Chương 25: Bị anh khiêu khích đến đỏ mặt và tim đập loạn nhịp
Hà Thẩm
11/08/2022
Nóng?
Câu trả lời này lập tức khiến Nam Khuê cảm thấy quái lạ.
Thời tiết thế này, buổi tối chắc khoảng 20 độ, làm sao có thể thấy “nóng” được.
Nhưng chợt nghĩ đến ban ngày anh uống nhiều rượu như vậy, Nam Khuê lập tức hiểu ra: “Anh uống nhiều rượu, chắc là do ảnh hưởng của rượu, nhanh đi tắm đi, tắm xong sẽ dễ chịu hơn.”
Lục Kiến Thành nghĩ cũng phải, nói cũng có lý.
Anh khẽ gật đầu: “Em lấy giúp tôi đồ ngủ nhé.”
Nam Khuê: “…”
Cô đỏ mặt từ chối: “Đồ của anh thì tự anh đi lấy đi.”
“Em mà không lấy, thì tắm xong tôi cứ để thế mà ra ngoài đấy!” Lục Kiến Thành nói.
Nam Khuê nhìn Lục Kiến Thành một cái, sau đó lặng lẽ quay người đi tìm đồ ngủ giúp anh.
Nhưng mà, sao trước đây cô lại không phát hiện ra người nào đó còn có một mặt vô lại như vậy nhỉ?
Tìm xong đồ ngủ, Nam Khuê ném cho anh.
Ai mà biết được người ta lại được voi đòi tiên.
Lục Kiến Thành trực tiếp đứng dậy, sau đó dang hai tay, giống như một vị vua đứng trước mặt Nam Khuê: “Cởi đồ cho anh nữa.”
Đây là coi cô thành người hầu sao?
“Lục Kiến Thành, thế này không giống anh chút nào, từ khi nào anh lại trở nên lười biếng như vậy chứ hả?”
Anh cũng không phản bác, híp mắt gật đầu nói: “Umm, anh cũng cảm thấy không giống mình, cho nên em có giúp tôi không, nếu em không giúp, vậy tôi sẽ vào tắm mà không cầm theo đồ ngủ, lát sau vẫn sẽ cứ thế ra ngoài.”
Vô lại.
Cực kỳ vô lại.
Nam Khuê chỉ có thể đầu hàng, đi đến trước mặt anh nhón chân lên, sau đó giúp anh cởi nút áo sơ mi.
Bởi vì 2 hàng nút đầu đã được cởi rồi nên Nam Khuê bắt đầu cởi từ hàng thứ 3.
Nhưng mà cô cảm thấy Lục Kiến Thành như đang quấy nhiễu cô.
Hơi thở của anh như có ma lực, lúc nào cũng càn quấy tâm trí cô đến loạn cả lên.
Nhất là lúc hai người đứng gần như thế, hơi thở của anh có mùi rượu, tất cả như vây lấy xung quanh cô.
Nam Khuê cảm thấy đến cả không khí cũng trở nên loãng hơn, hiện tại cô cũng cảm thấy thời tiết hôm nay nóng một cách lạ thường.
Trái ngược với ai đó vẫn chưa tự hiểu, cứ vậy mà càng tiến lại gần cô hơn.
Nam Khuê nhanh chóng đưa tay đẩy anh ra: “Anh, anh đừng có lại gần nữa.”
Sau khi đưa tay ra, Nam Khuê đã cảm thấy hối hận.
Bởi vì bàn tay nhỏ của cô lúc này vừa hay đặt trúng ngay trên ngực ai đó, da thịt của anh nóng như lửa vậy, nóng vô cùng, như làm bỏng cả tay cô.
Đặc biệt là nhịp tim trên ngực trái của anh, lúc này thông qua lòng bàn tay cô, từng nhịp từng nhịp rung lên vô cùng mạnh mẽ, truyền thẳng đến tay cô.
Khoảnh khắc ấy, Nam Khuê như có ảo giác, giống như tim của anh và cô đã hòa thành một.
Như được gắn kết chặt chẽ.
Giống như thể bọn họ là cặp đôi thân mật nhất trên thế giới này.
Nhưng mà, cũng chỉ là ảo giác mà thôi.
“Dễ chịu lắm hả?” Đột nhiên, giọng nói Lục Kiến Thành truyền đến.
Nam Khuê mơ màng, còn chưa kịp hiểu ra đây là ý gì.
Lục Kiến Thành cúi xuống nhìn tay cô: “Trông em, có vẻ như rất thích sờ nhỉ?”
