Chương 110
Hà Thẩm
31/08/2022
Lục Kiến Thành nhìn cô, bỗng nhiên có cảm giác không nói thành lời.
Anh luôn cảm thấy sau ngày hôm nay Nam Khuê đã thay đổi, cô trở nên khách sáo hơn, trở nên lễ phép hơn.
Thậm chí còn giống như không cần đến anh.
Cảm giác này khiến anh vô cùng hoảng sợ.
“Anh không có ý ép em.” Lục Kiến Thành bưng bát chén canh cá, cố gắng giải thích.
Nhưng anh vừa nói xong, Nam Khuê đã che miệng lại, chạy vội vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, cô nôn ọe điên cuồng, nhưng vì không muốn để Lục Kiến Thành nghe thấy nên cô khóa trái cửa phòng tắm, đồng thời cũng mở hết tất cả vòi nước ra, muốn dùng tiếng nước để che tiếng nôn.
Mặc dù khó chịu nhưng cô không muốn dùng cách này để giàh được sự quan tâm và thương hại của anh.
Như thế sẽ chỉ khiến cô cảm thấy mình rất đáng thương.
Vô cùng đáng thương.
Sau khi nôn xong, Nam Khuê đi rửa mặt.
Khi thấy gương mặt lạnh lùng, ánh mắt ảm đạm của mình, cô đột nhiên bật khóc.
Một tay cô che miệng, cuối cùng không thể kiềm chế được nữa mà khóc nấc lên.
Nhưng cho dù khóc cô cũng không dám khóc lớn, chỉ có thể khóc một cách kiềm chế.
Cô sai rồi, vô cùng sai.
Cô không nên có chút kỳ vọng nào với Lục Kiến Thành, cũng không nên kỳ vọng chút nào với cuộc hôn nhân này.
“Ông nội, thật xin lỗi, con rất muốn hoàn thành di nguyện của anh, muốn sống với anh ấy thật tốt, nhưng con thật sự không chịu đựng nổi nữa.”
Quá mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi.
Tắm rửa xong, Nam Khuê từ phòng tắm ra ngoài.
Không ngờ Lục Kiến Thành vẫn còn ở đó, nhưng hiện tại dù họ có cùng một phòng nhưng cũng giống như không còn tiếng nói chung.
Nam Khuê gội đầu, nước vẫn nhỏ xuống từ tóc.
Cô vừa lau đầu vừa đi qua Lục Kiến Thành.
“Anh giúp em.” Lục Kiến Thành đi qua.
“Không cần, tự tôi làm được.”
Lau xong tóc, Nam Khuê lên giường nằm.
Lúc này Lục Kiến Thành đã rời đi.
Nam Khuê nhìn bóng lưng rời đi của anh, đột nhiên bật khóc.
Đã nói không khóc nhưng nước mắt như được mở chốt, một khi dây thần kinh đó bị đụng vào thì tự động mở ra, cô căn bản không khống chế được.
Cô sớm biết người kiêu ngạo như anh sao có thể chịu đựng được sự lạnh lùng xa cách của cô chứ?
Từ trước đến nay anh luôn là người được mọi người vây quanh, chưa từng phải làm người khác vui lòng, đã bao giờ anh phải đi lấy lòng người khác đâu?
Rời đi cũng tốt, rời đi thì cô sẽ không cần nhìn thấy anh nữa.
Không thấy, có lẽ sẽ không đau.
Không thấy, có lẽ sẽ không khó chịu như vậy.
Nhưng đã muộn như vậy, anh bỏ nhà đi đâu?
Đáp án rất rõ, giống như không cần suy nghĩ.
Hóa ra dù qua bao lâu, qua bao nhiêu năm, trái tim anh vẫn nằm trên người Phương Thanh Liên.
Trước kia cô luôn cảm giác mình có một trái tim không biết sợ hãi, cô không sợ cố gắng, không sợ khổ, cũng không sợ chờ đợi.
