Chương 102: Cả hai người đều mất khống chế (1)
Hà Thẩm
19/08/2022
“Tại sao cô lại nhận điện thoại? Kiến Thành đâu?” Phương Thanh Liêm lạnh lùng chất vấn.
“Anh ấy đang rửa bát.”
Vậy mà Kiến Thành lại đích thân rửa bát?
Vừa nghĩ đến những ngày mà cô ta không có ở đây, những va chạm giữa Nam Khuê và Kiến Thành, cô ta lại tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Nếu như cô Phương không có chuyện gì khác thì tôi cúp máy đây.”
“Sao cô biết tôi không có chuyện? Nếu như tôi có chuyện thì sao?”
“Thế à?” Nam Khuê cười lạnh: “Vậy rốt cuộc thì chuyện cô Phương muốn nói là chuyện gì? Tôi và Kiến Thành là vợ chồng, cô nói với tôi thì cũng như nhau thôi.”
“Đáng tiếc, tôi muốn tự mình nói với Kiến Thành.”
Phương Thanh Liên cố ý gằn hai chữ ‘tự mình’ xuống rõ ràng.
Nam Khuê không cáu giận, cô cười: “Vậy cô Phương phải có cơ hội thì mới được, theo như tôi biết thì Kiến Thành căn bản không muốn nhận điện thoại của cô, vừa hay, tôi cũng khuyên cô Phương một câu, con gái vẫn nên giữ lại chút lòng tự trọng, cái tội danh dụ dỗ đàn ông có vợ này, không cần biết vào thời nào thì cũng đều rất khó nghe.”
“Nếu như cô Phương tự biết giữ mình, tôi cũng không muốn làm cho khó coi như vậy, nhưng nếu cô vẫn không chịu thay đổi, ba lần bảy lượt phá hoại hôn nhân của tôi, tôi sẽ không hạ thủ lưu tình đâu.”
Dụ dỗ!
“Nam Khuê, cô nói rõ ràng ra một chút, cô nói ai dụ dỗ?”
Phương Thanh Liên bị hai chữ ‘dụ dỗ’ này làm cho tức suýt chết.
“Ai dụ dỗ ai thì trong lòng người đó tự biết rõ.” Nói xong, không cho Phương Thanh Liên trả lời lại, Nam Khuê trực tiếp cúp máy.
Vừa bỏ điện thoại xuống liền phát hiện Lục Kiến Thành đã đứng bên cạnh từ bao giờ. Nam Khuê đưa điện thoại cho anh: “Tôi nhận điện thoại của anh rồi, nếu như anh đau lòng thì có thể gọi lại giải thích rõ ràng.”
“Không cần.” Lục Kiến Thành nói, căn bản không định lấy điện thoại. Lúc này anh ngồi xuống bên cạnh Nam Khuê.
Khó có được thời gian hai người cùng ngồi ở phòng khách xem TV. Bộ phim mà Nam Khuê xem là phim thần tượng ngọt sủng, Lục Kiến Thành cũng ngồi xem cùng cô. Bởi vì là bộ phim ngọt ngào nhẹ nhàng, thế nên Nam Khuê xem rất vui vẻ, luôn cười haha.
Lục Kiến Thành lẳng lặng ngồi một bên ngắm nhìn nụ cười của cô, tươi tắn tới như vậy, đẹp đẽ tới như vậy.
Giây phút đó, anh có cảm giác thật bình yên. Thế nhưng nửa tiếng sau, phong cách của bộ phim truyền hình rõ ràng đã khác.
Rõ ràng là một bộ phim vui vẻ tạo tiếng cười. Nhưng kể từ khi xảy ra biến cố, nam nữ chính bắt đầu mở lòng với nhau, họ điên cuồng nhồi cẩu lương và ngược cẩu độc thân một cách tàn bạo.
Cả hai người lúc thì ôm, lúc thì nhìn nhau đắm đuối, một hồi sau lại hôn.
Hơn nữa nam chính bắt đầu tán tỉnh mọi lúc mọi nơi, mấu chốt là kỹ năng dụ dỗ nữ chính của anh ta còn làm cho người khác đỏ mặt tim run.
Khi nam nữ chính trao nhau nụ hôn thì mặt Nam Khuê đã đỏ bừng rồi. Đặc biệt là nghĩ đến Lục Kiến Thành vẫn còn đang ngồi bên cạnh, cô cảm thấy bản thân cứ như một con tôm luộc vậy, da cô ửng đỏ từ đầu đến chân, xấu hổ chết đi được.