Nam Khuê lập tức phản ứng lại, vội vàng rụt tay mình lại.
Lúc cởi đến hàng nút cuối cùng cho anh, ngón tay Nam Khuê không khống chế được mà run lên.
Cô cũng không phải là chưa từng gặp qua những người đàn ông đẹp.
Nhưng mà thân hình của đàn ông, cả đời này cô mới chỉ thấy qua của Lục Kiến Thành.
Vả lại thân hình của anh còn thực sự rất đẹp, đẹp theo kiểu gợi cảm bùng nổ.
Làn da màu lúa mạch, cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ, cộng thêm cơ bụng 8 múi đầy cuốn hút, đây đúng là thân hình khiến cho mọi cô gái phát cuồng.
Cộng thêm vẻ đẹp như tạc tượng với đường nét sắc xảo như thế thì ai có thể từ chối được.
Nam Khuê càng nghĩ thì mặt càng đỏ.
Làm sao đây?
Cô lại cảm thấy không khí càng loãng.
Lại cảm thấy nóng hơn!
Đều tại anh, tự dưng lại bảo cô cởi áo cái gì chứ.
“Với tốc độ của em thì chắc tôi tắm xong trời cũng đã sáng rồi.” Giọng nói của Lục Kiến Thành vang lên ở trên đỉnh đầu.
Nam Khuê hậm hực lẩm bẩm: “Ai bảo anh khi không lại đẹp trai như thế làm gì, đẹp thì thôi đi, còn có thân hình quyến rũ như vậy.”
“Anh có thể xem đây là lời bà xã Lục khen anh không?”
Đột nhiên, Lục Kiến Thành cúi xuống, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Nam Khuê.
Nam Khuê không ngờ rằng mấy lời mình lẩm bẩm đều bị anh nghe thấy, hơn nữa anh còn đáp lại lời cô.
Chết tiệt! Đọc truyện tại TruyenApp.Online
Nam Khuê ơi là Nam Khuê, mày bị ngốc hả, sao lại để cho anh ấy nghe thấy chứ!
Cô khẽ cắn đôi môi mềm, trong lòng hối hận chết đi được.
Nhưng ai đó không nhận được câu trả lời của cô thì cũng không dừng lại: “Sao bà xã Lục lại không nói nữa?”
Nam Khuê cảm thấy cuộc trò truyện này đã nói đến ngõ cụt rồi.
Cô không thể nào nói tiếp được nữa.
“Nếu như bà xã Lục không nói thì tôi sẽ coi như là ngầm thừa nhận rồi.”
Nam Khuê: “…”
Im lặng chừng hai giây, giọng của Lục Kiến Thành một lần nữa lại vang lên sát bên tai Nam Khuê: “Cảm ơn lời khen của bà xã Lục, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”
Từ đầu đến cuối cô có nói câu nào sao?
Người đàn ông này từ khi nào lại tự luyến như vậy.
Nhưng mà, Nam Khuê cũng phải thừa nhận, anh mở miệng là một tiếng “bà xã Lục”, hai tiếng “bà xã Lục” khiến cô nghe đến mở cở trong bụng.
Đêm nay là đêm cuối cùng rồi.
Cô tự nói với chính mình, cái gì cũng không được nghĩ đến.
Cứ chìm đắm trong cuộc hôn nhân của hai người, cứ coi như họ là cặp vợ chồng ân ái nhất.
Cô không tham lam, chỉ cần đêm nay là đủ.
“Tôi đâu có nói gì, là tự anh nói thôi.” Nam Khuê cố ý giả vờ lạnh lùng nói.
Lục Kiến Thành quả nhiên không vui nói: “Em nhìn cũng nhìn rồi, sờ cũng sờ rồi, dùng cũng dùng rồi, bây giờ lại không chịu thừa nhận, Nam Khuê, em tệ thật!”
Nam Khuê ngẩng đầu lên, phẫn nộ đáp trả: “Tôi dùng bao giờ hả? Anh đừng có vu khống, da thịt của anh nằm ở trên người anh, tôi dùng kiểu gì?”
Lục Kiến Thành lén lút cười.
Anh cảm thấy mình nên nhắc lại một chút cho cô nhớ.
“Vậy để anh nhớ lại xem, mấy đêm đó, là ai nằm trên người anh, không ngừng cầu xin anh tha thứ, và còn…”
Lục Kiến Thành còn chưa nói xong, Nam Khuê đã ngắt lời anh: “Anh đừng có nói nữa.”
