Chương 68: Ta liền làm cái an tĩnh mỹ nam tử, không nói lời nào!
Thủy Chử
04/04/2021
Chương 68. Ta sẽ làm một mỹ nam yên tĩnh, không nói lời nào
Lâm Bắc Phàm sai người chuyển toàn bộ hành lý của Vũ Thiên Mị đi.
Khá lắm, đống hành lý này cộng lại có tới tám chín rương, hơn nữa đều là rương lớn, hai chiếc xe cũng không đủ chỗ chứa, phải gọi thêm hai chiếc taxi mới có thể hoàn toàn vận chuyển hết đống này đi.
Lâm Bắc Phàm tò mò nói: "Nhiều hành lý như vậy, ngươi đang chuyển nhà sao?
"Tất nhiên rồi." Vũ Thiên Mị nói như lẽ đương nhiên: "Nữ vương đại nhân triệu hoán, đương nhiên ta phải trở về nghe lệnh. Cho nên ta đã chuyển hết tất cả những thứ có thể chuyển về. Sau này, ta sẽ an cư lạc nghiệp ở đây."
Lâm Bắc Phàm vui vẻ thay lão bà nhà mình vì có được một người bạn thân như thế này.
Dù gì cũng mới đến, lão bà lại bận bịu, hắn cảm thấy mình nên tận tình giúp người ta, thế là hắn nói: "Thiên Mị, ngươi cứ xem nơi này như nhà của mình, cần gì thì nói với ta. Ta nhất định sẽ ta tận hết khả năng giúp ngươi."
"Thật sao?" Vũ Thiên Mị lộ ra nụ cười vui mừng, liếm môi, mị nhãn như tơ nói: "Ta cần ngươi, làm sao bây giờ?
Lâm Bắc Phàm: "..."
"Haha... Nhìn ngươi đen mặt trông thật hài hước!"
Hai người ngồi xe rời đi.
Sau hơn một giờ, xe chậm rãi lái vào biệt thự.
Bởi vì ngồi máy bay cả một ngày, Vũ Thiên Mị cảm thấy mỏi mệt vô cùng, Lâm Bắc Phàm dẫn nàng tới phòng khách. Nàng vừa nằm xuống đã ngủ ngay, đoán chừng không tới lúc ăn cơm nàng sẽ không tỉnh.
Vì để Vũ Thiên Mị cảm thấy như mình đang ở nhà, Lâm Bắc Phàm quyết định tự tay chuẩn bị một bữa cơm thật ngon cho mọi người.
Trù nghệ của hắn đã được Trù Thần tấm tắc khen ngợi, muốn nấu một bàn đồ ăn gia đình cũng không quá khó khăn. Nữ nhân có sức ăn không lớn, cho nên hắn quyết định làm bảy tám món thôi, mỗi một món ăn chỉ có một đĩa nhỏ, hình thức cũng rất tinh xảo.
Lại thêm một ít rượu vang, hoàn hảo.
Đến thời điểm ăn tối, Bạch Thanh Tuyết hưng phấn xông về: "Thiên Mị đâu rồi? Tiểu yêu tinh kia đang ở đâu?"
"Ngủ trong phòng khách trên lầu, nàng đi đánh thức nàng ấy đi, đã đến giờ cơm tối."
"Được, ta đi ngay đây!" Bạch Thanh Tuyết lộ ra nụ cười như ác ma, sau đó tràn đầy phấn khởi xông lên lầu.
Không đến một chút, nàng đã nghe được tiếng rên yêu kiều như quỷ khóc sói tru.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu cười cười, không cần nghĩ cũng biết là lão bà của hắn đang tác quái, Vũ Thiên Mị xui xẻo rồi.
Ước chừng sau 20 phút, hai nàng vừa nói vừa cười đi xuống lầu.
Lâm Bắc Phàm chỉ cảm thấy hai mắt mình như tỏa sáng. Hai nàng đều có vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, phong tình mỗi người mỗi khác, một người anh khí bá đạo, một người yêu mị câu nhân, đứng chung một chỗ càng hoà hợp, nhật nguyệt sinh quang.
"Đồ ăn đã xong, mọi người mau tới đây ăn đi." Lâm Bắc Phàm bưng món ăn cuối cùng lên.
Vũ Thiên Mị giẫm dép lê loẹt xoẹt chậm rãi đi tới, hít một hơi thật sâu, say mê nói: "Oa thơm quá! Vừa nhìn đã rất muốn ăn rồi! Tiểu nam nhân của nữ vương, toàn bộ những món này đều do ngươi làm hết sao?"
Lâm Bắc Phàm bó tay, tiểu nam nhân của nữ vương?
Đây là kiểu xưng hô gì vậy?
Bạch Thanh Tuyết kiêu ngạo nói: "Đó là đương nhiên, đều do lão công ta làm hết. Lão công ta là đầu bếp rất cừ đó, hoàn toàn không kém đầu bếp trong các nhà hàng. Từ khi ta gả cho hắn, dù ta có dùng cách nào để khống chế dáng người của mình, cũng đều béo lên hai cân!"
"Có lão công biết nấu ăn ngon như vậy, ta thật hâm mộ ngươi!" Võ Thiên Mị hâm mộ nói.
Bạch Thanh Tuyết ngẩng đầu ưỡn ngực, càng thêm kiêu ngạo.
"Ta càng hâm mộ ngươi vì hai cân vừa rồi đều dồn hết vào nơi cần thiết. Hẳn lão công ngươi cũng thoải mái không ít nhỉ?" Vũ Thiên Mị liếc mắt nhìn vòng một to lớn của Bạch Thanh Tuyết, rất hâm mộ nói.
"Muốn chết, ngươi tiểu yêu tinh này!" Bạch Thanh Tuyết đỏ bừng mặt, thẹn quá hoá giận truy sát, phòng khách oanh oanh yến yến.
