Chương 207: Anh bây giờ phát điên lên vì ghen
Hà Thẩm
09/09/2022
Lục Kiến Thành ngẩng đầu lên, bỗng nhiên cảm thấy ngực cực kỳ khó chịu.
Dường như có một khối khí tắc nghẽn ở đó, vừa ngột ngạt vừa đau.
Trước kia nhìn thấy, cũng nghe nói qua rất nhiều người vì tình yêu mà ăn ngủ không yên, khi đó, anh luôn cảm thấy chuyện nhỏ mà làm lớn lên, không đến mức đó.
Hiện giờ, khi tất cả đều xảy ra trên người mình, mới biết được loại cảm giác này rốt cuộc có bao nhiêu hao mòn người, lại có bao nhiêu khó chịu.
Nhắm mắt lại, Lục Kiến Thành cảm thấy hiện tại trong đầu đều là Nam Khuê.
Cô mỉm cười, cô đáng yêu, cũng có dáng vẻ hung dữ khi cô tức giận, còn có dáng vẻ đáng yêu khi say rượu.
Tóm lại, mỗi một hình ảnh, đều là cô.
“Khuê Khuê, sao em không quan tâm chứ?”
Càng nghĩ, Lục Kiến Thành càng cảm thấy ngực bị dồn ép.
Trong đầu anh, bất ngờ lại xuất hiện hình ảnh hai người bày tỏ tình cảm.
Khi đó, Khuê Khuê nói thích anh.
Thế nhưng, thật sự thích sao có thể chứ?
Trong lòng cô còn có một người đàn ông đã yêu mười năm mà?
Vậy người đàn ông đó là ai?
Lục Kiến Thành cảm thấy, bây giờ anh đang muốn biết đến phát điên.
Anh hận không thể cầm dao, tự tay cạo sạch ký ức của người đàn ông kia lưu lại trong lòng cô.
Dù cho muốn dùng máu thịt của mình để lấp đầy, anh cũng sẽ không nhíu mày.
“Khuê Khuê…”
Lục Kiến Thành nỉ non gọi tên cô, chỉ cảm thấy ngực thật sự rất đau đớn.
Cho đến ngày hôm nay, anh vẫn còn nhớ tới ngày hai người ly hôn, bọn họ đã đi cùng nhau.
Cô ngồi ở trên sân thể dục nói với anh về tình cảm si mê điên cuồng trước đây, ngay cả nụ cười cũng là tình yêu và niềm vui không thể hóa giải.
Những cảm xúc mới nở, những sự nhút nhát của tuổi trẻ.
Đó là như vậy thực tế, rất tốt đẹp.
Thế nhưng, tất cả đều không liên quan đến anh.
Tất cả đều là của một người đàn ông khác.
Mãi đến giờ phút này, Lục Kiến Thành mới phát hiện anh ghen tị đến mức nào.
Quả thực là ghen tị như phát điên.
Cô nói, ngay cả khi người đàn ông đó không nhớ cô, chỉ cần nhìn từ xa, cô cũng thấy rất vui vẻ, rất hạnh phúc.
Cô nói, vì để vào được trường đại học như anh ta, mà chăm chỉ học tập phấn đấu.
Cô nói, cô cũng không muốn gì nhiều, cho dù chỉ là lẳng lặng yêu, yên lặng thầm mến, cũng đã thỏa mãn.
Giữa bọn họ, có rất nhiều chuyện.
Mà giữa anh và Nam Khuê, suy nghĩ lại, giống như ngay cả một chuyện khiến cô ấn tượng sâu sắc cũng không có.
/Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất./
Cho nên, Lục Kiến Thành, rốt cuộc anh đã thất bại như thế nào?
Lục Kiến Thành, anh thật sự đáng đời.
Đêm nay, Lục Kiến Thành gần như không ngủ đến khuya.
Anh không thể ngủ được.
Bên kia, Nam Khuê cũng không khá hơn bao nhiêu.
Từ sau khi cúp điện thoại với Lục Kiến Thành, trái tim cô vẫn luôn treo lơ lửng.
Nói không khó chịu là giả.
Nói không quan tâm cũng là giả.
Cô để ý, rất để ý cực kỳ để ý.
Thế nhưng, vô số lần lời đến miệng, lại không có dũng khí để nói ra.
Cô thực sự muốn hỏi: Kiến Thành, muộn như vậy, sao trong phòng anh lại có giọng nói của một người phụ nữ?
Hay là, cô phải hỏi dứt khoát hơn: Người phụ nữ trong phòng của anh là ai?
Thế nhưng, lời nói đến bên miệng, cô lại nuốt xuống.
Cô thừa nhận rằng cô nhát gan.
Cô yêu Lục Kiến Thành nhiều năm như vậy, giống như một chiếc thuyền trong biển rộng mênh mông, cô độc, cô đơn, thậm chí là tình yêu không có mong đợi.
Cô không tự tin.
Cũng rất sợ hãi.
Cho nên gặp phải chuyện như vậy, cô không có cách nào như những người phụ nữ khác, hợp tình hợp lý chỉ thẳng vào mặt anh hỏi: “Lục Kiến Thành, rõ ràng anh đã có bạn gái, vì sao còn muốn tìm người phụ nữ khác, anh có để người bạn gái này vào mắt không?”
Cũng không có cách nào giương oai, ngay cả ầm ĩ một trận.
Điều cô có thể làm, chính là yên lặng ôm lấy mình, cuộn tròn trong góc, nhẹ nhàng liếm láp vết thương của mình.
Sau đó yên tĩnh, từng chút từng chút chữa thương cho mình.
Thật đáng thương, phải không?
Cô cũng cảm thấy rất đáng thương.
Bởi vì kể từ khi mẹ qua đời, không còn ai lúc cô khó chịu, có thể ôm lấy cô, sờ đầu cô và nói: “Khuê Khuê không sợ, mẹ ở đây, mẹ sẽ luôn ở bên con.”
“Mẹ…”
Nam Khuê cuộn mình ở trên giường, nhẹ nhàng ôm chặt bản thân, vừa nhẹ giọng nỉ non, vừa ôm mình càng chặt.
“Mẹ, nếu mẹ có thể ở bên con thì tốt biết bao!”
“Mẹ, mẹ nói với Khuê Khuê, con nên làm gì đây?”
Cô chắc chắn không có cách nào để trả lại một trăm vạn.
Nhưng làm thế nào cô có thể nhìn danh tiếng của mẹ mình bị phá hủy?
Vào buổi tối, Nam Khuê có một giấc mơ.
Trong giấc mơ, mẹ từ trên trời xuống, bà ấy mặc một chiếc váy màu trắng, giống như một nàng tiên, đi chân trần bước đến với cô.
Bà ấy dịu dàng vuốt ve cô, chạm vào cô, nhẹ nhàng ngân nga bài hát ru mà cô thích nghe nhất khi còn bé.
Mẹ cũng an ủi cô: “Khuê Khuê, con gái của tôi, mẹ sẽ luôn ở trên trời dõi theo con.”
“Con không cần buồn, cũng không cần sợ hãi, đối mặt với tình yêu, hãy dũng cảm lên.”
“Thất bại cũng không sao, cùng lắm thì làm lại.”
Có bài hát ru của mẹ, Nam Khuê ngủ rất sâu.
Mặc dù chỉ ngủ vài giờ, tinh thần của cô vẫn tốt.
Rửa mặt xong, Nam Khuê lấy điện thoại di động ra, âm thầm cổ vũ mình.
“Nam Khuê, đừng sợ, mày có thể, mẹ nói đúng, phải dũng cảm một chút.”
“Bây giờ anh là bạn trai của mày, mày không cần lùi bước, cũng không cần lo lắng, mày hoàn toàn hợp tình hợp lý hỏi anh ấy, tối hôm qua người phụ nữ đó là ai.”
“Cố lên, mày có thể.”
Nhìn vào gương, Nam Khuê âm thầm cổ vũ mình.
Khi đã chuẩn bị tốt tư tưởng, Nam Khuê đang định bấm điện thoại thì đột nhiên chuông cửa vang lên.
m thanh kia, một tiếng rồi tiếp một tiếng, ầm ĩ muốn chết người.
Nam Khuê chỉ có thể bỏ điện thoại xuống, đi mở cửa trước.
