Có Vẻ Như Tôi Thật Sự Là Boss Ở Tương Lai
Tôi có một người bạn trai nhỏ tuổi hơn, mặc dù anh ấy vừa hung dữ vừa ngang bướng, chưa bao giờ chịu thừa nhận thích tôi, nhưng anh ấy nấu ăn rất ngon, mỗi lần hôn tôi đều đỏ mặt, thật sự rất đáng yêu.
Chỉ là bệnh trung nhị* của anh ấy hơi nghiêm trọng, anh ấy luôn nói rằng mình biết được ký ức về tương lai, và tôi cuối cùng sẽ trở thành BOSS lớn hủy diệt nhân loại trong tương lai, rồi sẽ có ngày anh ấy phải giết tôi.
(*Đây là một từ lóng mang nghĩa chế nhạo ở Nhật Bản, mô tả những thiếu niên ở tuổi khoảng 13-14 hành động như thể một người lớn “biết tuốt”, hoặc ảo tưởng rằng bản thân sở hữu năng lực đặc biệt mà không ai khác có được.)
Tôi: "Ừm ừm, được rồi bảo bối."
Cho đến một buổi sáng nọ, tôi mở mắt ra, anh ấy mặc một bộ đồ tác chiến màu đen tuyền, đôi giày da bóng loáng giẫm lên đầu giường của tôi, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào tôi, lông mày mang theo sát ý: "Tai họa cấp S 'Họa Ngôn', cuối cùng ngươi cũng đã thức tỉnh."
Cơn buồn ngủ của tôi bỗng chốc tan biến, giả vờ tức giận vỗ vỗ vào giày anh ấy: "Sao anh có thể đi giày lên giường chứ!"
Tay cầm súng của Giang Sách khựng lại, mở trói cho tôi.
Tôi sững sờ, cuối cùng cũng nhận ra điều gì sắp xảy ra, tôi chậm rãi kéo chăn che khuất nửa khuôn mặt, có chút ngại ngùng nói: "S... Sáng sớm đã kích thích như vậy sao..."
Giang Sách: "..."
Sau này, tôi đã biết được hai điều:
Bạn trai nhỏ tuổi hơn của tôi, Giang Sách, đội trưởng đội một của Cục Sự kiện Đặc biệt trong tương lai, thực sự đã thức tỉnh ký ức về tương lai.
Ngày mà dị chủng xâm lược, tôi đã khôi phục lại ký ức, tôi thực sự là "Họa Ngôn" cấp S trong truyền thuyết.
Bây giờ có hai vấn đề:
Giang Sách nghĩ rằng tôi đã chiếm đoạt cơ thể của Họa Ngôn, nhưng thực chất từ đầu đến cuối đều là tôi, chỉ là đôi khi tôi giả làm người khác không được giống lắm.
Hủy diệt Trái Đất chẳng có gì thú vị, vẫn là bạn trai nhỏ tuổi hơn thơm tho hơn, làm sao tôi mới có thể khiến anh ấy nghĩ rằng "Họa Ngôn" đã chết rồi đây?
Làm người thật khó quá đi.