Chương 134: Em Tốt Xấu Cũng Là Người Cần Mặt Mũi (1/2)
Tần Diệp
25/07/2022
Dương Nhược Vi tức giận nghĩ, những ngày qua nếu như Tần Dĩ Duyệt quan tâm cô một chút sẽ không thể không biết tình cảnh của cô.
Bây giờ gặp phải cô, lại không muốn tìm cô.
"Người phục vụ số 203, cô đang làm cái gì? Mang món ăn đã đến giờ mang lên."
Dương Nhược Vi lấy lại tinh thần, lộ ra một nụ cười vô hại, "Ngại quá, tôi lập tức tới đây."
Dương Nhược Vi cười lạnh một tiếng, cũng không them nhìn hướng Tần Dĩ Duyệt nữa, xoay người rời khỏi.
Ba người cùng nhau ăn một bữa không tệ.
Trong quá trình mang món ăn, ngày hôm nay đầu bếp còn tới giảng giải món ăn cho bọn họ.
Làm người nghèo chưa từng thấy đồ ăn sang - Tần Dĩ Duyệt nhìn tới mức hai mắt tỏa sáng, hận không thể ngay cả mâm cũng gặm nốt.
Sau khi ăn xong, Hạ Kiều Yến liền dẫn theo một lớn một nhỏ đi vào sân tennis trong phòng ăn.
Lúc ở đại học, Tần Dĩ Duyệt từng cùng bạn học cùng lớp làm việc bán thời gian một học kỳ ở sân tennis, phụ trách nhặt cầu cho khách.
Lúc nghỉ ngơi, cũng từng nghe nhân viên hướng dẫn nói về kỹ xảo, nhưng không có thao tác thực tế, cơ bản chỉ dừng lại trên giảng giải lý luận.
Tần Dĩ Duyệt cũng không có bất kỳ ngại ngùng, dù sao cô ở trước mặt Hạ Kiều Yến ngây ngốc giống như thỏ trắng nhỏ, cô đã quen thuộc từ lâu.
Vì thế, cô trực tiếp nói︰"Cường hào, chờ lát nữa em làm trò cười, anh liền nhịn xuống đừng cười, em tốt xấu cũng là người cần mặt mũi."
Hạ Kiều Yến nhịn cười, gật gù.
Tiểu Bảo ở trong sân trẻ em bên cạnh, trong khách ăn cơm cũng có một số bé trai cùng lứa Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo liền rất tự giác chơi chung với bé trai kia.
Hạ Kiều Yến thì lại dạy Tần Dĩ Duyệt thao tác thực tế.
Tần Dĩ Duyệt thử phối hợp bước chân, chạy, vung vỗ các loại động tác, phát hiện cô chạy không đẹp chút nào.
Cường hào người ta chạy, vung vỗ, động tác khốc soái đến mức không chịu nổi, Tiểu Bảo làm động tác vừa đáng yêu lại mềm mại.
Còn động tác của cô thì ngây ngốc như con chó đực, thực sự là đả kích sự tích cực của cô.
Có điều, cô cũng không phải người da mặt mỏng, không đẹp liền không đẹp, dù sao nhìn chính là mắt của người khác, lại không phải cô, người ta đều không ý kiến, cô căng thẳng làm gì.
Liên tục vận động hơn hai giờ, Tần Dĩ Duyệt đổ một thân mồ hôi, tức giận trong lòng tản đi không ít.
Ba người bước vào phòng đã đặt trước tẩy rửa đi một thân mồ hôi bẩn, ngồi trên ban công phòng lớn xem cảnh đêm.
Phòng khách sạn xây dựa lưng vào núi, địa thế đối lập thiên nhiên.
Ngoại thành cũng không giống trong thành phố, dòng người đông đúc, kiến trúc cao vót.
Từ trên ban công nhìn ra ngoài, căn bản không có kiến trúc gì che chắn tầm mắt của bọn họ, tầm nhìn rất là rộng lớn.
Tần Dĩ Duyệt ôm đứa trẻ đã tắm rửa thơm ngát lên đầu gối, "Bảo bối, gần đây ở trường học thế nào? Có nhận được thư tình của cô bé nào hay không."
Tiểu Bảo liếc cô một cái, "Vứt hết rồi."
"Tại sao lại vứt? Mang về nhà để mẹ cất cho con."
"Những người kia vốn là ngốc muốn chết, duy nhất một người thông minh còn mù mờ đi loạn chung quanh, tổng điểm mỗi lần thi còn chưa đủ đổi một bình giấm." Tiểu Bảo nói một cách lạnh lùng.