Khi nhìn thấy khuôn mặt Đỗ Quốc Khôn, cô cũng không nghĩ tới, gần như theo bản năng muốn đóng cửa lại.
Nhưng mà đã quá muộn rồi.
Nam Khuê vừa đóng được một nửa, một tay Đỗ Quốc Khôn đã chống lên cửa, mạnh mẽ chen vào bên trong.
“Đỗ Quốc Khôn, đây là nhà tôi, ôngmuốn làm gì? Ông đi ngay bây giờ cho tôi.”
Thế nhưng, Nam Khuê hét lớn đối với Đỗ Quốc Khôn cũng không có tác dụng gì.
Ông ta tiếp tục chen vào nhà.
Sức lực của Nam Khuê làm sao có thể so sánh với thể lực của một người đàn ông như ông ta, giằng co hai phút, cô cũng đã không chống đỡ nổi nữa.
Cuối cùng, Đỗ Quốc Khôn cứng rắn đi vào phòng cô.
“Đi ra ngoài, ông lập tức đi ra ngoài cho tôi.” Nam Khuê trừng mắt nhìn ông ta, trong mắt phun ra ngọn lửa phẫn nộ.
Đỗ Quốc Khôn lại giống như không nghe thấy, vẫn làm theo ý mình.
“Nam Khuê, mày đừng giả bộ với tao, ông đây đã nói rồi, một trăm vạn, hôm nay mày nhất định phải đưa cho tao.”
“Tôi cũng nhắc lại một lần nữa, Đỗ Quốc Khôn, tôi không có tiền, tôi không có một xu nào.”
“Tao mặc kệ, mày nhất định phải cho tao tiền.”
“Đỗ Quốc Khôn, không có tiền, tôi không có tiền, rốt cuộc ông muốn ép tôi thành cái dạng gì? Hả…?” Nam Khuê sụp đổ, đột nhiên gào thét.
Đỗ Quốc Khôn lại chỉ lạnh lùng liếc mắt, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ: “Mày giỡn điên với tao cái gì vậy? Đừng nói mày không phải tao sinh ra, cho dù là tao sinh ra, tao cũng bám lấy mày.”
“Lấy tiền, ngay lập tức.”
Dường như có một khối khí tắc nghẽn ở đó, vừa ngột ngạt vừa đau.
Trước kia nhìn thấy, cũng nghe nói qua rất nhiều người vì tình yêu mà ăn ngủ không yên, khi đó, anh luôn cảm thấy chuyện nhỏ mà làm lớn lên, không đến mức đó.
Hiện giờ, khi tất cả đều xảy ra trên người mình, mới biết được loại cảm giác này rốt cuộc có bao nhiêu hao mòn người, lại có bao nhiêu khó chịu.
Nhắm mắt lại, Lục Kiến Thành cảm thấy hiện tại trong đầu đều là Nam Khuê.
Cô mỉm cười, cô đáng yêu, cũng có dáng vẻ hung dữ khi cô tức giận, còn có dáng vẻ đáng yêu khi say rượu.
Tóm lại, mỗi một hình ảnh, đều là cô.
“Khuê Khuê, sao em không quan tâm chứ?”
Càng nghĩ, Lục Kiến Thành càng cảm thấy ngực bị dồn ép.
Trong đầu anh, bất ngờ lại xuất hiện hình ảnh hai người bày tỏ tình cảm.
Khi đó, Khuê Khuê nói thích anh.
Thế nhưng, thật sự thích sao có thể chứ?
Trong lòng cô còn có một người đàn ông đã yêu mười năm mà?
Vậy người đàn ông đó là ai?
Lục Kiến Thành cảm thấy, bây giờ anh đang muốn biết đến phát điên.
Anh hận không thể cầm dao, tự tay cạo sạch ký ức của người đàn ông kia lưu lại trong lòng cô.
Dù cho muốn dùng máu thịt của mình để lấp đầy, anh cũng sẽ không nhíu mày.
“Khuê Khuê…”
Lục Kiến Thành nỉ non gọi tên cô, chỉ cảm thấy ngực thật sự rất đau đớn.
Cho đến ngày hôm nay, anh vẫn còn nhớ tới ngày hai người ly hôn, bọn họ đã đi cùng nhau.