Hối hận rồi.
Bây giờ cô thật sự cực kỳ hối hận khi ngồi xem bộ phim này với Lục Kiến Thành. Quan trọng là cô vẫn không thể tuỳ tiện chuyển kênh khác, nếu không thì cũng rõ ràng quá rồi.
Lại nhìn sang ai đó, dáng ngồi nghiêm chỉnh, hai chân thon dài bắt chéo vào nhau, nghiêm túc xem TV, không hề có ý rời mắt đi.
Nam Khuê thầm thở phào một hơn, đàn ông với phụ nữ quả nhiên là không giống nhau.
Đúng là do da mặt cô quá mỏng rồi.
Hơn nữa, nam nữ chính yêu đương thì yêu đương, có cần thiết phải ôm hôn như vậy không? Có điều cô vẫn chưa được trải nghiệm qua cảm giác yêu đương nghiêm túc lần nào.
Nghe nói nếu người yêu đang trong thời điểm tình cảm mặn nồng thì đều hận không thể quấn lấy nhau mỗi giây mỗi phút, có thể đó là thật nhỉ.
Khi Nam Khuê đang thất thần nhìn Lục Kiến Thành tự hỏi những câu này thì đột nhiên Lục Kiến Thành thu ánh mắt lại nhìn cô: “Nhìn anh làm gì?”
“À…” Nam Khuê lập tức phản ứng lại, vội vàng nói: “Không…không có …”
“Sao lại không có, rõ ràng em đang nhìn anh chằm chằm.”
Nam Khuê: “…”
Thật sự muốn như vậy sao! Lúc này hai người cùng nhường nhau một bước không phải được rồi sao? Nhất định cứ phải khiến cô đỏ mặt như muốn nổ tung mới được hả?
“Tôi…” Nam Khuê lại nhìn qua TV, cố gắng suy nghĩ tìm một lý do sứt sẹo: “Chỉ là tôi cảm thấy có chút giống với nam chính trong phim.”
“Vậy là do mắt nhìn của em có vấn đề!” Lục Kiến Thành nói.
Nam Khuê đang định nói cũng đúng, dù gì người ta là minh tinh, lại còn là tiểu thịt tươi đang hot, hơn nữa còn nổi tiếng vì đẹp trai, dù anh có đẹp trai cũng không thể đẹp hơn minh tinh được.
Kết quả, thanh âm của Lục Kiến Thành truyền tới bên tai cô: “Nhan sắc của anh ta cũng bình thường, anh còn đẹp trai hơn anh ta nhiều, nhìn không ra giống nhau chỗ nào.”
Nam Khuê: “…” người đàn ông này quả thực quá tự luyến rồi, đúng là không còn gì để nói.
Nam Khuê không muốn để ý tới anh nữa, cô quay mắt đi tiếp tục xem TV.
Nhưng cô vừa xem thì liền hối hận rồi. Trời ạ, bộ phim hôm nay đang chống đối lại cô đó đúng không.
Nam nữ chính này… tốc độ phát triển cũng quá nhanh rồi đó. Không phải chỉ vừa mới mở lòng với nhau hay sao? Sao nhanh như vậy đã ‘củi khô bén lửa’ rồi, không thể tìm từ ngữ nào phù hợp để miêu tả được, chính là đã bên nhau âu yếm rồi.
Trên TV, nụ hôn của nam nữ chính hoàn toàn quên mình, nếu như hai lần trước chỉ như chuồn chuồn đạp nước, nhưng lần này khác hoàn toàn, tình huống càng ngày càng mất khống chế.
Ngọn lửa giữa nam nữ chính càng ngày càng bùng cháy, Nam Khuê cũng cảm thấy hơi thở xung quanh mình trở nên âm trầm, càng ngày càng nóng rực.
Khi bộ quần áo trên người nữ chính rơi xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn mịn màng, Nam Khuê càng không thể ngồi yên được nữa.
Cô nghĩ cũng không nghĩ cuống quýt đứng dậy. Đột nhiên cổ tay cô bị nắm lấy, Lục Kiến Thành cũng đứng lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: “Sao lại đứng lên?”
“Tôi…tôi…” Nam Khuê liếm nhẹ môi: “Tôi khát, đi rót cốc nước.”
Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô ngồi lại lên sofa rồi lên tiếng: “Em ngồi đi, anh đi.”
“Ừm!” trong đầu Nam Khuê đã lộn lên thành mớ bòng bong, mờ mịt trả lời.
Đợi rồi đợi…
Nam Khuê ngồi chờ, nhưng trong lúc đợi cô căn bản không có dũng khí tiếp tục xem TV nữa. Nhưng mặc dù không xem, những âm thanh trong TV vẫn truyền tới tai cô.
Quá ngại ngùng rồi.
Sắc hồng trên mặt nhạt đi một chút, nhưng tai cô vẫn tiếp tục đỏ lên như đang nhỏ máu vậy.
Cuối cùng, Lục Kiến Thành cũng quay trở lại, đưa tới một ly nước. Không đợi anh lên tiếng, Nam Khuê liền nhanh chóng nhận lấy ly nước, cô ngửa đầu một hơi uống hết ly nước.
Có thể do uống hơi vội vàng, có vài giọt nước vương ra bên ngoài, nó thuận theo động tác ngẩng đầu lên của cô, từ trên cằm chảy dần xuống cổ thon gọn xinh đẹp của cô.
Da của cô rất trắng, rất mềm, những giọt nước rơi xuống cổ gàng khiến cô càng xinh đẹp hơn, cực kỳ động lòng người.
Lục Kiến Thành nhìn cô, chỉ cảm thấy trên người ngày càng nóng, yết hầu không khống chế nổi mà liên tục chuyển động lên xuống, sóng ngầm trong lòng dần trở nên cuồn cuộn.
Tuy rằng đã sớm lường trước được rồi, chỉ là đang phải cố gắng để bản thân giữ bình tĩnh, nhưng vào giây phút này, tất cả cảm lúc lập tức đạt tới điểm cao nhất.
Mắt của anh, nóng lên rồi.
Trong lòng, nóng lên rồi.
Thân thể thì càng nóng hơn nữa.
Đặt ly nước xuống, Nam Khuê hít một hơi thật sâu: “Cảm ơn nhé!”
“Còn muốn uống không?” Lục Kiến Thành hỏi, hai mắt trở nên sâu thẳm.
“Không uống nữa.”
Nghe được câu trả lời của cô, Lục Kiến Thành lập tức nắm lấy tay cô, vội vàng đi lên lầu.
“Anh ấy đang rửa bát.”
Vậy mà Kiến Thành lại đích thân rửa bát?
Vừa nghĩ đến những ngày mà cô ta không có ở đây, những va chạm giữa Nam Khuê và Kiến Thành, cô ta lại tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Nếu như cô Phương không có chuyện gì khác thì tôi cúp máy đây.”
“Sao cô biết tôi không có chuyện? Nếu như tôi có chuyện thì sao?”
“Thế à?” Nam Khuê cười lạnh: “Vậy rốt cuộc thì chuyện cô Phương muốn nói là chuyện gì? Tôi và Kiến Thành là vợ chồng, cô nói với tôi thì cũng như nhau thôi.”
“Đáng tiếc, tôi muốn tự mình nói với Kiến Thành.”
Phương Thanh Liên cố ý gằn hai chữ ‘tự mình’ xuống rõ ràng.
Nam Khuê không cáu giận, cô cười: “Vậy cô Phương phải có cơ hội thì mới được, theo như tôi biết thì Kiến Thành căn bản không muốn nhận điện thoại của cô, vừa hay, tôi cũng khuyên cô Phương một câu, con gái vẫn nên giữ lại chút lòng tự trọng, cái tội danh dụ dỗ đàn ông có vợ này, không cần biết vào thời nào thì cũng đều rất khó nghe.”
“Nếu như cô Phương tự biết giữ mình, tôi cũng không muốn làm cho khó coi như vậy, nhưng nếu cô vẫn không chịu thay đổi, ba lần bảy lượt phá hoại hôn nhân của tôi, tôi sẽ không hạ thủ lưu tình đâu.”
Dụ dỗ!
“Nam Khuê, cô nói rõ ràng ra một chút, cô nói ai dụ dỗ?”
Phương Thanh Liên bị hai chữ ‘dụ dỗ’ này làm cho tức suýt chết.
“Ai dụ dỗ ai thì trong lòng người đó tự biết rõ.” Nói xong, không cho Phương Thanh Liên trả lời lại, Nam Khuê trực tiếp cúp máy.
