Cô Út Nhà Giàu Là Bà Tổ Của Giới Huyền Học
Chương 9:
Đường Hoàn Hoàn
31/10/2023
Đêm khuya hôm đó, Hữu Hữu đang nằm trên giường nhỏ đột nhiên nhở mắt ra, cô bé lẳng lặng xuống giường.
Điều kiện trong cô nhi viện có hạn, mấy đứa bé ngủ cùng một phòng, mỗi đứa ngủ trên một cái giường nhỏ.
Hữu Hữu cẩn thận mở cửa ra ngoài, đi về phía cây liễu được trồng sát bức tường ở ngoài vườn sau nhà.
Cây liễu được ánh trăng phủ chiếu nhẹ nhàng lay động, lúc trái lúc phải, đều tăm tắp, cứ như tiếng hít thở có quy luật vậy.
Cô gái nhỏ đi đến dưới tàng cây liễu nhảy nhót, tỏ vẻ "tớ đến rồi nè", kết quả lại phát hiện cây liễu không hề có phản ứng. Cô bé khó hiểu nghiêng đầu.
Ồ, chắc đang ngủ rồi.
Cô bé do dự một chút, cuối cùng vẫn vươn đôi bàn tay nhỏ bé ra, khẽ vỗ vỗ vào thân cây liễu.
Một lát sau, tần suất lay động của cây liễu tăng mạnh, rì rào rì rào, tất cả các cành liễu đều bắt đầu xoay tròn.
Hí, dậy rồi nè.
Một âm thanh rầu rĩ vang lên: "... Gì đây?"
Một lát sau, vài cánh liễu rũ xuống, xuyên qua cánh tay Hữu Hữu, bế cô bé rời khỏi mặt đất.
Cành liễu chậm rãi bế Hữu Hữu lên, đong đưa qua lại giống như xích đu.
Cô bé vui vẻ cười rộ lên, cầm lấy càn liễu rồi chậm rãi nói từng chữ, giọng điệu không che giấu được sự hào hứng: "Ngưu Ngưu ơi, ngày mai tớ sẽ đi tìm sư phụ."
... Cô gái nhỏ vẫn chưa phát âm được đúng chữ “Liễu - 柳 - [liǔ]”, mà toàn phát âm thành chữ “Ngưu Ngưu - 牛 - [niú]”
"... Ồ." Giọng câu liễu vẫn ủ rũ như trước: "... Buồn ngủ."
Cây liễu này đã có ý thức, nếu dựa theo cách tính tuổi của con người, thì cây liễu này vẫn là trẻ sơ sinh, đừng hi vọng nó có nhiều phản ứng.
Có thể gọi một tiếng đã tỉnh, còn làm xích đu cho Hữu Hữu ngồi, đã là tốt lắm rồi.
Đối với Hữu Hữu mà nói, Ngưu Ngưu mới là người bạn chân chính của cô bé ở cái cô nhi viện này.
Cô bé muốn đi tìm sư phụ, tất nhiên phải đến tạm biệt Ngưu Ngưu rồi.
"Cậu phải phơi nắng nhiều chút nhé, để nhanh trưởng thành, cao hơn..."
Đối với mặt người bạn nhỏ với trí tuệ "sơ sinh", chưa thể làm ra nhiều phản ứng, Hữu Hữu không cần phân biệt cảm xúc của đối phương đối với mình, nên cô bé nói chuyện trôi chảy hơn nhiều.
Cô bé dặn dò bạn một hồi lâu, sau đó mới nhớ đến Ngưu Ngưu rất buồn ngủ, nên tri kì nói:
"Cậu buồn ngủ thì ngủ đi."
Cây liễu rất nghe lời, bảo nó ngủ thì nó ngủ luôn... Chính là cái kiểu chớp mắt là ngủ được ngay ấy.
Cành liễu rút về, Hữu Hữu đang chơi xích đu vui vẻ đột nhiên rơi xuống đất cái "bịch", lăn một vòng trên mặt đất.
Cô bé xoa xoa cái mông bị ngã đau, hồn nhiên không thèm để ý phủi phủi bụi đất trên quần, đôi chân ngắn tũn vui vẻ chạy về phòng.