Anh không cần mặt mũi, nhưng cô thì còn cần chứ.
Những chuyện riêng tư như vậy, sao anh có thể trực tiếp nói ra như thế.
Hơn nữa, da mặt cô vốn rất mỏng, vừa nghe thấy như thế rất dễ ửng hồng.
Cuộc trò truyện này không thể nói thêm được nữa.
Nếu còn nói nữa, Nam Khuê cảm giác cô ấy sẽ chết đột ngột ở đây vì tim đập quá nhanh mất.
Cạch một tiếng, cô đã cởi thắt lưng của anh ra, trực tiếp rút ra, sau đó đem đồ ngủ của anh tới đặt trong tay anh, rồi đẩy anh vào nhà tắm: “Anh mau đi tắm đi, còn không tắm thì trời sáng mất.”
Nhóc con này, mấy câu như thế thì học theo nhanh lắm.
Đứng dưới vòi hoa sen, Lục Kiến Thành đột nhiên cảm thấy càng tắm càng nóng.
Nhất là cơ thể của anh, đứng dưới vòi nước nóng càng nóng như lửa.
Toàn thân anh giống như lửa, đang rất cần một dòng nước để khơi thông, có một sự kích thích như đang bùng nổ trong cơ thể anh, dưới làn nước nóng, lập tức được khơi dậy.
Khi uống canh giải rượu, anh đã cảm thấy bát canh đó rất kỳ lạ.
Bây giờ, phản ứng của cơ thể đã cho anh biết trong bát canh đó rốt cuộc đã cho thêm thứ gì.
Không cần nghĩ cũng biết được chiêu trò này là do mẹ anh nghĩ ra.
Đúng rồi, bát yến đó của Nam Khuê.
Nghĩ đến đây, Lục Kiến Thành lập tức tắm xong, đến cả đồ ngủ cũng không mặc, anh trực tiếp quấn chiếc khăn tắm rồi đi ra ngoài.
Vừa mở cửa, đúng lúc thấy Nam Khuê đang cầm bát yến ngay ngắn trên tay, chuẩn bị uống.
Lục Kiến Thành lập tức nói: “Nam Khuê, đừng uống.”
Nam Khuê chớp chớp mắt, nhìn anh một cách khó hiểu: “Tại sao?”
Câu trả lời này lập tức khiến Nam Khuê cảm thấy quái lạ.
Thời tiết thế này, buổi tối chắc khoảng 20 độ, làm sao có thể thấy “nóng” được.
Nhưng chợt nghĩ đến ban ngày anh uống nhiều rượu như vậy, Nam Khuê lập tức hiểu ra: “Anh uống nhiều rượu, chắc là do ảnh hưởng của rượu, nhanh đi tắm đi, tắm xong sẽ dễ chịu hơn.”
Lục Kiến Thành nghĩ cũng phải, nói cũng có lý.
Anh khẽ gật đầu: “Em lấy giúp tôi đồ ngủ nhé.”
Nam Khuê: “…”
Cô đỏ mặt từ chối: “Đồ của anh thì tự anh đi lấy đi.”
“Em mà không lấy, thì tắm xong tôi cứ để thế mà ra ngoài đấy!” Lục Kiến Thành nói.
Nam Khuê nhìn Lục Kiến Thành một cái, sau đó lặng lẽ quay người đi tìm đồ ngủ giúp anh.
Nhưng mà, sao trước đây cô lại không phát hiện ra người nào đó còn có một mặt vô lại như vậy nhỉ?
Tìm xong đồ ngủ, Nam Khuê ném cho anh.
Ai mà biết được người ta lại được voi đòi tiên.
Lục Kiến Thành trực tiếp đứng dậy, sau đó dang hai tay, giống như một vị vua đứng trước mặt Nam Khuê: “Cởi đồ cho anh nữa.”
Đây là coi cô thành người hầu sao?
“Lục Kiến Thành, thế này không giống anh chút nào, từ khi nào anh lại trở nên lười biếng như vậy chứ hả?”
Anh cũng không phản bác, híp mắt gật đầu nói: “Umm, anh cũng cảm thấy không giống mình, cho nên em có giúp tôi không, nếu em không giúp, vậy tôi sẽ vào tắm mà không cầm theo đồ ngủ, lát sau vẫn sẽ cứ thế ra ngoài.”
Vô lại.
Cực kỳ vô lại.