Vừa bỏ điện thoại xuống liền phát hiện Lục Kiến Thành đã đứng bên cạnh từ bao giờ. Nam Khuê đưa điện thoại cho anh: “Tôi nhận điện thoại của anh rồi, nếu như anh đau lòng thì có thể gọi lại giải thích rõ ràng.”
“Không cần.” Lục Kiến Thành nói, căn bản không định lấy điện thoại. Lúc này anh ngồi xuống bên cạnh Nam Khuê.
Khó có được thời gian hai người cùng ngồi ở phòng khách xem TV. Bộ phim mà Nam Khuê xem là phim thần tượng ngọt sủng, Lục Kiến Thành cũng ngồi xem cùng cô. Bởi vì là bộ phim ngọt ngào nhẹ nhàng, thế nên Nam Khuê xem rất vui vẻ, luôn cười haha.
Lục Kiến Thành lẳng lặng ngồi một bên ngắm nhìn nụ cười của cô, tươi tắn tới như vậy, đẹp đẽ tới như vậy.
Giây phút đó, anh có cảm giác thật bình yên. Thế nhưng nửa tiếng sau, phong cách của bộ phim truyền hình rõ ràng đã khác.
Rõ ràng là một bộ phim vui vẻ tạo tiếng cười. Nhưng kể từ khi xảy ra biến cố, nam nữ chính bắt đầu mở lòng với nhau, họ điên cuồng nhồi cẩu lương và ngược cẩu độc thân một cách tàn bạo.
Cả hai người lúc thì ôm, lúc thì nhìn nhau đắm đuối, một hồi sau lại hôn.
Hơn nữa nam chính bắt đầu tán tỉnh mọi lúc mọi nơi, mấu chốt là kỹ năng dụ dỗ nữ chính của anh ta còn làm cho người khác đỏ mặt tim run.
Khi nam nữ chính trao nhau nụ hôn thì mặt Nam Khuê đã đỏ bừng rồi. Đặc biệt là nghĩ đến Lục Kiến Thành vẫn còn đang ngồi bên cạnh, cô cảm thấy bản thân cứ như một con tôm luộc vậy, da cô ửng đỏ từ đầu đến chân, xấu hổ chết đi được.
Hối hận rồi.
Bây giờ cô thật sự cực kỳ hối hận khi ngồi xem bộ phim này với Lục Kiến Thành. Quan trọng là cô vẫn không thể tuỳ tiện chuyển kênh khác, nếu không thì cũng rõ ràng quá rồi.
Lại nhìn sang ai đó, dáng ngồi nghiêm chỉnh, hai chân thon dài bắt chéo vào nhau, nghiêm túc xem TV, không hề có ý rời mắt đi.
Nam Khuê thầm thở phào một hơn, đàn ông với phụ nữ quả nhiên là không giống nhau.
Đúng là do da mặt cô quá mỏng rồi.
Hơn nữa, nam nữ chính yêu đương thì yêu đương, có cần thiết phải ôm hôn như vậy không? Có điều cô vẫn chưa được trải nghiệm qua cảm giác yêu đương nghiêm túc lần nào.
Nghe nói nếu người yêu đang trong thời điểm tình cảm mặn nồng thì đều hận không thể quấn lấy nhau mỗi giây mỗi phút, có thể đó là thật nhỉ.
Khi Nam Khuê đang thất thần nhìn Lục Kiến Thành tự hỏi những câu này thì đột nhiên Lục Kiến Thành thu ánh mắt lại nhìn cô: “Nhìn anh làm gì?”
“À…” Nam Khuê lập tức phản ứng lại, vội vàng nói: “Không…không có …”
“Sao lại không có, rõ ràng em đang nhìn anh chằm chằm.”
Nam Khuê: “…”
Thật sự muốn như vậy sao! Lúc này hai người cùng nhường nhau một bước không phải được rồi sao? Nhất định cứ phải khiến cô đỏ mặt như muốn nổ tung mới được hả?
“Tôi…” Nam Khuê lại nhìn qua TV, cố gắng suy nghĩ tìm một lý do sứt sẹo: “Chỉ là tôi cảm thấy có chút giống với nam chính trong phim.”
“Vậy là do mắt nhìn của em có vấn đề!” Lục Kiến Thành nói.