Nhưng chưa đi được bao xa, đã gặp Lý Tử Dương đang rình mò ở một góc. Ban nãy nhóc ta thấy Hữu Hữu dậy, nên đi theo cô muốn xem cô làm gì.
Điều kiện trong cô nhi viện có hạn, mấy đứa bé ngủ cùng một phòng, mỗi đứa ngủ trên một cái giường nhỏ.
Hữu Hữu cẩn thận mở cửa ra ngoài, đi về phía cây liễu được trồng sát bức tường ở ngoài vườn sau nhà.
Cây liễu được ánh trăng phủ chiếu nhẹ nhàng lay động, lúc trái lúc phải, đều tăm tắp, cứ như tiếng hít thở có quy luật vậy.
Cô gái nhỏ đi đến dưới tàng cây liễu nhảy nhót, tỏ vẻ "tớ đến rồi nè", kết quả lại phát hiện cây liễu không hề có phản ứng. Cô bé khó hiểu nghiêng đầu.
Ồ, chắc đang ngủ rồi.
Cô bé do dự một chút, cuối cùng vẫn vươn đôi bàn tay nhỏ bé ra, khẽ vỗ vỗ vào thân cây liễu.
Một lát sau, tần suất lay động của cây liễu tăng mạnh, rì rào rì rào, tất cả các cành liễu đều bắt đầu xoay tròn.
Hí, dậy rồi nè.
Một âm thanh rầu rĩ vang lên: "... Gì đây?"
Một lát sau, vài cánh liễu rũ xuống, xuyên qua cánh tay Hữu Hữu, bế cô bé rời khỏi mặt đất.
Cành liễu chậm rãi bế Hữu Hữu lên, đong đưa qua lại giống như xích đu.
Cô bé vui vẻ cười rộ lên, cầm lấy càn liễu rồi chậm rãi nói từng chữ, giọng điệu không che giấu được sự hào hứng: "Ngưu Ngưu ơi, ngày mai tớ sẽ đi tìm sư phụ."
... Cô gái nhỏ vẫn chưa phát âm được đúng chữ “Liễu - 柳 - [liǔ]”, mà toàn phát âm thành chữ “Ngưu Ngưu - 牛 - [niú]”
"... Ồ." Giọng câu liễu vẫn ủ rũ như trước: "... Buồn ngủ."
Cây liễu này đã có ý thức, nếu dựa theo cách tính tuổi của con người, thì cây liễu này vẫn là trẻ sơ sinh, đừng hi vọng nó có nhiều phản ứng.
Có thể gọi một tiếng đã tỉnh, còn làm xích đu cho Hữu Hữu ngồi, đã là tốt lắm rồi.
Đối với Hữu Hữu mà nói, Ngưu Ngưu mới là người bạn chân chính của cô bé ở cái cô nhi viện này.
Cô bé muốn đi tìm sư phụ, tất nhiên phải đến tạm biệt Ngưu Ngưu rồi.
"Cậu phải phơi nắng nhiều chút nhé, để nhanh trưởng thành, cao hơn..."
Đối với mặt người bạn nhỏ với trí tuệ "sơ sinh", chưa thể làm ra nhiều phản ứng, Hữu Hữu không cần phân biệt cảm xúc của đối phương đối với mình, nên cô bé nói chuyện trôi chảy hơn nhiều.
Cô bé dặn dò bạn một hồi lâu, sau đó mới nhớ đến Ngưu Ngưu rất buồn ngủ, nên tri kì nói:
"Cậu buồn ngủ thì ngủ đi."
Cây liễu rất nghe lời, bảo nó ngủ thì nó ngủ luôn... Chính là cái kiểu chớp mắt là ngủ được ngay ấy.
Cành liễu rút về, Hữu Hữu đang chơi xích đu vui vẻ đột nhiên rơi xuống đất cái "bịch", lăn một vòng trên mặt đất.
Cô bé xoa xoa cái mông bị ngã đau, hồn nhiên không thèm để ý phủi phủi bụi đất trên quần, đôi chân ngắn tũn vui vẻ chạy về phòng.
Nhưng chưa đi được bao xa, đã gặp Lý Tử Dương đang rình mò ở một góc. Ban nãy nhóc ta thấy Hữu Hữu dậy, nên đi theo cô muốn xem cô làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.