Nhưng sự thật chứng minh, cô sai rồi, thật ra cô nhát gan, sợ hãi hơn tất cả mọi người.
Tắt đèn, Nam Khuê nằm trên giường nhắm mắt lại.
Nói là nằm trên giường, thật ra cô căn bản cũng không ngủ, chỉ mở to mắt nhìn đèn thủy tinh treo trên trần nhà.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên cửa bị ai đó đẩy ra.
Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng bước chân.
Là Lục Kiến Thành đi vào.
Vậy mà anh lại không đi?
Không đến bên cạnh Phương Thanh Liên sao?
Tủ quần áo bị mở ra, Lục Kiến Thành cầm quần áo ngủ vào phòng tắm, tiếng nước chảy ào ào truyền vào tai Nam Khuê.
Mãi đến khi một mùi hương mát lạnh truyền vào mũi cô, trên eo thon xuất hiện thêm một đôi tay mạnh mẽ, lúc này Nam Khuê mới ý thức được anh đã lên giường, hơn nữa còn ôm cô vào lòng.
“Tôi không quen.” Nam Khuê đẩy anh, nhẹ giọng nói.
“Ôm nhiều sẽ quen.” Anh nói.
Nam Khuê tức giận, tức giận đến mức trực tiếp xoay người, đôi mắt đen nhánh uất hận nhìn anh.
Bỗng nhiên cô cúi đầu xuống, cắn mạnh lên vai anh.
Lúc Nam Khuê cắn xuống rất hung ác, Lục Kiến Thành nhanh chóng cảm thấy đau đớn.
Anh khẽ rên một tiếng, nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy eo Nam Khuê, không có ý định muốn buông tay.
Nam Khuê thả ra, đôi mắt đen nhánh lại một lần nữa nhìn người đàn ông trước mặt, vừa tức vừa giận: “Lục Kiến Thành, anh thả tôi ra.”
“Không thả.”
Lần này anh càng dứt khoát, càng trực tiếp hơn.
Nam Khuê lại lần nữa cúi đầu, một lần nữa cắn lên vị trí vừa cắn.
Lần này cô còn dùng sức hơn so với lần trước.
Cô đau, lòng cô đau đến sắp tan nát. Vì sao anh vẫn làm như không xảy ra chuyện gì?
Lục Kiến Thành, anh là đồ khốn khiếp, anh dựa vào cái gì mà làm tôi đau lòng như vậy chứ?
Đột nhiên cô dùng sức hơn, vết thương của Lục Kiến Thành lập tức chảy máu, máu đỏ tươi lập tức thấm qua quần áo, thấm vào trong miệng Nam Khuê.
Mùi máu tanh nồng nặc lập tức xuất hiện trong miệng cô.
Lúc này Nam Khuê mới dừng lại.
Khi cô ngẩng đầu mới phát hiện Lục Kiến Thành đang nhíu chặt mày, vẻ mặt thống khổ và nhẫn nhịn.
“Vì sao không tránh?” Cô sắc bén hỏi.
Lục Kiến Thành không trả lời mà hỏi lại: “Phát tiết xong rồi?”
Lúc nói chuyện anh đưa tay muốn sờ tóc Nam Khuê, nhưng cô lại không chút lưu tình chút nào mà tránh ra.
Cô không phải sủng vật của anh, lúc muốn dỗ sẽ đưa tay xoa xoa, không muốn dỗ thì vứt bỏ lúc nào cũng được.
“Vẫn tức giận?” Lục Kiến Thành lại lên tiếng.
Nam Khuê xoay người, không để ý đến anh.
Nếu anh muốn ôm, cô lại không thể tránh khỏi, thì mặc kệ, để anh ôm đi.
Lúc Lục Kiến Thành tỉnh lại, trời cũng đã sáng.
Quan trọng hơn nữa là bên cạnh anh không có ai, Nam Khuê căn bản không nằm bên cạnh.
Anh lập tức cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Nam Khuê, nhưng cô đã tắt điện thoại.