Lâm Bắc Phàm ở bên cạnh nhìn tới trợn mắt há hốc mồm, giữa các nữ nhân, ngay cả chủ đề như vậy cũng có thể nói ra sao?
Thuần khiết như ta có chút không chịu nổi....
Nháo xong một trận, cả hai đều đói nên rốt cục cũng tới bàn ngồi xuống.
Bàn này không lớn, bày đầy đồ ăn và một ít rượu, mùi thơm nức mũi, cực kì đẹp đẽ.
Một bên chỉ có bốn vị trí, ngoại trừ ba người ở đây, còn có một chỗ dành cho mèo Ragdoll, nó đã trở thành một thành viên không thể tách rời trong gia đình này, mỗi lần nó đều ăn cơm cùng mọi người.
Hai nàng đã quá lâu không gặp, rất vui vẻ, khẩu vị cũng gia tăng. Hơn nữa đồ ăn ở đây thật ngon, vừa ăn vừa trò chuyện, thời gian dần trôi qua, đồ ăn và rượu trên bàn đều biến mất chẳng thấy đâu.
Cuối cùng, hai người chỉ có thể nâng cái bụng nhô cao, nằm trên ghế sofa hưởng thụ như cá muối.
"Xong rồi xong rồi, ăn nhiều như vậy, mấy ngày giảm cân trước đây coi như vô ích." Vũ Thiên Mị sờ bụng, vẻ mặt cầu xin, nhớ tới mấy món ngon mới vừa rồi, nàng lại không nhịn được liếm miệng.
"Không việc gì, cùng lắm thì lại giảm tiếp là được!" Bạch Thanh Tuyết không quan tâm nói.
"Nữ vương đại nhân, đương nhiên ngươi có thể không quan tâm. Mỗi lúc trời tối, ngươi đều có thể vận động một chút với nam nhân kia, vừa hưởng thụ lại có thể giảm béo, còn có thể tạo hình cho cơ thể. Ta đây chỉ có thể ôm gối đầu lạnh như băng lăn lộn đến khó ngủ..." Vũ yêu tinh thương tâm nói.
"Tiểu yêu tinh đáng chết ngươi lại nói bậy! Không thu thập ngươi một trận, ngươi không biết ai là nữ vương!"
"Nữ vương đại nhân tha mạng, ta biết sai rồi!"
"Ha ha, muộn rồi!"
Phòng khách lại trình diễn màn rượt đuổi của hai đại mỹ nữ, vô cùng thảm khốc.
Lâm Bắc Phàm ôm mèo Ragdoll xem tivi, làm một mỹ nam tử yên tĩnh, không can thiệp việc đấu tranh giữa các nữ nhân.
Rốt cuộc, các nàng chơi mệt, tách ra nằm nghỉ ở hai bên Lâm Bắc Phàm.
Vũ yêu tinh thở phì phò, dịu dàng nói: "Nữ vương đại nhân, hiện tại ta đã chuyển tới đây xin nhờ ngươi, ngay cả nhà cũng bị ta dời trống, ngươi nhất định phải phụ trách ta tới cùng, biết chưa? Phải cho ta ăn, cho ta uống, cho ta ở, còn phải cho nam nhân ngủ cùng ta! Ta thấy dung mạo của tiểu nam nhân nhà ngươi rất khá, cho ta mượn ngủ mấy đêm, thế nào?"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Ta chỉ muốn an tĩnh xem TV, trêu chọc đến ngươi sao?
Lúc này, Bạch Thanh Tuyết chán truy sát tiếp, nàng thực sự quá mệt mỏi. Thế là nàng móc một chuỗi chìa khóa từ trong túi xách ra, ném về phía Vũ Thiên Mị, lười biếng nói: "Nam nhân của ta ngươi đừng mơ tưởng nữa, hắn chỉ thuộc về một mình ta thôi, có điều chuyện ăn uống ngủ nghỉ của ngươi, ta bao trọn. Căn nhà đối diện đã được ta mua lại, chỉ có điều nơi đó còn đang được sửa sang, mấy ngày nữa ngươi cứ dời qua đó đi.
Ta cũng đã mua xe cho ngươi rồi, là chiếc Maserati T200 ngươi thích nhất. Còn về phương diện ăn uống, ta cho phép ngươi có thể đến đây ăn ké mỗi ngày, ăn bữa tối mà nam nhân nhà ta tỉ mỉ chuẩn bị. Thế nào? Còn không tạ chủ long ân?"
"Cảm tạ nữ vương đại nhân ban ân, từ nay về sau thiếp thân sẽ là người của ngài." Vũ Thiên Mị liếc mắt đưa tình nói.
"Lui ra, ngươi tên yêu tinh đáng chết này! Bản nữ vương chỉ thích nam nhân, vĩnh viễn không thích ngươi!" Bạch Thanh Tuyết từ từ ngồi vào bên người Lâm Bắc Phàm, dựa vào lồng ngực hắn, ngọt ngào nói: "Hơn nữa nam nhân của ai gia đang ngồi ngay bên cạnh, hắn là đại nam nhân phong hoa tuyệt đại, ta chỉ cần có một mình hắn là đủ rồi."
Lâm Bắc Phàm: "..."
Dùng từ phong hoa tuyệt đại để hình dung ta, có phải có chút không thỏa đáng không?
Vũ Thiên Mị híp híp mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, liếm môi nói: "Nam nhân phong hoa tuyệt đại như vậy, ta cũng rất thích!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Các ngươi tùy ý đi, ta không nói chuyện đâu.
Chướng 69: Tài hoa của ta không có cách nào che giấu!
"Ta có lễ vật cho các ngươi!" Vũ Thiên Mị đi bạch bạch tới, phía sau là một chiếc rương to đùng, vừa mở rương ra, bên trong chứa đầy hàng hóa rực rỡ muôn màu.
Vũ Thiên Mị lựa ra từng món từng món.
"Nữ vương đại nhân, đây là của ngươi..."
"Nữ vương đại nhân, đây là của ngươi..."