Nam Khuê đang định nói cũng đúng, dù gì người ta là minh tinh, lại còn là tiểu thịt tươi đang hot, hơn nữa còn nổi tiếng vì đẹp trai, dù anh có đẹp trai cũng không thể đẹp hơn minh tinh được.
Kết quả, thanh âm của Lục Kiến Thành truyền tới bên tai cô: “Nhan sắc của anh ta cũng bình thường, anh còn đẹp trai hơn anh ta nhiều, nhìn không ra giống nhau chỗ nào.”
Nam Khuê: “…” người đàn ông này quả thực quá tự luyến rồi, đúng là không còn gì để nói.
Nam Khuê không muốn để ý tới anh nữa, cô quay mắt đi tiếp tục xem TV.
Nhưng cô vừa xem thì liền hối hận rồi. Trời ạ, bộ phim hôm nay đang chống đối lại cô đó đúng không.
Nam nữ chính này… tốc độ phát triển cũng quá nhanh rồi đó. Không phải chỉ vừa mới mở lòng với nhau hay sao? Sao nhanh như vậy đã ‘củi khô bén lửa’ rồi, không thể tìm từ ngữ nào phù hợp để miêu tả được, chính là đã bên nhau âu yếm rồi.
Trên TV, nụ hôn của nam nữ chính hoàn toàn quên mình, nếu như hai lần trước chỉ như chuồn chuồn đạp nước, nhưng lần này khác hoàn toàn, tình huống càng ngày càng mất khống chế.
Ngọn lửa giữa nam nữ chính càng ngày càng bùng cháy, Nam Khuê cũng cảm thấy hơi thở xung quanh mình trở nên âm trầm, càng ngày càng nóng rực.
Khi bộ quần áo trên người nữ chính rơi xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn mịn màng, Nam Khuê càng không thể ngồi yên được nữa.
Cô nghĩ cũng không nghĩ cuống quýt đứng dậy. Đột nhiên cổ tay cô bị nắm lấy, Lục Kiến Thành cũng đứng lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: “Sao lại đứng lên?”
“Tôi…tôi…” Nam Khuê liếm nhẹ môi: “Tôi khát, đi rót cốc nước.”
Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô ngồi lại lên sofa rồi lên tiếng: “Em ngồi đi, anh đi.”
“Ừm!” trong đầu Nam Khuê đã lộn lên thành mớ bòng bong, mờ mịt trả lời.
Đợi rồi đợi…
Nam Khuê ngồi chờ, nhưng trong lúc đợi cô căn bản không có dũng khí tiếp tục xem TV nữa. Nhưng mặc dù không xem, những âm thanh trong TV vẫn truyền tới tai cô.
Quá ngại ngùng rồi.
Sắc hồng trên mặt nhạt đi một chút, nhưng tai cô vẫn tiếp tục đỏ lên như đang nhỏ máu vậy.
Cuối cùng, Lục Kiến Thành cũng quay trở lại, đưa tới một ly nước. Không đợi anh lên tiếng, Nam Khuê liền nhanh chóng nhận lấy ly nước, cô ngửa đầu một hơi uống hết ly nước.
Có thể do uống hơi vội vàng, có vài giọt nước vương ra bên ngoài, nó thuận theo động tác ngẩng đầu lên của cô, từ trên cằm chảy dần xuống cổ thon gọn xinh đẹp của cô.
Da của cô rất trắng, rất mềm, những giọt nước rơi xuống cổ gàng khiến cô càng xinh đẹp hơn, cực kỳ động lòng người.
Lục Kiến Thành nhìn cô, chỉ cảm thấy trên người ngày càng nóng, yết hầu không khống chế nổi mà liên tục chuyển động lên xuống, sóng ngầm trong lòng dần trở nên cuồn cuộn.
Tuy rằng đã sớm lường trước được rồi, chỉ là đang phải cố gắng để bản thân giữ bình tĩnh, nhưng vào giây phút này, tất cả cảm lúc lập tức đạt tới điểm cao nhất.
Mắt của anh, nóng lên rồi.
Trong lòng, nóng lên rồi.
Thân thể thì càng nóng hơn nữa.
Đặt ly nước xuống, Nam Khuê hít một hơi thật sâu: “Cảm ơn nhé!”
“Còn muốn uống không?” Lục Kiến Thành hỏi, hai mắt trở nên sâu thẳm.
“Không uống nữa.”
Nghe được câu trả lời của cô, Lục Kiến Thành lập tức nắm lấy tay cô, vội vàng đi lên lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.