Cô Út Nhà Giàu Là Bà Tổ Của Giới Huyền Học
Chương 19:
Đường Hoàn Hoàn
05/03/2024
Chuyện anh ấy có thể nghĩ đến, tất nhiên Tô Thời Thâm cũng có thể nghĩ đến.
Thậm chí, Tô Thời Thâm còn suy nghĩ sâu xa hơn.
Rõ ràng vị trí ban đầu của Tô Hữu Hữu là ở cô nhi viện, nhưng cô bé lại đột nhiên chuyển động.
Kết hợp với tình huống hiện tại của cô bé, thì...
Có thể cô bé bị cô nhi viện ngược đãi, chỉ đành lẻn vào xe để bỏ trốn.
Màn hình đột nhiên hiện lên cuộc gọi của Tô Thời Thu, người đàn ông từ chối bắt máy, khi đèn xanh bật lên, chiếc xe lao vút đi, lặng lẽ dừng bên cạnh một người một chó.
Con chó đen nhìn chiếc xe với ánh mắt cảnh giác, mãi đến khi cảm thấy chiếc xe không mang đến lực uy hiếp, nó mới thu hồi tầm mắt.
Nửa củ khoai lang cũng không nhiều, nếu chó đen ăn một mình, nó chỉ dùng một ngụm đã nuốt hết rồi.
Thế nhưng Hữu Hữu lại cắn từng miếng nhỏ xíu, hương vị ngọt ngào mềm mại khiến đôi mắt cô bé cong cong như vầng trăng non, thể hiện rõ sự thỏa mãn.
Sau khi ăn xong, bàn tay cô bé nhớp nháp, cô bé phiền muộn vì không biết nên làm thế nào mới sạch được.
Dường như cảm nhận được suy nghĩ của cô bé, con chó lớn thè lưỡi ra liếm hết.
"Cảm ơn cậu nhé." Hữu Hữu xoa xoa cái đầu nhỏ của chó đen.
Ánh mắt của Tô Thời Thâm dừng trên bóng dáng nhỏ nhắn kia, lông mày khẽ cau lại. Anh ấy đang tự hỏi, nên tiếp cận theo cách nào mới không dọa đến cô bé.
Một lát sau, anh đẩy cửa xuống xe.
Chó đen sủa một tiếng, cơ thể nó căng chặt, hé miệng để lộ chiếc răng nanh sắc bén.
... Hơi thở lạnh lẽo vấn vương quanh cơ thể của người đàn ông, khiến nó cảm nhận được sự uy hiếp.
Cảm nhận được sự bất an của chó đen, Hữu Hữu vừa an ủi nó, vừa nhìn theo tầm mắt nó.
Ánh mắt của một lớn một nhỏ đối diện nhau giữa không trung.
Khóe miệng Tô Thời Thâm cong lên một cách gượng gạo, cố gắng tỏ vẻ dịu dàng thân thiết.
Tiếc là anh nghiêm túc quen rồi.
Anh nở nụ cười, lại giống như không phải cười.
Cuối cùng, anh từ bỏ việc tỏ vẻ thân thiện, mà sải bước về phía cô bé.
Đôi chân người đàn ông thon dài, chẳng mấy chốc đã tiến đến trước mặt cô bé. Anh dịu giọng nói:
"Bạn nhỏ, có thể nhờ em làm giúp anh một chuyện không?"
... Đây là cách mà anh cả nghĩ ra: đầu tiên tạo ra một tình huống giao tiếp tốt đẹp, sau đó mới nói cho cô bé biết chân tướng.
Không ngờ vẫn khiến cô bé sợ hãi.
Khi thấy tầm mắt của cô bé trợn tròn lên, Tô Thời Thâm hít sâu một hơi, tay chân có chút luống cuống.
"Đừng sợ, anh không phải người xấu đâu." Anh giải thích theo bản năng.
Hữu Hữu vô cùng bối rối, sở dĩ chó đen có thể nhìn thấy cô bé, đó là vì huyền thuật không có tác dụng với động vật.
Thế nhưng vì sao ông chú này cũng có thể nhìn thấy cô bé?
Cô bé vẫn đang dùng quyết ẩn thân cơ mà.
Chẳng lẽ, ông chú này chính là người cùng đạo mà sư phụ thường nói ư?
Thế nhưng Hữu Hữu đâu có cảm nhận được hơi thở của người cùng đạo trên người đối phương?
Vậy chỉ có một loại khả năng: ánh mắt của ông chú này khá đặc biệt, cho nên mới có thể nhìn thấy cô bé.
Thật ra Hữu Hữu không thích nói chuyện với người khác, nhất là sau hai tháng ở cô nhi viện.
Bởi vì cô bé không thể hiểu được suy nghĩ của những người khác.
Cô bé thích ở bên cạnh những người không phải là con người hơn, bởi vì họ đơn giản hơn con người nhiều lắm.
Tuy nhiên ông chú này lại nhờ cô bé giúp đỡ.
