Có Tiền Liền Biến Cường

Chương 35: Tuổi đã không còn nhỏ, tâm hồn ngược lại rất ngây thơ, trẻ trung nhỉ!

Thủy Chử

04/04/2021

Chương 35. Tuổi tác không nhỏ, nhưng tâm lại rất phóng túng

Lâm Bắc Phàm bước ra Hải Thiên Quốc Tế, thấy một chiếc xe, trong xe có một lão đầu vô cùng quen thuộc.

Lâm Bắc Phàm ôm mèo con kinh ngạc nói: "Tần lão đầu, lão không ở bệnh viện chữa bệnh lại chạy ra ngoài làm gì? Tuổi lão đã cao, lại thích ra ngoài lăn lộn, tuổi già nhưng tâm không già!"

Tần lão gia tử: "..."

Tâm không già?

Nếu không phải vì đánh không lại, Tần lão gia tử chỉ hận không thể lao xuống tát hắn vài cái.

"Không phải ta đã bình thường rồi sao? Nằm ở bệnh viện lâu, không bệnh cũng thành có bệnh. Hơn nữa, không phải còn có ngươi ở đây sao? Có ngươi ở đây còn sợ cái gì?" Tần lão gia tử thờ ơ nói.

Lâm Bắc Phàm vội vã từ chối: "Đừng nha, ngươi đừng làm ta sợ! Tâm của ngươi quá phóng đãng, ta còn trẻ, chịu không nổi! Vậy nên lão đầu à, ta mong ngươi đi giày vò người khác đi! Nếu ngươi xuống dưới báo cáo, ta có thể thắp cho ngươi vài nén hương, ngươi thấy thế nào?"

Đây không phải nguyền rủa hắn ta chết sao?

Tần lão đầu nghe xong mặt đen lại, cảm giác miệng của người này càng ngày càng độc, chỉ mới không gặp vài ngày, lại...

Hết sức tưởng niệm!

Đột nhiên, kính xe hạ xuống, một lão đầu cười ha ha: "Tần lão đầu, không nghĩ tới ngươi lại có ngày bị người khác chỉnh tới không nói lại được! Hôm nay ta thực sự là mở rộng tầm mắt, ha ha ha..."

"Người giả bị đụng, sao lão lại ở đây?" Lâm Bắc Phàm rất kinh ngạc, hắn đã từng gặp lão đầu này một lần, Hàn lão đầu.

Hàn lão gia tử đang cười ha hả, nghe xong câu này đột nhiên im bặt, sau đó nổi giận đùng đùng nói: "Ngươi nói ai là người giả bị đụng? Tiểu tử nhà ngươi đúng là không biết kính già yêu trẻ! Nếu ngươi còn gọi ta là người giả bị đụng, ta sẽ không để yên cho ngươi!"

Lâm Bắc Phàm gật đầu: "Tốt, người giả bị đụng."

Hàn lão gia tử: "..."

Tần lão gia tử cười ha ha: "Hàn lão đầu, ngươi cũng có ngày hôm nay! Ta đã nói ngươi không nên đến để tránh bị tức nổ phổi. Ngươi xem, đây là ngươi đang gặp báo ứng đúng không?"

"Ít ra còn đỡ hơn ngươi, một lão đầu phóng túng!" Hàn lão đầu cũng không khách khí.



"Ngươi mắng ai đó? Cẩn thận ta xử lí ngươi!" Tần lão đầu hung tợn nói.

"Ngươi có bản lãnh thì tới đây, ai sợ kẻ đó là tên hèn nhát!" Hàn lão đầu vén tay áo lên.

Thấy hai lão đầu tranh đến mức mặt đỏ đến mang tai, Lâm Bắc Phàm vô lực lấy tay nâng trán, nói: "Muốn cãi nhau thì tùy các ngươi, muốn đánh nhau thì dời sang nơi khác, nói chung không nên đánh trước mặt ta. Hiện tại ta chỉ muốn biết, rốt cuộc các ngươi tìm ta có chuyện gì? Nếu không có việc gì thì ta về ngủ, không rảnh ở đây lãng phí thời gian với các ngươi!"

"Tuổi ngươi còn trẻ, ngủ gì mà ngủ! Sau này ngươi xuống lỗ, tha hồ mà ngủ!" Hàn lão đầu lớn tiếng nói.

"Thật ra lần này chúng ta tới là vì muốn dẫn ngươi đi gặp một người." Tần lão gia tử nói.

"Ai?" Lâm Bắc Phàm tò mò hỏi.

Hai vị lão gia tử nhìn nhau, miệng đồng thanh nói: "Trù Thần!"

Thấy hai lão đầu tới rủ, Lâm Bắc Phàm cũng ngồi lên xe, đi cùng bọn hắn.

Trong xe ngoại trừ hai lão đầu, còn có lão Hoàng ngồi phía trước. Lâm Bắc Phàm vừa ngồi vào xe, lão Hoàng còn quay đầu nhìn qua, chủ yếu là nhìn con mèo Tiểu Manh trên ngươi Lâm Bắc Phàm.

Còn mấy tên vệ sĩ đều chạy xe phía sau.

Thấy Hàn lão đầu vẫn ngồi ở ghế lái như trước, Lâm Bắc Phàm nói: "Người giả bị đụng, ngươi biết lái xe không?"

Đối với xưng hô "người giả bị đụng", Hàn lão gia tử đã không còn sức uốn nắn, hăng hái nổ máy xe, rất đắc ý nói: "Sao không? Ta đã ngồi xe hơi bốn mươi năm, có xe nào chưa từng lái? Lúc còn trẻ, ta còn xa thần ở Thu Danh sơn, lập nên kỷ lục mười năm nay chưa ai phá được, hiện tại nơi đó còn lưu lại truyền thuyết về ta! Cho nên ngươi không cần lo lắng!"

