Cô Út Nhà Giàu Là Bà Tổ Của Giới Huyền Học
Chương 7:
Đường Hoàn Hoàn
31/10/2023
Cô ta vốn định thầm tra tấn Tô Hữu Hữu, chẳng hạn như âm thầm véo cô bé, dùng kim đâm cô bé, hại cô bé té ngã,...
Nhưng mà hệ thống nói, nếu cô ta khiến cơ thể của Tô Hữu Hữu bị thương, thì sẽ dễ dàng bị phản phệ, sẽ bất lợi cho việc thay thế cô bé của cô ta.
Cố Tâm Tâm chi đành từ bỏ, đổi một cách khác.
Từ đó, Cố Tâm Tâm ở phía sau tạo hiềm khích, gợi lên sự căm hận của đám trẻ với Tô Hữu Hữu, đợi đám trẻ bắt nạt To Hữu Hữu, cô ta sẽ xuất hiện trước mặt cô bé với tư thế người cứu vớt, sau đó nhận được sự tin tưởng và ấn tượng tốt của Tô Hữu Hữu.
Hiệu quả thật sự không tệ.
Ngày mai chính là ngày người nhà họ Tô tìm đến.
Trong sách nói, người đến là cậu cả của nhà họ Tô.
Đó chính là ông chủ giàu có nhất nhì cả nước trong tương lai. Người đàn ông mà cô ta chỉ có thể đứng nhìn từ xa, sau này sẽ trở thành anh trai của cô ta...
Trái tim Cố Tâm Tâm lén đập loạn xạ.
-----
Trong lòng Cố Tâm Tâm tính kế đủ điều, nhưng gương mặt cô ta vẫn chẳng hề đổi sắc. Thấy viện trưởng Trần dắt Tô Hữu Hữu về đến, cô ta vội vàng ra đón.
Những đứa bé khác vốn đang nói chuyện sôi nổi cũng đều ngậm miệng lại.
"Hữu Hữu, sao quần áo em ẩm ướt thế? Có lạnh không?" Vẻ mặt của Cố Tâm Tâm hiện rõ vẻ lo lắng: "Mẹ, con đưa Hữu Hữu đi thay quần áo nhé!"
Viện trưởng Trần thích xem đám trẻ giúp đỡ lẫn nhau, trong mấy đứa bé ở đây, người bà ấy thích nhất là Cố Tâm Tâm.
Đứa bé này lần trước lên cơn sốt cao, sau khi khỏe lại thì hiểu chuyện hơn rất nhiều, sẽ giúp bà ấy chăm sóc những đứa bé khác, khiến bà ấy bớt không ít việc.
"Đi đi." Viện trưởng Trần mỉm cười nhìn theo bóng lưng Cố Tâm Tâm dắt tay Tô Hữu Hữu đi về phòng.
Sau khi thay quần áo xong, Hữu Hữu nở một nụ cười thẹn thùng với Cố Tâm Tâm, cô bé nói: "Cảm ơn... chị."
Ánh mắt Cố Tâm Tâm không kiềm chế được để lộ chút u ám.
Dựa vào đâu, mà khi con nhóc này cười rộ lên, lại xinh đẹp hơn cả cô ta cơ chứ?
Cố Tâm Tâm cố kiềm chế nỗi ghen ghét trong lòng mình, cô ta lấy khăn mặt ra giúp Tô Hữu Hữu lau khô tóc. Nhân cơ hội này, cô ta bắt đầu dụ dỗ:
"Hữu Hữu, em có nhớ sư phụ không?"
Hữu Hữu cúi đầu "có" một tiếng.
"Nếu em nhớ sư phụ, thì em có thể đi tìm mà?"
Cố Tâm Tâm đứng phía sau lưng cô bé để giúp cô bé lau tóc, ánh mắt cô ta lạnh như băng, nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng như cũ, mang theo chút ý dụ dỗ:
"Ngày đó chị nghe thấy mẹ nói chuyện với người khác, nói sư phụ em bị bệnh, đang chữa bệnh ở thành phố Bình Thành."
Người vốn đưa lưng về phía cô ta đột nhiên xoay người lại.
Đối điện với đôi mắt đen nhánh, sâu thẳm của Tô Hữu Hữu, trái tim Cố Tâm Tâm đập thình thịch, không hiểu sao đột nhiên cô ta có cảm giác mình không dám đối diện với cô bé.
Cái loại cảm giác này... cứ như vô thức tự chui vào hang toàn khói độc.