"Nữ vương đại nhân, cái này vẫn là của ngươi..."
Bạch Thanh Tuyết mừng rỡ vô cùng, không chút khách khí mà thu hết toàn bộ.
Lâm Bắc Phàm len lén liếc qua, phát hiện những lễ vật này hầu như đều là đồ trang điểm hoặc mỹ phẩm dưỡng da, nhãn hiệu lạ hoặc, hắn không biết bất kỳ hãng nào, cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, nữ nhân ấy à, luôn luôn thích bỏ tiền vào phương diện này.
"Tiểu nam nhân của nữ vương, đây là cho ngươi..."
Lâm Bắc Phàm rất ngoài ý muốn tiếp nhận một chiếc hộp tinh xảo: "Ta cũng có?"
Cúi đầu xem xét, là mỹ phẩm dưỡng da chuyên dùng cho nam.
Trên mặt Lâm Bắc Phàm hiện lên ba vạch đen.
"Thứ này hình như ta không cần..."
"Đúng là ngươi không cần!" Vũ Thiên Mị đố kỵ nhìn chằm chằm gương mặt Lâm Bắc Phàm, dùng giọng nói rất hâm mộ: "Ngươi là người có làn da tốt nhất ta từng thấy. Không chỉ tốt hơn đám nam nhân nhiều, ngay cả nữ nhân cũng không thể so với ngươi, thực sự hâm mộ chết người!"
Bạch Thanh Tuyết phảng phất như đã tìm được chủ đề chung, cũng hâm mộ nói: "Đúng vậy, ta chưa từng gặp nam nhân nào có làn da còn tốt hơn ta, như làn da em bé vậy, trắng nõn không tì vết, sờ lên rất đàn hồi."
Vũ Thiên Mị la hoảng lên: "Thật vậy chăng? Ta tới thử xem!"
Thế là Vũ Thiên Mị lập tức nhào đến bên cạnh Lâm Bắc Phàm, duỗi ngón tay ngọc ngà ra, sau đó vui mừng nói: "Quả nhiên là thật! Không chỉ đàn hồi tốt, hơn nữa còn bóng loáng mười phần, lỗ chân lông cực kỳ nhỏ, hầu như không thể nhìn thấy!"
Lâm Bắc Phàm im lặng nhìn về phía Bạch Thanh Tuyết.
Bộ dáng kia như muốn nói: Lão bà, lão công ngươi vừa bị người khác đùa bỡn, vậy mà ngươi không quản sao?
Vũ Thiên Mị lần nữa la hoảng lên: "Trời ạ, ngươi dùng biện pháp dưỡng da gì vậy? Mau nói cho ta biết! Mau nói cho ta biết đi..."Vũ Thiên Mị kích động.
"Lão công, chẳng lẽ chàng thật sự có biện pháp gì sao?" Bạch Thanh Tuyết lại ngồi qua bên cạnh, ngay sau đó nàng hướng Lâm Bắc Phàm, ngạo kiều nói: "Hiện tại ai gia ra lệnh cho ngươi, mau giao biện pháp dưỡng da của ngươi ra đây, bằng không ai gia sẽ khiến ngươi đẹp mặt!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu: "Đúng là ta có mấy phần tâm đắc."
"Mau nói!" Hai nàng trăm miệng một lời.
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh nhấp một ngụm đồ uống, nói: "Ít dùng đồ trang điểm là được rồi."
Bạch Thanh Tuyết: "..."
Vũ Thiên Mị: "..."
Cứ như vậy, Vũ Thiên Mị tạm thời ở nhà Lâm Bắc Phàm.
Ngày thứ hai, Vũ Thiên Mị và Bạch Thanh Tuyết mặc trang phục công sở, chính thức đi làm ở đài truyền hình.
Lúc đầu, dựa theo ý muốn của Bạch Thanh Tuyết, bạn thân mình vạn dặm xa xôi từ Mỹ về Giang Nam, hẳn nên chơi thêm vài ngày, nghỉ ngơi đủ rồi hãy tiếp tục công tác. Chẳng qua, tiểu yêu tinh Vũ Thiên Mị là người cuồng công việc, còn là một nữ cường nhân, không đồng ý với phương án này. Thế là ngay ngày thứ hai, hai nữ nhân cùng lúc xuất phát, chạy về phía đài truyền hình.
Chỉ có Lâm Bắc Phàm vẫn tiếp tục ở nhà nằm lỳ một chỗ, vuốt mèo phơi nắng, cuộc sống hệt như người già đã về hưu.
"Nữ vương đại nhân, đây là đài truyền hình của ngươi sao? Thoạt nhìn có chút rách rưới, không phù hợp với phong cách của nữ vương đại nhân." Vũ Thiên Mị bước từ trên xe xuống, tò mò mong đợi nói.
Lúc này, đám người ở đây chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng.
Không giống với hôm qua, hôm nay Vũ Thiên Mị mặc bộ váy đầm liền thân màu hồng nhạt, dưới chân là đôi giày cao gót cũng màu hồng nhạt, trông quyến rũ động lòng người, tràn đầy thành thục, hấp dẫn và nữ tính.
"Đúng là có chút rách rưới thật, lúc trước ta không đủ tiền nên chỉ có thể mua đài truyền hình này và tòa nhà gần đây. Chẳng qua ta tin tưởng dưới sự hướng dẫn của ta, đài truyền hình Tinh Quang nhất định sẽ theo gió vượt sóng, phát triển lớn mạnh. Đến lúc đó lại đổi một văn phòng khác xứng với khí chất của bản nữ vương hơn."
Bạch Thanh Tuyết xuống xe từ một cửa khác, rất tự tin nói.
Quần áo Bạch Thanh Tuyết đang mặc có kiểu dáng vô cùng đơn giản, là kiểu áo sơ mi nữ màu trắng bó sát cơ thể cùng với một chiếc váy màu trắng bao trọn vòng mông, tóc được buộc lên thật cao. Tổng thể, thoạt nhìn anh khí mười phần, tự tin dào dạt.
Hai nữ nhân mỹ lệ đứng chung một chỗ, lập tức ganh đua sắc đẹp, phá lệ long lanh đẹp mắt.
"Ta dẫn ngươi đi xem, nhận thức sơ bộ, thuận tiện giới thiệu tình huống phát triển trước mắt của đài truyền hình."
"Nữ vương đại nhân đã phân phó, đương nhiên nô tỳ sẽ làm theo!" Thế là Bạch Thanh Tuyết dẫn Vũ Thiên Mị đi vào cổng đài truyền hình.
Tiếp theo, Bạch Thanh Tuyết giới thiệu tình hình công việc trước mắt của đài truyền hình cho Vũ Thiên Mị. Hiện tại, đài truyền hình có hai công việc chủ yếu nhất, chính là 《 Phi Thành Vật Nhiễu 》 và 《 Phi Nhĩ Mạc Chúc 》. Hai tiết mục này cộng lại đã mang đến thu nhập hơn 30 ức cho đài truyền hình trong thời gian không tới một tháng, khiến đài truyền hình gần như tăng trưởng gấp ba, có thể nói hai tiết mục này là công tác trọng yếu nhất trước mắt.
Vũ Thiên Mị vừa đi vừa nghe, nàng rất sửng sốt, nàng không nghĩ tới mới một tháng trôi qua, chỉ đẩy ra hai tiết mục, đài truyền hình đã có bước tăng trưởng kiểu bộc phát như vậy, tài sản tăng vọt gấp hai lần. Dù đặt ở thị trường tư bản, đây cũng là việc rất khó làm được.
Hơn nữa, những tài sản này đều là thu nhập bằng tiền mặt nên càng thêm khó khăn hơn.
"Không hổ là nữ vương đại nhân, dù ở đâu cũng không thể vùi lấp tài hoa của ngươi!"
Bạch Thanh Tuyết khiêm tốn cười một tiếng: "Đây không chỉ là công lao của một mình ta, còn có lão công nữa, công lao của hắn là lớn nhất."
"Hắn? Ta không thấy hắn đặc biệt ở điểm nào, à, có, là đặc biệt lười! Hơn nữa, không phải giới giải trí đã lan truyền hắn ngoài tướng mạo ra không còn gì khác, chỉ là một tên tiểu bạch kiểm may mắn sao?" Vũ Thiên Mị mở to hai mắt nhìn, bộ dáng mười phần đáng yêu.
Bạch Thanh Tuyết khinh thường nói: "Những tin kia chỉ lừa gạt người ta mà thôi, là lão công ta ưa thích điệu thấp, không thích tranh luận. Ta đã nói với ngươi, thực ra lão công ta rất lợi hại!"
Nhìn thấy vẻ mặt tò mò của bạn thân, Bạch Thanh Tuyết bắt đầu khoe lão công: "Kịch bản của hai tiết mục kia đều do hắn viết ra, ngươi xem, hiện tại người xem bạo rạp, vừa truyền ra đã trấn áp các tiết mục của đài truyền hình nhất lưu, thu vàng đầy tay, trong thời gian một tháng đã để đài truyền hình khuếch trương gấp ba lần. Ngươi nói hắn lợi hại hay không?"
"Quá lợi hại!" Vũ Thiên Mị tán thưởng từ tận thâm tâm.
"Còn có..." Lúc này, dục vọng khoe lão công dâng trào mãnh liệt, Bạch Thanh Tuyết không kịp chờ đợi nói, "Ngươi biết MC Mạnh Tiểu Phi và đạo diễn Tiền Đa Đa của hai tiết mục này không?"
"Mới vừa biết, cũng là nhân tài rất xuất sắc. Nếu như không có bọn họ, tiết mục này sẽ không đặc sắc như vậy."
Bạch Thanh Tuyết cười đắc ý, "Hai người này do chính tay lão công ta thu phục gia nhập Tinh Quang."
"Trời ạ, thì ra là vậy!" Vũ Thiên Mị lại một lần nữa chấn kinh.
"Còn có, ngươi thấy mấy người ở bộ an ninh không?"
"Thấy được, thoạt nhìn thật hung hãn, khiến người khác sợ hãi. Ta có cảm giác mãnh liệt, dường như bọn hắn đã từng giết người..."
Bạch Thanh Tuyết lại đắc ý, nhỏ giọng nói: "Ta lén nói cho ngươi biết, ngươi đừng nói cho người khác, tất cả những người này đều là Binh Vương, cũng chính là tồn tại còn lợi hại hơn lính đặc chủng gấp mấy lần, là những người sống sót được trên chiến trường. Trên tay bọn hắn ít nhất cũng phải dính mười mạng người."
"Ực, ông trời của ta ơi!" Vũ Thiên Mị thiết chút nữa kinh hô thành tiếng.
"Lợi hại nhất vẫn là bộ trưởng bộ an ninh Diệp Vô Đạo, cũng chính là lão đại của bọn hắn, là một người còn lợi hại hơn cả Binh Vương, được xưng là Binh Hoàng. Nghe lão công ta nói, hắn có giá trị vũ lực tối cao, mấy chục người bình thường cũng không phải đối thủ của hắn ta, thuộc nhóm nhỏ người đứng ở đỉnh thế giới. Nếu phối hợp với vũ khí sẽ tạo thành một cỗ máy giết chóc siêu cấp!"
"Cường đại như vậy sao?" Võ Thiên Mị chấn kinh.
"Từ khi có bọn hắn, đài truyền hình Tinh Quang vẫn luôn gió êm sóng lặng. Mà những nhân tài có thể gặp mà chẳng thể cầu này đều do lão công ta kéo đến, ngươi nói lão công ta có lợi hại không? Công lao có lớn không?" Bạch Thanh Tuyết đắc ý ngẩng đầu lên, một bộ nhanh khen ta đi.
"Lợi hại! Quá lợi hại!" Cặp mắt Vũ Thiên Mị tỏa sáng.
Lâm Bắc Phàm sai người chuyển toàn bộ hành lý của Vũ Thiên Mị đi.
Khá lắm, đống hành lý này cộng lại có tới tám chín rương, hơn nữa đều là rương lớn, hai chiếc xe cũng không đủ chỗ chứa, phải gọi thêm hai chiếc taxi mới có thể hoàn toàn vận chuyển hết đống này đi.
Lâm Bắc Phàm tò mò nói: "Nhiều hành lý như vậy, ngươi đang chuyển nhà sao?
"Tất nhiên rồi." Vũ Thiên Mị nói như lẽ đương nhiên: "Nữ vương đại nhân triệu hoán, đương nhiên ta phải trở về nghe lệnh. Cho nên ta đã chuyển hết tất cả những thứ có thể chuyển về. Sau này, ta sẽ an cư lạc nghiệp ở đây."
Lâm Bắc Phàm vui vẻ thay lão bà nhà mình vì có được một người bạn thân như thế này.
Dù gì cũng mới đến, lão bà lại bận bịu, hắn cảm thấy mình nên tận tình giúp người ta, thế là hắn nói: "Thiên Mị, ngươi cứ xem nơi này như nhà của mình, cần gì thì nói với ta. Ta nhất định sẽ ta tận hết khả năng giúp ngươi."
"Thật sao?" Vũ Thiên Mị lộ ra nụ cười vui mừng, liếm môi, mị nhãn như tơ nói: "Ta cần ngươi, làm sao bây giờ?
Lâm Bắc Phàm: "..."
"Haha... Nhìn ngươi đen mặt trông thật hài hước!"
Hai người ngồi xe rời đi.
Sau hơn một giờ, xe chậm rãi lái vào biệt thự.
Bởi vì ngồi máy bay cả một ngày, Vũ Thiên Mị cảm thấy mỏi mệt vô cùng, Lâm Bắc Phàm dẫn nàng tới phòng khách. Nàng vừa nằm xuống đã ngủ ngay, đoán chừng không tới lúc ăn cơm nàng sẽ không tỉnh.
Vì để Vũ Thiên Mị cảm thấy như mình đang ở nhà, Lâm Bắc Phàm quyết định tự tay chuẩn bị một bữa cơm thật ngon cho mọi người.
Trù nghệ của hắn đã được Trù Thần tấm tắc khen ngợi, muốn nấu một bàn đồ ăn gia đình cũng không quá khó khăn. Nữ nhân có sức ăn không lớn, cho nên hắn quyết định làm bảy tám món thôi, mỗi một món ăn chỉ có một đĩa nhỏ, hình thức cũng rất tinh xảo.
Lại thêm một ít rượu vang, hoàn hảo.
Đến thời điểm ăn tối, Bạch Thanh Tuyết hưng phấn xông về: "Thiên Mị đâu rồi? Tiểu yêu tinh kia đang ở đâu?"
"Ngủ trong phòng khách trên lầu, nàng đi đánh thức nàng ấy đi, đã đến giờ cơm tối."
"Được, ta đi ngay đây!" Bạch Thanh Tuyết lộ ra nụ cười như ác ma, sau đó tràn đầy phấn khởi xông lên lầu.
Không đến một chút, nàng đã nghe được tiếng rên yêu kiều như quỷ khóc sói tru.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu cười cười, không cần nghĩ cũng biết là lão bà của hắn đang tác quái, Vũ Thiên Mị xui xẻo rồi.
Ước chừng sau 20 phút, hai nàng vừa nói vừa cười đi xuống lầu.
Lâm Bắc Phàm chỉ cảm thấy hai mắt mình như tỏa sáng. Hai nàng đều có vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, phong tình mỗi người mỗi khác, một người anh khí bá đạo, một người yêu mị câu nhân, đứng chung một chỗ càng hoà hợp, nhật nguyệt sinh quang.
"Đồ ăn đã xong, mọi người mau tới đây ăn đi." Lâm Bắc Phàm bưng món ăn cuối cùng lên.
Vũ Thiên Mị giẫm dép lê loẹt xoẹt chậm rãi đi tới, hít một hơi thật sâu, say mê nói: "Oa thơm quá! Vừa nhìn đã rất muốn ăn rồi! Tiểu nam nhân của nữ vương, toàn bộ những món này đều do ngươi làm hết sao?"
Lâm Bắc Phàm bó tay, tiểu nam nhân của nữ vương?
Đây là kiểu xưng hô gì vậy?
Bạch Thanh Tuyết kiêu ngạo nói: "Đó là đương nhiên, đều do lão công ta làm hết. Lão công ta là đầu bếp rất cừ đó, hoàn toàn không kém đầu bếp trong các nhà hàng. Từ khi ta gả cho hắn, dù ta có dùng cách nào để khống chế dáng người của mình, cũng đều béo lên hai cân!"
"Có lão công biết nấu ăn ngon như vậy, ta thật hâm mộ ngươi!" Võ Thiên Mị hâm mộ nói.
Bạch Thanh Tuyết ngẩng đầu ưỡn ngực, càng thêm kiêu ngạo.
"Ta càng hâm mộ ngươi vì hai cân vừa rồi đều dồn hết vào nơi cần thiết. Hẳn lão công ngươi cũng thoải mái không ít nhỉ?" Vũ Thiên Mị liếc mắt nhìn vòng một to lớn của Bạch Thanh Tuyết, rất hâm mộ nói.
"Muốn chết, ngươi tiểu yêu tinh này!" Bạch Thanh Tuyết đỏ bừng mặt, thẹn quá hoá giận truy sát, phòng khách oanh oanh yến yến.
Lâm Bắc Phàm ở bên cạnh nhìn tới trợn mắt há hốc mồm, giữa các nữ nhân, ngay cả chủ đề như vậy cũng có thể nói ra sao?
