Chương 18: Cái gì, anh lấy đồ ngủ cho cô?
Hà Thẩm
11/08/2022
Trong lòng Nam Khuê cảm thấy
bối rối, vừa định lên tiếng thì Lục Kiến Thành đã nói trước: “Bác gái
Chu, không có chuyện đó đâu, không có khả năng cô ấy mang thai được.”
“Nhưng mà thiếu gia, theo kinh nghiệm của tôi thì triệu chứng của thiếu phu nhân rất giống với mang thai.”
Lục Kiến Thành nhíu mày, quả quyết dứt khoát nói: “Không có khả năng.”
Ngay từ đầu họ vẫn luôn làm biện pháp phòng tránh, hơn nữa Nam Khuê còn luôn uống thuốc tránh thai, nhưng chỉ sợ ông nội nghe được những lời này sẽ tức giận nên anh diễn đạt theo một cách khác.
“Gần đây công việc của tôi luôn bận rộn, hơn nửa thời gian đều đi công tác, hai chúng tôi căn bản không ở cùng phòng.”
Lời này hoàn toàn dập tắt ngọn lửa nghi ngờ của bác gái Chu.
Mặc dù có chút buồn nhưng bà ấy lập tức múc cho Nam Khuê một bát tổ yến: “Thiếu phu nhân, ngài còn trẻ, chỉ cần chăm sóc sức khỏe tốt thì sẽ nhanh có em bé thôi.”
Chỉ là bên phía ông cụ, nhìn tình trạng sức khỏe của ông cụ, không biết còn có thể chờ đến lúc đó được không.
Cơm nước xong xuôi, tất cả mọi người đi làm việc thường ngày.
Nghĩ đến chuyện mang thai mà bác gái Chu mới nói, Nam Khuê không nhịn được mà nhìn anh: “Tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”
“Chuyện gì?”
“Vừa rồi lúc bác Chu nói tôi có khả năng mang thai sao anh lại bình tĩnh vậy, sao lại chắc chắn như thế? Anh không nghĩ đến khả năng lỡ như tôi mang thai sao?”
Lục Kiến Thành đột nhiên nheo mắt lại, mắt sắc nặng nề.
Một giây sau, giọng nói như gió lạnh của anh rót vào tai Nam Khuê: “Không có lỡ như, cũng không có khả năng có lỡ như.”
“Tôi đang nói lỡ như.”
“Cho dù có thật.” Mắt sắc của anh càng nặng nề hơn, tiếp tục: “Hiện tại chúng ta không thích hợp để có, tôi cũng không cho phép.”
Nam Khuê như bị thương nặng, giống như câu trả lời lần trước, quả nhiên anh chưa từng nghĩ đến chuyện có một đứa bé thuộc về bọn họ.
Hiện tại nếu như anh biết chuyện cô mang thai, chắc chắn anh sẽ cảm thấy đó là vướng víu, là gánh nặng.
“Thật xin lỗi bảo bối, mẹ vẫn không thể giúp con giữ cha lại được rồi.”
“Nhưng con yên tâm, mặc dù sau này khó khăn như thế nào thì mẹ cũng sẽ không bỏ rơi con, mặc kệ cha con có quyết định như thế nào, mẹ đều mong con chào đời, cho nên con nhất định phải thật phát triển khỏe mạnh trong bụng mẹ nha.”
Mặc dù đau lòng nhưng Nam Khuê vẫn cố gắng cười, không để lộ chút sơ hở nào.
Hai người ngồi trong phòng khách mấy phút, bác Chu xuống nói với họ ông nội đã tỉnh.
“Thật sao? Vậy chúng ta mau đi lên đi.”
Vì vui vẻ nên Nam Khuê trực tiếp kéo tay Lục Kiến Thành lên tầng.
Lục Kiến Thành để cô tùy ý kéo, cùng đi theo bước chân cô lên tầng.
Phòng của ông nội Lục là căn phòng có phong cách cổ xưa nhất trong nhà, nơi đây có đủ từ thư phòng, phòng ngủ, phòng nghỉ cho đến phòng nói chuyện, Nam Bắc thông nhau, vô cùng rộng rãi.
Nam Khuê vừa kéo cánh tay Lục Kiến Thành vào thì thấy ông nội Lục chống gậy đi tới.
“Ông nội.”