Tự bản thân mình thì chẳng thấy có chút nguy hiểm nào, nhưng thật ra mỗi bước đều như đang đi trên lưỡi dao.
Nhưng mà hệ thống nói, nếu cô ta khiến cơ thể của Tô Hữu Hữu bị thương, thì sẽ dễ dàng bị phản phệ, sẽ bất lợi cho việc thay thế cô bé của cô ta.
Cố Tâm Tâm chi đành từ bỏ, đổi một cách khác.
Từ đó, Cố Tâm Tâm ở phía sau tạo hiềm khích, gợi lên sự căm hận của đám trẻ với Tô Hữu Hữu, đợi đám trẻ bắt nạt To Hữu Hữu, cô ta sẽ xuất hiện trước mặt cô bé với tư thế người cứu vớt, sau đó nhận được sự tin tưởng và ấn tượng tốt của Tô Hữu Hữu.
Hiệu quả thật sự không tệ.
Ngày mai chính là ngày người nhà họ Tô tìm đến.
Trong sách nói, người đến là cậu cả của nhà họ Tô.
Đó chính là ông chủ giàu có nhất nhì cả nước trong tương lai. Người đàn ông mà cô ta chỉ có thể đứng nhìn từ xa, sau này sẽ trở thành anh trai của cô ta...
Trái tim Cố Tâm Tâm lén đập loạn xạ.
-----
Trong lòng Cố Tâm Tâm tính kế đủ điều, nhưng gương mặt cô ta vẫn chẳng hề đổi sắc. Thấy viện trưởng Trần dắt Tô Hữu Hữu về đến, cô ta vội vàng ra đón.
Những đứa bé khác vốn đang nói chuyện sôi nổi cũng đều ngậm miệng lại.
"Hữu Hữu, sao quần áo em ẩm ướt thế? Có lạnh không?" Vẻ mặt của Cố Tâm Tâm hiện rõ vẻ lo lắng: "Mẹ, con đưa Hữu Hữu đi thay quần áo nhé!"
Viện trưởng Trần thích xem đám trẻ giúp đỡ lẫn nhau, trong mấy đứa bé ở đây, người bà ấy thích nhất là Cố Tâm Tâm.
Đứa bé này lần trước lên cơn sốt cao, sau khi khỏe lại thì hiểu chuyện hơn rất nhiều, sẽ giúp bà ấy chăm sóc những đứa bé khác, khiến bà ấy bớt không ít việc.
"Đi đi." Viện trưởng Trần mỉm cười nhìn theo bóng lưng Cố Tâm Tâm dắt tay Tô Hữu Hữu đi về phòng.
Sau khi thay quần áo xong, Hữu Hữu nở một nụ cười thẹn thùng với Cố Tâm Tâm, cô bé nói: "Cảm ơn... chị."
Ánh mắt Cố Tâm Tâm không kiềm chế được để lộ chút u ám.
Dựa vào đâu, mà khi con nhóc này cười rộ lên, lại xinh đẹp hơn cả cô ta cơ chứ?
Cố Tâm Tâm cố kiềm chế nỗi ghen ghét trong lòng mình, cô ta lấy khăn mặt ra giúp Tô Hữu Hữu lau khô tóc. Nhân cơ hội này, cô ta bắt đầu dụ dỗ:
"Hữu Hữu, em có nhớ sư phụ không?"
Hữu Hữu cúi đầu "có" một tiếng.
"Nếu em nhớ sư phụ, thì em có thể đi tìm mà?"
Cố Tâm Tâm đứng phía sau lưng cô bé để giúp cô bé lau tóc, ánh mắt cô ta lạnh như băng, nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng như cũ, mang theo chút ý dụ dỗ:
"Ngày đó chị nghe thấy mẹ nói chuyện với người khác, nói sư phụ em bị bệnh, đang chữa bệnh ở thành phố Bình Thành."
Người vốn đưa lưng về phía cô ta đột nhiên xoay người lại.
Đối điện với đôi mắt đen nhánh, sâu thẳm của Tô Hữu Hữu, trái tim Cố Tâm Tâm đập thình thịch, không hiểu sao đột nhiên cô ta có cảm giác mình không dám đối diện với cô bé.
Cái loại cảm giác này... cứ như vô thức tự chui vào hang toàn khói độc.
Tự bản thân mình thì chẳng thấy có chút nguy hiểm nào, nhưng thật ra mỗi bước đều như đang đi trên lưỡi dao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.