Trước khi Nam Khuê ra ngoài đã tắt điện thoại.
Vì hôm nay cô không muốn ai quấy rấy mình, chỉ muốn ở một mình.
Khi đi ngang qua một tiệm bánh gato ở quảng trường, cô đột nhiên nghe thấy có người đang nói khẩu hiệu hạ giá, Nam Khuê vô tình nhìn qua, bây giờ cô mới phát hiện hôm nay là sinh nhật mình.
Đúng vậy, sinh nhật cô.
Ngay cả cô cũng quên cả sinh nhật mình.
Lúc trước, sinh nhật là cô mong chờ nhất trong năm.
Khi đó, dù nhà không giàu, hơn nữa còn thường xuyên nợ nần, nhưng chỉ cần là sinh nhật cô, mẹ nhất định sẽ mua cho cô một chiếc bánh gato nhỏ.
Khi đó cô thích ăn nhất là tôm, mẹ sẽ chuẩn bị cho cô một đĩa tôm lớn, tự mình bóc vỏ giúp cô, còn chuẩn bị cả đồ chấm.
Cho đến bây giờ, mặc dù cô đã nếm qua rất nhiều loại tôm, nhưng vẫn cảm thấy đồ chấm mẹ làm là loại ngon nhất trên thế giới, chỉ tiếc cô không còn ăn được nữa.
Buổi tối, đèn trong nhà đều tắt.
Mẹ mang bánh gato đã thắp nến lên, đội vương miện nhỏ cho cô, để cô thổi tắt nến.
Trước sinh nhật mười bốn tuổi, tất cả ước nguyện trong ngày sinh nhật của cô đều giống nhau: Học tập tốt, để mẹ có khoảng thời gian tốt nhất, thoát khỏi người cha nghiện bài bạc.
Sau mười bốn tuổi, cũng chính là từ năm gặp Lục Kiến Thành, ước nguyện trong sinh nhật của cô nhiều thêm một điều: Cô hi vọng có một ngày có thể gặp lại anh, càng hi vọng có một ngày cô có thể ở cạnh chàng trai tỏa sáng khắp nơi này.
Khi đó cô cẩn thận từng li từng tí.
Cô căn bản không dám tưởng tượng có một ngày cô sẽ kết hôn với anh, sẽ trở thành vợ anh.
Đây là ước nguyện ngây ngô cô nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Cô luôn cảm thấy có thể gặp lại để là ân huệ lớn nhất ông trời ban cho cô.
Có khi Nam Khuê nghĩ, nếu như cô không tiếp tục gặp anh, không tiếp tục đến gần cuộc sống anh, có phải mọi thứ sẽ khác không?
Có khả năng anh vẫn sẽ vĩnh viễn là người mà cô ngưỡng mộ, là thế giới xa vời mà cô không thể chạm đến, là ánh sáng trong tim cô.
Nếu như là vậy, có lẽ cô sẽ không mong chờ, cũng sẽ không thất vọng và đau lòng như bây giờ.
Tiệm bánh gato rất náo nhiệt, người ở trong cũng rất nhiều.
Nam Khuê nghe tiếng nhạc mà đi vào.
“Xin chào quý khách, xin hỏi cô cần loại bánh gato như thế nào?”
“Tôi muốn một chiếc bánh gato nhiều bơ.”
Cô không thể ăn ruột bánh gato, cuối cùng nhân viên cửa hàng đề cử cho cô một chiếc bánh ô mai ngàn lớp, mỗi tầng đều là một lớp bơ béo ngậy.
Nam Khuê mang theo bánh gato và bánh trứng ra khỏi cửa hàng, lúc nhìn thấy bóng lưng đưa về phía mình bên ngoài cửa hàng, cô đột nhiên ngẩn người.
Sao anh lại ở đây?
Cô xách bánh gato, bỗng nhiên cảm thấy người mình cứng lại.
Đúng lúc này Lục Kiến Thành xoay người, ngữ khí của anh vẫn dịu dàng như cũ: “Sao em lại tự mình ra ngoài vậy, cũng không nói cho anh một tiếng.”
