Cô Út Nhà Giàu Là Bà Tổ Của Giới Huyền Học
Chương 12:
Đường Hoàn Hoàn
01/11/2023
Cô bé không hề biết rằng, Lý Tử Dương vừa mở mắt ra, nhìn thấy động tác giơ tay của cô, nhóc ta tưởng cô bé định tóm lấy nhóc ta rồi ăn thịt.
Bây giờ cả thân thể lẫn hồn phách của Lý Tử Dương đều cảm nhận được sự đáng sợ của Tô Hữu Hữu, nhóc ta bắt đầu hoảng hốt giải thích theo bản năng.
Càng nói, nhóc ta càng cảm thấy mình được nước thần gột sạch mọi ngu dốt trước kia, thật lòng cảm thấy những hành vi trước kia của bản thân là sai trái.
Vì thế, lời xin lỗi của nhóc ta lại càng thành khẩn hơn.
Cảm nhận được sự nghiêm túc và thái độ hoàn toàn thay đổi của nhóc ta, cô gái nhỏ cũng nghiêm túc suy nghĩ một lát, mãi một lát sau mới chậm rãi thốt ra một câu "không sao".
Dứt lời, cô bé không nói gì nữa mà đi thẳng về phòng.
Mà Lý Tử Dương cũng chậm rãi bình tĩnh lại, cơ thể nhóc ta dường như được ngâm trong suối nước nóng, vô cùng ấm áp.
----
Hữu Hữu ôm cái chăn nhỏ nằm nghiêng người, một bên má mềm mại ép sát xuống gối đầu.
Cơn buồn ngủ đột nhiên kéo đến khiến đôi mắt cô bé dần dần híp lại.
Ngay khi sắp chìm vào giấc ngủ say, hình ảnh mẹ Trần tìm đến đạo quan đột nhiên xẹt qua trong đầu cô bé.
Cô gái nhỏ lập tức bừng tỉnh, đôi mắt mở to...
Cô bé ý thức được rằng nếu cô bé lén đi tìm sư phụ, nếu mẹ Trần phát hiện ra cô bé không có ở cô nhi viện, thì sẽ đến đạo quán thì cô bé cho xem.
Vậy thì không được.
Hữu Hữu lật người.
Cô bé vẫn luôn nhớ kỹ sư phụ dặn dò, nên từ khi đến cô nhi viện, cho dù có tức giận đến đâu thì cô bé cũng chưa từng sử dụng huyền thuật.
Nhưng vừa rồi khi cô bé thật sự không nhịn được ra tay với Lý Tử Dương, cô bé cũng đâu có bị dính nhân quả?
Cho nên...
Chỉ cần mẹ Trần không nhớ rõ cô bé, thì sẽ không đi tìm cô bé nữa.
Trong bóng tôi, đôi mắt Tô Hữu Hữu lập lòe ánh sáng.
Vài giây sau, hồn thể của cô bé rời khỏi người, lập tức đi đến bên cạnh viện trưởng Trần.
Ngón tay nhỏ nhắn mềm mại của cô gái nhỏ khẽ điểm lên ấn đường của viện trưởng Trần.
Một làn sương đen từ trong đỉnh đầu viện trưởng Trần bay ra, lập tức tan biến trong không khí.
Sắc mặt của viện trưởng Trần tốt lên với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
Hữu Hữu nhẹ nhàng xóa sạch những hình ảnh có liên quan đến bản thân, cũng thuận tiện dọn sạch những tạp chất trong hồn phách cho mẹ Trần đang ngủ say.
... Cô bé căn bản không ý thức được rằng, hành vi của mình khủng bố đến mức nào.
Mà lần này khi cô bé sử dụng huyền thuật với viện trưởng Trần, lại chẳng thấy sợi dây nhân quả xuất hiện.
Thấy vậy, lá gan của Hữu Hữu lớn dần.
Cô bé thoáng chần chừ một lát, sau đó dứt khoát khiến tất cả những bạn nhỏ khác đều không nhớ rõ mình.
Vẫn như lần trước, sợi dây nhân quả vẫn không xuất hiện.