Nam Khuê lập tức thả tay Lục Kiến Thành ra, nhún nhảy chạy đến cạnh ông nội Lục.
Dáng vẻ đó như cô mới là cháu gái ruột của ông nội còn anh giống như cháu rể, như người ngoài.
“Khuê Khuê, đúng lúc ông nội đang mong con, cuối cùng con cũng về rồi.”
Thấy Nam Khuê, ông nội Lục vô cùng vui vẻ, sắc mặt tái nhợt cũng hồng hào hơn, vẻ mặt tỏa sáng.
Bác Chu ở bên cảm thán: “Ôi chao, vẫn là thiếu phu nhân có ma lực, lần này cô về ông cụ lập tức có tinh thần hơn nhiều, còn có tác dụng hơn một tháng chăm sóc của tôi.”
“Đâu có, bác Chu, là bác và ông nội nể mặt và cưng chiều con thì đúng hơn đó.”
Ba người anh một câu tôi một câu, trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Tiếng cười thoải mái của ông nội Lục vang khắp phòng, ánh nắng chói chang buổi chiều nhẹ nhàng chiếu lên quần áo trên người ông cụ, giống như dát thêm một lớp vàng, nhẹ nhàng mà tươi đẹp.
Đã lâu rồi Lục Kiến Thành chưa được thấy hình ảnh ấm áp như thế này.
Ở chuyện này, anh phải cảm ơn Nam Khuê thật nhiều.
Từ sau khi ông nội có tuổi thì rất giống một đứa trẻ, có chút tùy hứng, tính tình cũng không tốt lắm.
Nhưng Nam Khuê lại vô cùng kiên nhẫn, mỗi lần đều có cách dỗ ông nội vui vẻ.
Về điểm này, cháu trai ruột như anh cũng thấy tự ti.
Lúc lấy lại tinh thần, trong phòng đã chỉ còn mình anh, Nam Khuê đỡ ông nội xuống tầng, không biết cô nói gì mà chọc cho ông cụ vui vẻ cười ha ha.
Cho nên anh đây là bị bỏ rơi một cách công khai.
Cả một buổi chiều Nam Khuê đều ở cạnh ông nội uống trà, nói chuyện, xem tivi, kể chuyện xưa.
Lục Kiến Thành nhìn nụ cười xinh đẹp động lòng người của cô, đột nhiên có chút hiểu được lí do vì sao năm đó ông nội lại nhất định muốn anh cưới Nam Khuê.
Thật ra tính cách của anh có chút lạnh lùng, thậm chí còn có chút kì quái.
Nam Khuê tươi sáng như ánh nắng như vậy vừa đúng để bù trừ cho khuyết điểm của anh, cô đúng là rất hoạt bát, giống như một mặt trời nhỏ vậy, luôn mang đến sức mạnh và sự ấm áp cho người khác.
Nhưng không biết rằng qua ba ngày sau, mặt trời nhỏ này sẽ chiếu vào ai đây?
Ban đêm, mãi cho đến khi ông nội ngủ rồi Nam Khuê mới về phòng.
Lục Kiến Thành đã tắm rửa xong, đang nằm trên giường đọc sách, anh mặc một bộ áo choàng tắm màu xám đậm càng khiến bản thân thêm to lớn tuấn lãng, toát ra sự gợi cảm và mị lực khó diễn tả được.
Nhịp tim Nam Khuê chệch mấy nhịp, tim đập mạnh như nai con chạy loạn.
Người đàn ôn này.
Không có chuyện gì làm à hay sao tắm xong còn nằm ở trên giường quyến rũ cô chứ, đúng là không biết xấu hổ.
Nam Khuê nhanh chóng xoay người mở cửa tủ tìm quần áo ngủ, tay còn chưa đụng vào thì giọng nói trầm thấp của Lục Kiến Thành đã vang lên: “Không cần tìm, tôi đã lấy xong đồ ngủ cho em rồi.”
“Cái… Cái gì?”
Nam Khuê nhìn anh, khuôn mặt nhỏ đỏ lên.
Sau đó nghĩ lại bây giờ hai người vẫn là vợ chồng, phản ứn của cô có chút mãnh liệt, cô lập tức bình tĩnh lại nói: “Sao anh lại cầm đồ ngủ của tôi, không cẩn thận cầm nhầm sao?”
“Không có.”
“Vậy đồ ngủ của tôi đâu?” Nam Khuê nhìn quanh phòng ngủ cũng không thấy.