Thuần khiết như ta có chút không chịu nổi....
Nháo xong một trận, cả hai đều đói nên rốt cục cũng tới bàn ngồi xuống.
Bàn này không lớn, bày đầy đồ ăn và một ít rượu, mùi thơm nức mũi, cực kì đẹp đẽ.
Một bên chỉ có bốn vị trí, ngoại trừ ba người ở đây, còn có một chỗ dành cho mèo Ragdoll, nó đã trở thành một thành viên không thể tách rời trong gia đình này, mỗi lần nó đều ăn cơm cùng mọi người.
Hai nàng đã quá lâu không gặp, rất vui vẻ, khẩu vị cũng gia tăng. Hơn nữa đồ ăn ở đây thật ngon, vừa ăn vừa trò chuyện, thời gian dần trôi qua, đồ ăn và rượu trên bàn đều biến mất chẳng thấy đâu.
Cuối cùng, hai người chỉ có thể nâng cái bụng nhô cao, nằm trên ghế sofa hưởng thụ như cá muối.
"Xong rồi xong rồi, ăn nhiều như vậy, mấy ngày giảm cân trước đây coi như vô ích." Vũ Thiên Mị sờ bụng, vẻ mặt cầu xin, nhớ tới mấy món ngon mới vừa rồi, nàng lại không nhịn được liếm miệng.
"Không việc gì, cùng lắm thì lại giảm tiếp là được!" Bạch Thanh Tuyết không quan tâm nói.
"Nữ vương đại nhân, đương nhiên ngươi có thể không quan tâm. Mỗi lúc trời tối, ngươi đều có thể vận động một chút với nam nhân kia, vừa hưởng thụ lại có thể giảm béo, còn có thể tạo hình cho cơ thể. Ta đây chỉ có thể ôm gối đầu lạnh như băng lăn lộn đến khó ngủ..." Vũ yêu tinh thương tâm nói.
"Tiểu yêu tinh đáng chết ngươi lại nói bậy! Không thu thập ngươi một trận, ngươi không biết ai là nữ vương!"
"Nữ vương đại nhân tha mạng, ta biết sai rồi!"
"Ha ha, muộn rồi!"
Phòng khách lại trình diễn màn rượt đuổi của hai đại mỹ nữ, vô cùng thảm khốc.
Lâm Bắc Phàm ôm mèo Ragdoll xem tivi, làm một mỹ nam tử yên tĩnh, không can thiệp việc đấu tranh giữa các nữ nhân.
Rốt cuộc, các nàng chơi mệt, tách ra nằm nghỉ ở hai bên Lâm Bắc Phàm.
Vũ yêu tinh thở phì phò, dịu dàng nói: "Nữ vương đại nhân, hiện tại ta đã chuyển tới đây xin nhờ ngươi, ngay cả nhà cũng bị ta dời trống, ngươi nhất định phải phụ trách ta tới cùng, biết chưa? Phải cho ta ăn, cho ta uống, cho ta ở, còn phải cho nam nhân ngủ cùng ta! Ta thấy dung mạo của tiểu nam nhân nhà ngươi rất khá, cho ta mượn ngủ mấy đêm, thế nào?"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Ta chỉ muốn an tĩnh xem TV, trêu chọc đến ngươi sao?
Lúc này, Bạch Thanh Tuyết chán truy sát tiếp, nàng thực sự quá mệt mỏi. Thế là nàng móc một chuỗi chìa khóa từ trong túi xách ra, ném về phía Vũ Thiên Mị, lười biếng nói: "Nam nhân của ta ngươi đừng mơ tưởng nữa, hắn chỉ thuộc về một mình ta thôi, có điều chuyện ăn uống ngủ nghỉ của ngươi, ta bao trọn. Căn nhà đối diện đã được ta mua lại, chỉ có điều nơi đó còn đang được sửa sang, mấy ngày nữa ngươi cứ dời qua đó đi.
Ta cũng đã mua xe cho ngươi rồi, là chiếc Maserati T200 ngươi thích nhất. Còn về phương diện ăn uống, ta cho phép ngươi có thể đến đây ăn ké mỗi ngày, ăn bữa tối mà nam nhân nhà ta tỉ mỉ chuẩn bị. Thế nào? Còn không tạ chủ long ân?"
"Cảm tạ nữ vương đại nhân ban ân, từ nay về sau thiếp thân sẽ là người của ngài." Vũ Thiên Mị liếc mắt đưa tình nói.
"Lui ra, ngươi tên yêu tinh đáng chết này! Bản nữ vương chỉ thích nam nhân, vĩnh viễn không thích ngươi!" Bạch Thanh Tuyết từ từ ngồi vào bên người Lâm Bắc Phàm, dựa vào lồng ngực hắn, ngọt ngào nói: "Hơn nữa nam nhân của ai gia đang ngồi ngay bên cạnh, hắn là đại nam nhân phong hoa tuyệt đại, ta chỉ cần có một mình hắn là đủ rồi."
Lâm Bắc Phàm: "..."
Dùng từ phong hoa tuyệt đại để hình dung ta, có phải có chút không thỏa đáng không?
Vũ Thiên Mị híp híp mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, liếm môi nói: "Nam nhân phong hoa tuyệt đại như vậy, ta cũng rất thích!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Các ngươi tùy ý đi, ta không nói chuyện đâu.
Chướng 69: Tài hoa của ta không có cách nào che giấu!
"Ta có lễ vật cho các ngươi!" Vũ Thiên Mị đi bạch bạch tới, phía sau là một chiếc rương to đùng, vừa mở rương ra, bên trong chứa đầy hàng hóa rực rỡ muôn màu.
Vũ Thiên Mị lựa ra từng món từng món.
"Nữ vương đại nhân, đây là của ngươi..."
"Nữ vương đại nhân, đây là của ngươi..."
"Nữ vương đại nhân, cái này vẫn là của ngươi..."