Hữu Hữu vô cùng vui vẻ, sau khi hồn thể quay lại cơ thể, cô bé bắt quyết tạo cho mình một quyết ẩn thân.
Như thế thì những người khác sẽ không thể nhìn thấy cô bé.
Bây giờ cả thân thể lẫn hồn phách của Lý Tử Dương đều cảm nhận được sự đáng sợ của Tô Hữu Hữu, nhóc ta bắt đầu hoảng hốt giải thích theo bản năng.
Càng nói, nhóc ta càng cảm thấy mình được nước thần gột sạch mọi ngu dốt trước kia, thật lòng cảm thấy những hành vi trước kia của bản thân là sai trái.
Vì thế, lời xin lỗi của nhóc ta lại càng thành khẩn hơn.
Cảm nhận được sự nghiêm túc và thái độ hoàn toàn thay đổi của nhóc ta, cô gái nhỏ cũng nghiêm túc suy nghĩ một lát, mãi một lát sau mới chậm rãi thốt ra một câu "không sao".
Dứt lời, cô bé không nói gì nữa mà đi thẳng về phòng.
Mà Lý Tử Dương cũng chậm rãi bình tĩnh lại, cơ thể nhóc ta dường như được ngâm trong suối nước nóng, vô cùng ấm áp.
----
Hữu Hữu ôm cái chăn nhỏ nằm nghiêng người, một bên má mềm mại ép sát xuống gối đầu.
Cơn buồn ngủ đột nhiên kéo đến khiến đôi mắt cô bé dần dần híp lại.
Ngay khi sắp chìm vào giấc ngủ say, hình ảnh mẹ Trần tìm đến đạo quan đột nhiên xẹt qua trong đầu cô bé.
Cô gái nhỏ lập tức bừng tỉnh, đôi mắt mở to...
Cô bé ý thức được rằng nếu cô bé lén đi tìm sư phụ, nếu mẹ Trần phát hiện ra cô bé không có ở cô nhi viện, thì sẽ đến đạo quán thì cô bé cho xem.
Vậy thì không được.
Hữu Hữu lật người.
Cô bé vẫn luôn nhớ kỹ sư phụ dặn dò, nên từ khi đến cô nhi viện, cho dù có tức giận đến đâu thì cô bé cũng chưa từng sử dụng huyền thuật.
Nhưng vừa rồi khi cô bé thật sự không nhịn được ra tay với Lý Tử Dương, cô bé cũng đâu có bị dính nhân quả?
Cho nên...
Chỉ cần mẹ Trần không nhớ rõ cô bé, thì sẽ không đi tìm cô bé nữa.
Trong bóng tôi, đôi mắt Tô Hữu Hữu lập lòe ánh sáng.
Vài giây sau, hồn thể của cô bé rời khỏi người, lập tức đi đến bên cạnh viện trưởng Trần.
Ngón tay nhỏ nhắn mềm mại của cô gái nhỏ khẽ điểm lên ấn đường của viện trưởng Trần.
Một làn sương đen từ trong đỉnh đầu viện trưởng Trần bay ra, lập tức tan biến trong không khí.
Sắc mặt của viện trưởng Trần tốt lên với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
Hữu Hữu nhẹ nhàng xóa sạch những hình ảnh có liên quan đến bản thân, cũng thuận tiện dọn sạch những tạp chất trong hồn phách cho mẹ Trần đang ngủ say.
... Cô bé căn bản không ý thức được rằng, hành vi của mình khủng bố đến mức nào.
Mà lần này khi cô bé sử dụng huyền thuật với viện trưởng Trần, lại chẳng thấy sợi dây nhân quả xuất hiện.
Thấy vậy, lá gan của Hữu Hữu lớn dần.
Cô bé thoáng chần chừ một lát, sau đó dứt khoát khiến tất cả những bạn nhỏ khác đều không nhớ rõ mình.
Vẫn như lần trước, sợi dây nhân quả vẫn không xuất hiện.
Hữu Hữu vô cùng vui vẻ, sau khi hồn thể quay lại cơ thể, cô bé bắt quyết tạo cho mình một quyết ẩn thân.
Như thế thì những người khác sẽ không thể nhìn thấy cô bé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.