Cô Út Nhà Giàu Là Bà Tổ Của Giới Huyền Học
Chương 8:
Đường Hoàn Hoàn
31/10/2023
Cố Tâm Tâm khẽ ngây ngẩn một lát, không bao lâu sau đó, cái loại cảm giác này lập tức tan biến sạch.
Cô ta cũng không thèm để ý đến nữa, mà tập trung dụ dỗ:
"Mẹ không cho chị nói cho em biết, nhưng chị cảm thấy em vẫn nên có quyền biết chuyện này. Nhưng mà chắc chắn mẹ sẽ không đưa em đến thành phố Bình Thành đâu... em có muốn đi tìm sư phụ em không?"
Cô gái nhỏ gật đầu không chút do dự: "Muốn!"
Hữu Hữu không thích sống ở cô nhi viện.
Cô bé không thích ánh mắt bọn họ nhìn cô bé.
Không thích bọn họ gọi cô bé là "Đồ lưỡi dài", "Đồ nói lắp", "Quái vật".
Cô bé có thể cảm nhận được ác ý từ bọn họ, điều này khiến cô bé khó chịu.
Cô bé thầm nghĩ mình nhất định phải đi tìm sư phụ, sư phụ bị bệnh rồi, cô bé phải chăm sóc cho sư phụ mới được/
Đến lúc đó, cho dù sư phụ nói cô bé không nghe lời, bị phạt đánh vài cái vào tay, thì cũng chỉ đau một chút mà thôi.
Cố Tâm Tâm hướng dẫn từng bước: "Chú Lưu thường đưa đồ ăn đến cho cô nhi viện chúng ta ấy, ngày mai chú ấy cũng sẽ đến thành phố Bình Thành đó. Sáng sớm khi chú ấy đến đây đưa đồ ăn, em có thể trốn trên xe chú ấy."
Cô ta dặn dò rất nhiều "những việc cần chú ý", dáng vẻ như một lòng một dạ suy nghĩ thay cho em gái.
Mục đích của Cố Tâm Tâm rất đơn giản, đó là lừa Tô Hữu Hữu chủ động đi đến thành phố Bình Thành xa xôi.
Cô ta chỉ gợi ý, chứ không can thiệp quá nhiều, như thế thì sẽ không bị phản phệ như lời hệ thống nói.
Nếu may mắn một chút thì Tô Hữu Hữu sẽ gặp được công an, cho dù bị đưa về thì lúc đó cô ta cũng đã được người nhà họ Tô đón đi rồi, mọi chuyện đã tạo thành kết cục đã định.
Nếu không may... một con nhóc một mình lang thang bên ngoài, đối với bọn buôn người mà nói, đây chính là mục tiêu tốt nhất.
Cô ta cố ý chọn thành phố Bình Thành, vì đó là thành phố có nhiều kẻ buôn người nhất.
"Hữu Hữu sẽ thích thành phố đó thôi."
Ngón tay của Cố Tâm Tâm khẽ lướt qua gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn và trên mềm của Hữu Hữu, ánh mắt xẹt qua chút vặn vẹo.
Hữu Hữu vẫn luôn gật gù, nghiêm túc ghi nhớ lời dặn dò, đột nhiên lại nhìn thằng vào Cố Tâm Tâm.
Cố Tâm Tâm vội vàng điều chỉnh lại biểu cảm: chẳng lẽ con ngu này phát hiện ra cái gì rồi?
"Sao thế?" Cô ta hỏi.
Hữu Hữu lắc lắc cái đầu nhỏ.
Cô bé không hiểu, rõ ràng rất nhiều thời điểm... cô bé đều cảm nhận được rằng, hình như so với đám trẻ ngoài kia, Cố Tâm Tâm còn ghét cô bé hơn cả.
Nhưng rõ ràng Cố Tâm Tâm đối xử rất tốt với cô bé mà nhỉ.