Nam Khuê chỉ có thể đầu hàng, đi đến trước mặt anh nhón chân lên, sau đó giúp anh cởi nút áo sơ mi.
Bởi vì 2 hàng nút đầu đã được cởi rồi nên Nam Khuê bắt đầu cởi từ hàng thứ 3.
Nhưng mà cô cảm thấy Lục Kiến Thành như đang quấy nhiễu cô.
Hơi thở của anh như có ma lực, lúc nào cũng càn quấy tâm trí cô đến loạn cả lên.
Nhất là lúc hai người đứng gần như thế, hơi thở của anh có mùi rượu, tất cả như vây lấy xung quanh cô.
Nam Khuê cảm thấy đến cả không khí cũng trở nên loãng hơn, hiện tại cô cũng cảm thấy thời tiết hôm nay nóng một cách lạ thường.
Trái ngược với ai đó vẫn chưa tự hiểu, cứ vậy mà càng tiến lại gần cô hơn.
Nam Khuê nhanh chóng đưa tay đẩy anh ra: “Anh, anh đừng có lại gần nữa.”
Sau khi đưa tay ra, Nam Khuê đã cảm thấy hối hận.
Bởi vì bàn tay nhỏ của cô lúc này vừa hay đặt trúng ngay trên ngực ai đó, da thịt của anh nóng như lửa vậy, nóng vô cùng, như làm bỏng cả tay cô.
Đặc biệt là nhịp tim trên ngực trái của anh, lúc này thông qua lòng bàn tay cô, từng nhịp từng nhịp rung lên vô cùng mạnh mẽ, truyền thẳng đến tay cô.
Khoảnh khắc ấy, Nam Khuê như có ảo giác, giống như tim của anh và cô đã hòa thành một.
Như được gắn kết chặt chẽ.
Giống như thể bọn họ là cặp đôi thân mật nhất trên thế giới này.
Nhưng mà, cũng chỉ là ảo giác mà thôi.
“Dễ chịu lắm hả?” Đột nhiên, giọng nói Lục Kiến Thành truyền đến.
Nam Khuê mơ màng, còn chưa kịp hiểu ra đây là ý gì.
Lục Kiến Thành cúi xuống nhìn tay cô: “Trông em, có vẻ như rất thích sờ nhỉ?”
Nam Khuê lập tức phản ứng lại, vội vàng rụt tay mình lại.
Lúc cởi đến hàng nút cuối cùng cho anh, ngón tay Nam Khuê không khống chế được mà run lên.
Cô cũng không phải là chưa từng gặp qua những người đàn ông đẹp.
Nhưng mà thân hình của đàn ông, cả đời này cô mới chỉ thấy qua của Lục Kiến Thành.
Vả lại thân hình của anh còn thực sự rất đẹp, đẹp theo kiểu gợi cảm bùng nổ.
Làn da màu lúa mạch, cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ, cộng thêm cơ bụng 8 múi đầy cuốn hút, đây đúng là thân hình khiến cho mọi cô gái phát cuồng.
Cộng thêm vẻ đẹp như tạc tượng với đường nét sắc xảo như thế thì ai có thể từ chối được.
Nam Khuê càng nghĩ thì mặt càng đỏ.
Làm sao đây?
Cô lại cảm thấy không khí càng loãng.
Lại cảm thấy nóng hơn!
Đều tại anh, tự dưng lại bảo cô cởi áo cái gì chứ.
“Với tốc độ của em thì chắc tôi tắm xong trời cũng đã sáng rồi.” Giọng nói của Lục Kiến Thành vang lên ở trên đỉnh đầu.
Nam Khuê hậm hực lẩm bẩm: “Ai bảo anh khi không lại đẹp trai như thế làm gì, đẹp thì thôi đi, còn có thân hình quyến rũ như vậy.”
“Anh có thể xem đây là lời bà xã Lục khen anh không?”
Đột nhiên, Lục Kiến Thành cúi xuống, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Nam Khuê.
Nam Khuê không ngờ rằng mấy lời mình lẩm bẩm đều bị anh nghe thấy, hơn nữa anh còn đáp lại lời cô.
Chết tiệt! Đọc truyện tại TruyenApp.Online
Nam Khuê ơi là Nam Khuê, mày bị ngốc hả, sao lại để cho anh ấy nghe thấy chứ!
Cô khẽ cắn đôi môi mềm, trong lòng hối hận chết đi được.
Nhưng ai đó không nhận được câu trả lời của cô thì cũng không dừng lại: “Sao bà xã Lục lại không nói nữa?”