Tần Dĩ Duyệt trừng mắt nhìn, cô luôn cảm thấy cô bị Tiểu Bảo chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Vì thế, chuyển hướng Hạ Kiều Yến, "Ba nó à, con trai của anh dường như có ý kiến đối với em, anh xem có phải là anh nên quản lý không?"
Bây giờ gặp phải cô, lại không muốn tìm cô.
"Người phục vụ số 203, cô đang làm cái gì? Mang món ăn đã đến giờ mang lên."
Dương Nhược Vi lấy lại tinh thần, lộ ra một nụ cười vô hại, "Ngại quá, tôi lập tức tới đây."
Dương Nhược Vi cười lạnh một tiếng, cũng không them nhìn hướng Tần Dĩ Duyệt nữa, xoay người rời khỏi.
Ba người cùng nhau ăn một bữa không tệ.
Trong quá trình mang món ăn, ngày hôm nay đầu bếp còn tới giảng giải món ăn cho bọn họ.
Làm người nghèo chưa từng thấy đồ ăn sang - Tần Dĩ Duyệt nhìn tới mức hai mắt tỏa sáng, hận không thể ngay cả mâm cũng gặm nốt.
Sau khi ăn xong, Hạ Kiều Yến liền dẫn theo một lớn một nhỏ đi vào sân tennis trong phòng ăn.
Lúc ở đại học, Tần Dĩ Duyệt từng cùng bạn học cùng lớp làm việc bán thời gian một học kỳ ở sân tennis, phụ trách nhặt cầu cho khách.
Lúc nghỉ ngơi, cũng từng nghe nhân viên hướng dẫn nói về kỹ xảo, nhưng không có thao tác thực tế, cơ bản chỉ dừng lại trên giảng giải lý luận.
Tần Dĩ Duyệt cũng không có bất kỳ ngại ngùng, dù sao cô ở trước mặt Hạ Kiều Yến ngây ngốc giống như thỏ trắng nhỏ, cô đã quen thuộc từ lâu.
Vì thế, cô trực tiếp nói︰"Cường hào, chờ lát nữa em làm trò cười, anh liền nhịn xuống đừng cười, em tốt xấu cũng là người cần mặt mũi."
Hạ Kiều Yến nhịn cười, gật gù.
Tiểu Bảo ở trong sân trẻ em bên cạnh, trong khách ăn cơm cũng có một số bé trai cùng lứa Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo liền rất tự giác chơi chung với bé trai kia.
Hạ Kiều Yến thì lại dạy Tần Dĩ Duyệt thao tác thực tế.
Tần Dĩ Duyệt thử phối hợp bước chân, chạy, vung vỗ các loại động tác, phát hiện cô chạy không đẹp chút nào.
Cường hào người ta chạy, vung vỗ, động tác khốc soái đến mức không chịu nổi, Tiểu Bảo làm động tác vừa đáng yêu lại mềm mại.
Còn động tác của cô thì ngây ngốc như con chó đực, thực sự là đả kích sự tích cực của cô.
Có điều, cô cũng không phải người da mặt mỏng, không đẹp liền không đẹp, dù sao nhìn chính là mắt của người khác, lại không phải cô, người ta đều không ý kiến, cô căng thẳng làm gì.
Liên tục vận động hơn hai giờ, Tần Dĩ Duyệt đổ một thân mồ hôi, tức giận trong lòng tản đi không ít.
Ba người bước vào phòng đã đặt trước tẩy rửa đi một thân mồ hôi bẩn, ngồi trên ban công phòng lớn xem cảnh đêm.
Phòng khách sạn xây dựa lưng vào núi, địa thế đối lập thiên nhiên.
Ngoại thành cũng không giống trong thành phố, dòng người đông đúc, kiến trúc cao vót.
Từ trên ban công nhìn ra ngoài, căn bản không có kiến trúc gì che chắn tầm mắt của bọn họ, tầm nhìn rất là rộng lớn.
Tần Dĩ Duyệt ôm đứa trẻ đã tắm rửa thơm ngát lên đầu gối, "Bảo bối, gần đây ở trường học thế nào? Có nhận được thư tình của cô bé nào hay không."
Tiểu Bảo liếc cô một cái, "Vứt hết rồi."
"Tại sao lại vứt? Mang về nhà để mẹ cất cho con."
"Những người kia vốn là ngốc muốn chết, duy nhất một người thông minh còn mù mờ đi loạn chung quanh, tổng điểm mỗi lần thi còn chưa đủ đổi một bình giấm." Tiểu Bảo nói một cách lạnh lùng.
Tần Dĩ Duyệt trừng mắt nhìn, cô luôn cảm thấy cô bị Tiểu Bảo chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Vì thế, chuyển hướng Hạ Kiều Yến, "Ba nó à, con trai của anh dường như có ý kiến đối với em, anh xem có phải là anh nên quản lý không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.