời kiểu này, Lâm Bắc Phàm tuyệt đối không cự tuyệt, có cơ hội ăn ngon uống sướng chơi sảng khoái, tại sao phải cự tuyệt? Về phần trù nghệ, ngươi dạy thì ta học, dù sao cũng chẳng mất mát gì.
Về cơ bản, mỗi tuần lễ Lâm Bắc Phàm đều đến thăm lão Trù Thần một lần.
Mặc dù mới dạy mấy lần, nhưng thiên phú nấu nướng của Lâm Bắc Phàm đã triệt để khiến lão đầu bếp kinh diễm. Ở phương diện dao kỹ, ngón tay Lâm Bắc Phàm thực sự quá linh hoạt, cơ bản vừa nhìn đã biết, một lúc là có thể bắt chước theo bảy tám phần, có thể so với đầu bếp chuyên nghiệp cấp một.
Trên phương diện khống chế lửa, lực kiểm soát của tên này đã không thể bắt bẻ, chỉ cần nói rõ cho hắn một lần, hắn có thể khống chế sức lửa rất chuẩn, khiến người ta không thể tìm ra một tia sai lệch.
Trên phương diện mùi vị, tên này có khứu giác và vị giác nhạy cảm hơn nhiều so với người bình thường, có thể phân biệt được đủ loại mùi vị khác biệt, hơn nữa còn có thể tự do phối hợp, làm ra hương vị mà mình muốn.
Gia hỏa này nhất định là vì nấu nướng mà sinh.
Không đến một tháng, trình độ của hắn trên các phương diện đã đuổi sát đầu bếp cấp một, chỉ có điều hiện tại hắn còn thiếu một chút kinh nghiệm.
Đoán chừng nếu hắn nghiêm túc học thêm hai năm, hắn có thể thuận lợi xuất sư, thành Trù Thần đời kế tiếp.
Lão Trù Thần vừa kinh hỉ lại vừa khổ sở.
Kinh hỉ là vì lão phát hiện một thiên tài nấu nướng, khổ sở là vì tên thiên tài này không muốn học nấu nướng với lão, cả ngày chỉ muốn ăn ngon uống sướng chơi vui.
Mặt khác, hai lão đầu kia cũng thừa cơ mặt dày mày dạn đi theo ăn nhờ ở đậu, còn sống vô cùng tiêu sái, ngay cả thể trọng cũng béo lên mấy cân.
Có ăn có uống có chơi, mỗi một loại đều là hưởng thụ đỉnh cấp, loại sinh hoạt này khiến bọn hắn vui đến quên cả trời đất.
Ăn xong một miếng cuối cùng, sờ cái bụng tròn vo, Hàn lão gia tử ngửa mặt lên trời thở dài: "Sảng khoái quá, đây mới là cuộc sống! Cảm giác hơn bảy mươi năm cuộc đời đều lãng phí!"
"Đúng là cuộc sống trước kia không cách nào so được!" Tần lão gia tử cũng rất cảm khái, ngay mới vừa rồi, hắn trực tiếp nuốt vào gần hai cân thịt bò, lại uống một ngụm trần nhưỡng, mùi vị đó sảng khoái đến mức muốn bay lên.
Thấy được bộ dáng hưởng thụ của mấy tên này, Lâm Bắc Phàm không vui: "Các ngươi có thể ăn sảng khoái như vậy còn không phải vì ta sao? Ngươi xem xem, đồ ăn ta làm gần sáu phần đều chui vào bụng các ngươi, làm hại ta vì lo làm mà không kịp ăn... Hai lão đầu vô lại các ngươi, ta thực sự muốn đuổi các ngươi ra ngoài!"
Lão Trù Thần ở một bên mỉm cười gật đầu, biểu thị đồng ý.
Hàn lão đầu không vui:
"Ăn một chút đồ của ngươi thì thế nào? Người khác mời ta còn không vui lòng đây! Còn nhớ rõ trận tai nạn xe cộ kia không? Là ai khi gặp tình huống nguy hiểm đã đua xe, cứu ngươi trốn thoát? Là ai đã chủ động thân xuất viện thủ, dẹp yên tất cả phiền phức phía sau giúp ngươi? Là ai đã giúp ngươi hung tợn đả kích tình địch sau lưng? Ngươi nói xem, chúng ta làm nhiều việc vì ngươi như vậy, ngươi còn không mau làm nhiều đồ ăn một chút đền bù tổn thất cho chúng ta, ngươi cũng quá keo kiệt đi?"
Tần lão đầu cũng không biết xấu hổ đứng ra khoe thành tích: "Chính xác! Chính xác! Từ đầu tới cuối chúng ta đều là tai bay vạ gió, kết quả lại phải giải quyết tất cả vấn đề giúp ngươi, nếu ngươi không làm thêm vài món báo đáp chúng ta, ngươi thật quá... Haizz?"
Lâm Bắc Phàm nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Đúng là ta quá mức keo kiệt đó."
Hàn lão đầu: "..."
Tần lão đầu: "..."
"Không được chạy, ta đánh chết cái tên vô lương tâm ngươi!" Hai cái lão đầu tức giận truy sát Lâm Bắc Phàm.
Vĩ Thiên Mị cũng mới biết, sở dĩ Tinh Quang có thể phát triển nhanh mạnh như vậy, người nam nhân thoạt nhìn rất lười biếng kia đã mang tới tác dụng trọng yếu, hơn nữa còn là cực kì trọng yếu.
Không hổ là tiểu nam nhân của nữ vương!
Quả nhiên nữ vương đại nhân không chọn lầm người.
Có khuôn mặt cực kì đẹp trai, là người nấu ăn cực giỏi, rất bảo vệ và ôn nhu với những động vật nhỏ, quan trọng nhất là hắn còn rất yêu thương lão bà, vì lão bà mà hiến kế sách giải quyết vấn đề khó khăn, giải quyết xong lại ẩn giấu công danh, tặng toàn bộ vinh quang cho lão bà...
Đây quả thực là lão công hoàn mỹ mà mọi nữ nhân đều mơ ước!
Bỗng nhiên Vũ Thiên Mị có chút động tâm ....
Không được, đó là nam nhân của nữ vương đại nhân, ta không thể hoành đao đoạt ái, để nữ vương đại nhân thương tâm.
Vũ Thiên Mị đá ý nghĩ này ra khỏi đại não, mặt không thay đổi nói: "Nữ vương đại nhân, ta đã nắm được tình huống cơ bản của đài truyền hình, ngươi định sắp xếp cho ta chức vụ gì? Ta nhất định sẽ nhẫn nhục chịu khổ, làm trâu làm ngựa để báo đáp ơn tri ngộ của nữ vương đại nhân." Nói xong nàng còn ném mị nhãn.
Đáng tiếc, mới nghiêm túc không đến ba giây đã lộ nguyên hình.
Hiển nhiên, Bạch Thanh Tuyết đã quá quen với tốc độ trở mặt của Vũ Thiên Mị, không có chút ngoài ý muốn nào nói: "Ta định để ngươi trở thành phó tổng giám đốc đài truyền hình, cũng chính là phó đài trưởng, chủ yếu phụ trách phương diện quảng cáo cùng với tiết mục."
Có thể nói quảng cáo và tiết mục là việc trọng yếu nhất ở đài truyền hình, cũng chính là cơ sở kiếm tiền của đài truyền hình. Vũ Thiên Mị vừa mới nhậm chức đã được ủy thác trách nhiệm quan trọng, có thể nói nàng rất được Bạch Thanh Tuyết tin tưởng.
"Vừa đến đã cho nô gia vị trí cao như vậy, nô gia thụ sủng nhược kinh, nhưng lỡ có người không phục thì phải làm sao bây giờ?" Vũ Thiên Mị tỏ vẻ thụ sủng nhược kinh, khuôn mặt rưng rưng muốn khóc rất đáng yêu.
"Không phục thì có thể làm gì? Đài truyền hình của ta phải do ta quyết định!" Bạch Thanh Tuyết ngang ngược nói.
"Nữ vương đại nhân uy vũ!" Võ Thiên Mị hô to.
"Hơn nữa, ngươi tốt nghiệp thạc sĩ ngành kinh tế đại học Harvard, nhậm chức tổng thanh tra tiêu thụ của công ty Pana có giá trị 500 ức USD, lương một năm ngàn vạn USD, chẳng lẽ còn không chơi nổi một đài truyền hình nho nhỏ như này hay sao?"
"Nữ vương đã có lệnh, thiếp thân không dám không nghe theo!"
Cùng ngày, Bạch Thanh Tuyết tuyên bố Vũ Thiên Mị nhậm chức phó đài trưởng đài truyền hình, khiến toàn bộ đài truyền hình Tinh Quang chấn động.
Phải biết rằng, từ sau khi Bạch Thanh Tuyết trở thành giám đốc đài truyền hình, nàng vừa làm chủ tịch vừa làm đài trưởng, chưa từng thiết lập bất kỳ một phó chức nào, nắm hết quyền hành trong tay, khiến người sợ hãi.
Thế nhưng không nghĩ tới, hiện tại nàng lại chia sẻ quyền lực cho một nữ nhân xa lạ, để nàng ấy làm phụ tá cho nàng, khiến mọi người rất kinh ngạc.
Lúc tin tức này mới bắt đầu lan truyền, mọi người cũng không quá để ý.
Còn có người xem thường, cho rằng dạng nữ nhân õng ẹo như thế kia chắc chắn không có bản lĩnh gì, dễ bị chèn ép.
Kết quả đến ngày thứ ba, Vũ Thiên Mị nổi trận lôi đình bắt đầu xuất thủ, thể hiện tác phong ác liệt quyết đoán, lập tức đuổi hết đám nhân viên và lãnh đạo không phục quản giáo, không coi ai ra gì, ngồi không ăn bám ra khỏi đài truyền hình, cường thế tuyên bố địa vị của chính mình.
Nhất là Diêu bộ trưởng phụ trách mảng quảng cáo, hắn ta là kẻ đầu tiên bị dẹp đi.
Tác phong bá đạo nhanh gọn như thế khiến người ta phảng phất như thấy được hương vị quen thuộc... là.. là Bạch tổng.
Có người muốn khiếu nại lên bộ trọng tài lao động. Kết quả Vũ đài trưởng õng ẹo trực tiếp lấy chứng cứ xác thực chứng tỏ những người này ngồi không ăn bám, nhận hối lộ, làm việc lười biếng ra, để khiếu nại của bọn họ trôi theo dòng nước.
Trải qua lần chỉnh đốn này, đài truyền hình rực rỡ hẳn lên.
Vũ Thiên Mị cũng lập nên uy tín của mình.
Thời gian cứ trôi qua như vậy từng ngày như vậy, trong nháy mắt đã hết hai tuần.
Lâm Bắc Phàm và ba lão đầu đang xào rau nấu cơm ở Thực Vi Thiên sơn trang.
Từ sau khi Lâm Bắc Phàm cự tuyệt làm đồ đệ của lão Trù Thần nhưng lão Trù Thần vẫn chưa chết tâm, chơi trực tiếp không được, lão bắt đầu chơi chiến thuật. Lão thường xuyên mời Lâm Bắc Phàm tới nhà cùng ăn cùng nấu nướng, sau đó thừa cơ dạy hắn một chút tâm đắc.
Dù sao thì, ngươi không thừa nhận cũng không sao, chỉ cần ngươi học trù nghệ của ta, xem như ngươi đã là truyền nhân của ta rồi.
Lão Trù Thần vui vẻ nghĩ.
Đối với lời mời kiểu này, Lâm Bắc Phàm tuyệt đối không cự tuyệt, có cơ hội ăn ngon uống sướng chơi sảng khoái, tại sao phải cự tuyệt? Về phần trù nghệ, ngươi dạy thì ta học, dù sao cũng chẳng mất mát gì.
Về cơ bản, mỗi tuần lễ Lâm Bắc Phàm đều đến thăm lão Trù Thần một lần.
Mặc dù mới dạy mấy lần, nhưng thiên phú nấu nướng của Lâm Bắc Phàm đã triệt để khiến lão đầu bếp kinh diễm. Ở phương diện dao kỹ, ngón tay Lâm Bắc Phàm thực sự quá linh hoạt, cơ bản vừa nhìn đã biết, một lúc là có thể bắt chước theo bảy tám phần, có thể so với đầu bếp chuyên nghiệp cấp một.
