Chương 537: Cố Mạc Hàn đã khôi phục một chút trí nhớ?
Hà Thẩm
20/10/2022
Cố Mạc Hàn đứng ở đó, nửa ngày vẫn không nói lời nào.
Nam Khuê cười cười, nhìn về phía anh: “Sao vậy, anh không dám à?”
“Chẳng phải anh đã thề thốt cho rằng em đánh cô ta, bắt nạt cô ta sao?”
“Được, tôi đồng ý với cô.” Cố Mạc Hàn nói. . Truyện Điền Văn
“Vậy anh nghĩ kỹ đi, ba ngày ba đêm mà em nói, anh nhất định phải ở bên cạnh em một tấc cũng không rời.”
“Phải ăn cơm cùng em, phải dỗ em đi ngủ, cùng em đi dạo, em đi đâu, anh cũng phải đi đó, anh thật sự có thể làm được à.”
Cố Mạc Hàn do dự.
Anh nhìn Nam Khuê với ánh mắt thâm sâu: “Đổi cách khác không được sao? Nhất định phải là cái này à?”
“Cô cũng biết, tôi có vị hôn thê rồi mà.”
Nam Khuê kiên quyết lắc đầu: “Không được, không thể thương lượng nữa, anh tự mình cân nhắc đi.”
Nói xong, cô đứng dậy đi lên lầu.
Cố Mạc Hàn nhìn theo bóng lưng cô rời đi, càng lúc càng xa.
Cuối cùng, lúc bóng dáng Nam Khuê sắp biến mất, anh mới nói vọng lên trên lầu: “Được, tôi đồng ý với cô.”
“Anh chắc chắn mình đã nghiêm túc suy nghĩ kỹ rồi chứ, một khi đã đồng ý, thì không được phép đổi ý.”
“Tôi chắc chắn.”
“Được.”
Nam Khuê cong môi, sau đó bước xuống.
“Trần Tranh.”
Nam Khuê vừa gọi một tiếng, Trần Tranh đã nhanh chóng đi tới: “Thiếu phu nhân, cô có căn dặn gì?”
“Đồ tôi muốn đã chuẩn bị xong chưa?”
“Đã chuẩn bị xong rồi, tôi lập tức đi lấy.”
Vài phút sau, Trần Tranh ôm một chiếc máy tính đi tới.
Bên trong chính là Chu Hiểu Tinh hùng hổ chạy đến camera trước cổng, qua màn hình có thể thấy rõ cô ta đang không thèm nói đạo lý với Trần Tranh.
Lúc này, Nam Khuê bật đoạn ghi âm trên điện thoại lên, sau đó đặt điện thoại trước mặt Cố Mạc Hàn.
“Nghe những lời cô ta nói, nhìn hành động cô ta đã làm, rồi đem so với tiêu chuẩn người bình thường của anh đánh giá một chút, có phải em nên trả đũa lại không?”
Chẳng mấy chốc, bên trong phát ra giọng của Chu Hiểu Tinh.
“Nhìn dáng vẻ thì là con người, nhưng không ngờ lại là một con hồ ly tinh, đúng là không biết liêm sỉ, bụng đã lớn như vậy rồi còn dám câu dẫn người đàn ông của tôi.”
“Cô, cái đồ hồ ly tinh, đồ trà xanh không biết xấu hổ, dựa vào cái gì mà nói tôi?”
Sắc mặt của Cố Mạc Hàn dần chùng xuống.
Sau khi xem hết đoạn ghi âm và video, Nam Khuê mở miệng: “Em nhắc lại lần nữa, anh là chồng của em, anh chỉ đang bị mất trí nhớ thôi, còn Chu Hiểu Tinh hiện tại mới là người thứ ba.”
“Vì vậy, cô ta dựa vào cái gì mà lại diễu võ giương oai trước mặt em? Em nể mặt anh nên mới cho cô ta mặt mũi, bằng không bây giờ cô ta đã qua đêm tại đồn cảnh sát rồi.”
Cố Mạc Hàn đóng máy tính lại, đồng thời nhìn về phía Nam Khuê: “Hiểu Tinh quả thực có chút bốc đồng. Về phần những lời cô ấy đã nói, tôi thay mặt cô ấy xin lỗi cô.”
“Anh thay cô ta? Anh lấy tư cách gì thay cho cô ta? Vị hôn phu?” Nam Khuê nhịn không được mà chất vấn.