Hơn nữa trên người ông chú này có một hơi thở khiến cô bé cảm thấy thân thiết lạ kỳ, vì thế cô bé bằng lòng giúp anh ấy.
Thậm chí, Tô Thời Thâm còn suy nghĩ sâu xa hơn.
Rõ ràng vị trí ban đầu của Tô Hữu Hữu là ở cô nhi viện, nhưng cô bé lại đột nhiên chuyển động.
Kết hợp với tình huống hiện tại của cô bé, thì...
Có thể cô bé bị cô nhi viện ngược đãi, chỉ đành lẻn vào xe để bỏ trốn.
Màn hình đột nhiên hiện lên cuộc gọi của Tô Thời Thu, người đàn ông từ chối bắt máy, khi đèn xanh bật lên, chiếc xe lao vút đi, lặng lẽ dừng bên cạnh một người một chó.
Con chó đen nhìn chiếc xe với ánh mắt cảnh giác, mãi đến khi cảm thấy chiếc xe không mang đến lực uy hiếp, nó mới thu hồi tầm mắt.
Nửa củ khoai lang cũng không nhiều, nếu chó đen ăn một mình, nó chỉ dùng một ngụm đã nuốt hết rồi.
Thế nhưng Hữu Hữu lại cắn từng miếng nhỏ xíu, hương vị ngọt ngào mềm mại khiến đôi mắt cô bé cong cong như vầng trăng non, thể hiện rõ sự thỏa mãn.
Sau khi ăn xong, bàn tay cô bé nhớp nháp, cô bé phiền muộn vì không biết nên làm thế nào mới sạch được.
Dường như cảm nhận được suy nghĩ của cô bé, con chó lớn thè lưỡi ra liếm hết.
"Cảm ơn cậu nhé." Hữu Hữu xoa xoa cái đầu nhỏ của chó đen.
Ánh mắt của Tô Thời Thâm dừng trên bóng dáng nhỏ nhắn kia, lông mày khẽ cau lại. Anh ấy đang tự hỏi, nên tiếp cận theo cách nào mới không dọa đến cô bé.
Một lát sau, anh đẩy cửa xuống xe.
Chó đen sủa một tiếng, cơ thể nó căng chặt, hé miệng để lộ chiếc răng nanh sắc bén.
... Hơi thở lạnh lẽo vấn vương quanh cơ thể của người đàn ông, khiến nó cảm nhận được sự uy hiếp.
Cảm nhận được sự bất an của chó đen, Hữu Hữu vừa an ủi nó, vừa nhìn theo tầm mắt nó.
Ánh mắt của một lớn một nhỏ đối diện nhau giữa không trung.
Khóe miệng Tô Thời Thâm cong lên một cách gượng gạo, cố gắng tỏ vẻ dịu dàng thân thiết.
Tiếc là anh nghiêm túc quen rồi.
Anh nở nụ cười, lại giống như không phải cười.
Cuối cùng, anh từ bỏ việc tỏ vẻ thân thiện, mà sải bước về phía cô bé.
Đôi chân người đàn ông thon dài, chẳng mấy chốc đã tiến đến trước mặt cô bé. Anh dịu giọng nói:
"Bạn nhỏ, có thể nhờ em làm giúp anh một chuyện không?"
... Đây là cách mà anh cả nghĩ ra: đầu tiên tạo ra một tình huống giao tiếp tốt đẹp, sau đó mới nói cho cô bé biết chân tướng.
Không ngờ vẫn khiến cô bé sợ hãi.
Khi thấy tầm mắt của cô bé trợn tròn lên, Tô Thời Thâm hít sâu một hơi, tay chân có chút luống cuống.
"Đừng sợ, anh không phải người xấu đâu." Anh giải thích theo bản năng.
Hữu Hữu vô cùng bối rối, sở dĩ chó đen có thể nhìn thấy cô bé, đó là vì huyền thuật không có tác dụng với động vật.
Thế nhưng vì sao ông chú này cũng có thể nhìn thấy cô bé?
Cô bé vẫn đang dùng quyết ẩn thân cơ mà.
Chẳng lẽ, ông chú này chính là người cùng đạo mà sư phụ thường nói ư?
Thế nhưng Hữu Hữu đâu có cảm nhận được hơi thở của người cùng đạo trên người đối phương?
Vậy chỉ có một loại khả năng: ánh mắt của ông chú này khá đặc biệt, cho nên mới có thể nhìn thấy cô bé.
Thật ra Hữu Hữu không thích nói chuyện với người khác, nhất là sau hai tháng ở cô nhi viện.
Bởi vì cô bé không thể hiểu được suy nghĩ của những người khác.
Cô bé thích ở bên cạnh những người không phải là con người hơn, bởi vì họ đơn giản hơn con người nhiều lắm.
Tuy nhiên ông chú này lại nhờ cô bé giúp đỡ.
Hơn nữa trên người ông chú này có một hơi thở khiến cô bé cảm thấy thân thiết lạ kỳ, vì thế cô bé bằng lòng giúp anh ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.