Bạn nhỏ Hữu Hữu cứ lấn cấn vấn đề này mãi, bây giờ Hữu Hữu vẫn còn quá nhỏ, cô bé chưa thể phân biệt và hiểu rõ cái gọi là "hư tình giả ý".
----
Cô ta cũng không thèm để ý đến nữa, mà tập trung dụ dỗ:
"Mẹ không cho chị nói cho em biết, nhưng chị cảm thấy em vẫn nên có quyền biết chuyện này. Nhưng mà chắc chắn mẹ sẽ không đưa em đến thành phố Bình Thành đâu... em có muốn đi tìm sư phụ em không?"
Cô gái nhỏ gật đầu không chút do dự: "Muốn!"
Hữu Hữu không thích sống ở cô nhi viện.
Cô bé không thích ánh mắt bọn họ nhìn cô bé.
Không thích bọn họ gọi cô bé là "Đồ lưỡi dài", "Đồ nói lắp", "Quái vật".
Cô bé có thể cảm nhận được ác ý từ bọn họ, điều này khiến cô bé khó chịu.
Cô bé thầm nghĩ mình nhất định phải đi tìm sư phụ, sư phụ bị bệnh rồi, cô bé phải chăm sóc cho sư phụ mới được/
Đến lúc đó, cho dù sư phụ nói cô bé không nghe lời, bị phạt đánh vài cái vào tay, thì cũng chỉ đau một chút mà thôi.
Cố Tâm Tâm hướng dẫn từng bước: "Chú Lưu thường đưa đồ ăn đến cho cô nhi viện chúng ta ấy, ngày mai chú ấy cũng sẽ đến thành phố Bình Thành đó. Sáng sớm khi chú ấy đến đây đưa đồ ăn, em có thể trốn trên xe chú ấy."
Cô ta dặn dò rất nhiều "những việc cần chú ý", dáng vẻ như một lòng một dạ suy nghĩ thay cho em gái.
Mục đích của Cố Tâm Tâm rất đơn giản, đó là lừa Tô Hữu Hữu chủ động đi đến thành phố Bình Thành xa xôi.
Cô ta chỉ gợi ý, chứ không can thiệp quá nhiều, như thế thì sẽ không bị phản phệ như lời hệ thống nói.
Nếu may mắn một chút thì Tô Hữu Hữu sẽ gặp được công an, cho dù bị đưa về thì lúc đó cô ta cũng đã được người nhà họ Tô đón đi rồi, mọi chuyện đã tạo thành kết cục đã định.
Nếu không may... một con nhóc một mình lang thang bên ngoài, đối với bọn buôn người mà nói, đây chính là mục tiêu tốt nhất.
Cô ta cố ý chọn thành phố Bình Thành, vì đó là thành phố có nhiều kẻ buôn người nhất.
"Hữu Hữu sẽ thích thành phố đó thôi."
Ngón tay của Cố Tâm Tâm khẽ lướt qua gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn và trên mềm của Hữu Hữu, ánh mắt xẹt qua chút vặn vẹo.
Hữu Hữu vẫn luôn gật gù, nghiêm túc ghi nhớ lời dặn dò, đột nhiên lại nhìn thằng vào Cố Tâm Tâm.
Cố Tâm Tâm vội vàng điều chỉnh lại biểu cảm: chẳng lẽ con ngu này phát hiện ra cái gì rồi?
"Sao thế?" Cô ta hỏi.
Hữu Hữu lắc lắc cái đầu nhỏ.
Cô bé không hiểu, rõ ràng rất nhiều thời điểm... cô bé đều cảm nhận được rằng, hình như so với đám trẻ ngoài kia, Cố Tâm Tâm còn ghét cô bé hơn cả.
Nhưng rõ ràng Cố Tâm Tâm đối xử rất tốt với cô bé mà nhỉ.
Bạn nhỏ Hữu Hữu cứ lấn cấn vấn đề này mãi, bây giờ Hữu Hữu vẫn còn quá nhỏ, cô bé chưa thể phân biệt và hiểu rõ cái gọi là "hư tình giả ý".
----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.