“Thế nhưng Cố Mạc Hàn, anh tìm hiểu rõ đi, anh không phải là vị hôn phu của Chu Hiểu Tinh, anh là chồng của em, cho nên anh dựa vào cái gì mà thay mặt cô ta chứ?”
“Cô Nam Khuê, trước khi tôi vẫn chưa khôi phục lại trí nhớ, xin thứ lỗi cho tôi rất khó có thể tin lời của cô, cũng rất khó tin mối quan hệ giữa chúng ta.”
Lời của Cố Mạc Hàn có vẻ bình tĩnh nhưng lại vô tình.
Nam Khuê xoay người, cô đưa tay và lén lau nước mắt.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô quay lại, lạnh lùng nói: “Được thôi, mặc kệ anh tin hay không, bây giờ anh đã thua, dựa theo thỏa thuận của chúng ta, anh sẽ phải ở đây ba ngày ba đêm.”
“Trừ phi có sự cho phép của em, nếu không trong ba ngày tới không được phép ra ngoài.”
Cố Mạc Hàn cau mày.
Thế nhưng Trần Tranh đã đóng cửa lại.
Nam Khuê nhìn thời gian trên điện thoại, bình tĩnh lên tiếng: “Bây giờ là chiều thứ hai, ba ngày sau, hai giờ chiều em sẽ để anh rời đi như đã hứa, anh yên tâm, em sẽ không giữ anh thêm một giây một phút nào.”
“Hy vọng cô nói được thì làm được.”
Sau khi thỏa thuận xong xuôi, Nam Khuê lên lầu nghỉ trưa.
Trần Tranh cùng đi theo lên, nhìn vẻ mặt buồn bã của Nam Khuê, anh ta rất lo lắng.
“Thiếu phu nhân, cách này có thực sự khả thi không?”
“Không biết nữa, có thể có hiệu quả, hoặc có thể chỉ là suy nghĩ mơ mộng của tôi, đến cuối mọi thứ đều là công dã tràng.”
“Thiếu phu nhân, theo tôi, hay là để tôi trực tiếp tìm vài người trói thiếu gia về, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với người phụ nữ kia, chỉ cần anh ấy có thể ở bên cạnh cô là được rồi không phải sao?”
“Trần Tranh, anh có biết không? Tôi cũng đã từng nghĩ tới như những gì anh nói, thậm chí có lúc tôi còn nghĩ, cho dù anh ấy cả đời cũng không thể khôi phục trí nhớ, chỉ cần anh ấy có thể ở bên cạnh tôi như vậy là đủ rồi.”
“Thế nhưng…” Nam Khuê cười khổ: “Con người rất kỳ lạ, khi anh đã từng hưởng thụ được cảm giác có ai đó dịu dàng yêu, hưởng thụ được tất cả sự che chở, thương yêu và chiều chuộng của người ấy, anh sẽ không cách nào chịu đựng được dáng vẻ lạnh lùng của người ấy dành cho mình.”
“Thứ tôi muốn là Lục Kiến Thành, là Lục Kiến Thành yêu tôi, thương tôi, cưng chiều tôi và coi tôi là vợ của anh ấy, chứ không phải là ở bên cạnh tôi, một cái xác không hồn.”
“Thay vì vậy, chi bằng tôi thả cho anh ấy được tự do.”
Sau khi nghỉ trưa một giấc, Nam Khuê kê một loạt thực đơn cho buổi tối.
Bên trên đều là tất cả những món mà cô thích ăn, và cũng đều là món sở trường của Lục Kiến Thành.
“Sao vậy?”
Thấy anh đang cau mày nhìn thực đơn, Nam Khuê liền hỏi.
“Những món ăn này của cô đều không phải món ở đây, tôi không biết làm.” Cố Mạc Hàn nói.
“Không, anh biết làm.”
Ngay lập tức, Nam Khuê lật cuốn album ảnh ra, đưa cho Cố Mạc Hàn xem một bàn đồ ăn ngon trong tấm hình.
“Em tin anh có thể làm tốt.” Cô nói, trong mắt tràn đầy chắc chắn.
Cố Mạc Hàn ôm thái độ hoài nghi đi vào bếp.
Nhưng có điều lại làm anh thấy kỳ lạ, anh vừa cầm thức ăn lên, hai tay đã thuần thục cắt theo trí nhớ như máy móc.