Anh luôn cảm thấy sau ngày hôm nay Nam Khuê đã thay đổi, cô trở nên khách sáo hơn, trở nên lễ phép hơn.
Thậm chí còn giống như không cần đến anh.
Cảm giác này khiến anh vô cùng hoảng sợ.
“Anh không có ý ép em.” Lục Kiến Thành bưng bát chén canh cá, cố gắng giải thích.
Nhưng anh vừa nói xong, Nam Khuê đã che miệng lại, chạy vội vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, cô nôn ọe điên cuồng, nhưng vì không muốn để Lục Kiến Thành nghe thấy nên cô khóa trái cửa phòng tắm, đồng thời cũng mở hết tất cả vòi nước ra, muốn dùng tiếng nước để che tiếng nôn.
Mặc dù khó chịu nhưng cô không muốn dùng cách này để giàh được sự quan tâm và thương hại của anh.
Như thế sẽ chỉ khiến cô cảm thấy mình rất đáng thương.
Vô cùng đáng thương.
Sau khi nôn xong, Nam Khuê đi rửa mặt.
Khi thấy gương mặt lạnh lùng, ánh mắt ảm đạm của mình, cô đột nhiên bật khóc.
Một tay cô che miệng, cuối cùng không thể kiềm chế được nữa mà khóc nấc lên.
Nhưng cho dù khóc cô cũng không dám khóc lớn, chỉ có thể khóc một cách kiềm chế.
Cô sai rồi, vô cùng sai.
Cô không nên có chút kỳ vọng nào với Lục Kiến Thành, cũng không nên kỳ vọng chút nào với cuộc hôn nhân này.
“Ông nội, thật xin lỗi, con rất muốn hoàn thành di nguyện của anh, muốn sống với anh ấy thật tốt, nhưng con thật sự không chịu đựng nổi nữa.”
Quá mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi.
Tắm rửa xong, Nam Khuê từ phòng tắm ra ngoài.
Không ngờ Lục Kiến Thành vẫn còn ở đó, nhưng hiện tại dù họ có cùng một phòng nhưng cũng giống như không còn tiếng nói chung.
Nam Khuê gội đầu, nước vẫn nhỏ xuống từ tóc.
Cô vừa lau đầu vừa đi qua Lục Kiến Thành.
“Anh giúp em.” Lục Kiến Thành đi qua.
“Không cần, tự tôi làm được.”
Lau xong tóc, Nam Khuê lên giường nằm.
Lúc này Lục Kiến Thành đã rời đi.
Nam Khuê nhìn bóng lưng rời đi của anh, đột nhiên bật khóc.
Đã nói không khóc nhưng nước mắt như được mở chốt, một khi dây thần kinh đó bị đụng vào thì tự động mở ra, cô căn bản không khống chế được.
Cô sớm biết người kiêu ngạo như anh sao có thể chịu đựng được sự lạnh lùng xa cách của cô chứ?
Từ trước đến nay anh luôn là người được mọi người vây quanh, chưa từng phải làm người khác vui lòng, đã bao giờ anh phải đi lấy lòng người khác đâu?
Rời đi cũng tốt, rời đi thì cô sẽ không cần nhìn thấy anh nữa.
Không thấy, có lẽ sẽ không đau.
Không thấy, có lẽ sẽ không khó chịu như vậy.
Nhưng đã muộn như vậy, anh bỏ nhà đi đâu?
Đáp án rất rõ, giống như không cần suy nghĩ.
Hóa ra dù qua bao lâu, qua bao nhiêu năm, trái tim anh vẫn nằm trên người Phương Thanh Liên.
Trước kia cô luôn cảm giác mình có một trái tim không biết sợ hãi, cô không sợ cố gắng, không sợ khổ, cũng không sợ chờ đợi.
Nhưng sự thật chứng minh, cô sai rồi, thật ra cô nhát gan, sợ hãi hơn tất cả mọi người.
Tắt đèn, Nam Khuê nằm trên giường nhắm mắt lại.
Nói là nằm trên giường, thật ra cô căn bản cũng không ngủ, chỉ mở to mắt nhìn đèn thủy tinh treo trên trần nhà.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên cửa bị ai đó đẩy ra.
Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng bước chân.
Là Lục Kiến Thành đi vào.
Vậy mà anh lại không đi?
Không đến bên cạnh Phương Thanh Liên sao?
Tủ quần áo bị mở ra, Lục Kiến Thành cầm quần áo ngủ vào phòng tắm, tiếng nước chảy ào ào truyền vào tai Nam Khuê.
Mãi đến khi một mùi hương mát lạnh truyền vào mũi cô, trên eo thon xuất hiện thêm một đôi tay mạnh mẽ, lúc này Nam Khuê mới ý thức được anh đã lên giường, hơn nữa còn ôm cô vào lòng.
“Tôi không quen.” Nam Khuê đẩy anh, nhẹ giọng nói.
“Ôm nhiều sẽ quen.” Anh nói.
Nam Khuê tức giận, tức giận đến mức trực tiếp xoay người, đôi mắt đen nhánh uất hận nhìn anh.
Bỗng nhiên cô cúi đầu xuống, cắn mạnh lên vai anh.
Lúc Nam Khuê cắn xuống rất hung ác, Lục Kiến Thành nhanh chóng cảm thấy đau đớn.
Anh khẽ rên một tiếng, nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy eo Nam Khuê, không có ý định muốn buông tay.
Nam Khuê thả ra, đôi mắt đen nhánh lại một lần nữa nhìn người đàn ông trước mặt, vừa tức vừa giận: “Lục Kiến Thành, anh thả tôi ra.”
“Không thả.”
Lần này anh càng dứt khoát, càng trực tiếp hơn.
Nam Khuê lại lần nữa cúi đầu, một lần nữa cắn lên vị trí vừa cắn.
Lần này cô còn dùng sức hơn so với lần trước.
Cô đau, lòng cô đau đến sắp tan nát. Vì sao anh vẫn làm như không xảy ra chuyện gì?
Lục Kiến Thành, anh là đồ khốn khiếp, anh dựa vào cái gì mà làm tôi đau lòng như vậy chứ?
Đột nhiên cô dùng sức hơn, vết thương của Lục Kiến Thành lập tức chảy máu, máu đỏ tươi lập tức thấm qua quần áo, thấm vào trong miệng Nam Khuê.
Mùi máu tanh nồng nặc lập tức xuất hiện trong miệng cô.
Lúc này Nam Khuê mới dừng lại.
Khi cô ngẩng đầu mới phát hiện Lục Kiến Thành đang nhíu chặt mày, vẻ mặt thống khổ và nhẫn nhịn.
“Vì sao không tránh?” Cô sắc bén hỏi.
Lục Kiến Thành không trả lời mà hỏi lại: “Phát tiết xong rồi?”
Lúc nói chuyện anh đưa tay muốn sờ tóc Nam Khuê, nhưng cô lại không chút lưu tình chút nào mà tránh ra.
Cô không phải sủng vật của anh, lúc muốn dỗ sẽ đưa tay xoa xoa, không muốn dỗ thì vứt bỏ lúc nào cũng được.
“Vẫn tức giận?” Lục Kiến Thành lại lên tiếng.
Nam Khuê xoay người, không để ý đến anh.
Nếu anh muốn ôm, cô lại không thể tránh khỏi, thì mặc kệ, để anh ôm đi.
Lúc Lục Kiến Thành tỉnh lại, trời cũng đã sáng.
Quan trọng hơn nữa là bên cạnh anh không có ai, Nam Khuê căn bản không nằm bên cạnh.
Anh lập tức cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Nam Khuê, nhưng cô đã tắt điện thoại.
Trước khi Nam Khuê ra ngoài đã tắt điện thoại.