Ánh mắt Lục Kiến Thành nhìn về phía phòng tắm: “Ở trong đó, hôm nay em chăm sóc ông nội cả buổi chiều đã vất vả rồi, đây là chuyện ông xã có đủ khả năng để làm cho em.”
Nam Khuê: “…”
Nhưng cô đâu có nhờ anh lấy!
Cô có để mấy bộ quần áo ngủ ở đây, tất cả đều là bộ đồ ngủ cotton, chỉ có một bộ là không phải, đó là một chiếc váy ngủ ngắn viền ren, sau khi mặc vào sẽ để lộ toàn bộ xương cánh bướm ở sau lưng, vô cùng gợi cảm.
Lúc này Nam Khuê vừa đi đến nhà tắm vừa cầu nguyện anh không lấy trúng cái váy đó.
Nhưng cô sợ cái gì thì cái đó sẽ đến.
Sau khi vào phòng tắm, Nam Khuê vừa nhìn đã thấy chiếc váy ngủ viền ren lộ lưng kia.
Càng quá đáng hơn là người nào đó không phải treo lên một cách tùy tiện mà là cố ý treo cao lên cho cô nhìn.
Lúc thấy váy ngủ viền ren lộ lưng, mặt mũi Nam Khuê mất hết sạch, cô cảm thấy mình hoàn toàn không còn mặt mũi gặp người khác nữa rồi.
Có nên đổi một bộ đồ ngủ khác không?
Nam Khuê do dự một lúc lâu, cuối cùng cắn răng quyết định đi đổi bộ khác.
Thấy cô chưa tắm đã quay về phòng ngủ, Lục Kiến Thành còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì đó, anh lập tức ngẩng đầu: “Sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là tôi…” Cô lắp bắp: “Tôi hơi cảm, muốn mặc đồ ngủ kín một chút.”
“Vậy ngày mai tôi mua cho em.” Lục Kiến Thành nói.
Nam Khuê có chút nghi ngờ, cô tìm bộ khác là được rồi, sao còn phải chờ đến mai đi mua nữa chứ?
Nhưng sau khi lục lọi khắp nơi, Nam Khuê thất bại nhìn Lục Kiến Thành: “Mấy bộ đồ ngủ kia của tôi đâu?”
“Vứt rồi.”
“Cái gì?”
“Nhưng mà thiếu gia, theo kinh nghiệm của tôi thì triệu chứng của thiếu phu nhân rất giống với mang thai.”
Lục Kiến Thành nhíu mày, quả quyết dứt khoát nói: “Không có khả năng.”
Ngay từ đầu họ vẫn luôn làm biện pháp phòng tránh, hơn nữa Nam Khuê còn luôn uống thuốc tránh thai, nhưng chỉ sợ ông nội nghe được những lời này sẽ tức giận nên anh diễn đạt theo một cách khác.
“Gần đây công việc của tôi luôn bận rộn, hơn nửa thời gian đều đi công tác, hai chúng tôi căn bản không ở cùng phòng.”
Lời này hoàn toàn dập tắt ngọn lửa nghi ngờ của bác gái Chu.
Mặc dù có chút buồn nhưng bà ấy lập tức múc cho Nam Khuê một bát tổ yến: “Thiếu phu nhân, ngài còn trẻ, chỉ cần chăm sóc sức khỏe tốt thì sẽ nhanh có em bé thôi.”
Chỉ là bên phía ông cụ, nhìn tình trạng sức khỏe của ông cụ, không biết còn có thể chờ đến lúc đó được không.
Cơm nước xong xuôi, tất cả mọi người đi làm việc thường ngày.
Nghĩ đến chuyện mang thai mà bác gái Chu mới nói, Nam Khuê không nhịn được mà nhìn anh: “Tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”
“Chuyện gì?”
“Vừa rồi lúc bác Chu nói tôi có khả năng mang thai sao anh lại bình tĩnh vậy, sao lại chắc chắn như thế? Anh không nghĩ đến khả năng lỡ như tôi mang thai sao?”
Lục Kiến Thành đột nhiên nheo mắt lại, mắt sắc nặng nề.
Một giây sau, giọng nói như gió lạnh của anh rót vào tai Nam Khuê: “Không có lỡ như, cũng không có khả năng có lỡ như.”
“Tôi đang nói lỡ như.”