Không chỉ thế, trong lúc nấu anh thậm chí còn không sử dụng Baidu.
Cứ như thể những điều đó được tạo ra một cách tự nhiên trong đầu anh vậy.
Lại dường như đã làm qua vô số lần.
Nêm gia vị gì, cho bao nhiêu nước, bỏ bao nhiêu muối.
Tất cả mọi thứ tựa như nước chảy thành sông.
Thậm chí, thỉnh thoảng có một vài hình ảnh chợt lóe lên trong đầu anh, nhưng cũng chỉ rất ngắn ngủi, luôn trôi qua trong tích tắc.
Đợi khi anh cố gắng tìm kiếm nó, hình ảnh đó đã biến mất không còn gì.
Chờ hơn một tiếng sau, Cố Mạc Hàn bày tất cả các món ăn lên trên bàn.
Nam Khuê đưa điện thoại cho Trần Tranh: “Chụp một tấm như trong bức ảnh kia đi.”
“Vâng, thiếu phu nhân.”
Lúc Cố Mạc Hàn rửa tay xong quay lại nhìn thấy một bàn đồ ăn lớn, cơ hồ có loại cảm giác xuyên không.
Anh mở to hai mắt, gần như khó tin.
Cũng chính vào lúc đó, đầu anh đột nhiên đau dữ dội.
Anh ôm đầu, cố gắng chống đỡ cơ thể, nhưng những hình ảnh rời rạc trong đầu anh cứ không ngừng xuất hiện.
Anh cố gắng suy nghĩ, nhưng vừa mới thử, đầu anh liền đau đớn dữ dội.
“Mạc Hàn, anh làm sao vậy?”
Nam Khuê bước tới.
“Tôi…” Cố Mạc Hàn khó chịu ôm đầu: “Đầu của tôi đau quá. Hình như tôi đã nhìn thấy gì đó.”
Nam Khuê nghe xong lập tức bối rối: “Anh nói anh nhìn thấy gì? Mau nói cho em biết, anh đã nhìn thấy gì?”
Cố Mạc Hàn vẫn cứ ôm đầu.
Nhưng Nam Khuê lại căng thẳng đến mức nói năng lộn xộn: “Mau, nói cho em biết, trong đầu anh hiện lên những gì.”
Nam Khuê cười cười, nhìn về phía anh: “Sao vậy, anh không dám à?”
“Chẳng phải anh đã thề thốt cho rằng em đánh cô ta, bắt nạt cô ta sao?”
“Được, tôi đồng ý với cô.” Cố Mạc Hàn nói. . Truyện Điền Văn
“Vậy anh nghĩ kỹ đi, ba ngày ba đêm mà em nói, anh nhất định phải ở bên cạnh em một tấc cũng không rời.”
“Phải ăn cơm cùng em, phải dỗ em đi ngủ, cùng em đi dạo, em đi đâu, anh cũng phải đi đó, anh thật sự có thể làm được à.”
Cố Mạc Hàn do dự.
Anh nhìn Nam Khuê với ánh mắt thâm sâu: “Đổi cách khác không được sao? Nhất định phải là cái này à?”
“Cô cũng biết, tôi có vị hôn thê rồi mà.”
Nam Khuê kiên quyết lắc đầu: “Không được, không thể thương lượng nữa, anh tự mình cân nhắc đi.”
Nói xong, cô đứng dậy đi lên lầu.
Cố Mạc Hàn nhìn theo bóng lưng cô rời đi, càng lúc càng xa.
Cuối cùng, lúc bóng dáng Nam Khuê sắp biến mất, anh mới nói vọng lên trên lầu: “Được, tôi đồng ý với cô.”
“Anh chắc chắn mình đã nghiêm túc suy nghĩ kỹ rồi chứ, một khi đã đồng ý, thì không được phép đổi ý.”
“Tôi chắc chắn.”
“Được.”
Nam Khuê cong môi, sau đó bước xuống.
“Trần Tranh.”
Nam Khuê vừa gọi một tiếng, Trần Tranh đã nhanh chóng đi tới: “Thiếu phu nhân, cô có căn dặn gì?”
“Đồ tôi muốn đã chuẩn bị xong chưa?”
“Đã chuẩn bị xong rồi, tôi lập tức đi lấy.”
Vài phút sau, Trần Tranh ôm một chiếc máy tính đi tới.