Trên phương diện khống chế lửa, lực kiểm soát của tên này đã không thể bắt bẻ, chỉ cần nói rõ cho hắn một lần, hắn có thể khống chế sức lửa rất chuẩn, khiến người ta không thể tìm ra một tia sai lệch.
Trên phương diện mùi vị, tên này có khứu giác và vị giác nhạy cảm hơn nhiều so với người bình thường, có thể phân biệt được đủ loại mùi vị khác biệt, hơn nữa còn có thể tự do phối hợp, làm ra hương vị mà mình muốn.
Gia hỏa này nhất định là vì nấu nướng mà sinh.
Không đến một tháng, trình độ của hắn trên các phương diện đã đuổi sát đầu bếp cấp một, chỉ có điều hiện tại hắn còn thiếu một chút kinh nghiệm.
Đoán chừng nếu hắn nghiêm túc học thêm hai năm, hắn có thể thuận lợi xuất sư, thành Trù Thần đời kế tiếp.
Lão Trù Thần vừa kinh hỉ lại vừa khổ sở.
Kinh hỉ là vì lão phát hiện một thiên tài nấu nướng, khổ sở là vì tên thiên tài này không muốn học nấu nướng với lão, cả ngày chỉ muốn ăn ngon uống sướng chơi vui.
Mặt khác, hai lão đầu kia cũng thừa cơ mặt dày mày dạn đi theo ăn nhờ ở đậu, còn sống vô cùng tiêu sái, ngay cả thể trọng cũng béo lên mấy cân.
Có ăn có uống có chơi, mỗi một loại đều là hưởng thụ đỉnh cấp, loại sinh hoạt này khiến bọn hắn vui đến quên cả trời đất.
Ăn xong một miếng cuối cùng, sờ cái bụng tròn vo, Hàn lão gia tử ngửa mặt lên trời thở dài: "Sảng khoái quá, đây mới là cuộc sống! Cảm giác hơn bảy mươi năm cuộc đời đều lãng phí!"
"Đúng là cuộc sống trước kia không cách nào so được!" Tần lão gia tử cũng rất cảm khái, ngay mới vừa rồi, hắn trực tiếp nuốt vào gần hai cân thịt bò, lại uống một ngụm trần nhưỡng, mùi vị đó sảng khoái đến mức muốn bay lên.
Thấy được bộ dáng hưởng thụ của mấy tên này, Lâm Bắc Phàm không vui: "Các ngươi có thể ăn sảng khoái như vậy còn không phải vì ta sao? Ngươi xem xem, đồ ăn ta làm gần sáu phần đều chui vào bụng các ngươi, làm hại ta vì lo làm mà không kịp ăn... Hai lão đầu vô lại các ngươi, ta thực sự muốn đuổi các ngươi ra ngoài!"
Lão Trù Thần ở một bên mỉm cười gật đầu, biểu thị đồng ý.
Hàn lão đầu không vui:
"Ăn một chút đồ của ngươi thì thế nào? Người khác mời ta còn không vui lòng đây! Còn nhớ rõ trận tai nạn xe cộ kia không? Là ai khi gặp tình huống nguy hiểm đã đua xe, cứu ngươi trốn thoát? Là ai đã chủ động thân xuất viện thủ, dẹp yên tất cả phiền phức phía sau giúp ngươi? Là ai đã giúp ngươi hung tợn đả kích tình địch sau lưng? Ngươi nói xem, chúng ta làm nhiều việc vì ngươi như vậy, ngươi còn không mau làm nhiều đồ ăn một chút đền bù tổn thất cho chúng ta, ngươi cũng quá keo kiệt đi?"
Tần lão đầu cũng không biết xấu hổ đứng ra khoe thành tích: "Chính xác! Chính xác! Từ đầu tới cuối chúng ta đều là tai bay vạ gió, kết quả lại phải giải quyết tất cả vấn đề giúp ngươi, nếu ngươi không làm thêm vài món báo đáp chúng ta, ngươi thật quá... Haizz?"
Lâm Bắc Phàm nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Đúng là ta quá mức keo kiệt đó."
Hàn lão đầu: "..."
Tần lão đầu: "..."
"Không được chạy, ta đánh chết cái tên vô lương tâm ngươi!" Hai cái lão đầu tức giận truy sát Lâm Bắc Phàm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.