“Cho dù có thật.” Mắt sắc của anh càng nặng nề hơn, tiếp tục: “Hiện tại chúng ta không thích hợp để có, tôi cũng không cho phép.”
Nam Khuê như bị thương nặng, giống như câu trả lời lần trước, quả nhiên anh chưa từng nghĩ đến chuyện có một đứa bé thuộc về bọn họ.
Hiện tại nếu như anh biết chuyện cô mang thai, chắc chắn anh sẽ cảm thấy đó là vướng víu, là gánh nặng.
“Thật xin lỗi bảo bối, mẹ vẫn không thể giúp con giữ cha lại được rồi.”
“Nhưng con yên tâm, mặc dù sau này khó khăn như thế nào thì mẹ cũng sẽ không bỏ rơi con, mặc kệ cha con có quyết định như thế nào, mẹ đều mong con chào đời, cho nên con nhất định phải thật phát triển khỏe mạnh trong bụng mẹ nha.”
Mặc dù đau lòng nhưng Nam Khuê vẫn cố gắng cười, không để lộ chút sơ hở nào.
Hai người ngồi trong phòng khách mấy phút, bác Chu xuống nói với họ ông nội đã tỉnh.
“Thật sao? Vậy chúng ta mau đi lên đi.”
Vì vui vẻ nên Nam Khuê trực tiếp kéo tay Lục Kiến Thành lên tầng.
Lục Kiến Thành để cô tùy ý kéo, cùng đi theo bước chân cô lên tầng.
Phòng của ông nội Lục là căn phòng có phong cách cổ xưa nhất trong nhà, nơi đây có đủ từ thư phòng, phòng ngủ, phòng nghỉ cho đến phòng nói chuyện, Nam Bắc thông nhau, vô cùng rộng rãi.
Nam Khuê vừa kéo cánh tay Lục Kiến Thành vào thì thấy ông nội Lục chống gậy đi tới.
“Ông nội.”
Nam Khuê lập tức thả tay Lục Kiến Thành ra, nhún nhảy chạy đến cạnh ông nội Lục.
Dáng vẻ đó như cô mới là cháu gái ruột của ông nội còn anh giống như cháu rể, như người ngoài.
“Khuê Khuê, đúng lúc ông nội đang mong con, cuối cùng con cũng về rồi.”
Thấy Nam Khuê, ông nội Lục vô cùng vui vẻ, sắc mặt tái nhợt cũng hồng hào hơn, vẻ mặt tỏa sáng.
Bác Chu ở bên cảm thán: “Ôi chao, vẫn là thiếu phu nhân có ma lực, lần này cô về ông cụ lập tức có tinh thần hơn nhiều, còn có tác dụng hơn một tháng chăm sóc của tôi.”
“Đâu có, bác Chu, là bác và ông nội nể mặt và cưng chiều con thì đúng hơn đó.”
Ba người anh một câu tôi một câu, trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Tiếng cười thoải mái của ông nội Lục vang khắp phòng, ánh nắng chói chang buổi chiều nhẹ nhàng chiếu lên quần áo trên người ông cụ, giống như dát thêm một lớp vàng, nhẹ nhàng mà tươi đẹp.
Đã lâu rồi Lục Kiến Thành chưa được thấy hình ảnh ấm áp như thế này.
Ở chuyện này, anh phải cảm ơn Nam Khuê thật nhiều.
Từ sau khi ông nội có tuổi thì rất giống một đứa trẻ, có chút tùy hứng, tính tình cũng không tốt lắm.
Nhưng Nam Khuê lại vô cùng kiên nhẫn, mỗi lần đều có cách dỗ ông nội vui vẻ.
Về điểm này, cháu trai ruột như anh cũng thấy tự ti.
Lúc lấy lại tinh thần, trong phòng đã chỉ còn mình anh, Nam Khuê đỡ ông nội xuống tầng, không biết cô nói gì mà chọc cho ông cụ vui vẻ cười ha ha.
Cho nên anh đây là bị bỏ rơi một cách công khai.
Cả một buổi chiều Nam Khuê đều ở cạnh ông nội uống trà, nói chuyện, xem tivi, kể chuyện xưa.
Lục Kiến Thành nhìn nụ cười xinh đẹp động lòng người của cô, đột nhiên có chút hiểu được lí do vì sao năm đó ông nội lại nhất định muốn anh cưới Nam Khuê.
