Cô Út Nhà Giàu Là Bà Tổ Của Giới Huyền Học
Chương 1:
Đường Hoàn Hoàn
24/10/2023
Chạng vạng, ánh nắng vàng nhạt của hoàng hôn nhuộm chân trời phía tây thành một tấm vải mềm mại và ấm áp, làn gió thổi nhẹ mang theo hương thơm ngát của rừng thông lẫn trong sương mù, thấm đẫm ruột gan.
Nhưng càng lên núi, càng cảm nhận được cái lạnh gai người, ánh sáng cũng càng u ám hơn.
Trong ánh sáng âm u ấy, bóng cây cối hai bên đường thoạt nhìn giống những quái vật đang giương nanh múa vuốt.
Viện trưởng của cô nhi viện Ái Tâm dưới chân núi vừa đi vừa không ngừng xoa xoa cánh tay đã nổi da gà, biểu cảm lộ rõ sự bất an.
Cho dù bà ấy đã quá quen thuộc với con đường này, nhưng mỗi lần đến, bà ấy đều cảm thấy ớn lạnh.
Vài phút sau, cuối cùng bà ấy cũng đến đích: một tòa đạo quán đổ nát đã không còn ai hương khói thờ phụng.
Thế nhưng lạ sao tấm bảng hiệu của đạo quán vẫn còn vẹn nguyên, chẳng chút xây xước nào, trái ngược hoàn toàn với quang cảnh đổ nát xung quanh, lại khiến người ta không thể nào nhìn thẳng vào nó…
Đạo quán Bạch Vân.
Ánh mắt của viện trưởng Trần vội vàng rời khỏi bảng hiệu, bà ấy không dám vào trong đạo quán.
Mà chỉ dám đứng trong mảng sân tiêu điều, nuốt nuốt nước bọt để làm nhuận cổ họng khô khốc, rồi cất giọng đều đều không cao không thấp:
“Hữu Hữu, mẹ là mẹ Trần đây, con ở đâu?”
Một lát sau, một âm thanh mềm mại thoạt nghe như âm thanh của mèo con vang lên: “Con ở dưới… giếng.”
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, mẹ Trần khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng bà ấy nhìn theo hướng âm thanh phát ra, lại chẳng thấy bóng người nào.
Hướng đó, chỉ có một chiếc giếng cạn nằm giữa đống lá rụng.
Giây tiếp theo, hai bàn tay nhỏ bám lên thành giếng, một bóng người ướt đẫm bò ra khỏi giếng.
Gương mặt nhỏ trắng như tuyết giấu dưới mái tóc đen rối bù, đôi mắt đen nhánh như lưu ly nhìn thẳng vào viện trưởng Trần.
Ma nữ bò giếng.jpg
“...”
Ôi mẹ ơi chết mất thôi!
Dưới tình huống chưa kịp chuẩn bị tâm lý đã bị bóng người thình lình xuất hiện dọa sợ, viện trưởng Trần hét lên một tiếng chói tai.
Cô gái nhỏ vừa bỏ ra khỏi miệng giếng cạn sợ đến mức toàn thân run rẩy, suýt chút nữa lại rơi ngược vào trong.
Đợi Hữu Hữu chậm rãi xuống khỏi miệng giếng, viện trưởng Trần mới phản ứng lại được ma nữ bò giếng là ai. Bà ấy đè lại trái tim đang sắp nhảy khỏi cổ họng:
“Ôi trời ơi, Hữu Hữu, con muốn dọa chết mẹ à?”
Nghe thấy những lời này, rõ ràng cô bé sửng sốt trong giây lát, cơ thể vốn đang đi về phía viện trưởng Trần cũng đứng đực tại chỗ.
Nhưng càng lên núi, càng cảm nhận được cái lạnh gai người, ánh sáng cũng càng u ám hơn.
Trong ánh sáng âm u ấy, bóng cây cối hai bên đường thoạt nhìn giống những quái vật đang giương nanh múa vuốt.
Viện trưởng của cô nhi viện Ái Tâm dưới chân núi vừa đi vừa không ngừng xoa xoa cánh tay đã nổi da gà, biểu cảm lộ rõ sự bất an.
Cho dù bà ấy đã quá quen thuộc với con đường này, nhưng mỗi lần đến, bà ấy đều cảm thấy ớn lạnh.
Vài phút sau, cuối cùng bà ấy cũng đến đích: một tòa đạo quán đổ nát đã không còn ai hương khói thờ phụng.
Thế nhưng lạ sao tấm bảng hiệu của đạo quán vẫn còn vẹn nguyên, chẳng chút xây xước nào, trái ngược hoàn toàn với quang cảnh đổ nát xung quanh, lại khiến người ta không thể nào nhìn thẳng vào nó…
Đạo quán Bạch Vân.
Ánh mắt của viện trưởng Trần vội vàng rời khỏi bảng hiệu, bà ấy không dám vào trong đạo quán.
Mà chỉ dám đứng trong mảng sân tiêu điều, nuốt nuốt nước bọt để làm nhuận cổ họng khô khốc, rồi cất giọng đều đều không cao không thấp:
“Hữu Hữu, mẹ là mẹ Trần đây, con ở đâu?”
Một lát sau, một âm thanh mềm mại thoạt nghe như âm thanh của mèo con vang lên: “Con ở dưới… giếng.”
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, mẹ Trần khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng bà ấy nhìn theo hướng âm thanh phát ra, lại chẳng thấy bóng người nào.
Hướng đó, chỉ có một chiếc giếng cạn nằm giữa đống lá rụng.
Giây tiếp theo, hai bàn tay nhỏ bám lên thành giếng, một bóng người ướt đẫm bò ra khỏi giếng.
Gương mặt nhỏ trắng như tuyết giấu dưới mái tóc đen rối bù, đôi mắt đen nhánh như lưu ly nhìn thẳng vào viện trưởng Trần.
Ma nữ bò giếng.jpg
“...”
Ôi mẹ ơi chết mất thôi!
Dưới tình huống chưa kịp chuẩn bị tâm lý đã bị bóng người thình lình xuất hiện dọa sợ, viện trưởng Trần hét lên một tiếng chói tai.
Cô gái nhỏ vừa bỏ ra khỏi miệng giếng cạn sợ đến mức toàn thân run rẩy, suýt chút nữa lại rơi ngược vào trong.
Đợi Hữu Hữu chậm rãi xuống khỏi miệng giếng, viện trưởng Trần mới phản ứng lại được ma nữ bò giếng là ai. Bà ấy đè lại trái tim đang sắp nhảy khỏi cổ họng:
“Ôi trời ơi, Hữu Hữu, con muốn dọa chết mẹ à?”
Nghe thấy những lời này, rõ ràng cô bé sửng sốt trong giây lát, cơ thể vốn đang đi về phía viện trưởng Trần cũng đứng đực tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.