Bên trong chính là Chu Hiểu Tinh hùng hổ chạy đến camera trước cổng, qua màn hình có thể thấy rõ cô ta đang không thèm nói đạo lý với Trần Tranh.
Lúc này, Nam Khuê bật đoạn ghi âm trên điện thoại lên, sau đó đặt điện thoại trước mặt Cố Mạc Hàn.
“Nghe những lời cô ta nói, nhìn hành động cô ta đã làm, rồi đem so với tiêu chuẩn người bình thường của anh đánh giá một chút, có phải em nên trả đũa lại không?”
Chẳng mấy chốc, bên trong phát ra giọng của Chu Hiểu Tinh.
“Nhìn dáng vẻ thì là con người, nhưng không ngờ lại là một con hồ ly tinh, đúng là không biết liêm sỉ, bụng đã lớn như vậy rồi còn dám câu dẫn người đàn ông của tôi.”
“Cô, cái đồ hồ ly tinh, đồ trà xanh không biết xấu hổ, dựa vào cái gì mà nói tôi?”
Sắc mặt của Cố Mạc Hàn dần chùng xuống.
Sau khi xem hết đoạn ghi âm và video, Nam Khuê mở miệng: “Em nhắc lại lần nữa, anh là chồng của em, anh chỉ đang bị mất trí nhớ thôi, còn Chu Hiểu Tinh hiện tại mới là người thứ ba.”
“Vì vậy, cô ta dựa vào cái gì mà lại diễu võ giương oai trước mặt em? Em nể mặt anh nên mới cho cô ta mặt mũi, bằng không bây giờ cô ta đã qua đêm tại đồn cảnh sát rồi.”
Cố Mạc Hàn đóng máy tính lại, đồng thời nhìn về phía Nam Khuê: “Hiểu Tinh quả thực có chút bốc đồng. Về phần những lời cô ấy đã nói, tôi thay mặt cô ấy xin lỗi cô.”
“Anh thay cô ta? Anh lấy tư cách gì thay cho cô ta? Vị hôn phu?” Nam Khuê nhịn không được mà chất vấn.
“Thế nhưng Cố Mạc Hàn, anh tìm hiểu rõ đi, anh không phải là vị hôn phu của Chu Hiểu Tinh, anh là chồng của em, cho nên anh dựa vào cái gì mà thay mặt cô ta chứ?”
“Cô Nam Khuê, trước khi tôi vẫn chưa khôi phục lại trí nhớ, xin thứ lỗi cho tôi rất khó có thể tin lời của cô, cũng rất khó tin mối quan hệ giữa chúng ta.”
Lời của Cố Mạc Hàn có vẻ bình tĩnh nhưng lại vô tình.
Nam Khuê xoay người, cô đưa tay và lén lau nước mắt.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô quay lại, lạnh lùng nói: “Được thôi, mặc kệ anh tin hay không, bây giờ anh đã thua, dựa theo thỏa thuận của chúng ta, anh sẽ phải ở đây ba ngày ba đêm.”
“Trừ phi có sự cho phép của em, nếu không trong ba ngày tới không được phép ra ngoài.”
Cố Mạc Hàn cau mày.
Thế nhưng Trần Tranh đã đóng cửa lại.
Nam Khuê nhìn thời gian trên điện thoại, bình tĩnh lên tiếng: “Bây giờ là chiều thứ hai, ba ngày sau, hai giờ chiều em sẽ để anh rời đi như đã hứa, anh yên tâm, em sẽ không giữ anh thêm một giây một phút nào.”
“Hy vọng cô nói được thì làm được.”
Sau khi thỏa thuận xong xuôi, Nam Khuê lên lầu nghỉ trưa.
Trần Tranh cùng đi theo lên, nhìn vẻ mặt buồn bã của Nam Khuê, anh ta rất lo lắng.
“Thiếu phu nhân, cách này có thực sự khả thi không?”
“Không biết nữa, có thể có hiệu quả, hoặc có thể chỉ là suy nghĩ mơ mộng của tôi, đến cuối mọi thứ đều là công dã tràng.”
“Thiếu phu nhân, theo tôi, hay là để tôi trực tiếp tìm vài người trói thiếu gia về, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với người phụ nữ kia, chỉ cần anh ấy có thể ở bên cạnh cô là được rồi không phải sao?”