Tần lão đầu gật đầu: "Tuy nhân phẩm của Hàn lão đầu không ra gì, thế nhưng kỹ thuật lái xe của lão ta chắc chắn là nhất lưu, về điểm này ngươi có thể yên tâm."

Hàn lão đầu mở máy xe, bắt đầu khởi hành.

Phía sau có hai chiếc xe, một chiếc là vệ sĩ của hai lão đầu, một chiếc khác là vệ sĩ của Lâm Bắc Phàm.

Không lâu sau khi bọn hắn rời đi, lại có một chiếc xe len lén đuổi theo sau.

Đó là một chiếc xe thương vụ, trên xe có mấy người trông rất giống côn đồ, một người lớn lên vạm vỡ cường tráng nhất trong đám gọi một cuộc điện thoại, rất cung kính nói: "Lưu thiếu, là ta!"

"Tình huống thế nào?"

"Lâm Bắc Phàm đã tới đi, chẳng qua hắn đang ngồi trên một chiếc xe lạ, trong xe có hai lão đầu, còn có một con chó. Ngoài ra còn hai xe theo sau, khoảng chừng sáu người."



"Lai lịch thế nào?"

Lưu manh lão đại lắc đầu, nói: "Ta không nhìn ra lai lịch bọn họ. Chẳng qua đó chỉ là một chiếc xe rất bình thường, đoán chừng không có bối cảnh gì. Chẳng qua để ngừa vạn nhất, ta kiến nghị Lưu thiếu nên điều tra trước khi hành động."

"Không còn thời gian nữa, người phía trên đang rất không hài lòng, nếu hắn ta không hài lòng, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng! Người đi cùng tên phế vật Lâm Bắc Phàm ấy có thể có bối cảnh gì? Nhiều lắm cũng chỉ là vài tên nhà giàu mới nổi! Ngươi cứ ra tay, có chuyện gì ta chịu trách nhiệm!"

"Lưu thiếu nói rất đúng..." Lưu manh lão đại khen tặng một câu, sau đó lo lắng nói: "Chẳng qua, bọn hắn có khá nhiều người..."

"Ngươi sợ cái gì? Chẳng lẽ mang theo nhiều người là chúng ta sẽ bỏ qua? Quên đi, ngươi theo sát bọn họ cho ta, ta sẽ mang thêm một nhóm huynh đệ đến, ta không tin mang thêm hai ba chục huynh đệ tới còn không xử lí được bọn họ?"

"Lưu thiếu gia khí phách!"

Cúp điện thoại, hắn ta quay sang những tên khác nói: "Theo sát mấy chiếc xe phía trước cho ta, nhất là chiếc đầu tiên, lúc cần thiết thì chặn hai chiếc sau lại cho ta! Chỉ cần làm tốt phi vụ tối nay, từ nay về sau chắc chắn sẽ được ăn ngon uống say, tuyệt không bạc đãi các anh em!"

"Vâng, lão đại!" Một đám lưu manh vô cùng phấn chấn.

Hàn lão đầu lái xe chạy ra khỏi nội thành, quẹo vào một đường nhỏ hướng đến vùng nông thôn.

Hai hàng cây xanh hai bên, gió thổi mát rượi, chất lượng không khí cũng rất tốt. Phía xa còn có những ruộng lúa chỉnh tề, có những người nông dân đang làm ruộng, vô cùng thư thái.

Nhìn phong cảnh bên ngoài, Lâm Bắc Phàm tò mò nói: "Tần lão đầu, Trù Thần các ngươi nói sống ở đây? Ở vùng nông thôn thế này, tựa như cao nhân ẩn thế."

Tần lão nói: "Người kia không phải cao nhân ẩn thế gì, chẳng qua hắn ta có một nông trường ở đây, tỉ mỉ trồng rau và chăn nuôi gia súc. Người kia làm đồ ăn rất ngon, mấy đời lãnh đạo quốc gia đều đã ăn qua, mỗi lần đều khen không dứt miệng. Chẳng qua hiện tại hắn ta đã già, không nấu ăn cho người ngoài nữa. Ta phải tốn rất nhiều thời gian mới được ăn một bữa."

Hàn lão nói: "Người kia nấu ăn đúng là không chê vào đâu được! Từ khâu chọn nguyên liệu món chính, mỗi một trình tự đều vô cùng chú ý, ăn ngon vô cùng. Cho nên, chúng ta còn gọi hắn ta là Trù Thần, Trù Thần thứ thiệt. Chỉ là đáng tiếc, ta đã 3, 4 năm không ăn thức ăn hắn ta làm, lần này Tần lão đầu tranh thủ được cơ hội, cho nên ta cũng mặt dày qua đây ăn chực."

Nói xong, Hàn lão đầu còn liếm miệng một cái, hình như đang hồi tưởng lại mỹ vị ngày xưa.

Lâm Bắc Phàm càng thêm kinh ngạc. Tuy hai lão đầu này không nói thân phận của bọn họ cho hắn biết, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra được bối cảnh của hai người chắc chắn không đơn giản, nhất định đã quen ăn sơn hào hải vị.

Nhưng ngay cả hai lão đầu này cũng đều tán dương tay nghề của Trù Thần, gấp gáp không thể chờ đợi nổi muốn tới đây ăn, từ đó có thể biết vị tay nghề của Trù Thần kia tới cỡ nào.

"Vậy đúng là quá tốt, ta cũng nhân cơ hội ăn ké một bữa cơm. Tần lão đầu, quả nhiên không tốn công ta yêu thương ngươi!" Lâm Bắc Phàm vui mừng nở nụ cười.

Tần lão đầu: "...".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Có Tiền Liền Biến Cường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook