Cô Út Nhà Giàu Là Bà Tổ Của Giới Huyền Học
Chương 21:
Đường Hoàn Hoàn
05/03/2024
Sau khi tạm biệt chó đen, Hữu Hữu được Tô Thời Thâm bế đặt lên vị trí phó lái. Lúc thắt dây an toàn cho cô bé, anh ấy nghe thấy bụng cô bé réo vang.
Cánh môi của người đàn ông mím chặt thành một đường.
Phát hiện anh cả đang nhìn chằm chằm bụng mình, gương mặt nhỏ nhắn của Hữu Hữu đỏ bừng lên. Cô bé xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Tự nó kêu..."
Cho dù là người có ý chí sắt đá đến đâu, khi nghe thấy những lời này cũng đều cảm thấy chua sót.
Đôi mắt Tô Thời Thâm co rút lại.
Trong xe anh ấy tất nhiên không có mấy thứ như đồ ăn vặt.
Anh ấy cố kiềm chế cảm xúc đau lòng, dùng tốc độ nhanh nhất để tìm kiếm một nhà hàng bán đồ ăn Trung Quốc ở gần đó.
... Trước hết phải để cô bé được no bụng đã.
Hữu Hữu giải thuật ẩn thân trên người mình.
Lúc này trong nhà hàng, ngoại trừ hai anh em cô bé ra, thì không còn khách khác. Tô Thời Thâm gọi một bát cơm chiên trứng cà chua.
Trong góc nhà hàng có một bồn rửa tay, khi phát hiện ra anh cả định rửa tay cho mình, Hữu Hữu vội vàng tỏ vẻ cô bé tự làm được.
Nhưng mà người đàn ông làm như không nghe thấy.
Anh ấy lấy chiếc khăn tay trong túi ra, thấm nước cho ẩm, rồi rửa mặt cho cô bé.
Nhìn chiếc khăn vốn trắng tinh, sau khi lau mặt mình lại biến thành màu đen, Hữu Hữu ngây người.
... Trên xe vận tải vốn rất bẩn, lại còn là "xe mui trần" nữa chứ, thế nên sau một ngày, gương mặt của cô bé đã phủ một lớp bụi.
Sau khi rửa sạch, gương mặt thật sự của cô bé hiện ra, trắng trắng mềm mềm giống như trứng gà bóc vậy.
Tô Thời Thâm khẽ véo hai cái theo bản năng.
Xúc cảm giống như chạm vào bánh bông lan vậy.
Tốc độ của ông chủ nhà hàng rất nhanh, Tô Thời Thâm vừa "rửa ráy" đơn giản cho Hữu Hữu xong, bát cơm cũng được bưng lên bàn.
Anh ấy bèn lóng ngóng đút cơm cho Hữu Hữu.
"..."
Hữu Hữu có thể tự ăn thật mà.
Ý tứ trong mắt cô bé quá rõ ràng, Tô Thời Thâm dừng tay lại, từ bỏ ý định đút em gái ăn.
Hữu Hữu không muốn cái bụng tiếp tục réo vang, nên vùi đầu ăn cơm.
Sau khi ăn được một lát, cô bé mới phát hiện trước mặt anh cả vẫn trống rỗng.
Cô bé vô thức nhận ra, hình như Tô Thời Thâm không gọi đồ ăn cho mình.
"Anh cả... anh không ăn ạ?"
"Anh không đói." Tô Thời Thâm không có tâm trạng ăn uống. Anh ấy cắm ống hút vào hộp sữa vừa mua ở siêu thị gần đó, rồi đặt bên tay phải của Hữu Hữu.
Hữu Hữu đã sớm khát nước, cô bé hút một hơi cạn hộp sữa, bụng nhỏ chợt phình ra.
"..."
Số cơm còn lại, tất nhiên cô bé không ăn nổi nữa.
Nhưng đây là đồ ăn mà anh cả đã bỏ tiền ra mua...
"Ăn no rồi thì đừng cố." Tô Thời Thâm chú ý thấy sự khó xử của cô bé.
"Không được lãng phí đồ ăn." Cô bé định cố ăn cho bằng hết: "Hữu Hữu vẫn có thể ăn tiếp."
Điều này rơi vào trong mắt Tô Thời Thâm, anh ấy cho rằng cô bé chưa từng được ăn no, nên mới không nỡ lãng phí đồ ăn.
Người đàn ông im lặng hai giây, trong giọng nói mang theo vài phần nặng nề, anh ấy nói: "Anh đói bụng rồi, để anh ăn cho."
Hữu Hữu sửng sốt, không hiểu vì sao anh cả một giây trước vừa nói mình không đói, bây giờ lại thấy đói.
Chờ đến khi cô bé phản ứng lại, Tô Thời Thâm đã cầm lấy chiếc thìa trong tay cô bé. Chỉ xúc vài thìa đã ăn hết lượng cơm thừa của cô bé.
Cánh môi của người đàn ông mím chặt thành một đường.
Phát hiện anh cả đang nhìn chằm chằm bụng mình, gương mặt nhỏ nhắn của Hữu Hữu đỏ bừng lên. Cô bé xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Tự nó kêu..."
Cho dù là người có ý chí sắt đá đến đâu, khi nghe thấy những lời này cũng đều cảm thấy chua sót.
Đôi mắt Tô Thời Thâm co rút lại.
Trong xe anh ấy tất nhiên không có mấy thứ như đồ ăn vặt.
Anh ấy cố kiềm chế cảm xúc đau lòng, dùng tốc độ nhanh nhất để tìm kiếm một nhà hàng bán đồ ăn Trung Quốc ở gần đó.
... Trước hết phải để cô bé được no bụng đã.
Hữu Hữu giải thuật ẩn thân trên người mình.
Lúc này trong nhà hàng, ngoại trừ hai anh em cô bé ra, thì không còn khách khác. Tô Thời Thâm gọi một bát cơm chiên trứng cà chua.
Trong góc nhà hàng có một bồn rửa tay, khi phát hiện ra anh cả định rửa tay cho mình, Hữu Hữu vội vàng tỏ vẻ cô bé tự làm được.
Nhưng mà người đàn ông làm như không nghe thấy.
Anh ấy lấy chiếc khăn tay trong túi ra, thấm nước cho ẩm, rồi rửa mặt cho cô bé.
Nhìn chiếc khăn vốn trắng tinh, sau khi lau mặt mình lại biến thành màu đen, Hữu Hữu ngây người.
... Trên xe vận tải vốn rất bẩn, lại còn là "xe mui trần" nữa chứ, thế nên sau một ngày, gương mặt của cô bé đã phủ một lớp bụi.
Sau khi rửa sạch, gương mặt thật sự của cô bé hiện ra, trắng trắng mềm mềm giống như trứng gà bóc vậy.
Tô Thời Thâm khẽ véo hai cái theo bản năng.
Xúc cảm giống như chạm vào bánh bông lan vậy.
Tốc độ của ông chủ nhà hàng rất nhanh, Tô Thời Thâm vừa "rửa ráy" đơn giản cho Hữu Hữu xong, bát cơm cũng được bưng lên bàn.
Anh ấy bèn lóng ngóng đút cơm cho Hữu Hữu.
"..."
Hữu Hữu có thể tự ăn thật mà.
Ý tứ trong mắt cô bé quá rõ ràng, Tô Thời Thâm dừng tay lại, từ bỏ ý định đút em gái ăn.
Hữu Hữu không muốn cái bụng tiếp tục réo vang, nên vùi đầu ăn cơm.
Sau khi ăn được một lát, cô bé mới phát hiện trước mặt anh cả vẫn trống rỗng.
Cô bé vô thức nhận ra, hình như Tô Thời Thâm không gọi đồ ăn cho mình.
"Anh cả... anh không ăn ạ?"
"Anh không đói." Tô Thời Thâm không có tâm trạng ăn uống. Anh ấy cắm ống hút vào hộp sữa vừa mua ở siêu thị gần đó, rồi đặt bên tay phải của Hữu Hữu.
Hữu Hữu đã sớm khát nước, cô bé hút một hơi cạn hộp sữa, bụng nhỏ chợt phình ra.
"..."
Số cơm còn lại, tất nhiên cô bé không ăn nổi nữa.
Nhưng đây là đồ ăn mà anh cả đã bỏ tiền ra mua...
"Ăn no rồi thì đừng cố." Tô Thời Thâm chú ý thấy sự khó xử của cô bé.
"Không được lãng phí đồ ăn." Cô bé định cố ăn cho bằng hết: "Hữu Hữu vẫn có thể ăn tiếp."
Điều này rơi vào trong mắt Tô Thời Thâm, anh ấy cho rằng cô bé chưa từng được ăn no, nên mới không nỡ lãng phí đồ ăn.
Người đàn ông im lặng hai giây, trong giọng nói mang theo vài phần nặng nề, anh ấy nói: "Anh đói bụng rồi, để anh ăn cho."
Hữu Hữu sửng sốt, không hiểu vì sao anh cả một giây trước vừa nói mình không đói, bây giờ lại thấy đói.
Chờ đến khi cô bé phản ứng lại, Tô Thời Thâm đã cầm lấy chiếc thìa trong tay cô bé. Chỉ xúc vài thìa đã ăn hết lượng cơm thừa của cô bé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.