Thật ra tính cách của anh có chút lạnh lùng, thậm chí còn có chút kì quái.
Nam Khuê tươi sáng như ánh nắng như vậy vừa đúng để bù trừ cho khuyết điểm của anh, cô đúng là rất hoạt bát, giống như một mặt trời nhỏ vậy, luôn mang đến sức mạnh và sự ấm áp cho người khác.
Nhưng không biết rằng qua ba ngày sau, mặt trời nhỏ này sẽ chiếu vào ai đây?
Ban đêm, mãi cho đến khi ông nội ngủ rồi Nam Khuê mới về phòng.
Lục Kiến Thành đã tắm rửa xong, đang nằm trên giường đọc sách, anh mặc một bộ áo choàng tắm màu xám đậm càng khiến bản thân thêm to lớn tuấn lãng, toát ra sự gợi cảm và mị lực khó diễn tả được.
Nhịp tim Nam Khuê chệch mấy nhịp, tim đập mạnh như nai con chạy loạn.
Người đàn ôn này.
Không có chuyện gì làm à hay sao tắm xong còn nằm ở trên giường quyến rũ cô chứ, đúng là không biết xấu hổ.
Nam Khuê nhanh chóng xoay người mở cửa tủ tìm quần áo ngủ, tay còn chưa đụng vào thì giọng nói trầm thấp của Lục Kiến Thành đã vang lên: “Không cần tìm, tôi đã lấy xong đồ ngủ cho em rồi.”
“Cái… Cái gì?”
Nam Khuê nhìn anh, khuôn mặt nhỏ đỏ lên.
Sau đó nghĩ lại bây giờ hai người vẫn là vợ chồng, phản ứn của cô có chút mãnh liệt, cô lập tức bình tĩnh lại nói: “Sao anh lại cầm đồ ngủ của tôi, không cẩn thận cầm nhầm sao?”
“Không có.”
“Vậy đồ ngủ của tôi đâu?” Nam Khuê nhìn quanh phòng ngủ cũng không thấy.
Ánh mắt Lục Kiến Thành nhìn về phía phòng tắm: “Ở trong đó, hôm nay em chăm sóc ông nội cả buổi chiều đã vất vả rồi, đây là chuyện ông xã có đủ khả năng để làm cho em.”
Nam Khuê: “…”
Nhưng cô đâu có nhờ anh lấy!
Cô có để mấy bộ quần áo ngủ ở đây, tất cả đều là bộ đồ ngủ cotton, chỉ có một bộ là không phải, đó là một chiếc váy ngủ ngắn viền ren, sau khi mặc vào sẽ để lộ toàn bộ xương cánh bướm ở sau lưng, vô cùng gợi cảm.
Lúc này Nam Khuê vừa đi đến nhà tắm vừa cầu nguyện anh không lấy trúng cái váy đó.
Nhưng cô sợ cái gì thì cái đó sẽ đến.
Sau khi vào phòng tắm, Nam Khuê vừa nhìn đã thấy chiếc váy ngủ viền ren lộ lưng kia.
Càng quá đáng hơn là người nào đó không phải treo lên một cách tùy tiện mà là cố ý treo cao lên cho cô nhìn.
Lúc thấy váy ngủ viền ren lộ lưng, mặt mũi Nam Khuê mất hết sạch, cô cảm thấy mình hoàn toàn không còn mặt mũi gặp người khác nữa rồi.
Có nên đổi một bộ đồ ngủ khác không?
Nam Khuê do dự một lúc lâu, cuối cùng cắn răng quyết định đi đổi bộ khác.
Thấy cô chưa tắm đã quay về phòng ngủ, Lục Kiến Thành còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì đó, anh lập tức ngẩng đầu: “Sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là tôi…” Cô lắp bắp: “Tôi hơi cảm, muốn mặc đồ ngủ kín một chút.”
“Vậy ngày mai tôi mua cho em.” Lục Kiến Thành nói.
Nam Khuê có chút nghi ngờ, cô tìm bộ khác là được rồi, sao còn phải chờ đến mai đi mua nữa chứ?
Nhưng sau khi lục lọi khắp nơi, Nam Khuê thất bại nhìn Lục Kiến Thành: “Mấy bộ đồ ngủ kia của tôi đâu?”
“Vứt rồi.”
“Cái gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.