“Trần Tranh, anh có biết không? Tôi cũng đã từng nghĩ tới như những gì anh nói, thậm chí có lúc tôi còn nghĩ, cho dù anh ấy cả đời cũng không thể khôi phục trí nhớ, chỉ cần anh ấy có thể ở bên cạnh tôi như vậy là đủ rồi.”
“Thế nhưng…” Nam Khuê cười khổ: “Con người rất kỳ lạ, khi anh đã từng hưởng thụ được cảm giác có ai đó dịu dàng yêu, hưởng thụ được tất cả sự che chở, thương yêu và chiều chuộng của người ấy, anh sẽ không cách nào chịu đựng được dáng vẻ lạnh lùng của người ấy dành cho mình.”
“Thứ tôi muốn là Lục Kiến Thành, là Lục Kiến Thành yêu tôi, thương tôi, cưng chiều tôi và coi tôi là vợ của anh ấy, chứ không phải là ở bên cạnh tôi, một cái xác không hồn.”
“Thay vì vậy, chi bằng tôi thả cho anh ấy được tự do.”
Sau khi nghỉ trưa một giấc, Nam Khuê kê một loạt thực đơn cho buổi tối.
Bên trên đều là tất cả những món mà cô thích ăn, và cũng đều là món sở trường của Lục Kiến Thành.
“Sao vậy?”
Thấy anh đang cau mày nhìn thực đơn, Nam Khuê liền hỏi.
“Những món ăn này của cô đều không phải món ở đây, tôi không biết làm.” Cố Mạc Hàn nói.
“Không, anh biết làm.”
Ngay lập tức, Nam Khuê lật cuốn album ảnh ra, đưa cho Cố Mạc Hàn xem một bàn đồ ăn ngon trong tấm hình.
“Em tin anh có thể làm tốt.” Cô nói, trong mắt tràn đầy chắc chắn.
Cố Mạc Hàn ôm thái độ hoài nghi đi vào bếp.
Nhưng có điều lại làm anh thấy kỳ lạ, anh vừa cầm thức ăn lên, hai tay đã thuần thục cắt theo trí nhớ như máy móc.
Không chỉ thế, trong lúc nấu anh thậm chí còn không sử dụng Baidu.
Cứ như thể những điều đó được tạo ra một cách tự nhiên trong đầu anh vậy.
Lại dường như đã làm qua vô số lần.
Nêm gia vị gì, cho bao nhiêu nước, bỏ bao nhiêu muối.
Tất cả mọi thứ tựa như nước chảy thành sông.
Thậm chí, thỉnh thoảng có một vài hình ảnh chợt lóe lên trong đầu anh, nhưng cũng chỉ rất ngắn ngủi, luôn trôi qua trong tích tắc.
Đợi khi anh cố gắng tìm kiếm nó, hình ảnh đó đã biến mất không còn gì.
Chờ hơn một tiếng sau, Cố Mạc Hàn bày tất cả các món ăn lên trên bàn.
Nam Khuê đưa điện thoại cho Trần Tranh: “Chụp một tấm như trong bức ảnh kia đi.”
“Vâng, thiếu phu nhân.”
Lúc Cố Mạc Hàn rửa tay xong quay lại nhìn thấy một bàn đồ ăn lớn, cơ hồ có loại cảm giác xuyên không.
Anh mở to hai mắt, gần như khó tin.
Cũng chính vào lúc đó, đầu anh đột nhiên đau dữ dội.
Anh ôm đầu, cố gắng chống đỡ cơ thể, nhưng những hình ảnh rời rạc trong đầu anh cứ không ngừng xuất hiện.
Anh cố gắng suy nghĩ, nhưng vừa mới thử, đầu anh liền đau đớn dữ dội.
“Mạc Hàn, anh làm sao vậy?”
Nam Khuê bước tới.
“Tôi…” Cố Mạc Hàn khó chịu ôm đầu: “Đầu của tôi đau quá. Hình như tôi đã nhìn thấy gì đó.”
Nam Khuê nghe xong lập tức bối rối: “Anh nói anh nhìn thấy gì? Mau nói cho em biết, anh đã nhìn thấy gì?”
Cố Mạc Hàn vẫn cứ ôm đầu.
Nhưng Nam Khuê lại căng thẳng đến mức nói năng lộn xộn: “Mau, nói cho em biết, trong đầu anh hiện lên những gì.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.