Nam Khuê cảm thấy cuộc trò truyện này đã nói đến ngõ cụt rồi.
Cô không thể nào nói tiếp được nữa.
“Nếu như bà xã Lục không nói thì tôi sẽ coi như là ngầm thừa nhận rồi.”
Nam Khuê: “…”
Im lặng chừng hai giây, giọng của Lục Kiến Thành một lần nữa lại vang lên sát bên tai Nam Khuê: “Cảm ơn lời khen của bà xã Lục, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”
Từ đầu đến cuối cô có nói câu nào sao?
Người đàn ông này từ khi nào lại tự luyến như vậy.
Nhưng mà, Nam Khuê cũng phải thừa nhận, anh mở miệng là một tiếng “bà xã Lục”, hai tiếng “bà xã Lục” khiến cô nghe đến mở cở trong bụng.
Đêm nay là đêm cuối cùng rồi.
Cô tự nói với chính mình, cái gì cũng không được nghĩ đến.
Cứ chìm đắm trong cuộc hôn nhân của hai người, cứ coi như họ là cặp vợ chồng ân ái nhất.
Cô không tham lam, chỉ cần đêm nay là đủ.
“Tôi đâu có nói gì, là tự anh nói thôi.” Nam Khuê cố ý giả vờ lạnh lùng nói.
Lục Kiến Thành quả nhiên không vui nói: “Em nhìn cũng nhìn rồi, sờ cũng sờ rồi, dùng cũng dùng rồi, bây giờ lại không chịu thừa nhận, Nam Khuê, em tệ thật!”
Nam Khuê ngẩng đầu lên, phẫn nộ đáp trả: “Tôi dùng bao giờ hả? Anh đừng có vu khống, da thịt của anh nằm ở trên người anh, tôi dùng kiểu gì?”
Lục Kiến Thành lén lút cười.
Anh cảm thấy mình nên nhắc lại một chút cho cô nhớ.
“Vậy để anh nhớ lại xem, mấy đêm đó, là ai nằm trên người anh, không ngừng cầu xin anh tha thứ, và còn…”
Lục Kiến Thành còn chưa nói xong, Nam Khuê đã ngắt lời anh: “Anh đừng có nói nữa.”
Anh không cần mặt mũi, nhưng cô thì còn cần chứ.
Những chuyện riêng tư như vậy, sao anh có thể trực tiếp nói ra như thế.
Hơn nữa, da mặt cô vốn rất mỏng, vừa nghe thấy như thế rất dễ ửng hồng.
Cuộc trò truyện này không thể nói thêm được nữa.
Nếu còn nói nữa, Nam Khuê cảm giác cô ấy sẽ chết đột ngột ở đây vì tim đập quá nhanh mất.
Cạch một tiếng, cô đã cởi thắt lưng của anh ra, trực tiếp rút ra, sau đó đem đồ ngủ của anh tới đặt trong tay anh, rồi đẩy anh vào nhà tắm: “Anh mau đi tắm đi, còn không tắm thì trời sáng mất.”
Nhóc con này, mấy câu như thế thì học theo nhanh lắm.
Đứng dưới vòi hoa sen, Lục Kiến Thành đột nhiên cảm thấy càng tắm càng nóng.
Nhất là cơ thể của anh, đứng dưới vòi nước nóng càng nóng như lửa.
Toàn thân anh giống như lửa, đang rất cần một dòng nước để khơi thông, có một sự kích thích như đang bùng nổ trong cơ thể anh, dưới làn nước nóng, lập tức được khơi dậy.
Khi uống canh giải rượu, anh đã cảm thấy bát canh đó rất kỳ lạ.
Bây giờ, phản ứng của cơ thể đã cho anh biết trong bát canh đó rốt cuộc đã cho thêm thứ gì.
Không cần nghĩ cũng biết được chiêu trò này là do mẹ anh nghĩ ra.
Đúng rồi, bát yến đó của Nam Khuê.
Nghĩ đến đây, Lục Kiến Thành lập tức tắm xong, đến cả đồ ngủ cũng không mặc, anh trực tiếp quấn chiếc khăn tắm rồi đi ra ngoài.
Vừa mở cửa, đúng lúc thấy Nam Khuê đang cầm bát yến ngay ngắn trên tay, chuẩn bị uống.
Lục Kiến Thành lập tức nói: “Nam Khuê, đừng uống.”
Nam Khuê chớp chớp mắt, nhìn anh một cách khó hiểu: “Tại sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.