Cô ngồi ở trên sân thể dục nói với anh về tình cảm si mê điên cuồng trước đây, ngay cả nụ cười cũng là tình yêu và niềm vui không thể hóa giải.
Những cảm xúc mới nở, những sự nhút nhát của tuổi trẻ.
Đó là như vậy thực tế, rất tốt đẹp.
Thế nhưng, tất cả đều không liên quan đến anh.
Tất cả đều là của một người đàn ông khác.
Mãi đến giờ phút này, Lục Kiến Thành mới phát hiện anh ghen tị đến mức nào.
Quả thực là ghen tị như phát điên.
Cô nói, ngay cả khi người đàn ông đó không nhớ cô, chỉ cần nhìn từ xa, cô cũng thấy rất vui vẻ, rất hạnh phúc.
Cô nói, vì để vào được trường đại học như anh ta, mà chăm chỉ học tập phấn đấu.
Cô nói, cô cũng không muốn gì nhiều, cho dù chỉ là lẳng lặng yêu, yên lặng thầm mến, cũng đã thỏa mãn.
Giữa bọn họ, có rất nhiều chuyện.
Mà giữa anh và Nam Khuê, suy nghĩ lại, giống như ngay cả một chuyện khiến cô ấn tượng sâu sắc cũng không có.
/Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất./
Cho nên, Lục Kiến Thành, rốt cuộc anh đã thất bại như thế nào?
Lục Kiến Thành, anh thật sự đáng đời.
Đêm nay, Lục Kiến Thành gần như không ngủ đến khuya.
Anh không thể ngủ được.
Bên kia, Nam Khuê cũng không khá hơn bao nhiêu.
Từ sau khi cúp điện thoại với Lục Kiến Thành, trái tim cô vẫn luôn treo lơ lửng.
Nói không khó chịu là giả.
Nói không quan tâm cũng là giả.
Cô để ý, rất để ý cực kỳ để ý.
Thế nhưng, vô số lần lời đến miệng, lại không có dũng khí để nói ra.
Cô thực sự muốn hỏi: Kiến Thành, muộn như vậy, sao trong phòng anh lại có giọng nói của một người phụ nữ?
Hay là, cô phải hỏi dứt khoát hơn: Người phụ nữ trong phòng của anh là ai?
Thế nhưng, lời nói đến bên miệng, cô lại nuốt xuống.
Cô thừa nhận rằng cô nhát gan.
Cô yêu Lục Kiến Thành nhiều năm như vậy, giống như một chiếc thuyền trong biển rộng mênh mông, cô độc, cô đơn, thậm chí là tình yêu không có mong đợi.
Cô không tự tin.
Cũng rất sợ hãi.
Cho nên gặp phải chuyện như vậy, cô không có cách nào như những người phụ nữ khác, hợp tình hợp lý chỉ thẳng vào mặt anh hỏi: “Lục Kiến Thành, rõ ràng anh đã có bạn gái, vì sao còn muốn tìm người phụ nữ khác, anh có để người bạn gái này vào mắt không?”
Cũng không có cách nào giương oai, ngay cả ầm ĩ một trận.
Điều cô có thể làm, chính là yên lặng ôm lấy mình, cuộn tròn trong góc, nhẹ nhàng liếm láp vết thương của mình.
Sau đó yên tĩnh, từng chút từng chút chữa thương cho mình.
Thật đáng thương, phải không?
Cô cũng cảm thấy rất đáng thương.
Bởi vì kể từ khi mẹ qua đời, không còn ai lúc cô khó chịu, có thể ôm lấy cô, sờ đầu cô và nói: “Khuê Khuê không sợ, mẹ ở đây, mẹ sẽ luôn ở bên con.”
“Mẹ…”
Nam Khuê cuộn mình ở trên giường, nhẹ nhàng ôm chặt bản thân, vừa nhẹ giọng nỉ non, vừa ôm mình càng chặt.
“Mẹ, nếu mẹ có thể ở bên con thì tốt biết bao!”
“Mẹ, mẹ nói với Khuê Khuê, con nên làm gì đây?”
Cô chắc chắn không có cách nào để trả lại một trăm vạn.