Bạch Thanh Tuyết mừng rỡ vô cùng, không chút khách khí mà thu hết toàn bộ.
Lâm Bắc Phàm len lén liếc qua, phát hiện những lễ vật này hầu như đều là đồ trang điểm hoặc mỹ phẩm dưỡng da, nhãn hiệu lạ hoặc, hắn không biết bất kỳ hãng nào, cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, nữ nhân ấy à, luôn luôn thích bỏ tiền vào phương diện này.
"Tiểu nam nhân của nữ vương, đây là cho ngươi..."
Lâm Bắc Phàm rất ngoài ý muốn tiếp nhận một chiếc hộp tinh xảo: "Ta cũng có?"
Cúi đầu xem xét, là mỹ phẩm dưỡng da chuyên dùng cho nam.
Trên mặt Lâm Bắc Phàm hiện lên ba vạch đen.
"Thứ này hình như ta không cần..."
"Đúng là ngươi không cần!" Vũ Thiên Mị đố kỵ nhìn chằm chằm gương mặt Lâm Bắc Phàm, dùng giọng nói rất hâm mộ: "Ngươi là người có làn da tốt nhất ta từng thấy. Không chỉ tốt hơn đám nam nhân nhiều, ngay cả nữ nhân cũng không thể so với ngươi, thực sự hâm mộ chết người!"
Bạch Thanh Tuyết phảng phất như đã tìm được chủ đề chung, cũng hâm mộ nói: "Đúng vậy, ta chưa từng gặp nam nhân nào có làn da còn tốt hơn ta, như làn da em bé vậy, trắng nõn không tì vết, sờ lên rất đàn hồi."
Vũ Thiên Mị la hoảng lên: "Thật vậy chăng? Ta tới thử xem!"
Thế là Vũ Thiên Mị lập tức nhào đến bên cạnh Lâm Bắc Phàm, duỗi ngón tay ngọc ngà ra, sau đó vui mừng nói: "Quả nhiên là thật! Không chỉ đàn hồi tốt, hơn nữa còn bóng loáng mười phần, lỗ chân lông cực kỳ nhỏ, hầu như không thể nhìn thấy!"
Lâm Bắc Phàm im lặng nhìn về phía Bạch Thanh Tuyết.
Bộ dáng kia như muốn nói: Lão bà, lão công ngươi vừa bị người khác đùa bỡn, vậy mà ngươi không quản sao?
Vũ Thiên Mị lần nữa la hoảng lên: "Trời ạ, ngươi dùng biện pháp dưỡng da gì vậy? Mau nói cho ta biết! Mau nói cho ta biết đi..."Vũ Thiên Mị kích động.
"Lão công, chẳng lẽ chàng thật sự có biện pháp gì sao?" Bạch Thanh Tuyết lại ngồi qua bên cạnh, ngay sau đó nàng hướng Lâm Bắc Phàm, ngạo kiều nói: "Hiện tại ai gia ra lệnh cho ngươi, mau giao biện pháp dưỡng da của ngươi ra đây, bằng không ai gia sẽ khiến ngươi đẹp mặt!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu: "Đúng là ta có mấy phần tâm đắc."
"Mau nói!" Hai nàng trăm miệng một lời.
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh nhấp một ngụm đồ uống, nói: "Ít dùng đồ trang điểm là được rồi."
Bạch Thanh Tuyết: "..."
Vũ Thiên Mị: "..."
Cứ như vậy, Vũ Thiên Mị tạm thời ở nhà Lâm Bắc Phàm.
Ngày thứ hai, Vũ Thiên Mị và Bạch Thanh Tuyết mặc trang phục công sở, chính thức đi làm ở đài truyền hình.
Lúc đầu, dựa theo ý muốn của Bạch Thanh Tuyết, bạn thân mình vạn dặm xa xôi từ Mỹ về Giang Nam, hẳn nên chơi thêm vài ngày, nghỉ ngơi đủ rồi hãy tiếp tục công tác. Chẳng qua, tiểu yêu tinh Vũ Thiên Mị là người cuồng công việc, còn là một nữ cường nhân, không đồng ý với phương án này. Thế là ngay ngày thứ hai, hai nữ nhân cùng lúc xuất phát, chạy về phía đài truyền hình.
Chỉ có Lâm Bắc Phàm vẫn tiếp tục ở nhà nằm lỳ một chỗ, vuốt mèo phơi nắng, cuộc sống hệt như người già đã về hưu.
"Nữ vương đại nhân, đây là đài truyền hình của ngươi sao? Thoạt nhìn có chút rách rưới, không phù hợp với phong cách của nữ vương đại nhân." Vũ Thiên Mị bước từ trên xe xuống, tò mò mong đợi nói.
Lúc này, đám người ở đây chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng.
Không giống với hôm qua, hôm nay Vũ Thiên Mị mặc bộ váy đầm liền thân màu hồng nhạt, dưới chân là đôi giày cao gót cũng màu hồng nhạt, trông quyến rũ động lòng người, tràn đầy thành thục, hấp dẫn và nữ tính.
"Đúng là có chút rách rưới thật, lúc trước ta không đủ tiền nên chỉ có thể mua đài truyền hình này và tòa nhà gần đây. Chẳng qua ta tin tưởng dưới sự hướng dẫn của ta, đài truyền hình Tinh Quang nhất định sẽ theo gió vượt sóng, phát triển lớn mạnh. Đến lúc đó lại đổi một văn phòng khác xứng với khí chất của bản nữ vương hơn."
Bạch Thanh Tuyết xuống xe từ một cửa khác, rất tự tin nói.
Quần áo Bạch Thanh Tuyết đang mặc có kiểu dáng vô cùng đơn giản, là kiểu áo sơ mi nữ màu trắng bó sát cơ thể cùng với một chiếc váy màu trắng bao trọn vòng mông, tóc được buộc lên thật cao. Tổng thể, thoạt nhìn anh khí mười phần, tự tin dào dạt.