Vì hôm nay cô không muốn ai quấy rấy mình, chỉ muốn ở một mình.
Khi đi ngang qua một tiệm bánh gato ở quảng trường, cô đột nhiên nghe thấy có người đang nói khẩu hiệu hạ giá, Nam Khuê vô tình nhìn qua, bây giờ cô mới phát hiện hôm nay là sinh nhật mình.
Đúng vậy, sinh nhật cô.
Ngay cả cô cũng quên cả sinh nhật mình.
Lúc trước, sinh nhật là cô mong chờ nhất trong năm.
Khi đó, dù nhà không giàu, hơn nữa còn thường xuyên nợ nần, nhưng chỉ cần là sinh nhật cô, mẹ nhất định sẽ mua cho cô một chiếc bánh gato nhỏ.
Khi đó cô thích ăn nhất là tôm, mẹ sẽ chuẩn bị cho cô một đĩa tôm lớn, tự mình bóc vỏ giúp cô, còn chuẩn bị cả đồ chấm.
Cho đến bây giờ, mặc dù cô đã nếm qua rất nhiều loại tôm, nhưng vẫn cảm thấy đồ chấm mẹ làm là loại ngon nhất trên thế giới, chỉ tiếc cô không còn ăn được nữa.
Buổi tối, đèn trong nhà đều tắt.
Mẹ mang bánh gato đã thắp nến lên, đội vương miện nhỏ cho cô, để cô thổi tắt nến.
Trước sinh nhật mười bốn tuổi, tất cả ước nguyện trong ngày sinh nhật của cô đều giống nhau: Học tập tốt, để mẹ có khoảng thời gian tốt nhất, thoát khỏi người cha nghiện bài bạc.
Sau mười bốn tuổi, cũng chính là từ năm gặp Lục Kiến Thành, ước nguyện trong sinh nhật của cô nhiều thêm một điều: Cô hi vọng có một ngày có thể gặp lại anh, càng hi vọng có một ngày cô có thể ở cạnh chàng trai tỏa sáng khắp nơi này.
Khi đó cô cẩn thận từng li từng tí.
Cô căn bản không dám tưởng tượng có một ngày cô sẽ kết hôn với anh, sẽ trở thành vợ anh.
Đây là ước nguyện ngây ngô cô nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Cô luôn cảm thấy có thể gặp lại để là ân huệ lớn nhất ông trời ban cho cô.
Có khi Nam Khuê nghĩ, nếu như cô không tiếp tục gặp anh, không tiếp tục đến gần cuộc sống anh, có phải mọi thứ sẽ khác không?
Có khả năng anh vẫn sẽ vĩnh viễn là người mà cô ngưỡng mộ, là thế giới xa vời mà cô không thể chạm đến, là ánh sáng trong tim cô.
Nếu như là vậy, có lẽ cô sẽ không mong chờ, cũng sẽ không thất vọng và đau lòng như bây giờ.
Tiệm bánh gato rất náo nhiệt, người ở trong cũng rất nhiều.
Nam Khuê nghe tiếng nhạc mà đi vào.
“Xin chào quý khách, xin hỏi cô cần loại bánh gato như thế nào?”
“Tôi muốn một chiếc bánh gato nhiều bơ.”
Cô không thể ăn ruột bánh gato, cuối cùng nhân viên cửa hàng đề cử cho cô một chiếc bánh ô mai ngàn lớp, mỗi tầng đều là một lớp bơ béo ngậy.
Nam Khuê mang theo bánh gato và bánh trứng ra khỏi cửa hàng, lúc nhìn thấy bóng lưng đưa về phía mình bên ngoài cửa hàng, cô đột nhiên ngẩn người.
Sao anh lại ở đây?
Cô xách bánh gato, bỗng nhiên cảm thấy người mình cứng lại.
Đúng lúc này Lục Kiến Thành xoay người, ngữ khí của anh vẫn dịu dàng như cũ: “Sao em lại tự mình ra ngoài vậy, cũng không nói cho anh một tiếng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.