Nhưng làm thế nào cô có thể nhìn danh tiếng của mẹ mình bị phá hủy?
Vào buổi tối, Nam Khuê có một giấc mơ.
Trong giấc mơ, mẹ từ trên trời xuống, bà ấy mặc một chiếc váy màu trắng, giống như một nàng tiên, đi chân trần bước đến với cô.
Bà ấy dịu dàng vuốt ve cô, chạm vào cô, nhẹ nhàng ngân nga bài hát ru mà cô thích nghe nhất khi còn bé.
Mẹ cũng an ủi cô: “Khuê Khuê, con gái của tôi, mẹ sẽ luôn ở trên trời dõi theo con.”
“Con không cần buồn, cũng không cần sợ hãi, đối mặt với tình yêu, hãy dũng cảm lên.”
“Thất bại cũng không sao, cùng lắm thì làm lại.”
Có bài hát ru của mẹ, Nam Khuê ngủ rất sâu.
Mặc dù chỉ ngủ vài giờ, tinh thần của cô vẫn tốt.
Rửa mặt xong, Nam Khuê lấy điện thoại di động ra, âm thầm cổ vũ mình.
“Nam Khuê, đừng sợ, mày có thể, mẹ nói đúng, phải dũng cảm một chút.”
“Bây giờ anh là bạn trai của mày, mày không cần lùi bước, cũng không cần lo lắng, mày hoàn toàn hợp tình hợp lý hỏi anh ấy, tối hôm qua người phụ nữ đó là ai.”
“Cố lên, mày có thể.”
Nhìn vào gương, Nam Khuê âm thầm cổ vũ mình.
Khi đã chuẩn bị tốt tư tưởng, Nam Khuê đang định bấm điện thoại thì đột nhiên chuông cửa vang lên.
m thanh kia, một tiếng rồi tiếp một tiếng, ầm ĩ muốn chết người.
Nam Khuê chỉ có thể bỏ điện thoại xuống, đi mở cửa trước.
Khi nhìn thấy khuôn mặt Đỗ Quốc Khôn, cô cũng không nghĩ tới, gần như theo bản năng muốn đóng cửa lại.
Nhưng mà đã quá muộn rồi.
Nam Khuê vừa đóng được một nửa, một tay Đỗ Quốc Khôn đã chống lên cửa, mạnh mẽ chen vào bên trong.
“Đỗ Quốc Khôn, đây là nhà tôi, ôngmuốn làm gì? Ông đi ngay bây giờ cho tôi.”
Thế nhưng, Nam Khuê hét lớn đối với Đỗ Quốc Khôn cũng không có tác dụng gì.
Ông ta tiếp tục chen vào nhà.
Sức lực của Nam Khuê làm sao có thể so sánh với thể lực của một người đàn ông như ông ta, giằng co hai phút, cô cũng đã không chống đỡ nổi nữa.
Cuối cùng, Đỗ Quốc Khôn cứng rắn đi vào phòng cô.
“Đi ra ngoài, ông lập tức đi ra ngoài cho tôi.” Nam Khuê trừng mắt nhìn ông ta, trong mắt phun ra ngọn lửa phẫn nộ.
Đỗ Quốc Khôn lại giống như không nghe thấy, vẫn làm theo ý mình.
“Nam Khuê, mày đừng giả bộ với tao, ông đây đã nói rồi, một trăm vạn, hôm nay mày nhất định phải đưa cho tao.”
“Tôi cũng nhắc lại một lần nữa, Đỗ Quốc Khôn, tôi không có tiền, tôi không có một xu nào.”
“Tao mặc kệ, mày nhất định phải cho tao tiền.”
“Đỗ Quốc Khôn, không có tiền, tôi không có tiền, rốt cuộc ông muốn ép tôi thành cái dạng gì? Hả…?” Nam Khuê sụp đổ, đột nhiên gào thét.
Đỗ Quốc Khôn lại chỉ lạnh lùng liếc mắt, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ: “Mày giỡn điên với tao cái gì vậy? Đừng nói mày không phải tao sinh ra, cho dù là tao sinh ra, tao cũng bám lấy mày.”
“Lấy tiền, ngay lập tức.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.