Hai nữ nhân mỹ lệ đứng chung một chỗ, lập tức ganh đua sắc đẹp, phá lệ long lanh đẹp mắt.
"Ta dẫn ngươi đi xem, nhận thức sơ bộ, thuận tiện giới thiệu tình huống phát triển trước mắt của đài truyền hình."
"Nữ vương đại nhân đã phân phó, đương nhiên nô tỳ sẽ làm theo!" Thế là Bạch Thanh Tuyết dẫn Vũ Thiên Mị đi vào cổng đài truyền hình.
Tiếp theo, Bạch Thanh Tuyết giới thiệu tình hình công việc trước mắt của đài truyền hình cho Vũ Thiên Mị. Hiện tại, đài truyền hình có hai công việc chủ yếu nhất, chính là 《 Phi Thành Vật Nhiễu 》 và 《 Phi Nhĩ Mạc Chúc 》. Hai tiết mục này cộng lại đã mang đến thu nhập hơn 30 ức cho đài truyền hình trong thời gian không tới một tháng, khiến đài truyền hình gần như tăng trưởng gấp ba, có thể nói hai tiết mục này là công tác trọng yếu nhất trước mắt.
Vũ Thiên Mị vừa đi vừa nghe, nàng rất sửng sốt, nàng không nghĩ tới mới một tháng trôi qua, chỉ đẩy ra hai tiết mục, đài truyền hình đã có bước tăng trưởng kiểu bộc phát như vậy, tài sản tăng vọt gấp hai lần. Dù đặt ở thị trường tư bản, đây cũng là việc rất khó làm được.
Hơn nữa, những tài sản này đều là thu nhập bằng tiền mặt nên càng thêm khó khăn hơn.
"Không hổ là nữ vương đại nhân, dù ở đâu cũng không thể vùi lấp tài hoa của ngươi!"
Bạch Thanh Tuyết khiêm tốn cười một tiếng: "Đây không chỉ là công lao của một mình ta, còn có lão công nữa, công lao của hắn là lớn nhất."
"Hắn? Ta không thấy hắn đặc biệt ở điểm nào, à, có, là đặc biệt lười! Hơn nữa, không phải giới giải trí đã lan truyền hắn ngoài tướng mạo ra không còn gì khác, chỉ là một tên tiểu bạch kiểm may mắn sao?" Vũ Thiên Mị mở to hai mắt nhìn, bộ dáng mười phần đáng yêu.
Bạch Thanh Tuyết khinh thường nói: "Những tin kia chỉ lừa gạt người ta mà thôi, là lão công ta ưa thích điệu thấp, không thích tranh luận. Ta đã nói với ngươi, thực ra lão công ta rất lợi hại!"
Nhìn thấy vẻ mặt tò mò của bạn thân, Bạch Thanh Tuyết bắt đầu khoe lão công: "Kịch bản của hai tiết mục kia đều do hắn viết ra, ngươi xem, hiện tại người xem bạo rạp, vừa truyền ra đã trấn áp các tiết mục của đài truyền hình nhất lưu, thu vàng đầy tay, trong thời gian một tháng đã để đài truyền hình khuếch trương gấp ba lần. Ngươi nói hắn lợi hại hay không?"
"Quá lợi hại!" Vũ Thiên Mị tán thưởng từ tận thâm tâm.
"Còn có..." Lúc này, dục vọng khoe lão công dâng trào mãnh liệt, Bạch Thanh Tuyết không kịp chờ đợi nói, "Ngươi biết MC Mạnh Tiểu Phi và đạo diễn Tiền Đa Đa của hai tiết mục này không?"
"Mới vừa biết, cũng là nhân tài rất xuất sắc. Nếu như không có bọn họ, tiết mục này sẽ không đặc sắc như vậy."
Bạch Thanh Tuyết cười đắc ý, "Hai người này do chính tay lão công ta thu phục gia nhập Tinh Quang."
"Trời ạ, thì ra là vậy!" Vũ Thiên Mị lại một lần nữa chấn kinh.
"Còn có, ngươi thấy mấy người ở bộ an ninh không?"
"Thấy được, thoạt nhìn thật hung hãn, khiến người khác sợ hãi. Ta có cảm giác mãnh liệt, dường như bọn hắn đã từng giết người..."
Bạch Thanh Tuyết lại đắc ý, nhỏ giọng nói: "Ta lén nói cho ngươi biết, ngươi đừng nói cho người khác, tất cả những người này đều là Binh Vương, cũng chính là tồn tại còn lợi hại hơn lính đặc chủng gấp mấy lần, là những người sống sót được trên chiến trường. Trên tay bọn hắn ít nhất cũng phải dính mười mạng người."
"Ực, ông trời của ta ơi!" Vũ Thiên Mị thiết chút nữa kinh hô thành tiếng.
"Lợi hại nhất vẫn là bộ trưởng bộ an ninh Diệp Vô Đạo, cũng chính là lão đại của bọn hắn, là một người còn lợi hại hơn cả Binh Vương, được xưng là Binh Hoàng. Nghe lão công ta nói, hắn có giá trị vũ lực tối cao, mấy chục người bình thường cũng không phải đối thủ của hắn ta, thuộc nhóm nhỏ người đứng ở đỉnh thế giới. Nếu phối hợp với vũ khí sẽ tạo thành một cỗ máy giết chóc siêu cấp!"
"Cường đại như vậy sao?" Võ Thiên Mị chấn kinh.
"Từ khi có bọn hắn, đài truyền hình Tinh Quang vẫn luôn gió êm sóng lặng. Mà những nhân tài có thể gặp mà chẳng thể cầu này đều do lão công ta kéo đến, ngươi nói lão công ta có lợi hại không? Công lao có lớn không?" Bạch Thanh Tuyết đắc ý ngẩng đầu lên, một bộ nhanh khen ta đi.
"Lợi hại! Quá lợi hại!" Cặp mắt Vũ Thiên Mị tỏa sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.