Chương 334: Bất ngờ, nghi ngờ mang thai đôi!
Hà Thẩm
01/10/2022
Nam Khuê đồng ý, Lâm Tiêu đúng là có lí.
Có lẽ do bọn họ đều là người trong cuộc, mà Lâm Tiêu là người ngoài cuộc nên có thể nhận định tình huống rõ hơn.
Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, có lẽ cũng chính là ý này.
Cô cũng thừa nhận, nếu như việc này thật sự xảy ra giữa anh và Phương Thanh Liên, cô cũng không thể nào bình tĩnh được.
“Nhưng tôi có thể hiểu được anh ấy khó chịu, tôi cũng có thể hiểu được vướng mắc trong lòng anh ấy, nhưng tôi đã nói rõ ràng với anh ấy rằng tôi và Quý Dạ Bạch không có gì cả, nhưng anh ấy vẫn không tin.”
“Cô Nam Khuê, thật ra cô có thể đổi một góc nhìn khác về vấn đề này, tổng giám đốc Lục nghĩ đến tình huống đứa bé này là của người đàn ông khác, ngài ấy vì không muốn cô buồn, muốn cô cảm thấy thoải mái nên có thể chấp nhận đứa nhỏ này, trong lòng ngài ấy cũng phải đấu tranh rất nhiều mới được!”
“Nếu là cô, trong tình huống Phương Thanh Liên mang thai đứa nhỏ của ngài ấy thì cô còn có thể bên cạnh ngài ấy được sao?”
Nam Khuê yên lặng.
“Cảm ơn cậu, Lâm Tiêu, bây giờ trong lòng tôi rất loạn, mặc kệ thế nào tôi cũng đều cần phải giữ yên lặng một thời gian, để cho anh ấy và cả tôi suy nghĩ thật cẩn thận về mối quan hệ của cả hai.”
Nam Khuê muốn suy nghĩ kĩ càng hơn về mối quan hệ của hai người.
Hơn nữa, nói thật, cô rất buồn.
Nhất là sau khi có bé con, tâm trạng cô càng dễ bị ảnh hưởng hơn.
Từ ngày bé, khi cô bắt đầu có trí nhớ, trong cuộc sống của cô chỉ có mình và mẹ.
Dù cho ốm đau hay là đến trường, mặc kệ là chuyện gì cũng chỉ có một mình mẹ vì cô mà chạy ngược chạy xuôi.
Đỗ Quốc Khôn chỉ biết ăn ngủ rồi lại uống rượu đánh bạc, ông ta chỉ biết đòi tiền, không chỉ có vậy mà ông ta còn thường xuyên đánh đập mẹ con cô.
Cho nên, trong cuộc sống của cô, nhân vật “cha” này không tồn tại.
Cũng bởi vì đã từng trải qua cho nên cô mới biết được nhân vật “cha” này có vai trò quan trọng như thế nào với cục cưng.
Ít nhất khi cô vẫn còn khả năng, cô muốn cho bé cưng một gia đình hạnh phúc.
Mấy hôm nay, Nam Khuê cho mình thời gian để bình tĩnh lại.
Công việc cũng đột nhiên trở nên vô cùng bận rộn.
Vì mang thai nên sư mẫu đã giảm lượng công việc của cô xuống còn rất ít.
Nhưng nhìn mọi người bận đến mức đầu đầy mồ hôi, cả ngày ngâm mình trong phòng phẫu thuật, mệt đến mức hạ đường huyết, mỗi ngày chỉ ăn một chút vào buổi sáng, sao cô có thể yên tâm làm một người rảnh rỗi được?
Cho nên Nam Khuê xung phong nhận làm chút việc vặt có thể làm.
Vừa đến bệnh viện đã lập tức bận đến mức chân không chạm đất.
Lúc ăn cơm trưa đã là hai giờ chiều.
Hôm nay Nam Khuê bận đến tận tối muộn, cô trực tiếp làm việc đến chín giờ tối.
Đông Họa vừa từng phòng giải phẫu ra, thấy cô vẫn còn ở đây thì vội chạy đến nói: “Khuê Khuê, đã giờ nào rồi mà cậu vẫn còn ở đây?”
“Ba tháng đầu rất quan trọng, không thể vội vàng được, cậu mau về nghỉ ngơi đi. Cho dù cậu không nghỉ thì bé con cũng muốn nghỉ, còn lại giao cho mọi người đi.”
“Được, cũng xong hết việc rồi, mình đi thay quần áo rồi về nhà.”
Nói xong Nam Khuê đến phòng thay đồ thay quần áo.
Lúc nhón chân lên lấy quần áo trên giá treo, Nam Khuê đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn, cả người hơi run rẩy.
Cô cũng không nghĩ nhiều, cô nghĩ rằng do mấy hôm nay quá mệt, nghỉ ngơi một lát là tốt.
Nhưng sau khi thay quần áo được một nửa, lúc đứng dậy Nam Khuê cảm thấy vô cùng choáng váng, sau đó cô nhanh chóng cảm thấy trước mắt tối đi.
Tiếp đó không còn ý thức.
Trực tiếp ngất xỉu.
Đông Họa bên ngoài ngồi chờ một lúc lâu cũng không thấy Nam Khuê ra.
“Thay quần áo thôi mà, phải xong lâu rồi mới đúng chứ? Không phải là…”
Đông Họa nghĩ đến chuyện gì đó, cô ấy buông đồ trong tay ra, lập tức chạy vào trong.
“Khuê Khuê…”
Cô ấy vừa gọi vừa đẩy cửa ra.
Cửa vừa mở, Đông Họa đã thấy Nam Khuê nằm trên mặt đất, cô ấy bị dọa đến tim muốn nhảy ra ngoài: “Khuê Khuê, tỉnh lại, cậu mau tỉnh lại đi!”
“Khuê Khuê…”
Thấy cô không có phản ứng gì, Đông Họa nhanh chóng bấm gọi cấp cứu.
Cáng cấp cứu nhanh chóng xuất hiện bên ngoài.
Khi Nam Khuê tỉnh lại đã là rất lâu sau đó.
Sau khi tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên giường bệnh, cô cũng giật mình kêu lên.
“Bé con…?” Nam Khuê hô một tiếng rồi lập tức sờ bụng mình.
Nhưng dù sao bé con cũng còn quá nhỏ, chỉ là một hạt chồi nhỏ, sờ vào không có chút cảm giác nào.
Vì lo lắng nên Nam Khuê không còn tâm trạng nằm nghỉ, cô vén chăn lên, định xuống giường đi tìm bác sĩ.
Đúng lúc này bác sĩ đi vào: “Tỉnh rồi sao? Cảm thấy thế nào?”
“Cảm giác vẫn ổn, chỉ là cơ thể có chút mệt mỏi, không còn sức. Đúng rồi, sao tôi lại ngủ ở đây?”
“Cô đó, vừa rồi cô ngất xỉu trong phòng, may mà bác sĩ Đông gọi cấp cứu đến đưa cô đi.”
“Ngất xỉu?” Nam Khuê vô cùng bất ngờ: “Vậy bé con của tôi?”
Bác sĩ nhẹ nhàng an ủi: “Đừng lo, đứa bé rất khỏe, gần đây cô quá bận nên mới mệt mỏi, sau này phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng để bản thân mệt như vậy.”
“Bé con thật sự không sao chứ?” Nam Khuê vẫn không yên tâm.
“Thế này đi, nếu như cô không yên tâm thì tôi sẽ siêu âm cho cô, để tự cô nghe nhịp tim của đứa bé.”
Khuôn mặt Nam Khuê lập tức hiện lên ý cười: “Được, vậy thì tốt rồi.”
“Được rồi, cô nghỉ ngơi trước đi, lát nữa tôi sẽ sắp xếp cho cô.”
Khoảng mười mấy phút sau, Nam Khuê vào phòng siêu âm.
Lúc nằm lên, trong lòng cô vẫn khá lo lắng.
Vì đã từng trải qua ngày trước nên lần này cô vô cùng lo lắng.
Lúc đang kiểm tra, đột nhiên bác sĩ kiểm tra “a…” lên một tiếng kỳ quái.
Nam Khuê nghe xong thì tim giật thót lên, lập tức hoảng sợ.
“Sao vậy? Đứa bé có chuyện gì sao?”
“Không phải, không phải, bác sĩ Nam, đứa bé rất khỏe, cô đừng quá lo lắng.” Bác sĩ thấy cô quá căng thẳng thì lập tức an ủi.
“Vậy là tốt rồi, làm tôi sợ muốn chết.”
Sau mấy phút kiểm tra, trải qua nhiều lần xác nhận, bác sĩ mỉm cười nhìn Nam Khuê: “Bác sĩ Nam, chúc mừng cô, có khả năng cô đang mang thai đôi.”
“Thai đôi? Thật sao?”
Nam Khuê không tin vào tai mình, tâm trạng vừa hưng phấn vừa bất ngờ.
“Đúng vậy, tôi đã kiểm tra nhiều lần rồi, xác nhận là thai đôi, quá tốt rồi.”
“Lần trước không giống với thai đôi nên tôi vẫn nghĩ chỉ có một đứa nhỏ.”
Nam Khuê cười dịu dàng, hai tay nhẹ nhàng che bụng, cả người đều tràn ngập sự hạnh phúc và hạnh phúc.
Quá tốt rồi, vốn có một đứa bé cô đã cảm thấy rất hạnh phúc, cảm thấy đó là món quà mà ông trời ban cho cô.
Bây giờ cô lại biết trong bụng cô có hai đứa nhỏ.
Hiện tại cô thật sự quá hạnh phúc!
Đây là chuyện hạnh phúc nhất trong những ngày này, không có chuyện gì sánh bằng.
“Lần trước thời điểm cô siêu âm vẫn còn khá sớm, có lẽ một bé con còn chưa có tim thai nên không kiểm tra được, bây giờ cả hai bé đều đã có tim thai, hơn nữa nhịp tim còn rất vững chắc.”
“Quá tối rồi, cảm ơn mọi người!”
Cầm tờ giấy kết quả siêu âm, trong lòng Nam Khuê vô cùng ngọt ngào.
“Nhưng hôm nay phải cẩn thận hơn, cô vừa ngất xỉu, chúng tôi đề nghị cô vẫn nên ở lại viện một đêm thì hơn.” Bác sĩ nói.
“Được.” Nam Khuê gật đầu.
Bây giờ trong bụng cô có hai đứa nhỏ, cô càng phải cẩn thận hơn.
Vừa quay về phòng bệnh, Nam Khuê đã thấy Lục Kiến Thành ở trong.
“Khuê Khuê…” Trái tim anh nhói đau, sải bước đi về phía cô.
Có lẽ do bọn họ đều là người trong cuộc, mà Lâm Tiêu là người ngoài cuộc nên có thể nhận định tình huống rõ hơn.
Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, có lẽ cũng chính là ý này.
Cô cũng thừa nhận, nếu như việc này thật sự xảy ra giữa anh và Phương Thanh Liên, cô cũng không thể nào bình tĩnh được.
“Nhưng tôi có thể hiểu được anh ấy khó chịu, tôi cũng có thể hiểu được vướng mắc trong lòng anh ấy, nhưng tôi đã nói rõ ràng với anh ấy rằng tôi và Quý Dạ Bạch không có gì cả, nhưng anh ấy vẫn không tin.”
“Cô Nam Khuê, thật ra cô có thể đổi một góc nhìn khác về vấn đề này, tổng giám đốc Lục nghĩ đến tình huống đứa bé này là của người đàn ông khác, ngài ấy vì không muốn cô buồn, muốn cô cảm thấy thoải mái nên có thể chấp nhận đứa nhỏ này, trong lòng ngài ấy cũng phải đấu tranh rất nhiều mới được!”
“Nếu là cô, trong tình huống Phương Thanh Liên mang thai đứa nhỏ của ngài ấy thì cô còn có thể bên cạnh ngài ấy được sao?”
Nam Khuê yên lặng.
“Cảm ơn cậu, Lâm Tiêu, bây giờ trong lòng tôi rất loạn, mặc kệ thế nào tôi cũng đều cần phải giữ yên lặng một thời gian, để cho anh ấy và cả tôi suy nghĩ thật cẩn thận về mối quan hệ của cả hai.”
Nam Khuê muốn suy nghĩ kĩ càng hơn về mối quan hệ của hai người.
Hơn nữa, nói thật, cô rất buồn.
Nhất là sau khi có bé con, tâm trạng cô càng dễ bị ảnh hưởng hơn.
Từ ngày bé, khi cô bắt đầu có trí nhớ, trong cuộc sống của cô chỉ có mình và mẹ.
Dù cho ốm đau hay là đến trường, mặc kệ là chuyện gì cũng chỉ có một mình mẹ vì cô mà chạy ngược chạy xuôi.
Đỗ Quốc Khôn chỉ biết ăn ngủ rồi lại uống rượu đánh bạc, ông ta chỉ biết đòi tiền, không chỉ có vậy mà ông ta còn thường xuyên đánh đập mẹ con cô.
Cho nên, trong cuộc sống của cô, nhân vật “cha” này không tồn tại.
Cũng bởi vì đã từng trải qua cho nên cô mới biết được nhân vật “cha” này có vai trò quan trọng như thế nào với cục cưng.
Ít nhất khi cô vẫn còn khả năng, cô muốn cho bé cưng một gia đình hạnh phúc.
Mấy hôm nay, Nam Khuê cho mình thời gian để bình tĩnh lại.
Công việc cũng đột nhiên trở nên vô cùng bận rộn.
Vì mang thai nên sư mẫu đã giảm lượng công việc của cô xuống còn rất ít.
Nhưng nhìn mọi người bận đến mức đầu đầy mồ hôi, cả ngày ngâm mình trong phòng phẫu thuật, mệt đến mức hạ đường huyết, mỗi ngày chỉ ăn một chút vào buổi sáng, sao cô có thể yên tâm làm một người rảnh rỗi được?
Cho nên Nam Khuê xung phong nhận làm chút việc vặt có thể làm.
Vừa đến bệnh viện đã lập tức bận đến mức chân không chạm đất.
Lúc ăn cơm trưa đã là hai giờ chiều.
Hôm nay Nam Khuê bận đến tận tối muộn, cô trực tiếp làm việc đến chín giờ tối.
Đông Họa vừa từng phòng giải phẫu ra, thấy cô vẫn còn ở đây thì vội chạy đến nói: “Khuê Khuê, đã giờ nào rồi mà cậu vẫn còn ở đây?”
“Ba tháng đầu rất quan trọng, không thể vội vàng được, cậu mau về nghỉ ngơi đi. Cho dù cậu không nghỉ thì bé con cũng muốn nghỉ, còn lại giao cho mọi người đi.”
“Được, cũng xong hết việc rồi, mình đi thay quần áo rồi về nhà.”
Nói xong Nam Khuê đến phòng thay đồ thay quần áo.
Lúc nhón chân lên lấy quần áo trên giá treo, Nam Khuê đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn, cả người hơi run rẩy.
Cô cũng không nghĩ nhiều, cô nghĩ rằng do mấy hôm nay quá mệt, nghỉ ngơi một lát là tốt.
Nhưng sau khi thay quần áo được một nửa, lúc đứng dậy Nam Khuê cảm thấy vô cùng choáng váng, sau đó cô nhanh chóng cảm thấy trước mắt tối đi.
Tiếp đó không còn ý thức.
Trực tiếp ngất xỉu.
Đông Họa bên ngoài ngồi chờ một lúc lâu cũng không thấy Nam Khuê ra.
“Thay quần áo thôi mà, phải xong lâu rồi mới đúng chứ? Không phải là…”
Đông Họa nghĩ đến chuyện gì đó, cô ấy buông đồ trong tay ra, lập tức chạy vào trong.
“Khuê Khuê…”
Cô ấy vừa gọi vừa đẩy cửa ra.
Cửa vừa mở, Đông Họa đã thấy Nam Khuê nằm trên mặt đất, cô ấy bị dọa đến tim muốn nhảy ra ngoài: “Khuê Khuê, tỉnh lại, cậu mau tỉnh lại đi!”
“Khuê Khuê…”
Thấy cô không có phản ứng gì, Đông Họa nhanh chóng bấm gọi cấp cứu.
Cáng cấp cứu nhanh chóng xuất hiện bên ngoài.
Khi Nam Khuê tỉnh lại đã là rất lâu sau đó.
Sau khi tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên giường bệnh, cô cũng giật mình kêu lên.
“Bé con…?” Nam Khuê hô một tiếng rồi lập tức sờ bụng mình.
Nhưng dù sao bé con cũng còn quá nhỏ, chỉ là một hạt chồi nhỏ, sờ vào không có chút cảm giác nào.
Vì lo lắng nên Nam Khuê không còn tâm trạng nằm nghỉ, cô vén chăn lên, định xuống giường đi tìm bác sĩ.
Đúng lúc này bác sĩ đi vào: “Tỉnh rồi sao? Cảm thấy thế nào?”
“Cảm giác vẫn ổn, chỉ là cơ thể có chút mệt mỏi, không còn sức. Đúng rồi, sao tôi lại ngủ ở đây?”
“Cô đó, vừa rồi cô ngất xỉu trong phòng, may mà bác sĩ Đông gọi cấp cứu đến đưa cô đi.”
“Ngất xỉu?” Nam Khuê vô cùng bất ngờ: “Vậy bé con của tôi?”
Bác sĩ nhẹ nhàng an ủi: “Đừng lo, đứa bé rất khỏe, gần đây cô quá bận nên mới mệt mỏi, sau này phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng để bản thân mệt như vậy.”
“Bé con thật sự không sao chứ?” Nam Khuê vẫn không yên tâm.
“Thế này đi, nếu như cô không yên tâm thì tôi sẽ siêu âm cho cô, để tự cô nghe nhịp tim của đứa bé.”
Khuôn mặt Nam Khuê lập tức hiện lên ý cười: “Được, vậy thì tốt rồi.”
“Được rồi, cô nghỉ ngơi trước đi, lát nữa tôi sẽ sắp xếp cho cô.”
Khoảng mười mấy phút sau, Nam Khuê vào phòng siêu âm.
Lúc nằm lên, trong lòng cô vẫn khá lo lắng.
Vì đã từng trải qua ngày trước nên lần này cô vô cùng lo lắng.
Lúc đang kiểm tra, đột nhiên bác sĩ kiểm tra “a…” lên một tiếng kỳ quái.
Nam Khuê nghe xong thì tim giật thót lên, lập tức hoảng sợ.
“Sao vậy? Đứa bé có chuyện gì sao?”
“Không phải, không phải, bác sĩ Nam, đứa bé rất khỏe, cô đừng quá lo lắng.” Bác sĩ thấy cô quá căng thẳng thì lập tức an ủi.
“Vậy là tốt rồi, làm tôi sợ muốn chết.”
Sau mấy phút kiểm tra, trải qua nhiều lần xác nhận, bác sĩ mỉm cười nhìn Nam Khuê: “Bác sĩ Nam, chúc mừng cô, có khả năng cô đang mang thai đôi.”
“Thai đôi? Thật sao?”
Nam Khuê không tin vào tai mình, tâm trạng vừa hưng phấn vừa bất ngờ.
“Đúng vậy, tôi đã kiểm tra nhiều lần rồi, xác nhận là thai đôi, quá tốt rồi.”
“Lần trước không giống với thai đôi nên tôi vẫn nghĩ chỉ có một đứa nhỏ.”
Nam Khuê cười dịu dàng, hai tay nhẹ nhàng che bụng, cả người đều tràn ngập sự hạnh phúc và hạnh phúc.
Quá tốt rồi, vốn có một đứa bé cô đã cảm thấy rất hạnh phúc, cảm thấy đó là món quà mà ông trời ban cho cô.
Bây giờ cô lại biết trong bụng cô có hai đứa nhỏ.
Hiện tại cô thật sự quá hạnh phúc!
Đây là chuyện hạnh phúc nhất trong những ngày này, không có chuyện gì sánh bằng.
“Lần trước thời điểm cô siêu âm vẫn còn khá sớm, có lẽ một bé con còn chưa có tim thai nên không kiểm tra được, bây giờ cả hai bé đều đã có tim thai, hơn nữa nhịp tim còn rất vững chắc.”
“Quá tối rồi, cảm ơn mọi người!”
Cầm tờ giấy kết quả siêu âm, trong lòng Nam Khuê vô cùng ngọt ngào.
“Nhưng hôm nay phải cẩn thận hơn, cô vừa ngất xỉu, chúng tôi đề nghị cô vẫn nên ở lại viện một đêm thì hơn.” Bác sĩ nói.
“Được.” Nam Khuê gật đầu.
Bây giờ trong bụng cô có hai đứa nhỏ, cô càng phải cẩn thận hơn.
Vừa quay về phòng bệnh, Nam Khuê đã thấy Lục Kiến Thành ở trong.
“Khuê Khuê…” Trái tim anh nhói đau, sải bước đi về phía cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.